Chương 5: Khách điếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trí Nghiên đi ra ngoài Kim Ngọc đổ phường, rất nhanh liền nhận ra Phác Hiếu Mẫn nàng.

   Phác Hiếu Mẫn đích xác là vô cùng xinh đẹp. Mặt mày tươi đẹp, tuyết phu phấn tai (da trắng má hồng), là một mỹ nhân khó gặp. Chính là khóc có điểm khó coi. Ánh mắt đỏ hồng, còn chứa nước mắt. Cái mũi nhăn thành một nắm. Giống như chú chó nhỏ cầu xin thương xót.

   Nếu hỏi làm sao Trí Nghiên nhận ra nàng…

   Bởi vì chỉ có Phác Hiếu Mẫn, một tội nghiệp nữ tử mang theo bên người một cái hành trang đứng ở dưới mái hiên cạnh cửa Kim Ngọc đổ phường. Một bên trốn tránh ánh mắt kỳ quái của người qua đường, một bên không ngừng nhìn cửa sòng bạc. Chờ thấy Trí Nghiên đi ra, nàng có chút chần chừ bước về phía trước từng bước nhỏ, nhưng lại rất nhanh lui về phía sau.

   Thoạt nhìn giống như thật phiền toái.

   Nhưng dù có phiền toái như thế nào cũng phải mang nàng theo. Trí Nghiên trong lòng thở dài, lại nhìn nàng một cái lại nói: “Đi thôi.” Phác Hiếu Mẫn nhỏ giọng: “Nga” một tiếng, cúi đầu thật cẩn thận đi theo phía sau nàng.

   Đi lâu như vậy, sắc trời đã có chút muộn. Xem ra không thể đi tiếp, chỉ có thể tìm chỗ nghỉ ngơi. Trí Nghiên nghĩ ngợi, lại quay về chỗ Phúc Lai khách điếm, nơi Long Hưng tiêu cục ở. Phúc Lai khách điếm thật ra khá lớn nhưng bởi vì xây ở trên đường cái, cho nên có rất nhiều khách từ Nam chí Bắc, có chút hỗn loạn.

   Trí Nghiên hơi suy nghĩ một chút liền tính toán đi vào.

   “Này…” Phía sau có thanh âm nhỏ như ruồi giữ nàng lại.

   “Ân?” Trí Nghiên nhìn nàng.

   “Chúng ta có thể không ở chỗ này được hay không?” Phác Hiếu Mẫn hít hít cái mũi, mở miệng nói.

   “Sao lại vậy?” Trí Nghiên không rõ.

   “Bọn họ…” Phác Hiếu Mẫn co người lại, ánh mắt nhìn về phía đại đường bên trong khách điếm. Bên trong phần lớn là dân giang hồ phóng khoáng, ba đến năm người ngồi cùng một chỗ hoặc là nói chuyện tào lao hoặc uống rượu. Đột nhiên nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn, một mỹ nhân tế da nộn thịt, đại đa số tròng mắt của mọi người đều hướng lên nàng nhìn vài lần.

   Ánh mắt này… làm cho Phác Hiếu Mẫn rất không thoải mái.

   “… Đang nhìn ta.” Thanh âm càng thêm nhỏ.

   Trí Nghiên vẫn không hiểu lắm: “Nhìn ngươi? Thì tính sao?” Là bởi vì hai bọn họ ăn mặc hết sức kỳ quái đi? Trí Nghiên ăn mặc cũ nát bẩn thỉu, Phác Hiếu Mẫn lại ăn mặc tinh xảo như một thiên kim tiểu thư. Hai người đi cùng một chỗ, Phác Hiếu Mẫn vẫn thành thực theo sát phía sau Trí Nghiên. Thấy thế nào cũng thực…

   Thực quỷ dị, thực không thích hợp.

   ”Ngươi...” Phác Hiếu Mẫn tức giận không nhẹ, nhưng Trí Nghiên tựa hồ hạ quyết tâm muốn ở nơi này, xoay người liền vào khách điếm. Nàng vừa ủy khuất vừa khổ sở, nhưng đành phải theo vào.

   Cũng may tiểu nhị của Phúc Lai khách điếm thực thông minh, nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn bị mấy lỗ mãng hán tử nhìn không thoải mái, liềm mở miệng nói mang các nàng đi xem phòng trước. Chỉ là thần sác của hắn vấn không cẩn thận đê lọ ra đáy lòng nghi hoặc. Hai người này ăn mặc quả thực khác biệt nhau quá lớn, thật sự nhìn không ra quan hệ của hai người là như thế nào.

   Trong khoảng thời gian này, người tới Thanh Thủy tấn buôn bán không ít, cho nên phòng của Phúc Lai khách điếm không còn nhiều lắm. Chỉ cón một gian lớn cùng hai gian nhỏ. Gian lớn rộng rãi, sáng sủa. Ngoài bàn, giương tủ ở bên ngoài còn có bàn trang điểm cùng nguyên bộ ghế đẩu. Thậm chí phía sau bình phong còn có một cái thụy tháp.

   Gian nhỏ thực ra không sai biệt lắm, đơn giản có giường và bàn. Nhưng giá một gian lớn hay là hai gian nhỏ thật sự có hơi đắt.

   Tiểu nhị hỏi: “Không biết khách quan muốn mấy gian phòng?”

   ”Một gian.” Trí Nghiên đáp, lại liếc mắt nhìn Phác Hiếu Mẫn đang bất mãn, nói: “Nga, nếu ngươi có thể liền thuê thêm một gian khác.”

   “….” Nam Cung Nhã định mở miệng lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Nàng nhìn lại, cạnh cầu thang có một trung niên nam tử, vẻ mặt đáng khinh nhìn chằm chằm nàng. Thấy nàng quay đầu liền lập tức huýt sáo một cái. Nàng nhìn lại Trí Nghiên ở trước mặt, tuy nhìn có chút bẩn thỉu, quần áo cũng rách nát nhưng dáng người cao gầy, thật có vài phần khí chất. Lại nhìn khuôn mặt này cũng thanh tú, xinh đẹp, mi phong vi đĩnh, sắc bén mang theo chính khí, ánh mắt cũng trong suốt sạch sẽ…

   Phác Hiếu Mẫn nhanh chóng làm ra quyết định, vẻ mặt kiện định nói với tiểu nhị: “Một gian!” Dừng lại một lúc lâu, nàng bỏ thêm một câu: “Muốn gian lớn!” Lời còn chưa dứt, Phác Hiếu Mẫn liền vọt đi vào trước, đem hành trang ném đi, cả người nằm xuống —– chiếm lấy giường trước.

   Trí Nghiên khóe miệng run rẩy nhưng vẫn không nói gì.

   Tiểu nhị thật cẩn thận hỏi lại: “Một gian lớn?”

   ”Ân.” Trí Nghiên gật đầu đánh tay.

   Phác Hiếu Mẫn không có hình tượng nằm ở trên giường nhẹ nhàng thở ra, lại đi đến cửa gọi tiểu nhị, đưa cho hắn một thỏi bạc: “Mang cho chúng ta đồ ăn cùng nước ấm lên đây.”

   ”Hảo!” Tiểu nhị thấy bạc, cười đến không nhìn thấy mắt.

   Phác Hiếu Mẫn quay đầu lại, chính là thấy Trí Nghiên cau mày.

   ”Bạc không phải để tiêu như vậy.” Trí Nghiên lên tiếng nhắc nhở

   ”Bạc chính là dùng để tiêu đấy!” Phác Hiếu Mẫn nàng vốn là người xem việc tiêu tiền làm thú vui nên không thèm chấp nhất.

   Quên đi, bạc của nàng ta, muốn tiêu như thế nào liền tiêu như thế. Trí Nghiên không cùng nàng vô nghĩa. Nghĩ nghĩ, cuối cùng đi ra sau bình phong, thu thập thụy tháp một chút, chấp nhận chuẩn bị ngủ một tối.

   “Uy…” Phác Hiếu Mẫn “Uy” xong, lại thấy Trí Nghiên nhăn mày thành một đoàn, vì thế nàng rất là cẩn thận hỏi một câu: “Ngươi… Ngươi tên là gì?”

   ”Trí Nghiên.” lười đáp lại nàng.

   ”Trí…Cái gì…” Phác Hiếu Mẫn nghe không rõ hỏi.

   ”TRÍ NGHIÊN.” Trí Nghiên vốn cho là tính tình mình rất tốt. Đại đa số thời điểm đều gặp biến không sợ hãi, nhưng gặp Phác Hiếu Mẫn, cũng không biết vì cái gì, luôn có thể kích thích đáy lòng nàng nôn nóng. Vì thế, Trí Nghiên dứt khoát kéo tay Phác Hiếu Mẫn. Ở trên lòng bàn tay của nàng viết ra hai chữ “Trí Nghiên” cho nàng xem.

   Bàn tay nhỏ bé của Phác Hiếu Mẫn vừa mềm vừa ấm. Trong lòng bàn tay hơi có chút ẩm ướt.

   Tay của Trí Nghiên lại lạnh, cứng rắn viết mấy nét bút đã viết xong rồi. Nhưng nét bút viết ở lòng bàn tay Phác Hiếu Mẫn, lòng bàn tay ngứa ngứa buồn buồn… Còn có chút cảm giác kỳ lạ, ân?

   Mới vừa rồi bị hắn cầm tay, còn… Còn viết chữ ở trong lòng lòng bàn tay nàng. Người trước mắt có chút lạnh lùng này có tên là

   Trí Nghiên… Trí Nghiên? Cũng cũng được.

   Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân a, cho dù có hôn ước. Cho dù có hôn ước nhưng mà, dù sao… Dù sao cái kia… Đây…

   Phác Hiếu Mẫn không hiểu sao cảm thấy hai gò má có chút nóng, nhăn nhó đóng mở miệng cả ngày cũng không nói ra được một câu.

   “Lại làm sao vây?” Trí Nghiên vẫn không buông lỏng lông mày của mình.

   “Ngươi có biết…” Phác Hiếu Mẫn cắn cắn môi khẽ nói.

   “Ân, Phác Hiếu Mẫn.” Trí Nghiên vô cùng rõ ràng.

   “Nga.” Phác Hiếu Mẫn tổng cảm thấy chưa nói hết lời định mở miệng nói tiếp, lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiểu nhị cầm bạc, làm việc rất lưu loát. Phác Hiếu Mẫn lại hận nghiến răng. Nàng cũng chưa nói ra suy nghĩ của mình đâu, thật vất vả mới lấy được dũng khí. Như thế nào tiểu nhị kia lại ở lúc mấu chốt cố tình đến đây?

   Trí Nghiên đứng dậy mở cửa, đem đồ ăn để trước mặt Phác Hiếu Mẫn.

   Tiểu nhị trên mặt tràn đầy tươi cười: “Nhị vị ăn trước, nước ấm vẫn còn đang đun. Lúc cần chỉ việc gọi một tiếng, lúc nào cũng có thể mang lên.”

   Cánh cửa lại bị đóng lại. Trong gian phòng nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.

   Phác Hiếu Mẫn tổng cảm thấy không khí trở nên có chút xấu hổ. Nhưng xấu hổ ở đâu, nàng cũng không nói lên được. Bất quá nàng thấy Trí Nghiên xoay người muốn đi ra sau bình phong, vội vàng đưa tay kéo lấy ống tay áo của Trí Nghiên.

   "Ngươi cũng… cùng ta ăn đi.” Nàng cuối đầu khẽ nói

   Trí Nghiên hơi chút giật mình, ân một tiếng, ngồi xuống đối diện Phác Hiếu Mẫn.

   Trên bàn bày thịt xào xả ớt, cá kho tàu, dưa chuột tôm bóc vỏ, canh cà, còn có cháo rau cải, đều là mấy món ăn thường ngày. Trí Nghiên nếm thử, hương vị bình thương không ngon bằng Tôn bà bà làm. Rau quả cũng không tươi như hái từ vườn ra. Bất quá nàng thật đói bụng, cũng không nói gì, ăn được vô cùng ngon miệng.

   Phác Hiếu Mẫn ở đối diện tựa hồ há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại.

   ”Nói đi.” Trí Nghiên mặt không chút thay đổi nhìn nàng liếc mắt một cái.

   ”Chúng ta…” Phác Hiếu Mẫn lại không nói được nữa.

   Trí Nghiên gắp một miếng cà, bỏ vào trong miệng nhai rồi nuốt xuống, lại nhìn Phác Hiếu Mẫn một cái: “Ngươi yên tâm, hôn thư kia không có giá trị.”

   Trí Nghiên rất có lòng tin, vì bản thân mình là nữ tử làm sao có thể.

   “Vì… Vì cái gì?” Đây vốn là chuyện đáng giá để cao hứng đi, nhưng nàng như thế nào lại cảm thấy có chút khó chịu? Cái tên Trí Nghiên đây là có ý gì a. Nhìn khắp giang hồ, ai không muốn lấy nàng, đại tiểu thư của Phác gia! Nhưng ở trong mắt của Trí Nghiên, nàng lại… lại có vẻ chướng mắt?! Nhất là nàng mới bị vị hôn phu được đính hôn từ lúc còn nhỏ tùy tiện lấy làm tiền đặt cược, lúc sau lại bị Trí Nghiên một kẻ không biết từ đâu đến ghét bỏ…

   Phác Hiếu Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất! Đặc biệt vô cùng ủy khuất a!

   “Ta và ngươi giống nhau.” Trí Nghiên gắp miếng rau cho vào miệng nhai nhai rồi khẽ đáp

   “Giống nhau?” Phác Hiếu Mẫn trừng to mắt, có ý tứ gì a.

   “Nữ nhân!” Trí Nghiên lời ít mà ý nhiều. Lại gắp cho mình một miếng cà.

   Nhưng mà Phác Hiếu Mẫn ở đối diện lại nhảy dựng lên: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi là nữ nhân!!!” không thể nào tin vào mắt mình được.

   “Ân.” Trí Nghiên nhíu mày: “Như thế nào?”

   Phác Hiếu Mẫn cẩn thận nhìn chằm chằm mặt của nàng nhìn hồi lâu, tiếp theo lại nhìn xuống dưới, xem ngực của nàng. Ngô, nhìn có điểm đoán không ra a…

   Trí Nghiên trên mặt ẩn ẩn có vẻ tức giận.

   Phác Hiếu Mẫn quyết đoán thu hồi ánh mắt, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ: “Không… Không đúng a. Vậy ngươi… Như thế nào lại ký hôn thư?” Phác Hiếu Mẫn đắm chìm ở trong khiếp sợ, một lúc lâu mới nói rõ ràng: “Không, không phải, cái kia… Có cái tiểu nha đầu xuống dưới bắt ta ký hôn thư ư!”

   ”Cho nên cái hôn thư kia không tính.” Trí Nghiên đưa xuống kết luận.

   Phác Hiếu Mẫn thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

   Thẳng đến khi Trí Nghiên hỏi nàng: “Nhà ngươi ở đâu?”

   Phác Hiếu Mẫn lại khiếp sợ, Trí Nghiên này thật sự là một tiểu tử, không biết cái gì cả… À không, là một nữ tử không biết gì cả a?! Trên giang hồ có ai lại không biết tiếng tăm lừng lẫy của tứ đại thế gia? Nhưng nàng vẫn thành thật trả lời: “Ở phía đông, Hoài Diệp thành.”

   ”Chờ ta đi đến Giang Nam Cẩm Quỳ sơn trang trước rồi sẽ đưa ngươi quay về Hoài Diệp thành.”

   Lần này Phác Hiếu Mẫn càng giật mình. Trực tiếp quên vừa rồi mình đối với Trí Nghiên nữ tử thân phận khiếp sợ, ngược lại trừng mắt hỏi lại: “Ngươi vì cái gì muốn đi Cẩm Quỳ sơn trang? Vì cái gì?”

   “Đi… nhìn xem.” Trí Nghiên liền cho ra một cái đáp án mơ hồ.

   Tiếp theo, hai người vô thanh vô tức hoài các loại tâm sự ăn xong bữa cơm này.

   Cơm nước xong Phác Hiếu Mẫn lại ngồi không yên. Nàng nhìn chằm chằm Trí Nghiên hồi lâu. Cuối cùng là nghẹn ra một câu: “Uy, ngươi… Tính toán một đường đều mặc như vậy?”

   Trí Nghiên ân một tiếng, mặc nam trang phương tiện, lại có thể giảm chút phiền toái. Thật sự không tồi.

   “Ta trả tiền, sau đó… Sau đó cùng ngươi mua một bộ nam trang đẹp một chút thay ra có được không?” Phác Hiếu Mẫn đưa ra đề nghị, thật không thể nào nhìn nàng mặc bộ ăn mày này được.

   Trí Nghiên vừa nghe những lời này đã nghĩ đến lời của Đại lão bản Kim Ngọc đổ phường nói qua. Nói Phác Hiếu Mẫn “Trừ bỏ tiêu tiền cho trang điểm ăn mặc, một chút nội hàm cũng không có”, xem ra cũng không phải nói bậy.

   Vốn Trí Nghiên ăn mặc như vậy để khiến người không chú ý. Nhưng hôm nay mang theo nàng ấy hấp dẫn sự chú ý, lại phiền toái trên đường đi… Nếu nàng còn mặc kiểu rách rưới như thế này mới thật sự là dễ gây chú ý.

   Trí Nghiên thở dài: “Đi thôi.”

   Phác Hiếu Mẫn rất vui vẻ, lại có thể đi dạo phố còn có thể chọn quần áo, có thể tiêu tiền a!

   Thanh Thủy trấn vào đêm thật náo nhiệt.

   Trong tiểu trấn này không cấm đi lại vào ban đêm. Trên đường đâu đâu cũng có người, còn có các quán nhỏ thân thiện mời khách, chào hàng các laoị điểm tâm hoặc một chút thứ đồ trang trí thú vị.

   Phác Hiếu Mẫn đi theo có chút cố sức, Trí Nghiên nhíu mày một lát. Ngừng chân chờ nàng vượt qua, rồi đưa tay cho nàng.

   “…” Phác Hiếu Mẫn khó hiểu nhìn nàng.

   ”Ân.” Trí Nghiên nhíu mày.

   Phác Hiếu Mẫn vẫn bất động không hiểu ý.

   ”Cầm tay áo.” Trí Nghiên cuối cùng nghĩ ra bọn họ giả trang vẫn là "Nam nữ thụ thụ bất thân". Chỉ sợ Phác Hiếu Mẫn sợ người qua đường nói xấu.

   Phác Hiếu Mẫn cắn cắn môi, cầm lấy.

   “Đi.” Trí Nghiên mặt không đổi lạnh nhạt nói.

   Phác Hiếu Mẫn liền cầm tay áo đi theo phía sau Trí Nghiên, bước từng bước xuyên qua ngã tư đường đầy tiếng náo nhiệt. Đi về phía trước sẽ không tự giác nhìn bóng dáng cao gầy trước mắt, có chút lạnh lùng, lại có chút không hiểu… Ân, làm cho người ta an tâm.

   Ánh sáng ở những ngọn đèn dầu bên đường… Tiếng la hét ầm ĩ của những người xung quanh… dần dần phiêu tán. Giống như trên thế gian này chỉ còn có hai người bọn họ.

   Người kia đi ở phía trước, nàng sánh bước theo ở phía sau.

… Ôi chao, giống như… Chỉ tiếc… Người nọ là nữ nhân! Nữ nhân! Nàng thế nhưng mạc danh kỳ diệu cùng cái nữ nhân có hôn khế! Bất quá hoàn hảo nàng là nữ nhân nên hôn khế này không có giá trị. Nữ nhân này…

   Nữ nhân này hẳn sẽ không khi dễ nàng hoặc chiếm nàng tiện nghi. Nói không chừng mình còn có thể khi dễ lại nàng.

   Tưởng tượng như vậy Phác Hiếu Mẫn lại cao hứng lên.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro