Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe thấy bốn chữ Đăng Hồng Tửu Lục, bóng lưng Trí Nghiên đột nhiên cứng đờ, lập tức nhớ đến A Điềm, cũng may, tiếng bàn tán đã nhanh chóng xóa bỏ sự hoài nghi của anh: "Là cái cô tên Anh Tử ấy hả? Anh Tử hay là Anh Đào?"

Trí Nghiên thở ra một hơi, đưa Hiếu Mẫn ra một nơi cách xa đó một chút, Hiếu Mẫn cũng mặc kệ trên đất còn ẩm ướt, ngồi xuống ôm lấy đầu gối, vùi đầu thật sâu, thỉnh thoảng thân mình lại khẽ run lên một cái.

Chỉ chốc lát sau xe cảnh sát đã đến, vài cảnh sát nhân dân bật đèn pin bước tới, đầu tiên là hỏi thăm những người có mặt tại hiện trường mấy câu, lúc nói chuyện, không ngừng quay đầu nhìn về phía Hiếu Mẫn.

Trí Nghiên cũng đoán được sơ sơ, cúi người vuốt vuốt mái tóc của Hiếu Mẫn: "Mẫn Mẫn, cảnh sát muốn tìm cô hỏi thăm."

Hiếu Mẫn chỉ lắc đầu.

Trí Nghiên do dự một chút, đi qua giải thích với bọn họ một lượt, sau đó quay lại: "Mẫn Mẫn, chúng ta về trước đã."

Hiếu Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc mê man nặng trịch, mặc cho Trí Nghiên dắt đi, mãi cho đến khi vào trong Cổ Thành, xung quanh không còn ai cô mới tỉnh táo lại, dừng bước hỏi Trí Nghiên: "Cảnh sát không hỏi thăm à?"

Trí Nghiên nhìn cô một cái: "Tôi đã cho họ biết địa chỉ khách sạn của chị Nhạn Tử, nói là cô vừa bị kinh hách, thực sự không thích hợp để tra hỏi, bảo họ ngày mai đến khách sạn tìm cô."

Hiếu Mẫn à một tiếng, Trí Nghiên thấy cô vẫn hoảng hoảng hốt hốt, lại nhắc nhở cô: "Vừa nãy bọn họ hỏi tại sao cô lại ở đó, tôi nói cô là bạn gái tôi, cãi nhau nên mới chạy đến đó. Ngày mai nếu họ có hỏi, cô cũng phải nói thế đấy."

Hiếu Mẫn không phản ứng kịp: "Tại sao phải nói thế?"

Trí Nghiên hơi bực mình: "Không nói thế thì tôi biết nói thế nào? Bảo cô trời sinh biến thái, đêm hôm thích chạy đến mấy chỗ hoang vắng đi dạo hay sao?"

Hiếu Mẫn à một tiếng, lại im lặng.

Trí Nghiên biết là cô vừa bị kinh sợ, vốn không định nói, giờ cơn tức lại bốc lên: "Không phải cô bảo trong lòng không thoải mái, muốn ngồi ở đó một lúc sao? Tại sao ngồi kiểu gì mà lại chẳng thấy người đâu nữa?!"

Hiếu Mẫn ngẩng đầu nhìn anh: "Anh quay lại tìm tôi à?"

"Có thể không tìm sao, nhỡ gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?"

Hiếu Mẫn lại à một tiếng, mặc dù bị anh quát nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy sao anh tìm được thế?"

Trí Nghiên tức giận: "Tìm suốt dọc đường. Không phải cô bảo là ăn đồ nướng nên bị ngấy sao, tôi nghĩ có thể cô muốn đi uống gì đó, thấy còn một quán đồ uống đang mở, tôi mới vào hỏi. Người ta bảo có một cô gái đi về phía cửa Nam, tôi đoán chắc là cô, bèn đi về phía đó. Vừa ra khỏi cửa Nam đã nghe thấy tiếng người huyên náo, có người nói có một cô gái vừa xảy ra chuyện, đang ở ngoài bờ ruộng."

Cứ thế mọi chuyện tiếp diễn, Hiếu Mẫn thấy sắc mặt của Trí Nghiên không tốt, chỉ biết lúng ta lúng túng tìm lời để nói: "Anh tưởng người gặp chuyện là tôi phải không?"

Trí Nghiên dữ dằn nói: "Tôi chỉ ước là cô, bớt đi một tai họa."

Vừa nói vừa kéo cổ áo cho thoáng: "MN, làm gia sợ toát hết cả mồ hôi."

Hiếu Mẫn trông dáng vẻ cáu kỉnh của anh, không hiểu làm sao lại thấy rất buồn cười, Trí Nghiên càng tức hơn: "Còn cười à!"

Hiếu Mẫn ồ một tiếng: "Vậy không cười nữa là được chứ gì..."

Vừa dứt lời, Trí Nghiên bỗng kéo tay cô ra dưới đèn đường: "Lại đây."

Hiếu Mẫn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, một tay Trí Nghiên đã bắt lấy cằm xoay mặt cô qua, cổ của Hiếu Mẫn thiếu chút nữa trật khớp: "Này, làm gì thế?!"

Trí Nghiên buông tay ra, sắc mặt có chút khó chịu: "Cô lại động tay động chân với người ta phải không?"

Hiếu Mẫn sửng sốt một chút, theo bản năng vươn tay sờ sờ mặt mình: "Bị thương à? Hắn đâu có đánh vào mặt tôi."

"Mắt thâm tím lại rồi kia kìa. Không đánh mà mặt cô đã thành như thế rồi? Trình độ của cô không biết là kém đến mức nào nữa?"

Hiếu Mẫn bốc hỏa, muốn biện minh rằng lúc ấy chẳng qua là mình không chú ý, Trí Nghiên căn bản không để ý đến cô, vừa túm vừa kéo thúc giục cô: "Mau về thôi."

————————————————————

Quay trở lại khách sạn Phong Nguyệt, trừ Thạch Đầu gác đêm vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật ở quầy ra thì những người khác đã đi ngủ hết, Trí Nghiên đưa Hiếu Mẫn lên lầu: "Đừng đóng cửa vội, lát tôi đến tìm cô."

Hiếu Mẫn ừ một tiếng, về phòng thay bộ quần áo ướt ra, lại mặc chiếc áo len sợi to màu đen lúc trước vào, lấy cái gương ra nhìn mặt mình.

Trí Nghiên nói không sai, khóe mắt có một mảng xanh tím lớn, Hiếu Mẫn không sao nghĩ ra nổi mình bị đụng phải lúc nào, chẳng lẽ là lúc bị ngã ra đất?

Đang phiền muộn, Trí Nghiên gõ cửa tiến vào, đưa cho cô một quả trứng gà, cầm trong tay rất ấm, giống như vừa mới luộc, Hiếu Mẫn cầm trứng gà đập lên bàn cho nứt ra, sau đó bóc vỏ trứng: "Cho tôi bồi bổ à?"

Trí Nghiên nghi ngờ cô giả ngơ, không để ý đến cô, mắt lạnh theo dõi, cho đến khi cô bóc xong hết định bỏ vào trong miệng.

Trí Nghiên vội giật lại: "Cô là heo à, ai cho cô bồi bổ?"

Hiếu Mẫn nhìn quả trứng gà một lúc rồi lại nhìn anh, tội nghiệp hỏi: "Vậy không đến mức anh định đưa quả trứng này cho tôi giấu đi đấy chứ?"

Trí Nghiên đang dưng lại bị cô làm cho tức điên: "Cô xem phim Hàn bao giờ chưa hả? Để cho cô xoa vào mắt! Cầm trứng gà lăn một vòng lên chỗ bị ứ máu, nhanh lên!"

Trí Nghiên ngoài miệng thì nói vậy chứ thực ra cũng chưa xem bao giờ, chiêu này là anh học của Miêu Miêu, trước kia khi hai người còn ở bên nhau, Miêu Miêu rất hay xem phim Hàn, trong đó có một tập mắt của nam chính bị người ta đấm cho một phát, cả vành mắt trông như con gấu trúc, nữ chính liền luộc một quả trứng gà, sau khi để nguội một chút bèn giúp anh ta xoa lên mắt, Trí Nghiên cảm thấy tình tiết đó vô cùng bình thường, Miêu Miêu lại cảm động rầm trời, còn năn nỉ anh: "Trí Nghiên, sau này em bị người ta đánh, anh phải lấy trứng gà xoa cho em như thế nhé."

Trí Nghiên nhớ lúc đó mình đã cười cười ôm chầm lấy cô: "Anh sao có thể để em bị người ta đánh được."

Nhớ tới Miêu Miêu, Trí Nghiên thất thần trong nháy mắt, sau khi hồi hồn lại mới nhận ra Hiếu Mẫn đang dùng một loại ánh mắt vô cùng luyến tiếc nhìn quả trứng gà trong tay anh.

"Vậy..." Hiếu Mẫn nuốt nước miếng một cái: "Xoa lên mắt xong, có ăn được nữa không?"

Trí Nghiên nổi điên: "Đồ tham ăn nhà cô, cô chỉ nghĩ đến ăn thôi đúng không?!"

"Hay là để tôi ăn đi," Vừa nghĩ đến chuyện lăn quả trứng trên mặt một vòng xong đã phải vứt đi, Hiếu Mẫn đau lòng vô cùng, "Con gà nó sinh được quả trứng cũng đâu dễ dàng gì..."

Trí Nghiên dở khóc dở cười, vươn tay ấn cô xuống ghế, "Ngồi yên."

Hiếu Mẫn còn chưa phản ứng kịp, Trí Nghiên đã cúi người xuống, một tay đặt lên trán cô, tay kia cầm trứng gà nhẹ nhàng lăn quanh chỗ ứ máu trên khóe mắt cô.

Hiếu Mẫn vừa đau vừa nhột lại vừa buồn cười: "Trí Nghiên, để tôi tự làm đi."

Trí Nghiên liếc xéo cô một cái: "Biến, trứng gà vào tay đồ tham ăn như cô thì còn sống sót được hay sao?"

Hiếu Mẫn mở to hai mắt nhìn Trí Nghiên, thật ra thì dáng vẻ khi chuyên tâm và dịu dàng của Trí Nghiên quả thật rất đẹp trai, cộng thêm khoảng cách gần, cơ hồ như có thể ngửi thấy được mùi hương trên người anh, nhưng mà, chú ý cái nhưng mà này, chỉ cần vừa nghĩ đến Trí Nghiên đang cầm trứng gà lăn lăn trên khóe mắt cô, Hiếu Mẫn liền không thể chống đỡ nổi.

Cô vẫn không nhịn được cười, cười đến mức toàn thân run lên, sau đó run quá mạnh mẽ, quả trứng trong tay Trí Nghiên suýt nữa lăn xuống.

Trí Nghiên tức đến hỏng người: "Không được cười, cười nữa tôi hôn đấy."

Mắt của Hiếu Mẫn lập tức trợn tròn: "Vậy không côn bằng, tôi không nhịn được."

Trí Nghiên liếc cô một cái: "Ai biết có đúng là cô không nhịn được hay không? Chưa biết chừng cô muốn tôi hôn nên cố ý cười thì sao?"

Cái mũ này chụp quá nghiêm trọng rồi, Hiếu Mẫn quả nhiên không cười nữa, có mấy lần không nín được, vừa mở to hai mắt nhìn Trí Nghiên, vừa liều mạng dùng tay véo đùi mình, nhắc nhở mình không thể cười.

Trí Nghiên cũng đã nhận ra, không biết là do quá vênh váo hay là cố ý trêu cô: "Cứ nhìn chằm chằm anh làm gì? Thấy anh đẹp trai quá phải không?"

Hiếu Mẫn không nhịn nổi nữa, phụt một tiếng bật cười, vừa cười vừa tiện thể vươn tay xoa đầu Trí Nghiên một cái: "Trí Nghiên, sao anh lại đáng yêu thế nhỉ?"

Trí Nghiên hóa đá tại chỗ, Hiếu Mẫn cười sặc sụa xong rồi, anh vẫn còn cầm quả trứng gà đứng ở đó, giống như Nữ thần Tự Do đang hạ thấp ngọn đuốc vậy, mặt lúc xanh lúc trắng.

"Hiếu Mẫn," Trí Nghiên nghiến răng nghiến lợi, "Cô vừa mới sờ đầu tôi phải không?"

"Đúng thế." Hiếu Mẫn chẳng cảm thấy chuyện có gì nghiêm trọng, "Sao hả? Không phải anh cũng hay sờ đầu tôi còn gì?"

Trí Nghiên cả giận: "Đầu của đàn ông không thể chạm vào tùy tiện được cô hiểu không?"

"Không hiểu." Hiếu Mẫn vô cùng thật thà lắc đầu, cô đã đi qua không ít nơi, biết có nhiều địa phương rất kiêng kỵ với phụ nữ, ví dụ như phụ nữ không thể ngồi ở trên cao, nếu ngồi thì không được phép ăn, nhưng chuyện đầu của đàn ông không thể chạm vào, cô thực sự không biết, "Hiến Pháp quy định thế à?"




Trí Nghiên bị nghẹn một cái, anh cũng không thể nói rõ tại sao mình lại có suy nghĩ này, nửa ngày mới dật ra một câu: "Tóm lại là không thể, cổ kim nội ngoại, chỉ có mẹ tôi mới được sờ đầu tôi."

Hiếu Mẫn hừ một cái, cô liếc nhìn đầu Trí Nghiên, miệng làu bàu một câu: "Đầu bằng vàng nạm kim cương hay sao mà không được sờ."

"Tóm lại là không được!" Trí Nghiên theo bản năng cảm thấy thứ đồ chơi như đầu này rất liên quan đến tôn nghiêm của người đàn ông, "Hiếu Mẫn tôi cho cô hay, nếu cô dám sờ nữa..."

Còn chưa nói xong, Hiếu Mẫn đã vươn tay vò đầu anh một cái, giống hệt như đang sờ đầu con chó Bắc Kinh nuôi trong nhà vậy: "Sờ đấy, làm sao?"

Làm sao? Đúng vậy, làm gì được cô ta? Trí Nghiên điên tiết rất muốn đánh cô, nghĩ một chút lại thấy không thể làm gì cô, trong lòng ngột ngạt, định quay đầu bỏ đi, lại thấy thật không có khí thế, phải có một động tác bày tỏ mức độ tức giận của mình chứ đúng không?

Cũng may trong tay anh còn có đạo cụ, Trí Nghiên ném mạnh quả trứng lên người cô: "Thật lưu manh."

Nói xong quay đầu bước đi, lúc mở cửa, Hiếu Mẫn ở đằng sau nói thầm một câu: "Mình cua bao nhiêu gái ở ngoài như vậy thì không sao, mới sờ đầu một cái mà đã giãy nảy lên như con nhà lành không bằng..."

Trí Nghiên cảm thấy da mặt mình đang co rút, tối nay nếu anh để cho con nhóc này yên ổn, anh nhất định không phải là đàn ông!

Hiếu Mẫn không ngờ Trí Nghiên đi rồi mà còn quay lại, sợ đến mức giật bắn người: "Lại sao nữa hả?"

Trí Nghiên giận không kìm nổi: "Trả trứng gà lại cho tôi!"

Hiếu Mẫn cười phụt ra, cảm thấy Trí Nghiên tựa như một đứa bé chơi thua liền giận dỗi nhõng nhẽo với ông mình vậy.

Trí Nghiên rất không khách khí đoạt lấy quả trứng, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Mẫn Mẫn, tôi góp ý cho cô nhé."

"Góp ý gì?" Hiếu Mẫn cười hì hì, "Không được sờ đầu anh chứ gì?"

"Không phải," Trí Nghiên rất nghiêm túc, "Tôi nói nghiêm túc đấy, chuyện này liên quan đến nếp sống xã hội và tư cách đạo đức của con người, cũng liên quan đến ấn tượng mà cô để lại cho người ta trong tương lai, vừa nãy tôi vẫn do dự xem có nên nói cho cô hay không, sợ nói ra cô chịu không nổi, cô có muốn nghe không?"

Hiếu Mẫn nhộn nhạo trong lòng, cô ừ một tiếng: "Vậy anh nói đi."

Trí Nghiên thở dài một tiếng, vươn tay kéo kéo cổ áo cô lên: "Mẫn Mẫn này, cổ áo của bộ này thấp quá đấy, lộ hết cả hàng ra rồi, vừa nãy tôi chịu đựng mãi mới không nói..."

Như anh đoán, sắc mặt của Hiếu Mẫn thoắt cái đã xanh mét.

Trí Nghiên hả hê trong lòng, anh ghé sát lại bên tai Hiếu Mẫn, nhẹ giọng nói một câu: "Bé con, ăn nhiều đu đủ một chút, chắc chưa được A đâu nhỉ?"

Vừa mới dứt lời, đùi đã bị ăn một phát đạp, Trí Nghiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hiếu Mẫn túm lấy bả vai ấn lên tường, lưng bị va sinh đau, còn chưa kịp nói chuyện, tay của Hiếu Mẫn đã ghì lên cổ anh.

"Đồ lưu manh nhà anh, nói xin lỗi tôi!"

Trí Nghiên cười đến không thở nổi, cổ lại bị cô ghì phát đau, cười mãi cười mãi liền ho khan: "Mẫn Mẫn, cô thả tay ra đi, tôi xin lỗi cô, chân thành xin lỗi."

Hiếu Mẫn nới lỏng tay, hung dữ nhìn chằm chằm Trí Nghiên: "Mau xin lỗi!"

Xem tình hình, nếu không nói xin lỗi, cô sẽ cắn anh hai phát.

Trí Nghiên xoa xoa phần cổ bị đau, lại hắng giọng một cái, ánh mắt nhanh chóng quét qua vùng dưới xương quai xanh của cô một vòng, nín cười xin lỗi cô: "Tôi sai rồi."

"Sai ở đâu?!" Hiếu Mẫn hung tợn hỏi tới.

Vẻ mặt của Trí Nghiên hết sức chân thành: "Không phải là A, phải đến C, độn bao nhiêu mút vẫn là C."

Lần này anh đã có kinh nghiệm, trước khi Hiếu Mẫn biến sắc đã tông cửa xông ra ngoài trước, chờ đến lúc Hiếu Mẫn đuổi theo tới nơi, anh đã nhanh nhẹn chạy xuống dưới lầu, mấy bậc thang cuối còn phải nhảy xuống, làm cho Thạch Đầu đang ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh lại, mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Hiếu Mẫn đuổi không kịp, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trí Nghiên dưới lầu, Trí Nghiên ngẩng đầu lên, hai tay gác ra sau đầu, rất chi là đắc ý hếch hếch cằm với cô.

Hiếu Mẫn chợt nhớ đến hình như ngay tối hôm nay, mấy tiếng đồng hồ trước, cô cũng từng dùng mánh khóe dùng từ ngữ để công kích Miêu Miêu tương tự.

"MNC, đúng là quả báo tới nhanh." Hít một hơi khí lạnh xong, cô dùng một câu chửi thề để kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro