Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác tiểu thư vẫn không lên ăn cơm, Nghiên tổng tâm tình không được tốt lắm, chẳng lẽ mới có một kì nghỉ đông mà hai người họ chia tay rồi?

Nhưng nếu đúng vậy thì cũng không giống như phong cách hàng ngày của Nghiên Tổng.

Thứ hai đầu tuần là ngày họp ban giám đốc, trợ lý Phương duy trì biểu tượng của một trợ lý tinh anh ngồi nghe các cổ đông hết nói hươi nói vượn đến cằn nhằn, nhưng tâm trí đã bay đi xa cả vạn dặm rồi…. Quả nhiên, hội nghị kết thúc, Trí Nghiên gọi trợ lý Phương vào phòng. Ngồi sau chiếc bàn màu đen, Trí Nghiên trầm ngâm 1 lúc, hỏi: “Công ty chúng ta không phép nhân viên yêu đương?”

Trợ lý Phương bình tĩnh trả lời: “Hình như là vậy.”

“Vì sao tôi không hề biết cái quy định này?”

“Chỉ là tin đồn thôi.” Trợ lý Phương hiểu mình nên làm gì, anh nói : “Tôi sẽ làm sáng tỏ chuyện này”

“Không cần.” Gõ gõ mặt bàn, Trí Nghiên mặt không chút thay đổi nói : ”Tập trung vào lợi ích của công ty.”

……..Kỳ thật Nghiên Tổng vì quy định này nên không thể cùng Phác tiểu thư công khai yêu nhau trong công ty nên cũng chẳng muốn ai trong công ty “thuận buồm xuôi gió” cả. Trợ lý Phương vẫn điềm tĩnh trả lời : “Được.”

Đồng chí Phác Hiếu Mẫn không ngờ rằng chỉ vì một câu nói của mình mà lại hại cả công ty không được công khai yêu đương, phải lén lút vụng trộm. Buổi tối lúc ăn cơm, Hiếu Mẫn không hề biết ”chuyện nhỏ” mà cô đã gây ra ở công ty, nên vẫn ung dung kể cho Trí Nghiên nghe chuyện phiền não của cô: “Em phải tìm phòng gấp, nếu không lúc bạn trai của bạn em về, thì không biết chỗ đâu mà ở.”

Trí Nghiên đang ăn thì đột nhiên dừng lại, “Bạn trai của bạn em ?”

“Đúng vậy. Bạn em và bạn trai quen nhau được ba năm rồi, hiện giờ anh ta đang đi thực tập nên em mới có thể ở nhờ.”

Trí Nghiên nghiêm mặt, ”Phác Hiếu Mẫn , hình như trước giờ em chưa từng nói với anh rằng bạn em sống cùng bạn trai ?”

Hiếu Mẫn ngẩn ngơ. “Chưa nói sao ? Nhưng cũng có gì đặc biệt đâu, anh ta hiện giờ cũng đâu có ở thành phố S.”

“Tốt lắm. Phác Hiếu Mẫn , anh muốn hỏi em cái này. Em nghĩ anh sẽ để em ngủ trên giường của đàn ông khác à?”

Phác Hiếu Mẫn há hốc mồm…. Gì gì chứ ?…. ngủ trên giường của đàn ông khác !

Đại Boss suy nghĩ gì vậy chứ !!!!

Hiêú Mẫn biện giải: “…….Ở cùng bạn học em có sao đâu, hơn nữa bạn trai của bạn ấy không có ở đây.”

Trí Nghiên chẳng thỏa hiệp với cô, anh nói ra quyết định của mình: “Em trong khoảng thời gian này ở lại nhà anh, đến khi kiếm được phòng thì mới được phép dọn đi.”

Phác Hiếu Mẫn theo bản năng phản đối: “Không được, em làm sao mà ở nhà anh được….”

Nói xong cô phát hiện vẻ mặt Đại Boss trở nên hung tợn, cô nuốt nước miếng lựa lời thương lượng với anh: “Vậy, vậy em sẽ lấy chăn mền của bạn em mà ngủ = =”

Vẻ mặt Trí Nghiên càng thêm thâm sâu khó lường, Hiếu Mẫn tiếp tục thương lượng: “…… vậy em sẽ ngủ ở sofa?”

“Nằm ngủ dưới đất?”

Trí Nghiền cầm chén cơm lên ăn, không nhanh cũng không chậm, rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hiếu Mẫn , bạn em và bạn trai muốn kết hôn sao?”

“Không có.”

“Bọn họ cứ như vậy mà sống chung với nhau?”

Trí Nghiên nheo nheo mi mắt, trong giọng nói cố ý ra vẻ điều đó không hợp tình hợp lý. Quả nhiên Hiếu Mẫn liền vì bạn học mà giải thích: “Không có gì đâu, bạn học em rất tốt, hơn nữa sống chung với bạn trai là chuyện bình thường, hiện tại có rất nhiều cặp nam nữ cũng sống chung với nhau vậy.”

Trí Nghiên gật gật đầu, “Thật vậy sao? Vậy thì trước khi tìm được nhà thì em sẽ ở nhà của bạn trai.”

Hiếu Mẫn ngu ngốc, giờ mới biết mình bị lừa, mặt mày chù ụ…. Đại Boss, anh một ngày không chọc phá em thì không sống được sao! A a a a a

“Là em sai, em cam đoan trong vòng ba ngày sẽ tìm được phòng, không cần rắc rối như vậy.” Hiếu Mẫn vỗ tay, ánh mặt cầu xin nhìn anh.

“Một ngày.” Trí Nghiên nghiêm mặt, “Ngày mai em mà không tìm thấy thì phải dọn qua đây.”

Hiếu Mẫn vội vàng gật đầu, “Vậy ngày mai!”

Ngày mai sẽ là một ngày dài đây…. Hiếu Mẫn lau lau cái trán, phải dưỡng sức phải dưỡng sức T_____T

Cơm nước xong, Trí Nghiên theo thường lệ chở cô về nhà bạn học, Hiếu Mẫn sợ anh sẽ đổi ý, nói tạm biệt xong liền chạy vọt lên lầu. Trí Nghiên ngồi bên trong xe, nhìn bóng dáng cô lên lầu, anh lấy di động ra, gọi cho cố vấn quản lý tài sản của mình.

Hiếu Mẫn cảm thấy thực kì lạ.

Cô mới đăng ký tìm phòng với người môi giới kia, vậy mà mới đi có vài trăm mét thì liền nhận được điện thoại của chủ thuê nhà?

“Xin hỏi có phải là Phác tiểu thư không?”

“Vâng, anh là….?

“À à, xin chào Phác tiểu thư, tôi họ Tương, cô cứ gọi tôi Tiểu Tương là được, cô muốn thuê phòng phải không? Tôi vừa vặn có một căn phòng muốn cho thuê, phù hợp với yêu cầu của cô.

“Ách, làm sao anh biết số tôi mà gọi?

“Tôi thấy trên mạng.”

“Nhưng tôi không đăng tin thuê phòng trên mạng!”

“Có có.” Im lặng một lát, đối phương khẩn trương nói.

“…….” Phải không? Hiếu Mẫn cũng chẳng biết có thật hay giả, chẳng lẽ người môi giới đó nhanh như vậy đã đem thông tin của cô đăng lên mạng?

“Nhưng mấy cái này không phải môi giới liên hệ sao?

“Ơ…. Ha ha ha, kì thật lúc nãy tôi ở công ty địa ốc nhìn lén số điện thoại của cô.” Đầu dây bên kia không muốn dây dưa vấn đề này nữa nên liền lãng sang chuyện khác: “Khi nào cô rảnh tới xem phòng của tôi?”

Hiếu Mẫn do dự nói: “Hiện giờ tôi đang rảnh.” Vì cô chỉ có một ngày để tìm phòng thôi.

“Thật tốt quá, tôi cũng đang rảnh, tôi sẽ lái xe đến đón cô xem phòng nhé.”

…… Chắc là kẻ lừa đảo rồi ! Hiếu Mẫn không nói thêm gì nữa, quyết đoán ngắt điện thoại.

Một lúc sau, cô nhận được điện thoại của Trí Nghiên hỏi chuyện tìm  phòng. Hiếu Mẫn liền  đem chuyện lúc nãy nói cho anh nghe, “Anh ta có phải là kẻ lừa đảo không?”

“Không phải,” Trí Nghiên vừa coi văn kiện vừa nói, “Vậy đi, em  đưa anh số điện thoại của người đó, hoặc anh cho tài xế đến đón em?”

“Được rồi, em đưa anh số điện thoại người đó, không cần phiền Tiểu Trương đâu, em chỉ nhất thời lo sợ thôi, có gì em sẽ gọi anh ngay. Đợt chút, em nhắn cho anh số người kia đã.”

Sau một lát, Trí Nghiên nhận được tin nhắn của Hiếu Mẫn , bên trong tin nhắn là dãy số điện thoại rất quen thuộc, anh không khỏi lắc đầu cảm thấy buồn cười. Xem ra dù là nhà cố vấn quản lý tài sản chuyên nghiệp cũng chưa chắc sẽ là môi giới bất động sản xuất sắc.

Cảnh cáo Tương tiên sinh một phen xong, Hiếu Mẫn mới yên tâm mà xem phòng. Căn phòng mà cô xem rất tốt, khoảng ba mươi mét vuông, có luôn cả bàn ăn và ban công, bày trí tao nhã, nhìn mà phát mê, hơn nữa lại rất gần công ty, Hiếu Mẫn cực kì vừa lòng.

“Phòng này thuê bao nhiêu một tháng?”

Chủ nhà tự xưng là Tiểu Tương suy nghĩ hồi lâu: “Bốn ngàn… à không, hai ngàn rưỡi !”

Giá này thực sự rất thấp, vì thế sự nghi ngờ anh là kẻ lừa đảo lại càng tăng thêm, chắc anh ta muốn lừa tiền cô đây này…. “Tôi có thể xem giấy tờ nhà chứ?”

Tiểu Tương khó xử, “Kỳ thật phòng này không phải của tôi, là của người bạn đang sống ở nước ngoài, phòng này chưa từng cho thuê bao giờ, nhưng hôm qua bạn tôi gọi điện thoại nhờ nên tôi mới kiếm người đến thuê, tôi không có giấy tờ nhà này, nếu cô không tin thì……”

Tiểu Tương vẻ mặt bi tráng, “Như vậy đi, cô thử ở trước đi, nếu thấy được thì trả tiền thuê.”

Hiếu Mẫn trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng cô cũng ký hợp đồng thuê nhà, đưa trước hai tháng tiền nhà. Chờ cho chủ thuê nhà đi rồi, Hiếu Mẫn đi qua đi lại trong phòng, càng xem càng hài lòng, lấy di động gọi cho Trí Nghiên .

“Trí Nghiên , Trí Nghiên, em vừa mới ký hợp đồng thuê nhà nè, nhà đầy đủ tiện nghi nhưng giá thuê lại không mắc, ở gần công ty, anh tan ca thì tới giúp em chuyển nhà đi. !”

Dám sai anh chuyển nhà dùm cô, Trí Nghiên ngắt điện thoại, sắc mặt hơi tối sầm. Nửa giờ sau, Trí Nghiên kêu Bảo Lam vào phòng, đưa văn kiện vừa coi xong cho cô, hỏi: “Hôm nay còn chuyện gì nữa không?”

Bảo Lam lật xem nhật ký và trình bày: “Đã không còn việc gì nữa.”

Trí Nghiên vuốt cằm, tắt máy vi tính đứng dậy.

Bảo Lam ôm văn kiện hỏi anh: “Nghiên Tổng, hôm nay anh tan ca sớm à?”

“Ừ, chuyển nhà.”

Bảo Lam đi theo anh ra khỏi phòng, trong lòng có chút nghi ngờ, cô chưa từng nghe Nghiên Tổng nói muốn chuyển nhà, chẳng lẽ anh chuyển đến biệt thự cao cấp hơn? Nếu không sao mặt anh lại rạng rỡ như thế!

----------------------------

Xin vài vote lấy động lực đi mấy đọc giả của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro