Chương 51: Giao hòa(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Hiếu Mẫn tuyệt đối không ngờ được, thân thể của mình lại kỳ diệu nhạy cảm như vậy.

Có lẽ là bởi vì, Trí Nghiên lúc này đang trêu trọc nàng, vuốt ve nàng, hôn môi nàng. Cảm giác của nàng càng trở nên nhạy cảm, thậm chí những nơi Trí Nghiên chạm vào rất nhẹ cũng có phản ứng, đều có thể cảm nhận thấy rất rõ ràng. Điều này làm cho nàng vừa cảm thấy thẹn, lại tựa như không nhịn được, bên trong nội tâm khát vọng được nhiều hơn.

Phác Hiếu Mẫn không biết lúc này sắc mặt ửng hồng của mình ở trong mắt Trí Nghiên có bao nhiêu kiều diễm, đôi mắt trong suốt như hồ nước có bao nhiêu câu nhân. Trí Nghien chỉ cảm thấy Hiếu Mẫn giống như một đóa hoa không chịu nổi đứt gãy, làm cho người ta muốn thương tiếc,lại cũng muốn đem đùa bỡn chà đạp, nhìn xem có phải sau khi “tàn phá” sẽ trở nên đẹp hơn không.

Trí Nghiên hoàn toàn quên ý nghĩ ban đầu của mình “Chỉ là muốn ôm nàng ngủ một giấc“.

Trong mắt của nàng chỉ có thân thể trắng mịn mà đỏ ửng câu nàng, trong tai cũng chỉ nghe thấy thanh âm động tình của nàng. Thân thể của Hiếu Mẫn dưới sự vỗ về chơi đùa của nàng khiến cho nó giống như hóa thành một hồ nước ôn nhu, lay động tâm thần, lại làm cho người ta trầm luân.

Đầu ngón tay của Trí Nghiên đã chạm đến nơi dính ướt của nàng.

Nhưng Hiếu Mẫn còn dư lại nửa phần tâm trí, e lệ đẩy ra, đi ngăn cản, chỉ là sự dãy dụa ở trong mắt Trí Nghiên xem ra lại giống như dục cự còn nghênh.

Trí Nghiên thu tay, nhẹ vuốt da thịt mền mại bên hông của Hiếu Mẫn.

Hiếu Mẫn không chịu nổi tê dại đau, ngứa, mất hết khí lực, rốt cuộc không thể động đậy, chỉ có thể tội nghiệp mở to mắt nhìn Trí Nghiên, hy vọng nàng có thể mêm lòng buông tha chính mình. Ai ngờ Trí Nghiên nhing thấy lại càng luyến tiếc buông tay, cúi người hôn xuống ánh mắt cảu nàng, chóp mũi, lưu luyến ở trêm môi, ở nơi bí ẩn lấy đầu gối xâm nhập, mở ra hai chân đang có ý kháng cự của Hiếu Mẫn.

“Nghiên… A... Nghiên… Thả… Thả ta…”

Hiếu Mẫn kêu lên đáng thương.

Trí Nghiên đưa tay dò xét xuống dưới.

Sờ về hướng về phía hở ra, lấy ngón tay từ bụng trượt xuống, chạm vào nơi nơi hai mảnh mềm mại, Hiếu Mẫn liền khó nhịn kêu to ra tiếng. Trí Nghiên liền dừng lại, tại chỗ kia chậm rãi nhu nạp, nghe thân thể Hiếu Mẫn theo điều khiển của nàng càng trở nên mềm mại. Hai chân nguyên bản bị nàng tách ra đột nhiên buộc chặt, mũi chân bất tri bất giác leo lên cẳng chân nàng, không ngừng bám lấy vuốt ve, tiếng thân ngâm cũng phập phồng không ngừng, nhưng lại khiến lòng của nàng thỏa mãn đến cực điểm.

"Hiếu Mẫn..." Trí Nghiên khàn giọng gọi

Ánh mắt Hiếu Mẫn đầy mê loạn, đôi môi khẻ mở càng trở nên đỏ tươi, giống như thoa son vậy. Làn da nguyên bản trắng nõn giờ nhiễm một sắc đỏ. Xem xuống chút nữa, Trí Nghiên phát hiện một chỗ khác bị nhàng nhu lộng thật lâu cũng trở nên đỏ ửng, dưới này ướt mềm trơn dính, đã sớm vỡ đê, thất bại thảm hại. Nàng lấy một ngón tay thử thử ở huyệt khẩu, cùng lần trước không khác nhau lắm, chỉ cảm thấy mơ hồ như có lúc hút, giống như muốn nuốt lấy ngón tay của nàng.

Chắc là do nàng ngừng động tác, Hiếu Mẫn tuy rằng sớm thở dốc, cả người xụi lơ, nhưng lần này vẫn là cảm thấy hư không, cắn môi, lấy hai bên đùi cọ cọ cánh tay của nàng.

“Nghiên… Um...A...Nghiên.”

“Ân?” Trí Nghiên nhìn nàng trong mắt có chứa ý cười.

Hiếu Mẫn nói không nên lời để cho Trí Nghiên tiếp tục, rồi lại bất mãn bộ dáng của nàng khi chờ mình mắc câu. Trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, xấu hổ, giận dữ, chợt nghĩ tới một chủ ý. Mở mắt đi tìm, thế nhưng… lần này thật sự là ý thức được, chính mình nhìn thấy “Bộ dạng đem xiêm y cởi hết” của Trí Nghiên.

Từ trước Hiếu Mẫn chỉ biết Trí Nghiên thực gầy, nhưng lúc này nhìn lại, lại phát hiện nàng tuy rằng gầy, nhưng không nhỏ bé và yếu ớt. Nhất là thấy trước ngực nàng…

Khuôn mặt của Hiếu Mẫn vốn đang phát sốt, giờ lại càng nóng thêm.

Thừa dịp Trí Nghiên vô ý, Hiếu Mẫn đưa tay sờ lên, hướng tới nơi ưỡn ra của Trí Nghiên. ý tưởng của nàng thật ra cực kỳ đơn giản, lúc trước nguyên nhân khiến Trí Nghiên đột nhiên xoay người áp chế, chỉ sợ là do không cẩn thận huých vào… chỗ kia, cho nên nếu lúc này lại là như vậy, Trí Nghiên có phải sẽ tiếp tục hay không? Nhưng nàng ở phía dưới, cảm thụ lại bất đồng. Nơi mềm mại kia rõ ràng mỗi nữ tử đều có, chính mình cũng có, nhưng chẳng biết tại sao, Hiếu Mẫn nắm trong tay lại cảm thấy xúc cảm rất tốt, không ngừng muốn đi vuốt ve, sớm quên ước nguyện ban đầu của mình.

Trí Nghiên bị nàng khiến cho có chút hoảng hốt, dưới tay đã quên mất nặng nhẹ, thân mình ép xuống, hai ngón tay liên tiếp từ huyệt khẩu xâm nhập vào.

Lần này vừa nhanh vừa vội, Hiếu Mẫn hoàn toàn không có phòng bị, chỉ cảm thấy có vật khác thường xông vào, có chút khó chịu, đến khi kịp phản ứng, đã thấy một trận đau chua xót như bị xé rách.

“A….”

Hiếu Mẫn hít một hơi lạnh, bụng dươi căng thẳng, hai chân không tự giác khép lại.

Trí Nghiên bị dọa không nhẹ, cảm thấy ngón tay thăm dò ở bên trong dũng đạo vừa chặt vừa nóng, lại thấy Hiếu Mẫn hoa dung thất sắc, đau đến sắc mặt cũng thay đổi, lại càng không dám lộn xộn.

“Hiếu Mẫn?”

“Đau… Đau…”

Hiếu Mẫn vừa sợ vừa hoảng, chỉ biết không ngừng kêu đau, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

Trí Nghiên tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng cũng cảm giác được nàng đang sợ hãi, đành phải một bên ôm lấy nàng, một bên cúi người hôn môi an ủi. Ngón tay ở trong thân thể nàng cũng không dám động.

Hiếu Mẫn ôm lấy Trí Nghiên, cũng hiểu được lúc nãy là do mình rất kích động, tâm liền chẫm rãi yên ổn xuống, nơi đó đau cũng dần dần trở nên có thể chịu được.

“Ngươi…”

“Ân?”

“… Đi ra ngoài.”

Trí Nghiên lại nhẹ nhàng hôn khóe môi của nàng, thấy sắc mặt nàng hơi hoãn lại, liền cẩn thận để ý phản ứng của nàng, cẩn thận rút ngón tay ra. Nhưng cố tình lúc rút ra lại va chạm vào nơi sưng đỏ giữa hai cánh hoa, khiến cho Hiếu Mẫn lại không tự giác sợ run cũng ngâm khẽ.

Trí Nghiên cúi người ôm lấy Hiếu Mẫn, hôn hôn hai gò má của nàng.

“Ổn hơn nhiều không?”

“Ân…”

Tiếng trả lời này của Hiếu Mẫn nghe như thế nào cũng như là thân ngâm.

Trí Nghiên áp chế trái tim muốn nảy lên của mình, tính toán lau rửa thu thập sạch sẽ một chút, để cho Hiếu Mẫn sớm nghỉ một chút. Nhưng nàng còn chưa nói ra, Hiếu Mẫn lại đột nhiên nhỏ tiếng nói một câu gì đó.

Trí Nghiên nghĩ rằng nàng vẫn còn đau, liền cúi đầu hỏi: “Như thế nào? Chỗ nào không thoải mái?”

Mặt Hiếu Mẫn đột nhiên càng đỏ hơn.

“Nói mau.”

“Muốn hay không…” Tiếng của Hiếu Mẫn nhỏ như ruồi.

“Ân?” Trí Nghiên không hiểu.

“Lại… Thử lại một lần?”

Hiếu Mẫn sắp cắn nát môi của mình.

Trí Nghiên hơi hơi sửng sốt, Phác Hiếu Mẫn xấu hổ đến mức đem mặt chôn ở trước ngực của nàng, đến khi Hiếu Mẫn kịp phản ứng thấy chính mình đụng phải nơi nào, thế nhưng cũng chỉ dừng lại một chút, tiếp theo liền đánh bạo gặm cắn lấy nó. Dù sao mình tránh mặt ở góc Trí Nghiên không nhìn thấy, phóng đãng thì phóng đãng đi, Hiếu Mẫn liền đem bình đánh vỡ.

Miệng của Hiếu Mẫn không biết nặng nhẹ, nhưng Trí Nghiên tuy bị nàng biến thành vừa đau lại vừa không thoải mái, nhưng trong lòng lại có nhiều ngọt ngào. Mỹ nhân trong ngực chủ động như vậy, Trí Nghiên tự nhiên không chút khách khí. Nàng lại một lần nữa điều chỉnh tư thế, để cho Hiếu Mẫn nửa dựa vào trong ngực nàng, lại chậm rãi cùng kiên định bắt đầu lại từ đầu. Vì sợ Hiếu Mẫn lại khẩn trương sợ hãi, Trí Nghiên lại nghiêm túc hôn môi vỗ về chơi đùa, chờ nghe thấy hơi thở của nàng dần hỗn loạn, thâm ngâm dần nổi lên. Trí Nghiên đưa một ngón tay thử chậm rãi xâm nhập.

Lúc này tựa hồ thuận lợi hơn.

Hiếu Mẫn tuy rằng không tự giác cau mày, cảm giác được dưới thân vẫn có một trận khó chịu, nhưng tốt xấu nàng miễn cưỡng có thể nhẫn nhịn được. Trí Nghiên thử một hồi, thấy nàng vô sự liền chậm rãi ở trong đó giật giật.

Không biết chạm đến nơi nào, trong lòng Hiếu Mẫn trào ra một loại cảm giác kỳ dị.

“Nghiên…”

Ngay cả thanh âm của nàng cũng bị biến đổi.

Trí Nghiên hoảng sợ, nghĩ rằng lại làm đau nàng, liêng ngừng tay không cử động nữa, chỉ hỏi: “Đau sao?”

“Không… Không phải… Ngươi…”

Hiếu Mẫn nhíu mày nhìn Trí Nghiên thật lâu, thấy nàng vẫn là khó hiểu, liền tự mình xê dịch vị trí, theo cảm thụ lúc nãy tự mình cử động thân, giật giật. Chính là tự mình cử động, cảm giác… giống như không phải như vậy.

Trí Nghiên cuối cùng có chút hiểu được, liền giật giật ngón tay.

Thanh âm của Hiếu Mẫn đã có chút khàn khàn.

“A...um...Nghiên… um...um...Nghiên...”

“Ân…”

Trí Nghiên nhận phản ứng của nàng dẫn tới một trận động tình,lại đem thân mình đè ép xuống.

Vừa nhanh vừa chậm, vừa sâu vừa cạn, làm cho thân thể nhẹ nhàng rung động, làm cho nhiệt độ bên trong trướng không ngừng ấm lên, ngay cả lời nói thì thầm đều trở thành thứ là người ta mê say.

Trí Nghiên không nhớ nổi khi nào mình dừng tay.

Nàng chỉ nhớ rõ cuối cùng Hiếu Mẫn cúi đầu khóc hướng nàng cầu xin tha thứ, nàng mới dần dần tỉnh táo lai. Hoàn hảo, nàng tu luyện nội công, lại nghỉ ngơi một ngày, đến bây giờ cánh tay có chút tê dại nhưng vẫn có thể thức dậy nhấc người. Trí Nghiên đem giường dọn dẹp một phen, lại giúp Hiếu Mẫn lau người thay y phục, mới lại lần nữa nằm xuống.

Mà Hiếu Mẫn đã sớm mệt, ngủ được thật say.

Ngày hôm sau, tinh thần Trí Nghiên vẫn ổn, nhưng Hiếu Mẫn như thế nào cũng không chịu rời giường.

Thấy nàng vẫn còn cực kỳ mệt, Trí Nghiên cũng không kiêng dè cái gì, mặc quần áo tử tế xong, mở cửa gọi nha hoàn của Phác Hiếu Mẫn đi vào dọn dẹp. Những cái khác cũng không có gì, chỉ là lúc thay trải giường…

Mặt trên vẫn còn một vệt đỏ sẩm.

Ngay cả người luôn lạnh lùng như Trí Nghiên cũng cảm thấy hết sức khó xử.

Nhưng nha hoàn ở Phác gia không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được, tuy rằng chính là đối mặt với “Chứng cứ phạm tội” không hề có liêm sỉ đề nói, thế nhưng mặt cũng không đổi sắc, tiếp tục thu dọn xong rồi đi xuống.

Trí Nghiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền sau đó nha hoàn đưa tới một bồn nước để rửa mặt chải đầu.

Lại đến bên giường một lúc, bộ dáng của Phác Hiếu Mẫn còn thoáng chút tiều tụy, nhưng nhìn cũng chỉ là do ngủ không đủ nên bây giờ vẫn còn buồn ngủ. Trí Nghiên thay nàng lau mặt, đánh thức nàng uống hai bát cháo, lại thả nàng tiếp tục ngủ.

Ai ngờ Phác Hiếu Mẫn vừa ngủ lại không hề có ý định thức dậy.

Trí Nghiên ban ngày đợi ở trong phòng, thật sự là nhàm chán, đành phải cầm Lăng Vân kiếm ra phía sau viện luyện tập mấy lần.

Cũng không biết là nha hoàn trải giường trong lòng biết rõ chuyện xảy ra đã nói ra ngoài cái gì, toàn bộ buổi sáng cũng không có người đến viện quấy rầy các nàng. Đến giữa trưa lúc dùng cơm, nha hoàn lại bưng đồ ăn tiến vào rồi lui xuống, Phác Hiếu Mẫn vẫn không chịu rời giường.

Trí Nghiên nhẹ nhàng thử qua, cũng chỉ phụng phịu nói vài câu.

Nhưng Phác Hiếu Mẫn chính là dùng bộ dạng tội nghiệp trả lời nàng: “Ta… Không có khí lực, mệt mõi quá. Cả người đều đau…. Để cho ta ngủ thêm một chút…”

Trí Nghiên ngẫm lại đêm qua đích xác là có một chút quá, cũng không rất nhẫn tâm, đành phải đút cho nàng vài hớp cháo, chính mình thì ăn cơm.

Bất quá Trí Nghiên nghĩ, đến buổi trưa vô luận như thế nào cũng phải đem Phác Hiếu Mẫn kéo dậy, bằng không cứ như vậy cả ngày, đến tối sao có thể ngủ được nữa?

Mặt khác trong lòng nàng lại nhớ tới chuyện khác, nàng có một chút chuyện phải làm rõ, tiếp theo, chỉ sợ hai người lại phải xa cách.

Tuy rằng trong lòng không tha, nhưng ngẫm lại việc mà chính mình phải làm tiếp thật sự không thích hợp mang theo Phác Hiếu Mẫn. Thứ nhất là do Phác Hiếu Mẫn không có năng lực tự bảo vệ mình, thiên tính lại đơn thuần khờ dại. Thứ hai thật sự là bởi vì bản thân mình còn không có năng lực cũng như không có tin tưởng có thể bảo vệ nàng. Như vậy, đối với nàng mà nói, lúc này Phác Hiếu Mẫn ở lại Phác thế gia mới là an toàn nhất đề cho người ta có thể thả tâm.

Trí Nghiên tính toán chờ mọi chuyện trong tay đều giải quyết, về sau lại đến đón Phác Hiếu Mẫn.

Nói không chừng đến lúc đó cũng là lúc hai nhà thương nghị việc hôn nhân.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro