Chap 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon đi vào phòng tắm, Hyomin nhìn điện thoại di động ở trên giường, điện thoại di động này chính là lúc trước cùng Jiyeon không có phương tiện liên hệ, bản thân cấp nàng, ai biết mấy ngày này lại trở thành cái đinh trong mắt của bản thân.

Vừa hay điện thoại di động lại vang lên, là một đoạn tin, ma xui quỷ khiến Hyomin cầm lên, mở xem.

"Ngày mai buổi chiều, ở cửa Park thị, chờ ở đó''

Có người hẹn ước cùng Jiyeon, còn muốn chờ nàng? Hyomin sắc mặt đen tối bất minh, khống chế không được, một cái một cái lật xem những tin trước.

''Chúng ta bỏ trốn đi''

''Nói đi, hiện tại nói khả năng sẽ làm nàng thương tâm, thế nhưng nếu như tới cuối cùng mới nói cho nàng, cậu không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?''

''Đi a, cùng nói chuyện với nàng chí ít nhượng nàng có một tâm lý chuẩn bị''

(Bạn nhỏ Jiyeon bị hiểu lầm rồi a)

(Giải thích một chút về nhân vật Jenny nha. Mấy bạn có thể hiểu thế này: Jenny là một bằng hữu Jiyeon quen khi làm diễn viên, Jenny là xuyên không tới đây và điều quan trọng Jenny là người máy. Nói chung mình đọc từ đầu tới cuối ở đâu xuất hiện nhân vậy Jenny này làm mình cũng hoang mang lắm a)

Những đoạn tin mới nhất đều là cũng một dãy số phát không danh tính gửi tới, sau đó còn có cùng một người liên hệ là Jenny.

Nội dung những đoạn tin nhắn này giống như một tiểu tam chen chân gia đình người ta để tạo thành vở kịch cẩu huyết.

Hyomin cầm lấy điện thoại di động cố sức xiết chặt đến tay trở nên trắng, tự giễu cười, vô lực nhắm mắt lại. Lúc nhìn mấy cái đoạn tin kia, nàng đã không có dũng khí nhìn thêm đoạn tin nào nữa, nàng phát hiện những thứ dỗ ngon dỗ ngọt đã làm nàng tan vỡ. Nàng biết người tên Jenny này là ai, thời điểm thấy các nàng ở sân bay ăn mặc y phục kiểu dáng tương đồng, thời trang còn giống tình lữ như vậy, trong lòng Hyomin có một ít bất an, nhưng Sunny đột nhiên xuất hiện nhượng nàng một tấc vuông đại loạn nên quên điều này.

Từ những đoạn tin nhắn cùng những gì nàng thấy, Hyomin đưa ra một đáp án rất tin tưởng, Jiyeon thích người khác.

Bởi vì sợ Jiyeon bản thân sẽ cảm thấy cô đơn, nàng cho rằng buông tay để Jiyeon đi ra ngoài. Jiyeon luôn kiên định bồi bên người nàng sẽ không có việc gì xảy ra, tuy rằng các nàng bởi vì lợi ích mà kết hợp, nhưng nàng cảm giác được Jiyeon đối với nàng tình cảm thật. Bất quá nếu như Jiyeon bởi vì tiếp xúc đến thế giới bên ngoài, người ngoài, phát giác ra đối với bản thân mình tình cảm bất quá chỉ là đơn thuần không muốn xa rời cùng ỷ lại mà thôi, khi đó nàng nghĩ nàng có thể trả tự do cho Jiyeon.

Thế nhưng thực sự đợi đến được hôm nay, Hyomin lại hối hận rồi. Nếu như lúc trước không cho nàng đi ra ngoài, thật là có bao nhiêu tốt, tuy rằng ích kỷ nhưng tiểu hài tử của nàng chính là của nàng, sẽ không giống như bây giờ, gần trở thành của người khác.

Nước mắt bất khả tự chế chảy xuống, Hyomin che miệng buông điện thoại di động xuống, nhìn quanh bốn phía, bức tường ngăn cách Jiyeon phong cảnh vẫn như trước lục ý dạt dào. Trước đây mỗi khi thấy những hình ảnh duy mỹ này sẽ làm Hyomin không tự chủ được say mê trong đó, có thể thỏa mãn nghĩ, vì đây là thuộc về nhà của các nàng, nhưng ngày hôm nay, những hình ảnh này rơi vào trong mắt nhưng như là nhắc nhở nàng, nhắc nhở nàng trả tự do là quyết định đúng.

Thay đổi y phục, lưu luyến liếc mắt nhìn lại gian nhà này, Hyomin cô đơn xoay người rời đi.

Vì sao em nói yêu chị, nhưng còn muốn cùng người khác?

Đợi đến lúc Jiyeon tắm rửa xong đi ra, trong phòng đã không có thân ảnh của Hyomin. Nghĩ đến đoạn tin của huấn luyện viên, nàng cấp thiết ở trong nhà tìm một vòng lại một vòng, muốn cùng Hyomin ăn nói rõ ràng, cuối cùng lại gặp phải tình huống này, tìm kiếm không có kết quả, rốt cuộc nàng mới xác định Hyomin đi ra ngoài, đồng thời chưa cùng nàng một tiếng bắt chuyện. Jiyeon tức giận cầm lấy điện thoại di động trên giường gọi điện cho Hyomin.

"Đô... Đô..."

Đợi tiếng chuông dài dòng qua đi, chủ nhân điện thoại di động rốt cục có lương tâm nhận cuộc gọi.

"Công ty có một số việc, đêm nay chị không quay về, cứ như vậy"

Thanh âm Hyomin có chút khàn khàn, nhưng thanh âm cũng cực nhanh, không đợi Jiyeon phản ứng oán giận vài câu, chỉ còn lại có tiếng đô đô hồi âm.

Một câu nói đều chưa kịp nói ra, Jiyeon cầm điện thoại di động sửng sốt nửa ngày, vợ nhà nàng vừa rồi làm sao vậy?

Nếu như lúc trước, chỉ cần Jiyeon ở nhà, mặc kệ Hyomin đang làm gì, công ty có chuyện gì, nàng cũng sẽ không suy nghĩ lập tức trở về. Tình huống ngày hôm nay như vậy Jiyeon chính lần đầu tiên gặp phải, nàng thế nào nghe không hiểu, đây là Hyomin mượn cớ tách bản thân ra. Cảm giác bị bỏ rơi làm nàng có chút thất lạc, rầu rĩ không vui bĩu môi, trằn trọc trên giường lăn qua lăn lại.

Nội tâm thỏa hiệp nghĩ đến tạm thời không đi, tùy hứng nhậm chức, mâu thuẫn gia đình còn có thể giải quyết, nếu như đi vợ không có làm sao bây giờ? Ngày mai phải đi tìm nàng nói rõ mọi chuyện.

Nghĩ thông suốt những chuyện này, nội tâm Jiyeon liền một mảnh thản nhiên, mang theo ý nghĩ như vậy, điềm điềm tiến nhập mộng đẹp.

Mà mặt khác Hyomin một bên, cho dù có đi xa Jiyeon lòng vẫn không có chút gì thoải mái.

Xa hoa truỵ lạc tại quán bar, Hyomin một ly tiếp một ly uống, hình tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng thân ảnh vô cùng cô đơn, hấp dẫn không ít ong bướm tiến lên đến gần mời rượu, mà Hyomin cư nhiên ai đến cũng không cự tuyệt lại uống liên tục, mọi người càng thêm hung mãnh tiến lên mời rượu chỉ hy vọng có thể gặp được giai nhân, có cơ hội cùng mỹ nhân giao hợp tình một đêm.

Một thân ảnh trang phục xinh đẹp bước vào quán bar, vừa vào đã thấy thân ảnh Hyomin cô độc không tí sức sống ở trên quầy bar, thật vất vả đuổi đi mấy người nam nhân đang nhìn chằm chằm. Jihyun vỗ vỗ Hyomin bối rối nói.

"Sớm biết hôm nay thế nào cũng như vậy, mình nói cho cậu biết, tiểu bằng hữu nhà cậu thật là ngu ngốc, cậu nếu như thật muốn cùng nàng cùng một chỗ, lúc trước không nên đem nàng đưa ra ngoài. Hiện tại tốt rồi, thấy được bên ngoài phồn hoa, liền thay đổi muốn đem cậu đá đi rồi''

"Đừng nói nữa, cùng mình uống..."

Hyomin trên mặt không vui không buồn, đưa qua bên trái một ly rượu cho Jihyun, lần thứ hai mượn rượu quên sầu.

Rất hào khí nâng ly, Jihyun nói.

"Được rồi, chúng ta ngày hôm nay không say không về"

Một đêm này, Hyomin quá tan nát cõi lòng, chỉ có thể dựa vào cồn quên đi bản thân.

Ngày hôm sau, di chứng say rượu lại hiện ra, cơn đau đầu bất kham dằn vặt Hyomin sáng sớm liền tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn trần nhà đờ ra, không có ôn nhu ân cần thăm hỏi, không có yêu thương xoa bóp, không có đầu giường chuẩn bị cho tốt một ly nước, chỉ là bởi vì không có Jiyeon.

Thời điểm nghĩ đến cái tên này, lồng ngực Hyomin tuôn ra một loại đau đớn khó nói thành lời, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy đánh giá gian phòng xa lạ này, phong cách trắng đen sắc điệu đơn giản, không có dư thừa vật phẩm gì, trong phòng có vẻ có chút trống trải. Nếu như trước đây, Hyomin có thể vừa thưởng thức vừa suy nghĩ lắp đặt thiết bị cho phù hợp phong cách này, nhưng hiện tại, nàng đơn điệu, cô lạnh, nhìn quần áo mặt lộn xộn, nhìn người nằm dang tay Jihyun, Hyomin xoa nguyệt thái dương, không có một chút hình ảnh nào ngày hôm qua, hoàn toàn quên các nàng là thế nào tới đến nơi đây.

Y phục hoàn hảo không tổn hao gì, thân thể cũng chỉ có say rượu mang đến đau đầu, nghĩ đến vị chủ nhân ngôi nhà này cũng không có đối với các nàng làm cái gì, hơn nữa hẳn là cũng sẽ không đối với các nàng làm cái gì bởi không người nam nhân nào sẽ ở tủ đầu giường của bản thân mình đặt một cái gương lớn như vậy, không phải sao?

Rốt cuộc là ai? Ai làm Jihyun yên tâm như thế đem các nàng giao cho nàng?

Trong đầu hiện ra tên một người, vừa định thốt lên, nắm cửa phòng đã bị mở, Sunny cầm một ly nước đi đến, thấy Hyomin đỡ đầu cau mày, nàng vội vã đi qua đưa cho nàng một ly nước, ôn nhu nói.

"Uống một chút nước sẽ thoải mái hơn một chút"

Hyomin quay đầu nhìn ánh mắt của Sunny, không nói gì, suy nghĩ một chút chính mình gật đầu tiếp nhận ly nước kia, uống một hơi.

"Thế nào uống nhiều rượu như vậy?"

Trong giọng nói mang theo quan tâm cùng yêu thương, ngữ khí như vậy thoáng chốc làm Hyomin có chút hoảng hốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro