Chap 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, giọng của đạo diễn cũng cất to lên.

"Tối nay tại nhà hàng XX, chúng ta tổ chức mừng cảnh quay Jiyeon hoàn thành, không gặp không về a"

Đêm đó, Jiyeon lần đầu tiên gặp phải rượu bia, chỉ mới một ngụm nhỏ nhưng vị đắng của rượu làm Jiyeon cảm thấy buồn nôn. Mặc dù không thoải mái, nhưng Jiyeon không biểu lộ ra ngoài, như trước vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, khi nào có người đến kính rượu thì liền uống một ít.

Jiyeon hôm nay so với Jiyeon của một tháng trước khác đi nhiều, lúc trước khi Jiyeon không thích gì liền biểu lộ ra mặt, không một chút nào che giấu, nhưng Jiyeon của hôm nay chính là đã hiểu được khi nào nên khi nào không nên, trưởng thành và trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Thứ Jiyeon uống cũng chỉ là bia, theo lý thuyết thì bia cũng sẽ không quá say nhưng đối với người chưa quen thì một ít cũng có thể không chịu nổi, huống chi cả đoàn làm phim đến cả trăm người, mặt kệ là quen biết hay không quen biết, tất cả đền đến bên Jiyeon mỗi người kính rượu một ít.

Cho dù chỉ là nhấm môi ngụm nhỏ, tính tới tính lui cũng đã được vài chai bia, Jiyeon lắc lắc đầu, bên kia Jessica cũng vừa vặn quay sang nhìn thấy tình trạng muốn say của Jiyeon, như gặp được cứu tinh, liền bật người dậy đến bên Jiyeon.

"Jiyeon uống say rồi, tôi muốn đưa em ấy về phòng, không uống nữa, không uống nữa..."

Lúc này phó đạo diễn vỗ mặt bàn phản đối.

"Không được, vài ngày nữa hai người rời đi rồi, ngày hôm nay làm gì có khả năng tha cho cô? Jiyeon nếu say tôi cho người đưa cô ấy về, Jessica cô thì không thể nào trốn, nghe nói cô tửu lượng không tệ, đến đây đến đây, chúng ta cùng uống. Hwang, cô phụ trách đưa cô Park về đi''

Một nữ nhân tiến lên bên cạnh đỡ lấy Jiyeon khuôn mặt đỏ bừng, hai chân như nhũn ra. Jiyeon cố mở mắt nhìn thấy vẻ mặt cầu cứu của Jessica, lại nhìn thoáng qua gương mặt hung quang của phó đạo diễn, Jiyeon vô ý cảm giác chính mình mau rời khỏi đây tốt nhất, liền hướng Jessica nói.

"Chị Jessica, em về trước, chị từ từ uống nha"

Jiyeon hận không thể có thêm mấy cái chân để có thế chạy nhanh khỏi nơi thị phi này, tuy nhiên dù chút say nhưng Jiyeon vẫn y như là một vận động viên đi bộ, tốc độ bước đi nhanh đến mức làm cho nữ sinh kia cũng phải chạy theo.

Thật vất vả mới trở lại trước cửa phòng mình, Jiyeon tâm tình thả lỏng. Cơ bản khi nãy đi hơi nhanh cộng thêm rượu trong người, Jiyeon lúc này có thể nói là hoàn toàn mơ hồ, tứ phía nhìn cũng đã không còn rõ, dựa người trên cửa, tay vặn vặn ở khóa. A, sao lại mở không ra vậy?

Đang lúc nõi lực mở cửa, nữ nhân được giao nhiệm vụ đưa Jiyeon về cũng chạy đến, thở hổn hển nói.

"Cô Park, cô chưa gài thẻ phòng vào''

"Thẻ phòng? Thẻ phòng của tôi đâu? Thẻ phòng đâu?"

Sau khi được nhắc nhở, Jiyeon mới nhớ ra liền lục lọi trên người, móc ra một thẻ phòng màu xanh.

Bởi vi do uống say, Jiyeon cảm thấy mọi vật xung quanh đang lắc lư, muốn đem thẻ phòng gắn vào khe kia, nhưng gắn mãi cũng không được, lập đi lập lại vài lần, Jiyeon nổi giận miệng liền hét lên.

"Không được nhúc nhích, để cho tôi cắm vào, không được lộn xộn nha... Oh... Tôi muốn vào trong..."

Nữ nhân tên Hwang tiến lên cầm lấy thẻ phòng trong tay Jiyeon, đôi mắt chớp vài lần nói.

"Cô Park, tôi giúp cô mở nhé''

"Được, được, cô giúp tôi đi, nó quá lộn xộn rồi a"

"Beep'' một tiếng, thẻ phòng thuận lợi đút vào, đèn màu xanh của phòng bật lên, lạch cạch cửa liền mở ra. Hwang len lén lấy thẻ phòng của Jiyeon bỏ vào túi mình, sau đó giúp Jiyeon vào trong giường.

"Cô Park, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước nhé"

"Bye bye"

Jiyeon ngã trên giường nhưng cũng không quên phất phất tay tạm biệt.

Cồn có khả năng thôi miên thật lớn, chỉ trong phút chốc Jiyeon liền thở đều đều tiến vào mộng đẹp. Lúc này tại nơi liên quan của mọi người, Hwang trở về hướng phó đạo diễn đắc ý nói thầm gì đó rồi đưa thể phòng cho phó đạo diễn.

Vì vậy, ý định ban đầu chuốt say Jessica thay đổi, phó đạo diễn tay vung lên, hùng hồ nói nào là nữ nhân uống nhiều cũng không tốt nên bỏ qua cho Jessica, bản thân liền rời đi không biết là đi đâu.

Bóng đêm êm đềm, lạch cạch, âm thanh cửa mở, đèn được bật lên, gian phòng đang mờ nhạt bổng dưng tươi sáng và cái người được xem là chính trực phó đạo diễn lúc này đang đi vào, phía sau chính là Hwang, chỉ nghe phó đạo diễn hai tay xoa vào nhau nói.

"Cô làm rất tốt, an tâm, lần sau sẽ có vai cho cô, giờ đi trước đi"

Hwang sắc mặt vui vẻ, lại có chút hổ thẹn nhìn Jiyeon trên giường.

"Cảm ơn đạo diễn, tôi đi trước, ông từ từ vui vẻ nhé"

Vừa lạch cạch một tiếng, cửa phòng lần thứ hai khép lại. Trên giường, nữ nhân đang nằm quần áo có chút mất trật tự để lộ một ít làn da tuyết trắng ra ngoài, nửa kín nửa hở nhìn càng thêm mê người.

Phó đạo diễn đắc chí cười hắc hắc, tiến lên bên giường, đôi bàn tay thô kệch hướng đến bộ ngực khéo léo của Jiyeon.

Ngay lúc sắp đặt được ý nguyện, Jiyeon bất ngờ mở hai mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phó đạo diễn làm tên thối hết hồn hơi lùi về, miệng lắp bắp nói.

"Park... Cô Park, cô còn chưa ngủ sao? Haha..."

Đôi mắt lạnh lùng lóe lên, thậm chí Jiyeon còn chưa phát giác bản thân, nhìn thấy phó đạo diễn, Jiyeon dụi dụi đôi mắt buồn ngủ hỏi.

"Phó đạo diễn, ông thế nào lại trong phòng của tôi?"

Tiếng nói mềm mỏng của việc mới vừa tỉnh ngủ, còn có đôi môi mấp máy, điều này làm cho phó đạo diễn sắc tâm tái khởi, mê đắm nói.

"Tôi đương nhiên là đến tìm em chơi đùa rồi, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút nhé, tôi sẽ làm cho em rất thoải mái"

Đôi tay thô bẩn lần thứ hai hướng về phía Jiyeon trong khi Jiyeon vẫn còn đang nghi hoặc.

Có người nói những người đơn thuần thường rất mẫn cảm, tuy rằng Jiyeon không hiểu rõ dụng ý của phó đạo diễn này khi mà nửa đêm lại vào phòng của mình nhưng chính bản năng làm cho Jiyeon cảm nhận được sự bất an cùng chán ghét.

Cau mày nhìn vẻ mặt hung tợn cùng với đôi tay kia của phó đạo diện, Jiyeon biểu tình lạnh lùng, hôm nay Jiyeon đã học được cách ẩn đi vẻ ngoài ngây thơ, dùng chính mặt lạnh để ngụy trang bản thân.

Đôi tay thô kệt càng ngày càng gần, Jiyeon theo phản xa thụt lùi người lại, không muốn để đôi tay bẩn thỉu đụng vào.

Jiyeon chính là động tác né tránh nhưng lại làm cho phó đạo diễn hiểu sai ý, cho là bản thân Jiyeon lo sợ, cười càng thêm dâm đãng.

''Đừng sợ a, tôi sẽ rất ôn nhu"

Lùi đến góc tường, đã không còn đường thối lui, Jiyeon ngừng lại, ánh mắt màu hổ phách hiện lên một tia sắc nhọn, con mắt hơi nheo, lạnh lùng nhìn chằm chằm phó đạo diễn.

Mà tên thối ta đang chìm đắm trong ảo tưởng mỹ vị lại không nhìn ra bản thân mình đã chọc giận một con hổ, chỉ còn chờ thời khắc con hổ lộ ra răng nanh.

"Cô Park, đừng sợ, tôi tới đây"

Thân thể mập mạp lúc này lại nhanh thoăn thoắt nhảy lên giường chồm đến Jiyeon.

Jiyeon dĩ nhiên không thể lùi nữa mà là tiến tới, một tay bắt lấy cánh tay của phó đạo diễn xoay một cái thật mạnh nghe rõ một tiếng răng rắc làm cho phó đạo diễn kêu lên thảm thiết, dùng sức giãy dụa thân thể, muốn rút cánh tay ra khỏi tay Jiyeon.

Thấy phó đạo diễn như vậy nỗ lực, Jiyeon cũng thỏa mãn mong muốn mà thả tay hắn ra, nhưng vẫn vươn ra bàn chân trắng nõn, hướng cái bụng tròn trịa của phó đạo diễn không chút lưu tình mà đạp một cái, làm cho tên thối rơi chổng vó từ trên giường xuống đau đớn ôm bụng mình nằm cuộn tròn trên mặt đất, kêu than .

Thấy phó đạo diễn thê thảm như vậy, Jiyeon trong lòng cũng có chút lo lắng, mang theo tia áy náy, Jiyeon nhỏ giọng hỏi.

"Phó đạo diễn, ông không sao chứ?"

Tâm tốt hỏi han của Jiyeon cũng không làm cho phó đạo diễn nguôi giận mà ngược lại càng làm cho hắn tức giận, hung tợn từ mặt đất đứng lên, hùng hổ vọt lên giường, phía Jiyeon mà vung lên cái tát.

"Cô, cái con nhóc này, cư nhiên dám đánh ông"

Jiyeon cau mày, dễ dàng né tránh được tát tay kia, thật sự bản thân cũng không rõ ràng lắm vì sao phó đạo diễn đối với mình như vậy.

Jiyeon chân chính nổi giận, vừa một cước đá văng, lúc này Jiyeon cũng không còn muốn lưu tình, dùng hết mười phần lực đạo, vì vậy lần thứ hai bị đá ngã, phó đạo diễn hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực than.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro