Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Chủ....Chủ tịch,” Hiếu Mẫn vội vàng chào hỏi.

Ngài chủ tịch đang tựa vào chiếc ghế sau sang trọng nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chỉ ừ nhạt một tiếng, ngay con mắt cũng chưa từng mở.

Trợ lý Phương quay đầu lại cười nói: “ Phác tiểu thư mau vào trong ngồi đi.”

“A, vâng.”

Hiếu Mẫn cẩn thận bước vào trong xe. Choáng, còn trải cả thảm lót sàn bằng lông trắng nữa, nhỡ trời mưa thì làm thế nào, chẳng phải nếu dẫm vào sẽ bẩn sao. May mà hôm nay cô đi giầy mới, chứ như thường ngày cô đi giày thể thao, dẫm phải chắc sẽ là 2 dấu chân đen xì mất........

Ạch........

Trong lúc nghĩ lung tung, xe chầm chậm lăn bánh.

Hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng, hai mắt nhìn về phía trước-------Hiếu Mẫn giống như một học sinh tiểu học gương mẫu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh của sổ xe.

Trợ lý Phương buồn cười, sợ cô không được tự nhiên, liền nhìn hộp quà trên tay cô tìm chuyện để nói: “Đây là quà mà Phác tiểu thư chuẩn bị phải không?”

“Đúng vậy.”

“Rất thú vị.”

“Thật không?” Hiếu Mẫn nhận được lời khen vừa mừng vừa lo, nhất thời có cảm giác tri kỷ với trợ lý Phương, cơ thể bất giác hướng về phía trước: “ Tôi cũng thấy mấy con vịt này rất dễ thương, nó còn biết hát, mỗi con hát một bài khác nhau”.

Hiếu Mẫn bắt đầu khoe món quà, trợ lý Phương cũng hết lời khen ngợi, Hiếu Mẫn đang nói chuyện vui vẻ với Trợ lý Phương đột nhiên chủ tịch Phong lạnh nhạt nói thêm vào một câu:

“Trí Nghiên trả lương cho cô rất thấp sao?”

Hiếu Mẫn quay đầu lại, thấy Nghiên boss bị bỏ rơi đang liếc nhìn cô bằng nửa con mắt.

“Không thấp.......rất cao.......” Hiếu Mẫn có cảm giác ánh mắt của Nghiên boss dừng lại trên hộp quà tặng, chẳng lẽ anh ta chê quà của cô quá rẻ tiền sao?

Bàn tay cầm hộp quà bất giác thu vào trong, cô lấy hết dũng khí tranh luận: “Chủ, chủ tịch cái này mặc dù chỉ là những con vịt bình thường nhưng trên thực tế..........”

Trên thực tế những con vịt này… biết hát, biết bơi, quan trọng là …những con vịt này là hàng hiệu! Hàng hiệu đó biết không? Còn đắt hơn những con vịt ăn được ấy chứ!

“Trên thực tế cái gì?” Nghiên boss nheo mắt lại, khẩu khí cũng không hề tốt lành, trên mặt rõ ràng ghi mấy chữ : “ Dám phản bác ta chỉ có chết thôi.”

Vì vậy Hiếu Mẫn nuốt nuốt nước bọt : “Trên thực tế........chỉ là những con vịt bình thường = = .”

Chiếc xe tăng nhanh tốc độ hướng về phía trước trong sự ủ rũ của Sam Sam, lúc sắp đến nơi, Phong Đằng nhận một cú điện thoại, sau khi cúp máy liền dặn dò trợ lý Phương:

“Một lát nữa đưa cô ấy lên lầu, Tố Nghiên muốn gặp cô ấy.”

Tố Nghiên? Hiếu Mẫn nhớ ra rồi, đó không phải là em gái của chủ tịch sao, chằng lẽ Nghiên đại tiểu thư muốn gặp cô?

Vậy thì tốt quá. Hiếu Mẫn lớn bằng từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô tham dự tiệc một mình, đang lo lắng không biết nên tặng quà lúc nào thì thích hợp, hơn nữa sau khi bị Trí Nghiên xem thường Hiếu Mẫn cũng mất hết lòng tin về món quà của mình, nên nghĩ lúc gặp riêng người ta sẽ âm thầm đưa luôn quà, cho đỡ bị mất mặt trước mọi người. = =

Xe dừng lại, Trí Nghiên cùng người bảo vệ cao to kiêm lái xe đi trước,trợ lý Phương dẫn Hiễu Mẫn theo hướng khác, đi thang máy lên lầu vào một căn phòng.

Tố Nghiên là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, đang ngồi trong phòng tán gẫu với mấy người phụ nữ, nhìn thấy Hiếu Mẫn liền nhiệt tình đón tiếp, bắt tay Hiếu Mẫn nói : “Cô là Phác tiểu thư, may mà có cô giúp đỡ, nếu không chắc tôi sẽ mất mạng. ”

Hiếu Mẫn rất xấu hổ, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lắc đầu nói : “Đâu có đâu có, tôi cũng không làm gì mà.”

Tố Nghiên cười cười, kéo cô ngồi xuống, nói chuyện thân mật vài câu, đột nhiên nhớ ra điều gì liền hỏi: “Phác tiểu thư, cơm có hơp khẩu vị không?”

Hiếu Mẫnngây người ra.

Tố Nghiên nói: “Tôi dặn nhà bếp làm cơm cùng đưa đến với cơm của anh trai, chẳng lẽ cô không ăn?”

“Ăn rồi, ăn rồi.” Hiếu Mẫn gật đầu, hóa ra là do Nghiên đại tiểu thư dặn dò. Đã nói rồi mà. Chủ tịch kiêu ngạo như vậy làm sao có thể nghĩ đến việc tặng cơm trưa cho một nhân viên bình thường được chứ. Hôm nào cần máu, trực tiếp gọi điện yêu cầu đến đó mới là phong cách làm việc của anh ta.

“Cơm có hợp khẩu vị không?” Tố Nghiên lại hỏi một lần nữa

“Hợp, rất hợp.” Hiếu Mẫn vội vàng gật đầu, ngoài gan lợn ra những thứ còn lại đều rất ngon. “ Thật là phiền cô quá.”

“Đâu có!” Tố Nghiên cười : “ Anh trai tôi rất kén ăn, mọi ngày đều là đầu bếp của gia đình làm cơm rồi đưa đến, mang cả cho cô cũng thuận tiện mà. Hơn nữa nhân viên của Trí Nghiên tôi biết rất rõ, đều hết mình vì anh trai tôi, bữa trưa có khi chỉ ăn bánh bao qua loa. Cô mới rút nhiều máu thế, làm sao mà ăn như vậy được.”

Điều này thực sự làm cho Hiếu Mẫn hơi cảm động, vị đại tiểu thư này quả là rất biết quan tâm và chu đáo, tỉ mỉ.

Tố Nghiên nhìn thấy trên tay Hiếu Mẫn cầm hộp quà , ngạc nhiên vui vẻ hỏi : “ Đây là quà tặng cho em bé phải không?”

“Đúng vậy.” Hiếu Mẫn đem hộp quà đưa cho Tố Nghiên“Là mấy con vịt biết hát biết bơi.”

Tố Nghiên dường như rất thích. “ Tôi thật sự sợ mọi người tặng tiền, như thế thật vô nghĩa, một chút tấm lòng cũng không chịu bỏ ra, cô biết không lúc đầu tôi hỏi anh trai phải trả ơn cô thế nào .Anh ấy bảo viêt 1 tấm chi phiếu, như thế không phải là sỉ nhục người khác sao........”

A?

Hiếu Mẫn đờ người ra, trong lòng bất chớt có một ý nghĩ----------- Đại tiểu thư, tại sao ngươi không để chủ tịch sỉ nhục ta! Ta tình nguyện bị sỉ nhục mà………

Có lẽ.........hôm nay.............còn có..............chỉ là có lẽ.........= =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro