Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

IU không biết đây là lần thứ mấy trong ngày nhìn về phía văn phòng Tổng tài, khoảng thời gian này thật yên tĩnh, không có lửa giận, không có lãnh trào, không có bị sai việc. Bởi vì trên thực tế nửa tháng này Park Tổng hoàn toàn không bộc phát tính tình, cái này thật sự rất dọa người.

Hiện tại toàn công ty đều nhất trí cho rằng, Park Tổng không phát giận so với phát giận còn khủng bố hơn vạn lần. Bởi vì loại áp suất thấp này thật giống núi lửa kìm nén trước khi bùng nổ.

Hơn nữa điều làm cho người ta cảm thấy bất an là học tỷ không hiểu sao lại không thấy tăm hơi, không xin phép, không nhắn lại, tin tức gì cũng không có, cứ như vậy không về đi làm, thậm chí không ai biết nàng đi đâu.

Trước kia khi Park Tổng tâm tình không tốt, IU tuy rằng sợ hãi, nhưng ít ra còn có học tỷ chống lưng. Nhưng lần này mất đi chỗ dựa, cô mỗi ngày đều run như cầy sấy, chỉ sợ mình không cẩn thận khiến núi lửa phun trào, đến lúc đó chỉ sợ chết thế nào cũng không biết.

Ai, học tỷ, chị rốt cuộc đi nơi nào rồi a, không có chị ở đây, người ta thực sự sợ hãi mà!

Cô không dám hỏi Park Tổng, gọi điện cho học tỷ thì liên tục tắt máy, đã nửa tháng trôi qua mà không có một chút tin tức, cô sắp lo gần chết rồi.

Đột nhiên cửa văn phòng bị mở ra làm IU đang ai oán giật nảy mình.

"Park, Park Tổng..."

Jiyeon không liếc cô một cái đã trực tiếp đi ra ngoài.

"Park Tổng, chị..."

Cô theo bản năng đứng dậy đuổi theo vài bước.

Jiyeon dừng lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng an tĩnh chờ đợi. Nhưng đợi nửa phút, tiểu trợ lý vẫn còn trong bộ dáng chấn kinh, Jiyeon nhàn nhạt mở miệng.

"Nói"

IU lập tức sợ trắng mặt.

"Em, em..."

Jiyeon không có tính nhẫn nại nghe trợ lý lắp bắp, trực tiếp xoay người bước đi.

"Chị muốn đi đâu a?"

Bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm nha.

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng người, IU mới có biện pháp nói được ra lời, nhưng Jiyeon đã sớm đi xa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Muốn đi đâu? Kỳ thực chính Jiyeon cô cũng không biết. Trong khoảng thời gian này, cô không biết mình có tâm tình gì, cảm giác gì, cô biết mọi người trong công ty đều sợ mình, nhìn thấy cô là chạy nhanh hơn phi. Chẳng quan tâm cô có thật phát giận hay không.

Không phải không có chuyện làm Jiyeon phát hỏa, chỉ là cô phát hiện, ngay cả cảm giác xúc động đến tức giận, cô cũng không có.

Dùng sức đạp chân ga, xe thể thao vun vút lao đi. Hiện tại chỉ có tốc độ kề cận với tử vong này mới có thể làm cô cảm thấy bình tĩnh, làm cô có cảm giác muốn sống.

Trời đêm tối đen, con đường an tĩnh, chỉ có tốc độ là chân thật.

Rạng sáng hai giờ, tiếng xe chói tai vang lên trên con đường vắng, xe thể thao màu đen dùng tốc độ lưu loát đến quỷ dị mạnh mẽ dừng lại. Sau khi đóng sầm cửa, Jiyeon nhìn sân nhà dưới ánh đèn đường mờ ảo mà trầm mặc.

Jiyeon không thích những căn hộ đô thị cao tầng, cô ngại chật hẹp và bức bách cho nên mới mua căn nhà này, thoải mái lại tự tại.

Đi qua sân nhà đến trước cửa lớn, đột nhiên bước chân dừng lại một chút, đồng tử đen láy mạnh mẽ co rút, không dám tin gắt gao nhìn đôi giày đặt trước cửa ra vào. Đôi giày quen thuộc đến mức làm cô phẫn nộ.

Làm sao nàng dám? Jiyeon dùng lực đẩy cửa, "ba" một tiếng, ngọn đèn sáng ngời lập tức xua đi bóng đêm hắc ám, đồng thời chiếu lên thân ảnh nho nhỏ đang cuộn mình trên sofa. Hyomin ôm đầu gối ngồi im không nhúc nhích, giống như đang ngủ, không có phản ứng với ánh sáng của đèn điện.

Con người này cho dù có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra, nhưng, nàng còn dám quang minh chính đại, đúng lý hợp tình xuất hiện trước mặt cô như vậy sao?

Jiyeon cắn chặt răng đi nhanh vào, vươn tay muốn kéo nàng, nhưng vừa mới đụng tới làn da Hyomin, liền phát hiện toàn thân nàng lạnh như khối băng. Chết tiệt! Đến bây giờ Jiyeon cô vẫn còn vì nàng không biết quý trọng thân thể mà cảm thấy tức giận.

Nhưng Jiyeon không thể mềm lòng khi nàng đối xử với cô như vậy. Jiyeon nắm chặt cổ tay Hyomin, kiên quyết kéo nàng ra bên ngoài.

Nhưng một tiếng nức nở đã khiến Jiyeon dừng lại mọi động tác, cúi đầu nhìn, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng chậm rãi chảy xuông mu bàn tay cô. Nước mắt của Hyomin so với nước sôi còn nóng hơn. Nàng đang khóc, Park Hyomin, cái người Park Jiyeon cô đã quen mười tám năm kia đang khóc.

"Yeonnie..."

Nàng khàn khàn gọi tên cô, khuôn mặt dán lên cánh tay cô, nước mắt rơi như mưa.

Jiyeon cắn răng, lại cắn răng, nhưng rốt cuộc vẫn không có khí lực tiếp tục kéo Hyomin.

''Chị còn dám khóc?"

Sau khi bỏ cô ở đó một ngày, giờ phút này nàng lại dám cứ như vậy trở lại bên người cô. Jiyeon thật sự muốn bội phục dũng khí cùng sự tự tin của Hyomin.

Sau khi nhìn thấy Jiyeon, nước mắt của Hyomin lập tức không nhịn được rơi xuống. Nàng không khống chế được chính mình, tay trái run run giơ lên một tấm giấy đưa cho cô, thật sự là quá run, sắp không cầm được nữa.

Jiyeon không nhận, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn nàng. Hyomin cũng không nói chuyện, chỉ rơi nước mắt, quật cường nhìn lại cô, kiên trì nâng tay, cũng không nhúc nhích.

Hốc mắt Hyomin hồng hồng làm cho Jiyeon đau lòng. Thấp giọng rủa một tiếng, cô cầm lấy tờ giấy, đôi mắt nhanh chóng đảo qua, đây là kết quả kiểm tra của bệnh viện New Zealand, bên trên viết rất rõ ràng.

"Park Hyomin, ung thư dạ dày, giai đoạn ba"

Jiyeon rất chậm rất chậm ngẩng đầu, nhìn Hyomin.

"Hôm qua chị mới lấy"

Nàng ở trong nước mắt cố gắng mỉm cười, nhưng đến bây giờ mới phát hiện, thì ra cười cũng thật khó khăn.

"Em nói xem, có phải trời cao đang giúp em trừng phạt em chị?"

Ngón tay Jiyeon nắm chặt khiến tờ giấy kia trở nên nhăn nhúm, sau đó lại vươn tay kéo Hyomin.

"Đi"

Jiyeon vẫn không muốn gặp nàng, đúng không? Hyomin cúi thấp đầu, muốn tìm một chút khí lực để chống đỡ thân mình đứng lên, nhưng cả người lại như nhũn ra. Từ New Zealand đến Seoul, từ sân bay đến nhà Jiyeon, thời gian dài như vậy nàng cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng khi cô vừa mới đến gần, nàng mới phát hiện, loại cảm giác tuyệt vọng này rõ ràng đang bao phủ nàng.

Jiyeon không cần nàng, cô ấy thực sự không cần nàng, thì ra nàng làm Jiyeon bị thương sâu như vậy.

Jiyeon xoay người ôm nàng ra cửa, Hyomin tựa vào lòng cô mà lạnh phát run. Đây là lần cuối cùng nàng được Jiyeon ôm sao? Từ nay về sau, Hyomin nàng với Jiyeon cô mà nói, có phải hay không chỉ là một người xa lạ?

Nước mắt thuận gò má không ngừng chảy xuống thấm lên áo Jiyeon, thấm vào da thịt cô.

Bế Hyomin ngồi vào ghế phụ, Jiyeon cúi người thắt dây an toàn cho Hyomin, nàng cúi đầu khẽ nói.

''Chị, chị có thể tự đi... Không cần phiền đến em"

"Câm miệng!"

Jiyeon lạnh lùng dùng hai chữ đánh gãy lời nàng, sau đó chuyển hướng ngồi vào ghế lái.

Đèn xe chiếu sáng sân nhà, cô vững vàng chuyển xe, sau đó chạy ra ngoài, đầu đường đêm khuya một mảnh yên tĩnh.

"Yeonnie..."

Hyomin thì thào gọi tên cô, hai mắt đẫm lệ mông lung, về sau có phải sẽ không còn cơ hội gọi cô như vậy nữa?

Jiyeon quay đầu nhìn nàng một cái, lại quay đi chuyên tâm lái xe.

"Nhanh chóng đem mấy ý tưởng vớ vấn trong đầu chị ném đi cho em"

A?

"Kết quả kia, em không tin"

Cái gì?

"Bệnh viện này làm ăn thật vớ vẩn, em không tin"

Động tác Jiyeon lưu loát điều khiển tay lái đừng xe bên đường.

"Em đưa chị đi kiểm tra. Bệnh viện này không được thì đổi bệnh viện khác, Seoul không được thì đi Busan"

Nàng hoàn toàn bị dọa ngốc, chỉ biết giật mình nhìn Jiyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro