Chap 71: (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rơi vào đường cùng, Jiyeon không thể làm gì khác hơn là tìm một cớ, câu nói ra làm Hyomin đỏ mặt tím tai.

''Vợ à, chị đều ướt như vậy rồi, không cởi ra, không cảm thấy khó chịu sao?"

Híp mắt, nỗ lực dẹp bỏ những lý trí đang kêu gào rung động, xác định bản thân sẽ không tái lại cảm giác cùng âm thanh đáng thẹn kia, Hyomin rất nhanh kiên định mở miệng trả lời.

"Sẽ không"

Chớp chớp mắt, Jiyeon dùng biểu cảm hềhề nhìn Hyomin nói tiếp.

"Vậy chị buông tay em ra được không, tay bị kẹp đau quá"

Hyomin mặt ửng hồng nói.

"Không được, em nhất định sẽ lộn xộn"

Jiyeon ủy khuất bỉu môi.

"Nào có, em đâu có lộn xộn"

Hyomin trừng mắt nhìn Jiyeon.

"Vừa nãy bảo ngừng lại, vì sao còn muốn..."

Nửa câu sau Hyomin cảm thấy xấu hổ không thể thốt ra.

Jiyeon vừa nghe, đầu tiên chính là mơ hồ sai lệch nghiêng đầu, cố nhớ lại, sau đó vẻ mặt vô tội nói.

"Nhưng mà chị rõ ràng nói là đừng có ngừng lại a"

''...''

Nghe Jiyeon nói như thế, còn chưa đợi Hyomin tức giận, Jiyeon đã thừa dịp Hyomin phân tâm mà bắt đầu công cuộc tiến công của mình.

Tham nhập vào giữa hai chân, tay phải cố sức tiến về phía trước, chạm vào hạt nhân giữa bông hoa, Hyomin liền mất hết khí lực, nức nở một tiếng, cả người mềm mại trên giường, hai chân đóng chặt bị Jiyeon dễ dàng mở ra.

''Haha...''

Cười khẽ vài tiếng, Jiyeon trên mặt hiện lên một nụ cười xảo quyệt nhìn Hyomin vẻ đang sửng sốt, tiểu bằng hữu nhà mình từ lúc nào lại biết giả dối như thế, hơn nữa còn hèn mọn như vậy a.

Hyomin không khỏi bắt đầu hoài nghi quyết định của chính mình, rốt cuộc để Jiyeon gia nhập làng giải trí là đúng hay sai? Bởi tiểu bằng hữu ngày nào đơn thuần thanh khiết giờ lại trở nên như vậy.

Không đợi cho Hyomin kịp suy nghĩ, dưới thân đã nhanh chóng có cảm giác mát lạnh, Jiyeon thành công đột phá phần cản trở mỏng manh nơi vùng đất thần thánh, bắt đầu tấn công dữ dội.

Jiyeon đã quá rành cho những lần với Hyomin, liền chìm đắm ngắm nhìn dáng người mỹ lệ trước mặt.

Cánh hoa e ấp ẩn trốn trong khu rừng rậm thưa thớt màu đen, Jiyeon nhẹ nhàng đẩy ra những trở ngại lông tơ, như ý nguyện nhìn thấy cánh hoa đang ngượng ngùng e ấp, tiểu hạch hơi sưng lên lóe sang, thẳng đứng tự hào, còn đang nhẹ nhàng run run.

Cái loại này so với cây đậu càng thập phần mê mị, Jiyeon như thế nào lại có thể buông tha?

Như hiểu được Jiyeon định làm gì tiếp theo, Hyomin có chút khẩn trương hét lên.

"Đừng..."

Lần này, Jiyeon hoàn toàn có thể nghe rõ, nhưng vô luận như thế nào cũng không còn muốn ngừng tay rồi, trong lòng trổi lên một loại cảm giác không rõ, không chần chừ Jiyeon hôn xuống phía dưới.

"Ân... A..."

Hyomin than ngâm, thanh âm uyển chuyển oanh đề, tựa như rót mật vào đến tận tâm can. Buông ra tiểu hạch, tay phải tiếp xúc thay thế, Jiyeon thở nhẹ một hơi, lại nhớ đến người phía dưới, lúc này Hyomin hoàn toàn mất đi hình tượng Tổng tài cao cao tại thượng của ngày thường, tóc dài đen thẳng tắp toán loạn, che khuất đi một nửa bên mặt, biểu tình thống khổ không biết là vì khó chịu hay thoải mái, hai tay nắm chặt sàn đan giường, hai chân lúc này cũng đã kẹp lấy hai bên eo Jiyeon.

Có lẽ "cái kia" cũng lâu rồi không có nên cơ thể Hyomin cực kỳ mẫn cảm, Jiyeon chỉ mới như thế nhẹ nhàng vuốt ve bên dưới, phòng tuyến của Hyomin liền thất thủ, thân thể trong phút chốc căng cứng, ngực ưỡn lên tạo thành vòng cung tuyệt đẹp, không lâu sau liền trầm tỉnh lại, vô lực đáp xuống giường mà thở dốc.

Trọn vẹn nụ hôn nhẹ nhàng hạ cánh trên bụng của Hyomin, Jiyeon trên da thịt tuyết trắng mà để lại vô số dấu tích, tay lại tại nơi cửa động mà nhẹ nhàng xoa dịu, trấn an đóa hoa đang run rẩy kia.

Một lúc sau, cánh hoa trong tay cũng yên ổn trở lại, lần thứ hai chảy ra mật dịch, dưới thân Hyomin mắt cũng đã nhắm lại, nhất phó dáng dấp chịu đựng, chỉ có thể nhìn đến cánh môi đang khẽ cắn chặt nhau mới có thể nhận ra được vẻ căng thẳng của Hyomin.

Không biết vì sao, chỉ là Jiyeon không thích nhìn Hyomin như vậy cho nên Jiyeon trong lòng bất mãn, dùng ngón tay trực tiếp trêu lên tiểu hạch, hoa hạch theo hạnh động của Jiyeon mà phản ứng, kích thích mạnh mẽ khiến Hyomin không nhịn được mà thét chói tai, tựa hồ như muốn khóc, kêu.

"Yeonnie...''

"Em đây..."

Thấy Hyomin hai mắt rưng rưng nhìn mình, Jiyeon cúi người hôn xuống, cái lưỡi tại lãnh địa của đối phương ra sức càn quét bừa bãi, mạnh mẽ cướp bóc, chỉ là nhiêu đó thôi đối với bản thân Jiyeon cũng chính là chưa đủ.

Hai bên bắt đầu cuộc chiến giao hoan dây dưa không dứt, khi Hyomin còn chưa kịp bình ổn hơi thở, Jiyeon lại dời đi chiến địa, đem ngọc lửa trong mình thêu đốt nơi khác.

Trên cố trắng như tuyết của Hyomin bây giờ đầy những ô mai đỏ thẫm, này tựa hồ như tuyên bố chuyển quyền với bên ngoài quyền sở hữu, mà Hyomin trong lòng chỉ có thể ai oán một tiếng.

Mấy ngày kế tiếp chắc chắn phải quấn khăn choàng cổ đề ra ngoài rồi.

Ngày hôm nay Jiyeon đặc biệt kiên nhẫn, từng bước từng bước một từ tốn tập kích, nếu gặp phải nơi bản thân yêu thích thì sẽ nán lại hồi lâu, tính từ cổ bắt đầu, Jiyeon tựa hồ muốn đem toàn bộ từng tất da thịt trên người của Hyomin mà lưu lại vết tích của mình chằng chịt không khe hở rộng.

Cái loại dày vò thống khổ này khiến Hyomin cảm giác có bao nhiêu là khó chịu, chỉ cần nhìn biểu hiện ẩn nhẫn của Hyomin lúc này thì sẽ biết.

Không thể chịu đựng được hơn, Hyomin hai tay ôm lấy cái đầu nhỏ đang chôn ở trước ngực mình, buộc tên đầu sỏ nào đó phải dừng lại, nhưng đợi đến khi Jiyeon nghi hoặc nhìn lên thì Hyomin lại chẳng làm sao có thể mở miệng, chỉ có thể cố mở to con mắt đang mờ mịt sương mù nhìn Jiyeon, hy vọng người nào đó có thể tự hiểu, có thể có lương tâm một chút mà buông tha cho bản thân.

Đáng tiếc chính là Jiyeon chỉ ngây người vài giây, liền lần thứ hai vùi đầu, tiếp tục công trình mà mình chưa hoàn thành, vì vậy Park* Tổng chúng ta bắt đầu nổi giận, giữ cố định lại đầu Jiyeon lần nữa, giọng gọi to.

"Jiyeon!"

Con người nào đó ra vẻ vô tội chớp chớp mắt, nhưng chính xác thì tiểu bằng hữu nhà ta đúng là nghĩ không thông, lão bà nhà mình lào sao vậy? Mà chống lại đôi mắt vô tội kia lại là Hyomin ngực đầy phiền muộn, bất đắt dĩ thở dài, tự mình xác định, cố gắng nén đi ngượng ngùng nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình của Jiyeon dẫn dắt xuống vị trí giữa hai chân, nơi đóa hoa đang nở rộ sẵn sàng chào gọi kia.

Đôi mắt ươn ướt vì đã phủ đầy một tầng xuân tình không nói nên lời, Hyomin hướng Jiyeon nhu nhuyễn nói.

"Yeonnie, muốn chị''

Một ngày này, hai người mãi cho đến sáu giờ tối mới bắt đầu rời giường, mà cũng chỉ vì bụng đã đói đến không chịu nổi mới chịu ngừng tay, tư vị tiểu biệt thắng tân hôn thì cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Hyomin cùng Jiyeon vội vàng mặc tạm quần áo vào, một ngày một đêm không ăn gì, hai người đã đói đến không thể chịu được, đang lúc Hyomin dự định làm cơm thì mới phát hiện, đồ ăn dữ trữ cho Youngmini thì rất đầy đủ, mà đồ cho hai người thì hiện tại chỉ còn có hai quả trứng duy nhất.

Hyomin nhìn một chút gian khổ, đang lưỡng lự giữa ra ngoài ăn hoặc mua đồ về tự nấu.

Ngay lúc Hyomin còn đang suy nghỉ thì Jiyeon trực tiếp giúp Hyomin quyết định.

"Vợ, chúng ta ra ngoài ăn đi, em đói quá"

Bất đắt dĩ thở dài một tiếng, ưng thuận theo quyết định của Jiyeon, Hyomin xoay người trở về phòng thay quần áo, chỉ là trong lòng âm thầm suy nghĩ một chút thời tiết nóng thế này, quấn khăn choàng có kỳ quái quá hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro