Mỹ Nam Bức Tôi Gã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời thơ ấu, Hiếu Mẫn ước mơ có căn nhà làm bằng chocolate.Ống khói chocolate, tường chocolate, cửa sổ chocolate, giường chocolate, tốt nhất ngay cả mền cũng làm bằng sôcôla, để nửa đêm đói thì liền ôm mền mà gặm, rồi qua ngày hôm sau thì vẫn như cũ, y như cô chưa từng ăn, chocolate vẫn hoàn chocolate.

Lúc lên trung học, Hiếu Mẫn bắt đầu xem phim thần tượng, rồi cũng thay đổi cái ước mơ đó. Giờ cô muốn nhà mình rộng rộng, cực kỳ rộng, và phải xa xa xa tít mù khơi, phải cách trường học vạn dặm, tốt nhất là đường đi đến trường quanh co khúc khuỷu, đi nửa tiếng đồng hồ mà còn chưa đến. 

Như vậy, cô mới có cớ đi học trễ chứ !Lúc lên đại học thì cô ở ký túc xá, mỗi lần nhà trường kiểm tra vệ sinh phòng, Hiếu Mẫn đều quét dọn đến nỗi kiệt sức, lưng đau nhức, mà phòng trong ký túc xá này chỉ nhỏ như lồng chim ! Nếu mà căn phòng còn bự hơn thế này thì....

Thế là Hiếu Mẫn đành dẹp mộng có căn phòng bự bự thiệt bự của mình != =

Tha thứ cho cô đi !Sau khi tốt nghiệp, cô đi thành phố S làm việc, mà thành phố S thì tấc đất tấc vàng, Hiếu Mẫn thuê căn phòng sập xệ mà vẫn còn cảm thấy mắc, thường xuyên trách móc: "Không thể chỉ thuê cái giường thôi sao?"...........

Khi cô mượn tạp chí của đồng nghiệp để xem, Hiếu Mẫn luôn bị hấp dẫn bởi mục giới thiệu các phòng đắt tiền trong khách sạn, cửa sổ sát đất sáng ngời, tấm thảm ấm áp, giường thật lớn.... Điểm chính là đều có nước nóng 24/24, không cần phải tự mình đi xách nước, tan ca về nhà trực tiếp nằm lên giường mà hưởng thụ.Nếu cao cấp một chút, ấn chuông thì liền có người dâng đồ ăn tới tận miệng.....

Đầu óc siêu phàm của Hiếu Mẫn đã bay đến tận mây xanh, tưởng tượng xong cô cúi đầu nhìn giá – mỗi mét vuông tới năm chữ số.....

Thôi rồi......Ai biết có một ngày, ước mơ đã trở thành sự thật.Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là trong phòng lại có một hắc ma vương Đại Boss.Mấy căn phòng lớn nhỏ này đương nhiên là "lễ vật khi cưới" của Đại Boss, còn phòng sôcôla là do Tố Nghiên tặng.

Tố Nghiên  vô tình biết được ước mơ thời thơ ấu của chị dâu, cô hô to là lãng mạn, vào ngày sinh nhật của Hiếu Mẫn, cô mời đầu bếp trứ danh chuyên về chocolate làm một căn nhà chocolate ột mét đặt ở phòng khách.

Phòng sôcôla do Tố Nghiên thiết kế đương nhiên tinh xảo dị thường, tuyệt đối không giống bất kì loại nào bán ở siêu thị. Căn nhà chocolate không chỉ có ống khói, hàng rào, giường, mền, còn có hai hình Hiếu Mẫn chocolate trắng và Đại Boss chocolate đen.

Tuy rằng căn nhà chocolate này nhỏ, không vào ở được, nhưng là tâm ý của Tố Nghiên, Hiếu Mẫn thực cảm động, Tố Nghiên cũng bởi vậy mà rước vào thân mình cơn thịnh nộ của anh trai – dám làm ra vẻ nổi bần bật trước mặt Hiếu Mẫn.Đại Boss mà đã nổi cơn tam tành thì hậu quả chính là – hai vợ chồng Tố Nghiên ăn cơm liền bị đuổi về nhà, còn Hiếu Mẫn cũng không có tí thời gian nào mà ngắm nghía căn phòng chocolate của cô. (hé hé, hiểu không? Chị Mạn H thâm sâu quá... nói là H nhưng 1 chữ cũng k có H... mà lại H trong ý nghĩ sâu xa mới hiểm chứ =]])

Qua khỏi sinh nhật, Hiếu Mẫn mới bắt đầu ăn căn nhà chocolate.Ăn luôn cả phần của Đại Boss.Sau đó gặm luôn mền.Rồi ăn luôn hàng rào.Ngày thứ n...Lúc định lấy ống khói chocolate để ăn, vì dùng sức quá mạnh mà căn phòng chocolate sụp xuống.... 

Cuối cùng, đầu bếp của Nghiên gia phải đun nóng căn nhà chocolate tan ra, rồi làm thành đủ loại đồ ăn.Vì thế, căn phòng chocolate và hình Đại Boss chocolate giờ đều nằm trong bụng của Hiếu Mẫn, hợp nhất cùng cơ thể cô, vĩnh viễn không mất đi. (ai hiểu câu cuối này không??? Đọc kỹ nha... "nằm trong bụng" hí hí ... ta đố ta đố... ý chị Mạn là gì????

 SAM SAM ĐẾN ĐÂY ĂN NÈ! - PHIÊN NGOẠI 2 Dương Mai

Đây là một loại quả màu hồng chỉ có ở Trung Quốc, có lợi cho tiêu hóa, có giá trị dinh dưỡng và là một loại thuốc có giá trị cao. Trong dương mai chứa rất nhiều loại thành phần dinh dưỡng như vitamin, khoáng chất và nguyên tố vi lượng cần thiết cho cơ thể, đặc biệt là chất anthocyanin chứa trong quả dương mai.

Anthocyanin là loại chất tự nhiên có tác dụng chống oxi hóa hiệu quả nhất ngày nay, nó tồn tại rất nhiều trong các loại hoa quả có màu đỏ, nó có tác dụng chống oxi hóa lớn gấp 50 lần vitamin E, gấp 20 lần vitamin C, vì thế có tác dụng phòng chống lão hóa hiệu quả. 

Hơn nữa, quả dương mai còn có tác dụng tốt áu và não, tăng khả năng miễn dịch, ngăn ngừa bệnh tiểu đường, tốt ắt và da...

Hiếu Mẫn rất thích ăn trái cây, nhất là vào mùa xuân và mùa hè, tháng 3 tháng 4 thì ăn dâu tây, sau đó là dương mai. Dâu tây ăn rất ngon, lại đỏ au, chẳng như thơm mà còn ngọt và mọng nước. Nhưng dương mai mới là trái cây mà cô nhất định phải ăn cho bằng được.

Khi đó Hiếu Mẫn vẫn còn là học sinh trung học, có một năm tới mùa của dương mai, Hiếu Mẫn đang trên đường từ trường về nhà, thấy ven đường có cửa hàng nhỏ bán dương mai, mắt cứ nhìn chằm chằm vào dương mai đến chảy cả nước miếng, cô chạy lẹ về nhà muốn mẹ cho cô, thế mà mẹ cô lại nói: "Vừa mới mới đầu mua thui, đợi cuối mùa rẻ tí rồi mua."Hiếu Mẫn rất ngoan, biết gia cảnh nhà mình bình thường, 1 kg dương mai tính ra cũng hết 10 tệ, đúng thật là hơi mắc. Vì vậy, Hiếu Mẫn cũng không cưỡng cầu, ngoan ngoãn giờ khi xuống giá rồi mua.

Việc học đương nhiên rất quan trọng, nhưng đầu óc Hiếu Mẫn chỉ luôn nghĩ tới dương mai, qua một thời gian cô lại chạy tới hỏi mẹ: "Dương mai đâu? Khi nào mẹ mua?"Mẹ cô trả lời: "Giờ làm gì mà còn dương mai, đợi tới mùa sau đi."Bởi vậy, từ đó về sau, Sam Sam kiên quyết phải ăn cho bằng được dương mai.

Rõ ràng trái cây cô thích nhất không phải là dương mai, nhưng đi ngoài đường mà thấy thì nhất định cô phải mua. Dù lúc học đại học, tiền sinh hoạt phí của cô cũng chẳng dư dả gì, nhưng khi thấy người ta bán dương mai, dù hơn 10 tệ 1kg cô cũng mua về mà ăn. Sau khi lấy Đại Boss, lại mừng rỡ phát hiện sau vườn hoa của Đại Boss có một cây dương mai.

Cây dương mai này cũng già rồi, theo như quản gia nói, hàng năm cây này trĩu quả đến mấy trăm cân dương mai, vừa thơm lại vừa ngọt, mà Phong gia thì ăn không hết, vì thế lấy dương mai ngâm thành rượu mơ, thuận tiện đóng gói đem tặng người khác.

Hiếu Mẫn ăn dương mai từ lúc vừa chín cho tới tận tháng sáu, ngày nào cũng ăn, chẳng có tí gì là ngán. Phong Đằng nhìn cô ăn mà răng muốn ê hết. Buổi tối ôm cô, anh còn cảm thấy miệng cô thoang thoảng mùi dương mai."Em ăn mà không ê răng sao?""Không." Kề sát người anh, Hiếu Mẫn kể lại mọi chuyện cho anh nghe, nói xong cô tổng kết: "Đúng thật cái gì không có được thì luôn là cái tốt nhất, nếu không thì em gả cho anh làm chi?"Phong Đằng nheo nheo mắt, rồi liếc cô một cái: "Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là tốt nhất."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro