Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các nàng ở cùng nhau mười năm, bất tri bất giác cô đã thay đổi. Hơn nữa qua chuyện ngày hôm nay, Jiyeon đột nhiên phát giác, nguyên lai Hyomin không thuộc về mình, nàng tùy thời đều có khả năng sẽ yêu thương người khác, cùng một nam nhân khác kết hôn rồi sinh con. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô đã không thể bình tĩnh.

Jiyeon phát hiện ý niệm kiên trì của mình cho tới nay hình như đã sai, là Park* mẫu đánh thức cô, hôn nhân không phải vĩnh viễn, nhưng nếu ngay cả hôn nhân cũng không có, thì đừng nói đến vĩnh viễn.

Jiyeon phát hiện, cô muốn Hyomin là của cô, luôn thuộc về cô, nếu hôn nhân có thể làm được, Jiyeon cô phi thường phi thường nguyện ý.

"Chúng ta kết hôn, tuần sau liền đi nếu không có thể đi ngay trong ngày mai"

Jiyeon trước giờ nói làm liền làm, hơn nữa bản thân cô phát hiện quyết định này làm tâm tình mình vô cùng sung sướng.

Vừa nghĩ đến sau khi kết hôn Hyomin liền hoàn toàn thuộc về mình, sẽ ở bên cạnh cùng mình sinh hoạt, mỗi ngày có thể ôm nàng ngủ, vui hay không vui đều có nàng, cảm giác như vậy làm khóe miệng Jiyeon không nhịn được dương lên.

"Chị không đồng ý!"

Hyomin bình tĩnh tựa như băng thủy, nháy mắt dội tắt nhiệt tình của Jiyeon.

"Chị không muốn kết hôn với em?"

"Chuẩn xác mà nói, chị sẽ không kết hôn với bất luận kẻ nào"

Nàng nhìn cô.

"Như vậy em an tâm chưa?"

Hyomin hiểu Jiyeon như vậy, đương nhiên biết vì sao cô đột nhiên nói muốn kết hôn, có lẽ chuyện xem mắt đã kích thích Jiyeon. Trước kia Park* mẫu cũng nói qua sẽ dẫn nàng đi xem mắt, chính là đều bị nàng đẩy đi, lần này thật sự ngoài ý muốn. Nhưng lần duy nhất ngoài ý muốn này, lại khiến Jiyeon có thay đổi rất lớn.

"Không, em muốn cùng chị kết hôn"

"Vậy thật đáng tiếc, chị không cần"

Nữ nhân này cố chấp đến đáng giận, nói thế nào cũng không nghe.

Lòng nàng bắt đầu thấy phiền, vì sao nhất định phải lấy đề tài mẫn cảm nhất, chán ghét nhất làm trọng tâm?

"Minnie, chuyện năm đó. Chẳng phải chị..."

"Không được nhắc tới chuyện đó!"

Nàng cơ hồ cắn răng đem lời nói ra.

"Một chữ cũng không được nhắc"

"Chị không muốn đề cập không có nghĩa là nó không phát sinh"

Jiyeon hoàn toàn không để ý tới lửa giận của nàng.

"Rất nhiều năm đã qua rồi, đừng để nó tiếp tục ảnh hưởng đến chị"

"Buồn cười! Chị không bị nó ảnh hưởng"

"Gặp quỷ mới không có"

Tính tình Jiyeon cũng không khống chế được, cúi đầu quát.

"Nếu năm đó chị không chính mắt nhìn thấy..."

"Câm mồm!"

Nàng kích động đánh gãy lời cô.

"Em dám nói một chữ nữa thử xem!"

Hyomin không muốn nghe, không muốn nghe bất kỳ chuyện gì về đêm hôm đó cả. Bởi vì chỉ cần nhắc đến, mọi thứ sẽ ngay lập tức tái hiện trong đầu nàng, không dừng được.

Ba mẹ muốn ly hôn, đối với một bé gái năm tuổi mà nói, là thực sự sợ hãi, thực sự bất lực. Mẹ đã điên cuồng thế nào, nàng đều xem rõ ràng.

Nam nhân kia ngoại tình. Bởi vì tình nhân mang thai, hơn nữa lại là con trai, cho nên muốn cùng người phụ nữ chỉ sinh được một bé gái ly hôn.

Ông ta là một kẻ hoa tâm. Ông ta nói ngoài tình nhân kia ra, không biết còn bao nhiêu người khác nữa.

Park* mẫu là người yêu điên cuồng, hận cũng điên cuồng. Biết được lão công bà yêu nhất phản bội bà, đó chính là đả kích lớn nhất trên đời.

Cãi nhau nháo loạn cũng có, đánh nhau mắng nhau cũng có, đoạn thời gian trong nhà kia vĩnh viễn đều là khói thuốc súng di chậm, mãi cho đến khi đôi câu đối quý báu treo tường bị đập nát, nam nhân kia càng cảm thấy bà đã điên đến không còn thuốc chữa, quyết tâm muốn ly hôn.

Nam nhân chính là như vậy, lúc yêu thì sẽ coi sự điên cuồng của bạn là liệt hỏa, là sự hấp dẫn đòi mạng của hắn. Nhưng khi không yêu nữa, thì sự liệt hỏa đó lại trở thành độc dược, ngay cả nhìn thấy cũng chướng mắt.

Park* mẫu hiểu được hắn kiên định muốn ly hôn, nên trong đêm tuyệt vọng đó, đem tất cả cửa sổ cửa ra vào khóa chặt, sau đó mở bình gas, cầm bật lửa. Bà ôm con gái khóc thút thít, nhìn nam nhân trước mặt bị mùi lạ đánh thức, cười đến vô cùng bình tĩnh, nếu đã giữ lại không được, vậy thì sẽ cùng nhau chết đi.

Năm ấy Hyomin năm tuổi, bị dọa đến mức ngoại trừ khóc, thì cũng chỉ có thể khóc. Nàng cứ như vậy bị mẹ điên cuồng dọa sợ. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã hiểu được tử vong là cái gì. Một khắc kia, nàng đã bị buộc trực tiếp đối mặt.

Đối mặt với mẹ điên cuồng kề cận, đối mặt với phụ thân bất trung, một đứa trẻ nhỏ tuổi, trừ bỏ khóc ra, không còn biết làm gì khác.

Có lẽ do tiếng khóc của nàng đã kéo lại chút tâm chí của mẹ, nhìn nam nhân khóc rống cầu xin tha thứ, tay Park* mẫu ấn bật lửa thế nào cũng không ra lực.

Cuối cùng, bà đã đồng ý ly hôn, mang theo con gái rời xa nam nhân kia.

Hận là hận, bằng không sẽ không muốn từ bỏ con gái chính mình. Nhưng hận thì thế nào, vài chục năm qua đi, hết thảy hận thù đều như mây trôi. Nhưng là dù vậy, cho tới hôm nay vẫn không thể quên được.

Đoạn chuyện cũ kia cùng người rất quen thuộc với Park* gia Jiyeon tự nhiên biết rõ, cho nên cô mới đối với Hyomin quật cường vừa yêu lại vừa hận.

"Ba chị như vậy, chị mất niềm tin vào nam nhân. Nhưng em là nữ nhân, Minnie"

"Không giống sao?"

Hyomin lạnh lùng cười.

"Chị cảm thấy không có chút khác biệt, bất quá chỉ thay đổi về giới tính"

Con người là vậy luôn luôn cảm thấy không đủ, có mới nới cũ, hoa tâm phóng đãng, không biết chịu trách nhiệm.

"Chúng ta đã ở bên nhau mười tám năm, chị nghĩ khoảng thời gian đó là gì?"

Thì ra ở trong mắt nàng, cô cũng không có gì khác những kẻ khác. Đột nhiên, tâm liền lạnh.

"Hai người cô đơn cho nhau sự an ủi"

Lý do thực tục, nhưng vẫn thực đả thương người.

"Chị nói cái gì thế?"

Jiyeon quát lớn.

"Nói thật"

Jiyeon thừa sức sao? Nói nhỏ nàng cũng nghe được.

"Em không nghe được, hiện tại có thể cút đi!"

"Chị..."

Jiyeon tức giận đến thanh âm cũng phát run. Cô thật sự rất muốn tiến lên đánh nàng, nhưng là nỡ sao?

"Đi thì đi! Chị ôm lòng nghi ngờ của chị rồi chậm rãi sống một mình đi"

Jiyeon đứng dậy, không cần ba mươi giây đã mặc xong quần áo, bước nhanh ra ngoài.

Thanh âm cửa ra vào bị đóng mạnh truyền đến, Hyomin lẳng lặng ngồi trên giường. Sau một lúc lâu, nàng run run đứng lên, không khống chế được lãnh ý từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng, sau đó theo bản năng sờ chăn.

Mất đi độ ấm Jiyeon, chăn thật lạnh, tựa như tâm tư hiện tại của nàng.

Lung tung mặc quần áo rồi như một con thú bị thương đứng lên. Nhưng là, rất lạnh, vẫn rất lạnh, vì sao lạnh như thế?

Các nàng như vậy, hẳn sẽ chiến tranh lạnh đi?

Hyomin nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt nhàn nhạt màu đỏ, may mắn có đồ trang điểm vạn năng, cho nên tất cả đều bị nàng dùng mỹ phẩm hoàn mỹ che đi. Nhưng trong lòng nàng biết, che đậy, cũng chỉ che được mặt ngoài, chứ đáy lòng vẫn thật mệt mỏi.

Nàng than thở lắc đầu, luôn cho rằng mình đã đem đoạn cảm tình này xử lý rất khá, nắm trong tay rất khá. Nhưng thì ra không phải, thì nàng cũng đã chịu ảnh hưởng.

Trước kia luôn cảm thấy, trên đời này có hay không có nam nhân cũng không quan trọng với nàng, sau đó lại quen Jiyeon. Kết hôn lại càng là chuyện không cần nghĩ. Nhưng bây giờ...

Jiyeon nguyên bản phi thường phi thường chán ghét hôn nhân, đối với hôn nhân và con cái mà nói, cô ấy thấy liền phiền, nhưng ai biết được sau khi nàng đi xem mắt về, Jiyeon cư nhiên biến thành không bình thường.

Cô ấy muốn kết hôn!

Kết hôn có cái gì tốt? Kết hôn có thể cam đoan cả đời bên nhau? Thật buồn cười, nhìn xem, thế giới này có bao người kết hôn xong rồi lại ly hôn? Các nàng cứ như lúc trước không phải rất tốt sao? Rõ ràng thực thỏa mãn, thực vừa lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro