Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, Hyomin tiếp quản Park thị đến nay cũng qua một tháng, vấn đề Park thị tuy là không lớn, nhưng nếu thời gian dài mãi không giải quyết, vấn đề nhỏ cũng sẽ biến thành cái đại sự, vì vậy vừa đảm nhiệm Tổng tài liền liên tiếp làm việc ngày đêm, làm cho Park thị đến mức gà bay chó sủa, còn bản thân làm đến sứt đầu mẻ trán.

Hyomin bộn bề nhiều việc, cực kỳ bận, không chỉ chịu đựng áp lực từ phía hội đồng quản trị về việc tiến hành cải cách Park thị, trọng dụng tài năng trẻ, loại bỏ những nguyên lão kỳ cựu không phục, cuối cùng còn muốn phát triển rộng thêm, cấp thiết tạo nhiều mối quan hệ rỗng rãi xã hội làm vững vàng vị thế tổng tài của mình.

Kết quả là Hyomin đều mỗi ngày đi đến gần sáng mới về đến nhà, nhiều lần đi xã giao uống đến say khướt đành nhờ tài xế đưa về.

Thời gian Hyomin đa phần bận rộn, thời gian Jiyeon ở chung cùng nàng tuy rằng càng ngày càng ít, nhưng dường như quan hệ của họ ngày càng trở nên thân mật hơn.

Nếu Hyomin bận rộn đến khuya, Jiyeon sẽ ở phòng khách xem hoạt hình mà chờ, chờ đến khi Hyomin trở về liền chạy đến ôm nàng một cái.

"Vợ, chị về rồi"

Mà Hyomin chính vì xã giao uống say đến mức tài xế chở về, Jiyeon hết sức ân cần chăm sóc, giúp nàng lau mặt, gọi người làm pha trà cho nàng uống giải rượu, sáng hôm sau, bên cạnh giường còn có một cốc nước mật ong giúp Hyomin giảm bớt sự khó chịu sau khi say rượu.

Có đôi khi Jiyeon chờ nàng đến khi ngủ thiếp đi, Hyomin đã từng khuyên bảo nàng, để nàng không cần đợi nữa, nhưng mỗi ngày về nhà đều thấy Jiyeon ngồi chờ trên sofa làm cho Hyomin có chút cảm động không nói nên lời.

Jiyeon mang cho nàng cảm giác, dường như không phải là vì lợi ích và quyền lực của Park* gia, lạnh lùng, xa lạ, không có một chút nhân tình tồn tại, mà như chân chính cái cảm giác ấm áp của gia đình, có người chờ đợi, có người quan tâm, có người đặt mình vào trong lòng.

Hôm nay, đang làm việc đột nhiên Hyomin nhận được điện thoại của một người bạn.

"Hyomin, mình có người em gái muốn đến thành phố G để học, mà cậu không phải là đang ở thành phố G sao? Thế nên giúp mình chiếu cố em ấy được chứ?"

"À, được rồi, cô ấy khi nào tới? Rồi... Được... Đến lúc đó sẽ gọi điện liên hệ"

Bị cuộc gọi gián đoạn những vấn đề đang suy nghĩ, nhiều ngày qua đều rất bận rộn, Hyomin đột nhiên muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút, vì vậy liền sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà. Trên đường đi, nhân viên nhìn thấy cô đều gật đầu chào hỏi cô mang theo vẻ ngạc nhiên, cô tựa hồ nghe thấy họ đang nói về chính mình là người tham công tiếc việc như thế nào hôm nay lại về sớm như vậy, không thể không tự chủ cười, xem ra hình tượng tham công tiếc việc của mình đã trở thành hình tượng phổ biến.

Trở về đến nhà, bỗng nhiên chợt nghĩ ra vẫn là muốn cho đứa trẻ kia một sự bất ngờ, bước đi cũng nhẹ và chậm hơn, lẳng lặng đi về hướng phòng hai người, muốn biết đứa trẻ thường ngày đều là trôi qua như thế nào, cửa phòng không đóng kín, lộ ra khe hở nhỏ, mơ hồ từ bên trong truyền ra giọng nói.

"Vợ, vợ, Jiyeon hôm nay cũng ngoan như vậy nha, Jiyeon một mình ở nhà chơi cùng gấu bông, Jiyeon rất biết nghe lời, vợ sẽ không giống như cha mẹ còn có cả ông như vậy đi đến nơi rất xa không cần Jiyeon, Jiyeon không muốn ở một mình, Jiyeon sẽ thật ngoan ngoãn ở nhà đợi vợ về a"

Hyomin vì sợ Jiyeon ở nhà một mình buồn chán nên đã nhờ người mua tặng nàng một con gấu hình dáng chó con màu vàng, một mình lẩm bẩm, dáng dấp cô đơn làm cho người khác khi nhìn không khỏi yêu thương.

Ngoài cửa, Hyomin nhìn Jiyeon một mình lẩm bẩm như vậy, có thể tưởng tượng ra, một tháng mỗi ngày nàng đều là như thế mà trôi qua, nghĩ đến đó Hyomin không khỏi tự trách, rõ ràng đã hứa chăm sóc nàng thật tốt, hiện tại lại để nàng một mình, sớm nên nghĩ đến, cho dù thân thể đã thành thục như một thiếu nữ, nhưng nội tâm nàng cũng vẫn chỉ là cô bé 12 tuổi, sợ cô độc mong muốn được quan tâm. Đây là chuyện rất bình thường, thế nhưng bản thân lại không nghĩ đến, còn nói nàng phải biết học cách tự chăm sóc bản thân, nhưng quên dành cho nàng sự thương yêu quan tâm, để nàng một mình trong phòng chỉ có thể tự mình lẩm bẩm.

Hyomin trong lòng lóe lên ý tưởng, đẩy cửa đi vào, ôm lấy cái con người đang lẩm bẩm cùng món đồ chơi kia, tựa đầu lên vai nàng, hít nhẹ hương thơm của Jiyeon.

"Vợ, hihi, chị như thế nào sớm như vậy đã trở về rồi? Đi làm mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát hay không?"

Nguyên lai ban đầu khi nhìn thấy liền vui vẻ, chính là lời nói cuối cùng cũng biến thành tra hỏi khẩn trương, Jiyeon nhạy cảm lập tức phát hiện Hyomin có gì đó không ổn.

Không trả lời, Hyomin nhẹ giọng nói với Jiyeon.

"Jiyeon, đi học nhé"

''Đi học? Jiyeon có thể không?"

"Tất nhiên là được, Jiyeon nhà ta thông minh như vậy, tại sao lại không được chứ?''

"Nhưng mà em chỉ muốn ở cùng một chỗ với chị"

Có chút động tâm lại có chút do dự, Jiyeon len lén nhìn Hyomin.

"Trong trường học có rất nhiều người nha, có thể chơi cùng Jiyeon, sau đó buổi tối Jiyeon tan học về nhà, chị cũng tan tầm về đến nhà, như vậy lúc không có chị, Jiyeon sẽ không thấy buồn, buổi tối chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ mà"

"Thật không?''

Jiyeon cắn cắn ngón tay, nghiên đầu bối rối nhìn Hyomin.

"Thật"

"Vậy Jiyeon cũng muốn đi học"

Hyomin gọi điện cho quản gia, báo cho ông tìm cách sắp xếp cho Jiyeon vào học trường học kinh tế lớn tại thành phố G, để Jiyeon cùng cô em họ của Jihyun học cùng một lớp, như vậy chí ít ở trường cũng có người chăm lo cho nàng, mà nghe nói tân sinh viên cần phải tham gia khóa huấn luyện quân sự, Hyomin vốn định trực tiếp từ chối, nhưng Jiyeon nghe đến huấn luyện quân sự không chỉ không có một chút nào chán nản, trái lại vẻ mặt lại hoàn toàn hào hứng và chờ đợi, nhìn vẻ đầy hào hứng của Jiyeon, Hyomin rốt cuộc đành chấp nhận.

Sau đó hai người cùng đi siêu thị, mua đồ dùng cần thiết cho Jiyeon.

"Vợ, em muốn uống cái này"

Jiyeon chỉ vào sữa chua trong tủ lạnh, biểu cảm hề hề nhìn Hyomin, mà những người đi bên cạnh nghe Jiyeon xưng hô với nàng như vậy không khỏi nhìn hai người bằng ánh mắt hèn mọn.

Jiyeon vốn không hiểu về ánh mắt họ cho nên chỉ là ngạc nhiên khi thấy nhiều người nhìn mình, mà Hyomin lại rất rõ ràng ý tứ trong mắt những người này, bất quá nàng cũng không muốn để ý tới, lấy loại sữa chua mà Jiyeon muốn uống bỏ vào xe đẩy, liền nhận được một câu cổ vũ.

"Vợ, chị thật tốt"

Rồi lại tiếp tục mua sắm.

Tuy rằng Hyomin không thèm để ý đến ánh mắt người khác, nhưng cũng có chút lo sợ người khác nói ra những lời làm Jiyeon tổn thương.

Nàng nghiêm túc nhìn về phía Jiyeon nói.

"Jiyeon, ở bên ngoài đừng gọi chị là vợ, được không? Đây là cách gọi thân mật giữa hai chúng ta nên chỉ có thể gọi như thế khi không có người ngoài"

"Được, vậy ở bên ngoài em nên gọi như thế nào?"

Jiyeon hơi nghiêng đầu hỏi, mặc dù có chút ngây ngô cái gì không rõ, nhưng chỉ cần là vợ nói không cần biết đúng hay sai đều nghe.

"Gọi chị là Hyomin đi"

Nhìn Jiyeon một cách vui vẻ, Hyomin bỗng nhiên trong lòng có loại cảm giác được tin cậy.

Kết quả là, lần này đi mua sắm đồ dùng sinh hoạt cần thiết lại biến thành cả xe đẩy toàn đồ ăn vặt, Hyomin nhìn Jiyeon với đống đồ ăn vặt cười khúc khích, khóe miệng hiện lên tia cười yếu ớt, có lẽ chính nàng cũng chưa từng phát hiện, mình như thế nào rất ôn nhu nhìn Jiyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro