Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa tiếng sau, một nhóm ba người ngồi trong quán đồ nướng nổi tiếng ở Cổ Thành, vì đang mưa và trời cũng đã muộn, trong quán chỉ có hai ba bàn khách, ông chủ kê giá nướng dưới mái hiên, khói trắng bốc lên hòa vào trong màn mưa.

Trí Nghiên cầm đôi đũa dùng một lần trên bàn nhàm chán khua qua khua lại, thỉnh thoảng tức giận nhìn hai người trước mặt, kể từ lúc ra khỏi cửa, cái mồm kia của Thần Côn chưa từng khép lại, blah blah blah mãi không ngớt, xem tình hình, không dốc hết những thứ đã tích lũy trong hai mươi mấy năm qua ra thì tuyệt đối sẽ không câm miệng.

Hiếu Mẫn lại càng khiến người ta tức giận, cô không những rất phối hợp mà lắng nghe, còn thỉnh thoảng chen vào mấy lời góp ý —- mỗi lần góp ý đều khiến Thần Côn hưng phấn giống như bị đánh tiết gà, vậy nên hai con người mới gặp mặt chưa đầy nửa giờ đã trở thành người có chung sở thích, tri âm, Bá Nha và Tử Kỳ.

Đề tài này thì có gì mà thú vị? Trí Nghiên có nghĩ nát óc cũng không thông. Được rồi, anh thừa nhận, hồi trước khi ngồi cùng bàn ăn cơm với người đẹp, anh cũng từng kể đôi ba câu chuyện ma như vậy, nhưng mục đích là để chế tạo hiệu quả kinh sợ, làm nổi bật khí phách đàn ông để cho mỹ nữ có cớ mà sa vào ôm ấp...

Đại khái khoảng năm phút trước, Trí Nghiên có cố đổi chủ đề, lại bị Thần Côn vô cùng kì thị: "Tiểu Nghiên Nghiên, bọn anh đang trao đổi học thuật cậu có hiểu không? Trao đổi học thuật ấy."

Thế còn chưa hết, anh ta còn đầy vẻ xin lỗi cười cười với Hiếu Mẫn, giống như phụ huynh đang giải thích với người ngoài về đứa con không hiểu biết của mình vậy: "Tiểu Nghiên Nghiên nó vậy đấy, anh đã bảo nó đọc nhiều sách vào rồi, vô văn hóa..."

Cuối cùng anh ta còn mưu đồ gạt Trí Nghiên qua một bên: "Hay là Tiểu Nghiên Nghiên này, cậu qua bên kia ngồi đi, dù sao cậu có nghe cũng không hiểu..."

Sắc mặt của Trí Nghiên xanh mét, anh đi ra ngoài tìm chủ quán, chỉ thị ông ta tiến hành xử lý đặc biệt với xiên thịt của Thần Côn: "Đúng rồi, chín ba phần là được, anh ta thích ăn sống."

Mấy xiên thịt nướng xong trước này rốt cuộc cũng cắt đứt sự lải nhải của Thần Côn, anh ta vừa đón lấy khay thịt vừa thấy lạ: "Nhanh thế à... Này Tiểu Mẫn Mẫn, anh bổ sung năng lượng tí đã, lát nữa nói tiếp nhé."

Hiếu Mẫn bị biệt danh mà Thần Côn đặt cho cô làm cho nghẹn nửa ngày không nói ra lời.

Thần Côn cắm cúi ăn thịt, Trí Nghiên kéo Hiếu Mẫn qua một bên: "Tôi bảo này, có thể không bày ra cái vẻ như thiếu nữ ngớ ngẩn gặp được ngôi sao học thuật đấy được không? Ánh mắt kia của cô làm cho người ta nuốt không trôi cô biết không?"

Hiếu Mẫn kinh ngạc: "Rõ ràng đến thế à?"

Quả nhiên anh đoán không sai, con nhóc này đúng là có chút động cơ không thuần khiết với Thần Côn, Trí Nghiên cực kỳ phiền muộn: "Rốt cuộc là cô có chuyện gì mà phải lấy lòng anh ta như vậy?"

"Chẳng phải là vì muốn nghe kể chuyện sao, đã cầu cạnh người ta, thái độ đương nhiên phải khách khí một chút." Hiếu Mẫn trái lại rất thoải mái, "Dù sao, Thần Côn nuốt được là ok rồi."

"Vậy có thể đừng giả bộ như thế được không? Ánh mắt có thể bình thường một chút được không? Chúng ta có thể tỏ ra tự nhiên một chút được không?"

Hiếu Mẫn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Thế không được, tôi sẽ phì cười mất."

Trí Nghiên im lặng, cuối cùng tặng cho cô hai chữ: "Giả dối."

Hiếu Mẫn không tán thành: "Tôi thế này gọi là chủ và khách đều vui, cả nhà vui vẻ."

Lại còn dùng cả thành ngữ nữa, Trí Nghiên đang tức muốn cốc cho cô một cái, mới giơ tay lên, di động trong túi ngực lại đổ chuông, Trí Nghiên vừa lấy di động vừa đe dọa cô: "Chờ lát nữa tính sổ với cô."

Giơ di động ra trước mặt, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, Trí Nghiên bỗng trầm mặc.

Hiếu Mẫn tò mò liếc một cái, sau đó cười xấu xa: "Miêu Miêu à, người sống biến ngay đây, ngài cứ chậm rãi nghe nhé."

Cô cười khúc khích quay về bàn.

————————————————————

Trí Nghiên do dự một chút mới ấn nút trả lời, anh bước thẳng đến ngoài mái hiên, tận lực tránh xa khỏi những khách ăn ngồi bên trong.

Trong loa truyền đến giọng nói của Miêu Miêu: "Trí Nghiên?"

"Ừ." Trí Nghiên thấp giọng đáp một tiếng, sau đó là một sự im lặng kéo dài, kể từ sau khi chia tay, đây là lần đầu tiên Miêu Miêu gọi điện cho anh.

Miêu Miêu ngập ngừng một lúc lâu mới mở miệng: "Trời đang mưa?"

"Ừ." Nghĩ chắc Miêu Miêu có thể là nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn mái hiên, "Ở chỗ em... không mưa à?"

"Không, tiết trời rất đẹp, chỉ hơi lạnh thôi."

"Vậy mặc nhiều thêm một chút, đừng để bị cảm."

Miêu Miêu bỗng cười lên ở đầu bên kia: "Hỏi thăm bạn anh, họ nói anh không có ở đó, em biết ngay là anh lại đi nơi khác."

"Tìm anh có việc?"

"Ừ... Trí Nghiên, thiệp mời gửi đi đâu?"

Trái tim Trí Nghiên chợt hẫng hụt nhảy lên một cái.

Miêu Miêu nói rất chậm: "Muốn gửi cho anh, lại không biết anh đang ở đâu. Trí Nghiên, anh sẽ đến chứ?"

Trí Nghiên cười một cái, cảm thấy trong lồng ngực tràn ngập mùi vị đắng ngắt: "Em muốn anh đi sao? Nếu muốn, anh sẽ đi. Nếu em cảm thấy anh đến sẽ thành phiền phức, vậy anh sẽ cách xa một chút."

Miêu Miêu cười lên: "Sao anh lại là phiền phức được."

Trí Nghiên hít sâu một hơi: "Chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Xong hết rồi, chiều nay vừa thử áo cưới."

Trí Nghiên chẳng biết nên nói gì tiếp theo, cứ tiếp tục đối thoại như vậy, anh thực sự không chống đỡ nổi: "Vậy là được rồi, Miêu Miêu, chúng ta liên lạc lại..."

"Trí Nghiên, em thử hai bộ áo cưới, một bộ hở vai, một bộ cổ chữ V khoét sâu, em không quyết định được, anh nói bộ nào ổn hơn?"

Trí Nghiên chỉ cảm thấy mắt cay xè, anh vươn tay ấn lên mắt: "Hở vai đi, vai em đẹp."

"Nhưng vị hôn phu của em thích bộ có cổ chữ V sâu."

"Vậy nghe anh ta đi, anh ta thấy đẹp thì hẳn là đẹp."

Trí Nghiên đang nói, bỗng bị ai đó kéo một cái, quay đầu lại nhìn, Hiếu Mẫn trừng anh một cái: "Đừng tập trung thế được không? Sắp đứng ra giữa trời mưa rồi kìa."

Trí Nghiên bấy giờ mới phát hiện nửa vạt áo đã ướt đẫm, anh định cười với cô, da mặt lại như cứng đờ, không tài nào cười nổi.

Hiếu Mẫn là đang định ra ngoài mượn chủ quán giấy bút, thoáng liếc thấy nửa người Trí Nghiên đã chìm trong mưa mới kéo anh lại, vốn còn đang định trêu anh ngọt ngào quá mức, lúc nhìn đến mặt anh, lại cảm thấy vẻ mặt không đúng, Trí Nghiên dường như cố ý muốn tránh khỏi ánh nhìn dò xét của cô, lúc mí mắt rũ xuống, trong ánh mắt có gì đó chớp lên một cái.

Hiếu Mẫn theo bản năng bật thốt lên: "Anh sao vậy?"

Trí Nghiên còn chưa kịp trả lời, trong điện thoại lại vọng đến giọng nói của Miêu Miêu: "Bên cạnh có bạn gái à?"

"Ừ, một người bạn."

Miêu Miêu cười khẽ lên tiếng: "Em biết ngay là anh đi đâu cũng không thiếu con gái bên cạnh mà. Trí Nghiên, anh đưa điện thoại cho cô ta đi, em nói với cô ta mấy câu."

Trí Nghiên sửng sốt một chút: "Em nói gì với cô ấy? Em đâu có quen cô ấy..."

Hiếu Mẫn cũng thấy lạ: "Cô ấy muốn nói chuyện với tôi?"

Trí Nghiên theo bản năng cảm thấy yêu cầu của Miêu Miêu rất kỳ quái, nhưng Miêu Miêu ở đầu bên kia rất cố chấp, mà Hiếu Mẫn bên này cũng rất thản nhiên: "Vậy nói mấy câu cũng được, này Trí Nghiên, thực ra thì ở Ca Nại tôi cũng từng gặp qua cô ấy một lần mà, chưa biết chừng cô ấy vẫn nhớ đấy."

Điện thoại đến tay, không đợi cô tự giới thiệu làm quen với Miêu Miêu, bên kia đã hỏi cô: "Trí Nghiên khóc à?"

Hiếu Mẫn sợ hết hồn, thành thật mà nói, vừa nãy thấy mắt Trí Nghiên có gì đó chớp lên, trong lòng cô đã ngờ ngợ, nhưng cho dù thế nào thì lời dạo đầu của Miêu Miêu vẫn khiến cô kinh ngạc, Hiếu Mẫn nhất thời không biết trả lời thế nào, đành phải ậm ừ một tiếng.

Miêu Miêu cười khẽ một tiếng: "Tôi hỏi anh ấy, tôi nên chọn bộ áo cưới nào."

Hiếu Mẫn lại hiểu lầm: "Hai người sắp kết hôn? Anh ta cảm động phát khóc?"

"Là tôi sắp kết hôn, không phải với anh ấy."

"Cái gì cái gì cái gì?" Hiếu Mẫn ngây người một hồi lâu, bấy giờ mới nhận ra nửa năm ngắn ngủn đã thay đổi bất ngờ, "Hai người... chia tay rồi?"

Lúc nói đến hai chữ "chia tay", cô cố ý xoay người quay lưng về phía Trí Nghiên, hạ giọng thật thấp.

Miêu Miêu cười quái dị: "Chúng tôi không chia tay thì đâu đến lượt cô."

Hiếu Mẫn sửng sốt khoảng một hai giây, cuối cùng cũng hiểu tại sao Miêu Miêu lại bắt Trí Nghiên đưa điện thoại cho cô, té ra là tưởng cô là tình mới của Trí Nghiên, định ôm lòng trả đũa đây.

Nghĩ vậy liền thấy thông suốt, biểu hiện của Trí Nghiên vừa nãy cũng trở nên hợp tình hợp lý, Hiếu Mẫn biết khá ít về những rắc rối giữa Trí Nghiên và Miêu Miêu, chỉ theo bản năng mà cảm thấy cô ta làm vậy thật sự quá tàn nhẫn: "Hai người đã... ừ, vậy đó. Mà cô còn hỏi chuyện đó... đó sao?"

Câu này nếu được điền hoàn chỉnh thì là: Hai người đã chia tay rồi, cô còn hỏi anh ấy chọn áo cưới thế nào sao?!

Không cần phải nói hết, cuộc đối thoại giữa những người cùng giới, Hiếu Mẫn tin là Miêu Miêu có thể hiểu được.

Miêu Miêu quả nhiên hiểu được: "Trí Nghiên nói sao thì cũng đã là bạn trai tôi một thời gian dài, tôi hỏi anh ấy thì mắc mớ gì đến cô?!"

Hiếu Mẫn tức đến run rẩy cả tay, may mà cô không phải bạn gái kế nhiệm của Trí Nghiên, nếu người nghe điện thoại thực sự có dây dưa với Trí Nghiên thật, chẳng phải sẽ bị Miêu Miêu làm cho tức điên lên hay sao.

Trí Nghiên đứng đối diện nhìn mà thấy kỳ quái: "Mẫn Mẫn?"

Hiếu Mẫn nhanh chóng hạ quyết định: vì sao Miêu Miêu lại kích thích Trí Nghiên như vậy là chuyện của hai người đó, lý ra cô không nên dính vào, nhưng lại vô tội bị vạ lây, cô nhất định phải gỡ hòa một bàn, cho dù Trí Nghiên có vì thế mà nổi giận cô cũng chẳng làm sao hết.

Cô ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên cười cười, lấy tay che ống nói của di động lại, dùng khẩu hình nói với Trí Nghiên: "Đang nói chuyện rất ổn."

Sau đó cười vô cùng khách khí với cái điện thoại: "Cô vừa mới nói... hỏi anh ấy cái gì nhỉ? Chọn áo cưới đúng không? Có những kiểu nào."

Cũng không biết Miêu Miêu đã đáp gì ở đầu bên kia, Hiếu Mẫn hết sức thân thiện: "Vấn đề này cô không nên hỏi anh ấy, cô nên hỏi tôi đây này..."

Cô vừa nói vừa di chuyển lại gần phía giá nướng, chắc mẩm Trí Nghiên không nghe được rồi, cô mới nhanh chóng cúi người xuống, hạ thấp giọng vô cùng ác độc: "Hở vai không hợp đâu, vì vai cô bị sụp. Cổ chữ V khoét sâu cũng không hợp, bởi vì ngực cô bị lép. Hỏi tôi ấy à, bikini là thích hợp nhất!"

Nói xong, cô nhanh chóng nhấn nút ngắt cuộc gọi, trong lòng hả hê miễn bàn.

Dương dương đắc ý đứng dậy, vừa ngẩng đầu đã đối diện ngay với một gương mặt.

Hiếu Mẫn sợ bắn người, nhìn kỹ mới thấy hóa ra là chủ quán, đang cầm giấy bút cô cần trong tay, nhìn cô tựa như nhìn người ngoài hành tinh, chắc là bị nghe thấy hết rồi.

Cảm giác bị người ta bắt quả tang tại trận dâng lên ồ ạt, Hiếu Mẫn vô cùng lúng túng, cô cười ha hả: "Bác xem... cháu cũng... bỉ ổi thật ha ha..."

Chủ quán không nhịn được cười, đưa giấy bút cho cô, Trí Nghiên tiến lại cầm lấy di động: "Nói chuyện gì vậy?"

"Cũng... cũng không nói gì." Hiếu Mẫn vừa nói vừa nhìn cái di động trong tay Trí Nghiên, chỉ sợ Miêu Miêu gọi lại nổi trận lôi đình gì đó.

Cũng may, cô ta không gọi đến nữa.

————————————————————

Quay về bàn, Thần Côn đã chờ không nổi: "Nhanh nhanh, Tiểu Mẫn Tử, mau bắt đầu đi."

Mới ra ngoài có một lúc thôi, biệt danh của Hiếu Mẫn đã từ Tiểu Mẫn Mẫn biến thành Tiểu Mẫn Tử theo phong cách thái giám, Trí Nghiên đồng cảm nhìn Hiếu Mẫn một cái, Hiếu Mẫn hung tợn trừng mắt nhìn anh: "Nhìn cái gì hả!"

Ngẫm thấy hẳn là không nổi cáu được với Thần Côn nên quay ra khai đao với mình đây, Trí Nghiên rất thông minh tránh khỏi mũi nhọn, lại hỏi Thần Côn: "Chơi gì thế?"

"Chơi một trò vô cùng hay vô cùng tri thức." Thần Côn vui sướng rạo rực.

Hiếu Mẫn xé giấy thành ba tờ, mỗi tờ viết mấy chữ lên trên, sau đó gập lại: "Thần Côn vừa nói, cho dù là một thứ mới nhìn vô cùng bình thường, anh ấy cũng có thể kể ra được những gì đằng sau nó, có thể là một mẩu chuyện ma quỷ, hoặc là một công dụng đặc biệt. Anh ấy bảo tôi tìm mấy tờ giấy, tùy tiện viết mấy thứ lên, rút trúng thứ nào thì anh ấy sẽ kể về thứ đó."

Vừa nói vừa cầm ba mẩu giấy trong tay tung lên bàn: "Nào, chọn một cái đi."

Thần Côn tiện tay bốc một tờ mở ra, sau đó giơ ra cho Trí Nghiên và Hiếu Mẫn xem: "Chuông."

Hiếu Mẫn cười lên: "Bốc trúng chuông rồi, vậy kể đi."

Cô đẩy đồ trên bàn sang một bên: "Dọn sạch sẽ đi nào, còn nghe kể chuyện."

Động tác hơi mạnh, mấy chiếc khay từ chỗ Trí Nghiên rơi cạch xuống đất, Hiếu Mẫn thè lưỡi một cái, Trí Nghiên trừng mắt nhìn cô, cúi người xuống nhặt.

Lúc cúi người xuống, thấy hai mẩu giấy còn lại cũng bị rớt ở bên cạnh, trái tim Trí Nghiên bỗng đập thịch một tiếng, không hiểu tại sao lại vươn tay, nhặt hai mẩu giấy kia lên.

Lúc đứng dậy, Hiếu Mẫn chống hai tay lên mặt bàn nâng cằm, đang nhìn Thần Côn: "Kể bọn em nghe đi, chuông có chuyện gì kỳ bí?"

Trí Nghiên nhìn gương mặt bên của Hiếu Mẫn, lông mi cô khẽ chớp lên mấy cái, cánh môi thoáng cong lên, tựa hồ như lơ đãng, liếm môi một cái.

Trong đầu Trí Nghiên bỗng nhảy ra một cảnh tượng.

Đó là khi còn ở Ca Nại, có một buổi tối, Mao Ca nói Hiếu Mẫn vào hẻm núi vẫn chưa thấy về, bảo anh và Đầu Trọc mau đi tìm. Bọn họ tìm nửa ngày trời mới nhận được điện thoại của Mao Ca, lúc vào quán trọ thì gặp Hiếu Mẫn đang chạy lên lầu, sau khi đi theo lên, anh nghe được tiếng chuông, đầu giường Hiếu Mẫn, có treo một chiếc chuông gió.

Trí Nghiên cụp mắt, mượn thân mình che giấu, từ từ mở hai tờ giấy còn lại trong tay ra. Tờ thứ nhất là chuông. Tờ thứ hai, vẫn là chuông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro