Chương 45: Biến hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách mấy tháng mới về đến trong nhà, trong lòng Phác Hiếu Mẫn có vài phần cảm giác “Cảnh còn người mất.”

Nghe người hầu nói Phác gia trên dưới mạnh khỏe, Phác Hiếu Mẫn liền an tâm đi tới khuê phòng mình ở trước kia. Nha hoàn bên người nàng từ nhỏ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thay y phục. Cuối cùng, Phác Hiếu Mẫn đứng ở trước gương đồng tỉ mỉ đánh giá bộ dạng của mình một vòng. Bộ dáng vẫn là nguyên lai bộ dáng, trang điểm cũng giống như ban đầu đã từng, mà ngay cả khí chất quanh người, động tác giơ tay nhấc chân cũng giống với ngày xưa, độc nhất vô nhị.

Nhưng…

Vẫn có chút gì không quá giống nhau.

Mà ngay cả nha hoàn đứng ở hai bên cũng nhìn nàng chằm chằm hồi lâu.

Phác Hiếu Mẫn liếc các nàng một cái: “Có cái gì không đúng sao?”

“Không…” Nha đầu tính cách tương đối hoạt bát cướp lời, mở miệng trước: “Chính là cảm thấy tiểu thư so với trước đây càng đẹp mắt. Đây cũng không phải nói êm tai để khiến tiểu thư vui vẻ, đây chính là lời nói thật!”

“Đúng đứng, cũng không nói ra được cụ thể là đẹp chỗ nào, chính là cảm thấy…. chỗ nào cũng đẹp.”

Phác Hiếu Mẫn cười, trừng mắt liếc nhìn các nàng một cái: “chỉ biết nói bừa!”

Có thể nói nàng thay đổi cũng không chỉ có nha hoàn mà thôi.

Chờ đến khi sửa soạn chỉnh tề đi đến gặp nhị thẩm của nàng, Phác phu nhân cũng gặp được tình trạng không sai biệt lắm. Phác phu nhân ngồi ở chính đường uống trà, thấy nàng tiến vào thỉnh an, nhìn kỹ nàng, gật đầu nói: “Trổ mã rất hảo. Thoạt nhìn ngươi một chuyến xuất môn này, tựa hồ có biến hóa không nhỏ.”

Phác Hiếu Mẫn hi hi ha ha bước qua: “Có chỗ nào biến hóa đâu, chất nữ không phải vẫn như cũ! Nhị thẩm thẩm, chất nữ nói với thẩm thẩm, chất nữ nhận thức một người đối đãi với mình đặc biệt tốt, nàng…”

Phác phu nhân ho nhẹ hai tiếng, nhưng cắt đứt chuyện Phác Hiếu Mẫn vừa nói dở, sắc mặt cũng không hòa hoãn như lúc trước.

“Nếu đã trở lại, có chút chuyện ta không thể không nói. Ngày xưa ta còn hay nói nhị thúc ngươi quản giáo quá nghiêm. Y như tính tình của ngươi, cho dù ngươi có hồ nháo tùy hứng như thế nào, chỉ cần ngươi khống làm ra sai lầm gì lớn, ta đều thay ngươi che lấp. Nhưng ngươi lần này cũng thật sự quá kỳ cục! Một khuê các chi nữ chưa gả thế nhưng cùng người trốn ra ngoài! Ngươi…" Phác nhân hơi dùng một chút, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: “Ngươi có biết hay không, mấy ngày ngươi rời nhà, tam thúc, tứ thúc, ngũ thúc của ngươi cùng người bên ngoài nói thế nào hay không? Lời đồn đại có bao nhiêu khó nghe…”

Trực hệ dòng chính của Phác thế gia chỉ cso hai người. Một là cha của Phác Hiếu Mẫn, một người khác là nhị thúc của Phác Hiếu Mãn, Phác Vô Nhai. Những người khác đều các chi thứ có huyết thống gần, còn có tam thúc, tứ thúc, ngũ thúc cùng vai nhánh khác. Nguyên bản Cha Phác Hiếu Mẫn chính là con cả, thuận lý thành chương sẽ là người kế tục địa vị gai chủ, chỉ tiếc hắn thể yếu nhiều bệnh, không lâu thì qua đời. Về sau, nhị thúc của nàng, Phác Vô Nhai liền thuận theo thừa kế gia nghiệp.

Chính là đến đời này huyết mạch trực hệ của Phác thế gia loãng, chi thứ phát triển lớn mạnh, cơ hồ khống chế hơn nửa gia sự trong tộc. Mấy người… tam thúc, tứ thúc, ngũ thúc linh tinh vẫn là người cực không an phận, vẫn mong ước địa vị gia chủ như hổ rình mồi.

Từ sớm bọn họ liền ngầm thả ra lời đồn trong gia tộc, châm ngòi thổi gió, vừa nói Phác Vô Nhai là người bình thường, vô năng, chỉ sợ sẽ rất nhanh đem Phác thế gia làm hỏng. Còn nói cha của Phác Hiếu Mẫn bị chết kỳ quái, không cẩn thận đó là do Phác Vô Nhai ngầm hạ độc thủ, để chính mình lên làm gia chủ. Sau lại đợi đến khi Phác Hiếu Mẫn lớn dần lên, bọn hị còn nói Phác Vô Nhai tâm tư kín đáo, vì bảo vệ địa vị gai chủ của mình không tiếc lợi dụng đám hỏi của chất nữ cùng Thượng Quan thế gia, cấu kết ngoại nhân, mưu dồ gây rối.

Những năm gần đây, Phác Vô Nhai một mặt sự lý chuyện bên ngoài, mặt khác lai âm thầm cùng nội bộ đối kháng, thật sự vất vả.

Phác Hiếu Mẫn tự nhiên biết điều này từ nhỏ. Cho nên nàng mới giả ngu, đần độn sống, chỉ mong không gây thêm phiền toái cho nhị thúc đang bận sứt đầu mẻ trán của nàng.

Lúc này nghe nhị thẩm của nàng nói như thế, không cần nghĩ cũng biết nhừng lời này nọ có bao nhiêu khó nghe.

Chẳng qua lúc Phác Hiếu Mẫn bây giờ không thể so với hò trước. Nàng đối chuyện này không hề có cảm giác nhiều lắm, ngược lại vẻ mặt không sao cả nói: “Bọn họ thích nói gì để cho bọn họ nói tốt lắm, dù sao sống chính là chất nữ, được hay không chỉ có chính mình biết. nhị thẩm thẩm nếu là nói đến thanh sanh của nữ tử, ta thật sự không để ý, chính là… Nếu chất nữ thật sự phá hủy nề nếp gia phong của Phác thế gia, liền cầu Nhị thúc đem chất nữ trực xuất khỏi gia môn. Từ nay về sau ta nếu có chuyện gì, bọn họ cũng không còn xả lên người nhị thúc nữa.

“Nói hươu nói vượn!”

Phác phu nhân cau mày khiển trách một câu.

Nhưng trong lòng nàng hơi hơi kinh ngạc. Những lời nàng nói lúc trước, vốn là còn có chút do dự. Phác Hiếu Mẫn từ nhỏ trí tuệ, cũng bởi vì “còn nhỏ trí tuệ”, cho nên thực dễ dàng miên man suy nghĩ, một mình ngầm thương tâm khổ sở. Chính là lúc này không phải lúc nhỏ, Phác Hiếu Mẫn luôn luôn nhu thuận nghe lời lại là ra việc “Bỏ trốn“. Phác phu nhân thấy phải hảo hảo mà “Giáo huấn” mới được. Lúc nãy mới nhẫn tâm nói ra những lời đó.

Nguyên bản nha đầu bên ngoài thì sáng sủa hoạt bát nhưng bên trong nội tâm lại cẩn thận dè dặt, tổng sống ở trong hỏa sợ sầu lo, giống như đã thật sự thay đổi.

Phác phu nhân quản lý gia vụ nhiều năm, là một người lợi hại như thế nào, chỉ trong nhay mắt liền đoán ra. Nhìn kỹ vẻ mặt mày của Phác Hiếu Mẫn thật sự là bất đồng với ngày xưa. Còn nghĩ đến Phác Hiếu Mẫn vừa vào cửa đã nói cái gì là “Nhận thức một người đối xử với mình đặc biệt tốt”, xem ra tin đồn bên ngoài hơn phân nửa là thật.

Nghĩ đến đây Phác phu nhân hạ quyết tâm, quyết ý trước tiên đi tìm Phác Hiếu Thuần, người ngay thường thân cận cùng Phác Hiếu Mẫn để hỏi rõ ràng, liền thu liễm thần sắc, nói với Phác Hiếu Mẫn: “Ngươi mấy ngày nay bôn ba, nếu đã trở lại, trước hết mấy ngày nay nghĩ ngơi cho tốt. Chuyện khác nói sau.”

Phác Hiếu Mẫn có chút không nghe theo, bĩu môi là nũng, nói: “Thẩm thẩm, ngươi còn chưa nghe chất nữ nói hết đâu…”

“Chuyện của nam nhân tự nhiên có nam nhân đi quyết.” Phác phu nhân không khách khí cắt lời của nàng: “Nữ tử chúng ta vẫn là ít đi can thiệp cho thỏa đáng.” Nói xong cũng không chờ Phác Hiếu Mẫn phản bác, quay đầu chỉ một cái nha đầu: “Đưa tiểu thư về phòng nghỉ tạm.”

“Vâng.”

Phác Hiếu Mẫn có một bụng chuyện muốn nói, kết quả một chứ cũng không nói ra được.

Quên đi!

Trực tiếp đi tìm Trí Nghiên, đem đến trước mặt nhị thẩm. Xem nàng còn có thể nào đẩy ra cửa đi, Phác Hiếu Mẫn nghĩ như vậy, cũng không chờ nha đầu đưa đến, chính mình liền nhấc váy chạy ra ngoài.

Phác phu nhân nhìn theo sau lưng nàng nhịn không được thở dài.

Tâm là đã trở nên phóng khoáng, nhưng tính tình nóng na nóng nảy nhưng vần một chút cũng không đổi.

Nhưng Phác Hiếu Mẫn lại không thể tìn được người.

Trong phòng đích xác có người, nhưng cũng không phải là Trí Nghiên, mà là đại ca bất cẩu ngôn tiếu, Phác Hiếu Tuấn. Theo lý thuyết thì canh giờ này hắn hẳn là ở võ trương luyện võ, chỉ điểm cho hậu bối. Hôm nay như thế nào lại nhàn nhã ở trong sảnh uống trà đâu?

Bình thường Phác Hiếu Mẫn rất là sợ đại co hưng thần ác sát của mình, nhưng hôm nay sự tình liên quan đến Trí Nghiên, nàng do dự thật lâu, vẫn là cố lấy dũng khí hỏi một câu: “Đại ca ca, Trí Nghiên, nàng… Nàng đi nơi nào?”

Phác Hiếu Tuấn khẽ nhích mi, nhìn nàn một cái: “Khoảng nửa cảnh giờ trước đã đi.”

“Đi…?” Phác Hiếu Mẫn mở to mắt: “Ngươi… Ngươi đem nàng đuôi đi? Ngươi…” Phác Hiếu Mẫn “Ngươi” nửa ngày, trong lòng tức giận đến cực điểm, nhưng lại không dám phát tác, đành phải oán hận, quay người định chạy ra bên ngoài.

“Đứng lại!” Phác Hiếu Tuấn đem chén trà dặt mạnh xuống: “Trở lại cho ta!”

Phác Hiếu Mẫn thật sự “Đứng lại”, nhưng nàng lại chết cũng không muốn “Trở về”, căm giận nhỏ giọng nói: “Ngươi rõ ràng cũng tính toán đem ta đuổi đi…”

Phác Hiếu Tuấn nhíu mày thành bánh quai chẻo.

Hắn rốt cuộc có chút hiểu được, vì sao lúc trước Phác Hiếu Thuần cợt nhã nói với hắn rằng cái gì “Nữ đại bất trưng lưu“.

Phác Hiếu Tuấn hừ lạnh một tiếng, đi vài bước tới bên cạnh Phác Hiếu Mẫn.

“Ta không có đuổi hắn, chính là bây giờ hắn không có tư cách ở Phác gia nói chuyện với ta.”

Phác Hiếu Mẫn nửa hiểu nửa không, nhìn Phác Hiếu Tuấn: “Cái… Có ý tứ gì?” Phác Hiếu Tuấn lại vòng vo không đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi cũng biết bên trong Hoài Diệp thành, Phác gia chúng ta có bao nhiêu ngoại môn cùng ám cọc?”

Phác Hiếu Mẫn nghi nghĩ, nói: “Đại khái.., Hơn hai mươi chỗ đi.”

“Nếu hắn có thể thắng thủ vệ ở những chỗ này, liền tự nhiên có thể trở về nói chuyện.” Phác Hiếu Tuấn thản nhiên nói.

Phác Hiếu Mẫn nghe xong những lời này, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền muốn chạy ra bên ngoài.

Chẳng qua lần này Phác Hiếu Tuấn chỉ đứng cách nàng một khoảng tay, vì thế Phác Hiếu Tuấn duỗi tay ra đã đem nàng kéo lại.

Phác Hiếu Mẫn liều mạng dạy dụa nhưng….

Vô ích.

Phác Hiếu Tuấn cũng không giận, chính là nhẹ nhàng nói ra một câu: “Mấy ngày nay, ngươi nếu dám bước một bước ra khỏi nhà, nàng liền tính thua. Cả đời cũng đừng nghĩ muốn bước vào Phác gia.”

Phác Hiếu Mẫn sắp bị tức đến phát khóc!

Sao có thể có quy định không giảng đạo lý như vậy! Đại ca ca của nàng đúng là ác ma ăn tươi nuốt sống!

Nhưng là sau khi tỉnh táo lai, Phác Hiếu Mẫn lại không nhịn được nghĩ rằng nều để cho Trí Nghiên đi khiêu chiến thủ vệ, có phải đại biểu cho Nhị thúc nguyện ý cho Trí Nghiên một cơ hội? Lúc trước nàng vô nghĩa phản cố trốn đi cùng Thượng Quan Sách Vân, chính là sợ Nhị thúc nàng nghĩ ra biện pháp ngạc nhiên cổ quái để gây sức ép. Chính là không nghĩ rằng, cuối cùng bị gây sức ép giống như biến thành Trí Nghiên…

Ở bên trong Hoài Diệp thành bố trí ngoại môn cùng ám cọc của Phác gia. nàng cũng chỉ là nghe được nhị thúc cùng nhị thẩm vô tình đề cập đến trong vài lần. Về phần địa phương đó như thế nào, thủ vệ có bao nhiêu lợi hai, nàng một chút cũng không biết.

Trí Nghiên… Cũng không biết rốt cuộc có thể thắng hay không…

Phác Hiếu Mẫn cố gắng chấn định, lại hỏi một câu: “Vậy… Đại ca ca, ngươi cho nàng thời gian bao lâu?”

Nghe xong vấn đề này, sắc mặt Phác Hiếu Tuấn có chút cổ quái lên. Hắn hơi dừng một chút mới nói: “Vốn cho hắn thời gian là một tháng, bất quá…”

“Bất quá cái gì?”

“Hắn nói mười ngày.”

Mười ngày….

Thì phải nói rằng Trí Nghiên thật sự nắm chắc? Phác Hiếu Mẫn đột nhiên có nửa hỉ nửa ưu.

Phác Hiếu Tuấn hình như nhìn ra lòng của nàng, lại bồi thêm một câu: “Nàng không phải có tin tưởng có thể đánh bại những người kia, mà là… Nàng nói không thể trì hoãn lâu lắm.”

Phác Hiếu Mẫn choáng váng.

Đây là có ý gì?

Nhưng thật hiển nhiên, Phác Hiếu Tuấn cũng không tốt tính giống như Phác phu nhân, trực tiếp kêu hai người hầu tới đây, đem Phác Hiếu Mẫn áp tải về khuê phòng của nàng, hơn nữa hại người kia còn canh giữ ở ngoài cửa vện. Bày ra bộ dáng “Sinh ra chớ gần“.

Phác Hiếu Mẫn lo âu lại bất an. Trước ở trong phòng đi tới đi lui, đem buồn bực táo bạo tính tình truyền cho mỗi người trong viện. Bọn nha hoàn cũng kinh hồn táng đảm, lại không một người dám mở miệng khuyên giải an ủi.

Đi tới đi lui, Phác Hiếu Mẫn bất tri bất giác đi khắp cả sân, cuối cũng cũng về tới mái hiên, không hề có hình tượng đặt mông ngồi ở cửa thềm đá.

Nha hoàn tùy thân hầu hạ thấy nàng rốt cuộc không đi, nghĩ đến cảm xúc của nàng cuối cùng đã bớt, liền tiến lên nói chuyện cùng nàng.

“Tiểu thư, nghe nói người lần này ra ngoài đi rất nhiều nơi, chúng ta đều hâm mộ vô cùng.”

“…”

“Lần trước Tôn Thành bọ họ có đưa đến mấy bao đồ, nói là của tiểu thư người mua ở trong thành gì đó, bào chúng ta hảo hảo thu dọn. Tiểu thư, có muốn bây giờ đi xem, kiểm tra một chút?”

“…”

“Đúng rồi, trong mấy thứ đó còn có một cái hoa đăng rất xinh đẹp! Hôm qua Yến nhi tỷ tỷ nghe nói tiểu thư sắp về, đã đem hoa đăng treo lên trên! Tiểu thư mau ngẩng đầu lên nhìn xem, liền treo ở ngay mái hiên đâu…”

Hoa đăng…

Phác Hiếu Mẫn đột nhiên giống như hoàn hồn, vọt một cái đứng lên, nhưng thật ra đem nha hoàn ở bên cạnh hoảng sợ.

“Đăng kia… Ở nơi nào?”

“Liền… Ngay ở bên trên. Tiểu thư…. vừa ngẩng đầu là có thể thấy rồi.”

Phác Hiếu Mẫn nghe vậy ngẩng đầu, quả thực nhìn thấy dưới mái hiên lộ ra chiếc đèn.

Đúng là chiếc đèn lúc nàng cùng Trí Nghiên đi qua Dạ Đàm thành, Trí Nghiên đã tự tay tặng cho nàng...

Đạ Quỳnh hoa đăng.

Người ở Dạ Đàm thành nói rất đúng…. Dạ Quỳnh hoa hoa đăng, tặng cho hữu tâm nhân.

Dưới hành lang lúc này có gió nhẹ thổi, thổi qua khiến chiếc đèn hơi lung lay. Thật ra có vẻ càng giống như hoa thật.

Phác Hiếu Mẫn nhìn xem hứng khởi, lại nghĩ tới rất nhiều chuyện về chiếc đèn này, Khi đó các nàng phải rời khách điếm, nói cái gì Trí Nghiên cũng không chịu mang theo chiếc đèn này. Nàng nhất thời tức giận, liền đi theo người hầu của Phác gia. Nhưng mà đi ra ngoài được vài bước, nàng lại hối hận, không quay về lấy lại chiếc đèn này không thể.

Dạ quỳnh hoa đăng tặng cho hưu tâm nhân….

Là của Trí Nghiên tặng cho nàng.

Sao có thể khiến cho nó theo gió mà đi?

Chẳng qua, chuyện này nàng vẫn không có nói cho Trí Nghiên. Bởi vì Trí Nghiên về sau lại vì chuyện này mà lòng mang áy náy, tự tay làm một cây dạ quỳnh hoa trâm tặng cho nàng để bồi thường

Khi đó nàng rất sợ nếu nói ra việc này… Trí Nghiên sẽ đòi lại cây trâm hoa trở về.

Hiện tại ngẫm lại, thấy thật buồn cười.

“Chiếc đèn cũ nát này thực quý hiếm sao? Nhìn nó không rời mắt như vậy, chậc chậc.”

Phía sau truyền đến một tiếng cười cắt đứt suy nghĩ của Phác Hiếu Mẫn.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro