Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Tiết mẹ Phác xuống lầu đón cô, đương nhiên cũng trách mắng cô để xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy, còn tốn tiền đi máy bay về nữa, nhìn hai hộp lớn bên cạnh Hiếu Mẫn , đầu tiên là hoảng sợ, khi biết được là quà đầu năm, họ lại thầm trách cô mua này mua nọ. Hiếu Mẫn biết những lời trách cứ này chỉ là lời quan tâm của ba mẹ nên chỉ cười hì hì.

Hôm nay vừa vặn mọi người trong gia đình đều tụ họp ở nhà ba Phác , cô lại về trễ nên mọi người cũng chẳng chờ cô mà đã bắt đầu ăn. Ông nội bà nội, gia đình cậu, gia đình chú đều đã đến đây, một bàn mười người vừa đủ.

Thấy Hiếu Mẫn trở về, mọi người đều dừng đũa, ông nội thấy nàng, cười đến híp mắt, “Tiểu Mẫn về rồi à.”

Hiếu Mẫn đã lâu không gặp họ, liền chạy tới ôm, “Ông nội, bà nội.”

Nghe Hiếu Mẫn kêu, bà nội đau lòng nói: “Mau ngồi xuống ăn cơm, đi đường mệt lắm không? Tên trộm đó chẳng ra gì, canh ngay lúc Tết mà lại trộm.”

Hiếu Mẫn hắc hắc cười một chút.

Mẹ Phác nắm tay Hiếu Mẫn ngồi xuống: “Mọi người đều ngồi xuống ăn đi.”

Mọi người lần nữa ngồi xuống ăn, hỏi chuyện Hiếu Mẫn , đầu tiên là hỏi chuyện công việc, sau lại hỏi tiền lương, tiền thưởng. Hiếu Mẫn cũng không để ý, có bao nhiêu nói bấy nhiêu, vì thế mọi người đều trầm trồ khen.

Liễu Liễu là con gái của cậu Hiếu Mẫn , cả nhà Phác gia có tổng cộng ba đứa cháu, đều là nữ: Liễu Liễu, Hiếu Mẫn , còn có con của chú là Phác Đồng Đồng.

“Dì, Liễu Liễu cũng……”

Định nói tiếp gì đó nhưng Hiếu Mẫn lại nhỏ giọng, gian nan nói: “Liễu Liễu cũng có bạn trai?” Cũng may mọi người không ai nghe thấy, dì cô đắc ý nói: “Àh, Hiếu Mẫn , Liễu Liễu nhà dì cũng làm việc ở thành phố S. Gia đình chúng ta hai cô cháu gái lớn đều đi làm ở thành phố lớn, ông nội thực sự rất mừng.”

Dì cô luôn cảm thấy trong ba đứa cháu gái của Phác Gia thì Phác Liễu Liễu là ưu tú nhất, kết quả Phác Hiếu Mẫn đi thành phố lớn làm việc, người thân trong nhà đều bảo cô chắc sẽ thăng quan tiến chức, dì chỉ biết nhịn, chờ thời cơ như bây giờ mà khoe.

Liễu Liễu không lên tiếng, cô chỉ đưa cho dì dĩa rau.

Hiếu Mẫn nhìn Liễu Liễu, yên lặng đồng tình. Liễu Liễu rất xinh đẹp, lại thông mình, bởi vậy từ nhỏ đến lớn đi đến đâu dì đều đem cô ấy khoe với mọi người, còn cố tình nói bóng nói gió với cô, khiến cô thống khổ vô cùng. Nhưng cũng không thể trách được, dù gì cô cũng có phải con gái của dì đâu, đương nhiên trong mắt dì, cô không thể nào bằng Liễu Liễu được. Mà Liễu Liễu cũng chẳng thể nói gì, vì cô ấy không phải con ruột của dì, dì chỉ là nhận nuôi mà thôi.

Người khác khi nhận con nuôi, đều sợ đứa nhỏ biết họ không phải cha mẹ ruột nên đều che giấu. Nhưng dì thì lại không như vậy, sợ con gái sau này sẽ không hiếu thảo với mình, nên từ nhỏ đã nói rằng bà ấy nhận nuôi Liễu Liễu do cha mẹ Liễu Liễu nghèo, Phác Liễu Liễu vốn tính hiền dịu nên luôn xem dì cô như mẹ ruột.

Em họ Phác Đồng Đồng ngồi bên cạnh Hiếu Mẫn, kề tai cô nói nhỏ: “Chị Hiếu Mẫn , chị có biết bạn trai của chị Liễu Liễu là ai không?”

“Ai?”

“Chính là con trai của tổng giám đốc công ty chị ấy, chính là công ty trước đây chị làm đó. Chị nói nếu như chị vẫn còn làm ở đó, thì chắc giờ bạn gái anh ta đã là chị rồi phải không?

Hiếu Mẫn tốt nghiệp xong thì ở quê tìm công ty làm việc, đó là một công ty có chút danh tiếng ở đây, vốn là chuyện tốt, nhưng lại bị dì biết được công việc đó là cho ông nội tìm dùm Hiếu Mẫn , vì giám đốc nhân sự công ty đó là con của bạn ông nội.

Dì làm lớn chuyện, nói rằng ông nội bất công, chỉ lo cho Hiếu Mẫn mà không lo cho Liễu Liễu, khiến cho lúc đó nhà cửa không yên. Hiếu Mẫn phải đem công việc này nhường lại cho Liễu Liễu, nhưng được làm việc tại một công ty lớn vậy đương nhiên mẹ Phác không chịu để Hiếu Mẫn nhường lại. Trùng hợp lúc đó Hiếu Mẫn tìm được công việc ở thành phố S, nên ông nội phải đến gặp người bạn và giới thiệu công việc đó cho Liễu Liễu. Sau đó dì mới cho qua chuyện.

Hiếu Mẫn nghe Đồng Đồng nói mà 囧: “Em nói tầm bậy gì thế!”

Đồng Đồng ngượng ngùng, hắc hắc nói: “Mẹ em ở nhà hay nói vậy mà.” Lại bĩu môi nói: “Chị Liễu Liễu thì chẳng có nói gì, nhưng dì thì cứ oang oáng đem khoe khắp phố, làm em điếc cả lỗ tai.”

Hiếu Mẫn nhéo lỗ tai Đồng Đồng: “Vậy để chị bồi bổ lại cái lỗ tai của em cho!”

Phác Đồng Đồng “phốc” một tiếng, nhìn Hiếu Mẫn : “Chị, trong hai cái hộp đó là gì thế? Có quà cho em không đó?”

“A, còn đòi quà nữa hả !”

Hiếu Mẫn nhớ tới quà Trí Nghiên chuẩn bị, cơm cũng chưa ăn xong liền buông chén đũa vội mang 2 cái hộp đến. Mọi người hiếu kì không biết là gì.

Sau đó Hiếu Mẫn mở hai cái hộp mà lòng đầy chờ mong, nhưng nhất thời đầu óc lại choáng váng…. Ách… Cái gì đây?

Một túi củ cải ?

Khụ! Mọi người đều im lặng nhìn nhau.

Dì tủm tỉm cười: “Ôi, củ cải ở thành phố S ngon lắm sao mà con phải nhọc công mang về thế.”

Mọi người đều cười không ngừng, Hiếu Mẫn mắc cỡ vô cùng, đành phải nói: “Củ cải này ngon lắm, đặc biệt ngọt, con đặc biệt mang về ọi người = =”

Đại Boss làm cái gì vậy, tự nhiên lại gói cho cô toàn củ cải? Vẫn là bởi vì….. Hiếu Mẫn thập phần xác định Đại Boss là cố ý.

= = phía dưới túi củ cải toàn là những thứ rất “đỗi bình thường”. Bất quá, quà này đối với nhà Đại Boss mà nói là bình thường. Nhưng với nhà Hiếu Mẫn thì……. Hiếu Mẫn đưa túi củ cải cho người lớn trong nhà mà nói không nên lời, còn về mấy đứa em thì mỗi đứa là một  cái Ipad 2 mới cóng. Hiếu Mẫn biết rõ nó “giá trị liên thành” @__@ Vì thế mọi người nhìn quà mà có chút hoảng sợ.

Dì đột nhiên chết lặng. Mẹ tiết trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng bà biết rõ Hiếu Mẫn kiếm được bao nhiêu tiền, mua nhiều như thế thì chắc cô đã phải dành dụm mấy tháng tiền lương. Chỉ có ông bà nội là không biết rõ giá trị những món đồ này, trong lòng vui sướng, còn Phác Đồng Đồng thiếu chút nữa nhảy cẩng lên khi thấy Ipad 2.

Đồng Đồng vội mở quà ra, nói : “Chị Hiếu Mẫn , chị mở ngân hàng hả ?”

Hiếu Mẫn nhanh nhẩu nói: “Ha ha, là như vậy, cái Ipad này… là hàng nhái thôi, đừng nhìn vậy mà tưởng thật, hàng nhái mà thôi… Nhưng xài rất tốt… chỉ có một ngàn…. Hơn nữa năm nay công ty có doanh thu cao, nên cuối thăm được thưởng rất nhiều.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro