Ngoại Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này có nhắc đến anh Tiêu Nại và Mộng du 2 nha

Khi bác Vương bước vào phòng khách, Hiếu Mẫn đang ngồi trước lò sưởi ở ngồi nhà cũ của Nghiên gia bưng laptop chơi game.

Mộng du giang hồ 2 mới ra đang được thử nội bộ, hình ảnh tuyệt đẹp, system mới tinh lập tức tạo nên một phong trào rầm rồ trong phạm vi game mạng, tài khoản chơi thử trên mạng rất khó đăng kí, có điều là vợ boss của bên đầu tư, Hiếu Mẫn đương nhiên không thể gặp khó khăn nào cả.

Ngồi trên tấm thảm dày, dựa vào gối êm, bên tay trái đặt hộp ăn vặt, bên tay phải đặt trà bưởi nóng hổi, ngả về phía lò sưởi ấm áp, đánh boss, uống trà, trong ngày đông tuyết rơi này, thật mãn nguyện quá đi.

Bác Vương bước nhẹ đến báo: “Phu nhân, đại tiểu thư và cậu (chồng Tố Nghiên ) đến rồi.”

Mỗi lần Hiếu Mẫn nghe thấy bác Vương gọi hai tiếng “phu nhân” đều rất ngại 囧, đương nhiên Trí Hiền bị gọi là cậu còn ngại hơn cô, có điều bác Vương là bậc bô lão của Nghiên gia, tuổi tác cũng gần tương đương với căn nhà cổ này, mọi người đành phải tôn trọng thói quen của bác ấy.

“Đến sớm thế ạ?”

Bây giờ mới là buổi trưa, mọi năm đều 4,5 giờ mới tới. Hiếu Mẫn đặt laptop xuống, vui mừng đứng lên đón tiếp, đi tới cửa phòng khách, thấy cô em chồng cười hi hi bước tới, trong tay bế cậu ấm Tố Hiền, Trí Hiền đi bên cạnh, trong tay cầm một chậu quất vàng xanh tốt.

“Chúc mừng năm mới, vàng ngọc đầy nhà.”

“Oa, chậu quất này đẹp quá đi.”

Hiếu Mẫn phấn khởi nhận chậu cây từ Trí Hiền . Đó thực sự là một cây quất vàng rất đẹp, rất nhiều quả quất vàng chen giữa những lá xanh, từng quả mượt mà đáng yêu, thể hiện việc vô cùng đáng mừng.

Tố Nghiên cười nói: “Chúng em lại đến ăn nhờ đây.”

Bữa cơm đêm giao thừa hàng năm đều là Tố Nghiên và anh trai ăn cùng nhau, cách ngày lại tới nhà Trí Hiền , mấy năm như vậy đều đã thành thông lệ.

Tố Hiền trắng nõn trắng nà nhìn thấy Hiếu Mẫn liền nhoài ra khỏi lòng mẹ, gào to lên: “Chào mẹ Hiếu Mẫn ”, đã thế lại còn vừa gào vừa dang tay ra đòi bế.

Hai mắt Hiếu Mẫn lập tức lộ vẻ vui mừng, đặt quất vàng xuống, đón bé cưng trắng nõn từ tay Tố Nghiên , thơm lên đôi má mềm mềm, lấy đồ ăn ngon cho cậu bé.

Tố Nghiên và Trí Hiền ngồi xuống, Tố Nghiên nhìn tứ bề rồi nói: “Anh em đâu ạ?”

“Vừa lên nghỉ rồi.” Hiếu Mẫn vừa bón điểm tâm cho bé cưng vừa nói, “đợi chị lên gọi anh ấy xuống.”

“Không cần đâu.” Tố Nghiên vội vàng ngăn cô, “bọn em cũng chẳng phải người ngoài.”

Hiếu Mẫn cũng nghĩ như vậy, nên không gọi nữa. Boss đại nhân cũng tội lắm, năm nào cuối năm cũng đặc biệt bận rộn, ngoài việc của công ty, còn có chuyện xã giao phức tạp nữa, đều không dễ nghỉ ngơi, chỉ có hôm nay mới rảnh hơn chút.

Trí Hiền nhìn thấy trò chơi trong máy tính của Hiếu Mẫn , không giấu được ngạc nhiên: “Đây là Mộng du giang hồ 2 mới ra mà?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Trò chơi này có vẻ nhận được phản ứng rất tốt, một khi chính thức ra mắt, chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận lớn, chẳng qua là phải đưa thêm vài phần cho bên phát minh thôi”

Trí Hiền lắc đầu hơi chút tiếc nuối. Theo anh thấy, Mộng du giang hồ hóa ra rất dễ kiếm tiền, nếu ra game mới, chỉ cần thay đổi dựa trên những cái cơ bản vốn có, năng lực nghiên cứu phát minh của Trí Nghiên vốn đã đủ rồi, cần gì phải hợp tác với người khác, để người ta hưởng miếng bánh này.

Tố Nghiên không nhịn được: “Anh đón tết có thể vứt việc kinh doanh đi được không”

Trí Hiền cười hì hì, Hiếu Mẫn thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử, bèn nói: “Cậu có muốn chơi không? Giúp chị tăng level đi, chị chơi mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi.”

Trí Hiền không phụ trách mảng game mạng, chưa từng tiếp xúc qua trò này, trong lòng cũng muốn mở mang kiến thức cái gọi là trò chơi do thiên tài khai phá có gì khác nhau, không khách sao chơi luôn.

Tố Nghiền nhìn anh ta mấy cái, tán gẫu với Hiếu Mẫn. Chủ đề nói chuyện lúc này không dời khỏi việc ăn tết, Nghiên tiểu thư từ chuyện trang sức, quần áo, lại nói tới bữa cơm đêm giao thừa có món gì, Hiếu Mẫn kể vài món đặc sản mà bố mẹ gửi từ quê lên, khiến cho Nghiên tiểu thư ngạc nhiên lắm, Hiếu Mẫn bèn bế Tố Hiền , dẫn theo cô ấy vào nhà bếp xem.

Mọi người trong phòng bếp đang rất bận rộn, Tố Nghiên nhìn nhìn món đặc sản, lại nhìn món ăn tối nay, nhìn mấy lần món ăn mình thích, trong lòng rất mãn nguyện.

Hai người cầm ít đồ điểm tâm rồi quay trở lại, trên đường đi, Tố Nghiên đột nhiên hỏi: “Hiếu Mẫn , chị biết ý nghĩa cây quất vàng bọn em tặng không?”

Ý, Hiếu Mẫn thấy lạ, không phải là vàng ngọc đầy nhà sao? Không lẽ còn có ý khác?

Xem bộ dạng là biết cô không hiểu rồi, Tố Nghiên nói “Thì quả đầy cây, con cháu đầy nhà.”

À ~~ Giờ thì Hiếu Mẫn đã hiểu.

Tố Nghiên véo véo má con trai nói: “Chị xem cục cưng đáng yêu thế, sao chị không nghĩ tới có con?”

Đâu phải cô không muốn có! Hiếu Mẫn phiền não nói: “Chị bây giờ cũng muốn có, nhưng……”

Cô và Hiếu Mẫn kết hôn cũng được hơn 3 năm rồi, nhưng đến bây giờ cũng chưa có sinh con, hai năm đầu vì việc đốt lưới nhà trước khi kết hôn, cô chưa có suy nghĩ sinh con, nhưng nhìn tiểu Tố Hiền càng ngày càng đáng yêu, gần đây bắt đầu có suy nghĩ đó, nhưng boss đại nhân rõ ràng chưa muốn, một mình cô làm sao mà sinh được.

Tố Nghiên tự nhiên hiểu ra cô phiền não chuyện gì, lần trước tham gia họp hội đồng quản trị, họp xong , cô liền hỏi anh trai mình vấn đề này, kết quả nhận được câu trả lời là —— Hiếu Mẫn còn trẻ, không vội.

Thật là, Hiếu Mẫn trẻ gì nữa, đều 25 tuổi rồi, không sinh ngay rồi muốn sinh cũng không được.!

y!

Cô rất thích người chị dâu này, vì thế lo lắng thay cho cô ấy, không có con, đứng thế nào ở Phong gia đây? Những lời nói khó nghe trong họ hàng rất nhiều, có điều sợ hãi trước địa vị của Trí Nghiên,  không ai dám nói trước mặt Hiếu Mẫn mà thôi. Anh trai mình rốt cục nghĩ gì đây, nếu chỉ sống trong thế giới hai người họ, 3 năm cũng đã đủ rồi.

Tố Nghiên bình tĩnh nói: “Nhưng, nhưng cái gì! Anh ấy muốn hay không muốn có gì liên quan, sinh con là việc của phụ nữ, Hiếu Mẫn , em biết bình thường chị nghe lời anh, chẳng lẽ trên giường cũng nghe thế à?”

Nghiên đại tiểu thư nói năng dường như không kiêng nể, đương nhiên là khi anh trai cô không có mặt, nếu có cô đã chả dám nói vậy.

Có điều đều là phụ nữ đã kết hôn, Hiếu Mẫn liền bị những lời nói thẳng của Tố Nghiên làm cho đỏ mặt tía tai.

“Sao… sao mà không có liên quan… Anh, anh ấy, cái đó, biện pháp, tóm lại……”

Nghiên tiểu thư hiểu ý: “Chị nói anh ấy dùng biện pháp?”

Hiếu Mẫn vội vàng gật đầu. Đầu óc Boss đại nhân giống như máy móc tinh vi, lúc nào cần dùng biện pháp phòng tránh, lúc nào không cần, chưa bao giờ sai cả.

Tố Nghiên thật sự phẫn nộ. “Hiếu Mẫn à, chị không biết quyến rũ anh ấy, khiến cho đầu óc anh ấy mê muội quên hết cả những việc đó ư?”

“Quyến, quyến rũ á? Nhưng……” Hiếu Mẫn đỏ mặt, có nỗi khổ không nói ra được.

“Sao vậy?”

“…… chị, chị toàn bị anh ấy quyến rũ thôi.”

“……”

Tố Nghiên chịu thua rồi.

Hai người quay lại phòng khách ngồi, Trí Nghiên từ trên lầu xuống. Mặc áo len xám, Trí Nghiên vừa tỉnh ngủ, toát ra đầy vẻ manly, Tố Nghiên những năm trước nhìn nhiều dáng vẻ thông minh lanh lợi, lúc này mới thấy dáng vẻ này, cảm thấy thật khác thường nha.

Tố Hiền vừa nhìn thấy anh, lập tức nhoài xuống khỏi vòng tay Hiếu Mẫn , chân chạy thình thịch, tay mũm mĩm ôm chân Trí Nghiên.

“Bế bế bế bế”

Nghiên tiểu thư cảm thấy thật mất mặt, con trai mình sao cứ nhìn thấy anh là lại có bộ dạng nịnh hót thế cơ chứ. Hiếu Mẫn lại cảm thấy bái phục, tiểu Tố Hiền đúng là chẳng cần ai dạy, công lực nịnh hót lợi hại hơn cả cô năm đó.

Trí Nghiên khom lưng ôm bé cưng lên, nói với Tố Nghiên: “Đến khi nào thế?”

Tố Nghiên trả lời: “Vừa thôi ạ, dự báo thời tiết nói tối có tuyết lớn, nên bọn em đi sớm.”

Trí Nghiên ôm bé ngồi cạnh Hiếu Mẫn , Hiếu Mẫn thuận tay đưa anh cốc trà nóng, Trí Nghiên liền uống một ngụm từ tay cô, khó chịu: “Trà gì vậy?”

Vấn đề này lại chuyển sang Hiếu Mẫn rồi: “….. không biết.”

Trên mặt của Trí Nghiên lập tức viết rõ ràng: “Không biết mà em cũng đưa anh uống.”, Hiếu Mẫn ngại ngại 囧囧 đem cốc trà ra xa một chút.

Tố Nghiên thấy cảnh này chớp mắt, từ sau khi anh trai và Hiếu Mẫn kết hôn, bệnh kén ăn càng ngày càng trầm trọng, bây giờ đến trà cũng kén chọn. Sao ở ngoài chẳng bao giờ thấy anh ấy như thế! (hị hị, thì người ta làm nũng vợ chứ sao >_<)

Nói rốt cục là thích bắt nạt chị dâu nhỏ đây mà, người ta lấy khó chịu ra làm sở thích đã đành, anh ấy lấy việc bắt nạt ra làm sở thích. Có điều chỉ có anh ấy mới có quyền như vậy, chỉ cần cô dám sai khiến Hiếu Mẫn làm gì, ánh mắt muốn giết của anh cô chắc chắn lập tức chém qua.

Trí Hiện thấy anh vợ xuống rồi, cũng bỏ trò chơi qua ngồi, uống trà nói: “Mộng du giang hồ 2 thực sự khác với những trò em chơi qua, xem ra đáng để đưa cho Tiêu Nại vài phần.”

Tố Nghiên nói: “Anh lúc nào gặp anh trai em cũng đều nói chuyện làm ăn.”

Trí Nghiên cười cười: “Sao lại không, ai thấy lỗ đều không làm mà.”

Hiếu Mẫn cầm tay bé cưng từ lòng Trí Nghiên đùa nghịch, đột nhiên nhớ ra: “Chị mua một tập giấy điệp( giấy đỏ đỏ dán cửa ấy) chưa dán cửa, Tố Nghiên có muốn làm không.”

“Được chứ ạ.”

Hai người đứng lên đi dán giấy, Hiếu Mẫn rất tích cực, tết mà, làm những việc này mới hạnh phúc, Tố Nghiên không hăng hái bằng, nhưng……

Nhìn hai người đàn ông trong phòng khách…… chỉ nghe họ nói chuyện cũng vui.

Thực ra, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Tố Nghiên mỉm cười với bóng mình từ cửa sổ kính.

Sinh ra trong một gia đình như vậy, gặp biết bao việc vì lợi mà quay lưng lại với người thân, cũng từng lo có một chị dâu “lợi hại”, khiến cho anh em xa cách.

May mà là Hiếu Mẫn !

Hiếu Mẫn từ sau khi gả vào nhà họ Phác, cô và anh trai cảm giác ngày càng gần hơn. Anh trai trước kia không thân thiện như thế, không đúng, bây giờ cũng không gọi là thân thiện, chỉ tốt hơn trước một chút thôi.

Tố Nghiên nghĩ, quay đầu nhìn vào phòng khách, tiểu Tố Hiền đang hành hạ hai người đàn ông, trèo từ người này sang người kia, Tố Nghiên bất giác mỉm cười, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, và bình yên.

Có điều… Tố Nghiên nhìn Hiếu Mẫn đang chạy ra ngoài dán giấy lên cửa, lại chợt buồn phiền.

Anh trai mình từ sau khi kết hôn càng ngày càng có sức hấp dẫn, sức sát thương mà đàn ông kiểu này gây ra cho phụ nữ rất lớn, chị dâu nhỏ sao chẳng có ý thức chút nào về nguy cơ đó gì cả! Nhân phẩm anh trai mình chắc chắn không có vấn đề, nhưng có con càng bảo đảm hơn chứ. Cô hiếm khi đến tòa nhà Trí Nghiên , nhưng với sự phỏng đoán thì ở công ty, cô rất rõ, vẫn có người muốn thay thế chị dâu nhỏ.

Cô em chồng Tố Nghiên tự xưng “mình tốt nhất” chuyển động nhãn cầu, đã có chủ ý rồi.

Thế là…

Bữa cơm đêm giao thừa buổi tối, Tố Nghiên hăng hái rót rượu cho Hiếu Mẫn , Trí Nghiên liếc cô mấy lần, Tố Nghiên vờ như không biết.

Khà khà khà, năm đó nghe Hiếu Mẫn kể chuyện tình của chị ấy với anh trai, Tố Nghiên đã phát hiện ra, tửu lượng Hiếu Mẫn rất kém, hơn nữa sau khi say thì hết sức to gan, nghe nói năm đó uống say rồi còn dám cự tuyệt lời tỏ tình của anh trai! (Hiếu Mẫn : ….. em nghe thế nào vậy, cái đó có gọi là tỏ tỉnh ư……)

Có thể thấy, những việc khi tỉnh không dám làm, say rồi thì lại chưa chắc ~~~

Mười giờ, vốn dĩ Tố Nghiên định ở lại thấy Hiếu Mẫn hai má đỏ ửng, mắt lơ mơ, sau khi rót vào tai cô ấy 1 câu, đắc ý công lao đã thuộc về mình.

Cùng nhau đón giao thừa tuy rất hay, nhưng cũng có việc còn quan trọng hơn cả đón giao thừa.

Ha ha, làm bóng đèn điện không tốt.

————tôi là sợi dây ngăn cách thuần khiết mà mọi người cần————

———— tôi là sợi dây ngăn cách của bình minh ————

10 giờ sáng mùng một, nửa đêm giao thừa, Ân Tĩnh vui vẻ gọi điện cho Hiếu Mẫn , định hỏi mùng mấy về quê. Gọi một lúc lâu nhưng không ai nghe máy, liền gọi sang số máy nhà, cũng vẫn không người nhấc, Ân Tĩnh nhớ ra, hình như Hiếu Mẫn qua nhà cũ của Nghiên gia ăn tết.

y ~ Người giàu thật phiền phức!

Ân Tĩnh tìm trong danh bạ điện thoại lúc lâu mới tìm thấy số, gọi đi, lần này quả nhiên có người nhấc máy, là một ông lão giọng điệu khách sáo, sau đó điện thoại lại được chuyển lần nữa, lần này người nghe là boss của Hiếu Mẫn .

“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài.” Ân Tĩnh nói xong câu chúc liền hỏi: “Hiếu Mẫn có đó không ạ?”

Chỉ thấy bên kia trả lời: “Cô ấy đang ngủ.”

Ngủ?!!!

Ân Tĩnh thấy hơi giật mình, bây giờ đã 10 giờ rồi, Hiếu Mẫn không lẽ là heo sao mà vẫn còn ngủ. Hơn nữa mùng 1 đầu năm sao lại ngủ nướng chứ, ngày trước cô ấy còn than phiền mùng một tết rất nhiều người đến chơi… vân vân và vân vân…

Ách ~~~

Đúng rồi, nếu nhiều người đến nhà thế, chắc chắn rất bận, hôm qua còn có tiệc gì gì đó… Trong đầu Ân Tĩnh tràn đầy trí tưởng tượng, liền phác họa ra bức tranh yến tiệc linh đình của nhà quyền thế .

À, rõ rồi, tối qua Hiếu Mẫn chắc là mệt quá, nên đến bây giờ vẫn chưa dậy.

y, thế mới nói gả vào nhà giàu sang chả có chút gì hay cả, chỉ có thường thường là tốt!

^_^

10h30’, Hiếu Mẫn dần mở mắt, hai má liền bị cắn nhẹ một cái, giọng trầm ấm vang lên bên tai: “Ngủ đã chưa?”

Hiếu Mẫn chậm chạp đảo mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, một lúc sau, nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh giường, Hiếu Mẫn rút tay trong chăn giơ ra: “Tiền mừng tuổi!”

Trí Nghiên mỉm cười: “Năm nay không có.”

Đồ gian thương! Hiếu Mẫn phẫn nộ nói: “Anh bảo sẽ mừng tới tận 60 tuổi mà.”

Về việc tiền mừng tuổi, là có điển cố. Phong tục quê Hiếu Mẫn , người con gái chưa lấy chồng, dù đã đi làm, cũng vẫn được nhận tiền mừng tuổi, nhưng năm đó Hiếu Mẫn tốt nghiệp chưa được bao lâu thì bị cuỗm đi lấy chồng, đương nhiên mỗi năm sẽ bị hụt đi một khoản thu nhập, thế là boss đại nhân “việc nhân đức không nhường ai” liền gánh trách nhiệm mừng tuổi cho vợ, còn hứa sẽ mừng tới năm 60 tuổi.

Trí Nghiên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô, trong lòng buồn cười lắm, cố ý giả vờ khó khăn, than thở: “Không phải không muốn đưa, chỉ là tối qua anh đã bội chi.”

Anh nói hai từ “bội chi” vừa khàn nhỏ vừa mờ ám, Hiếu Mẫn muốn giả vờ không hiểu cũng không được, mặt ửng hồng!

Tối qua……

Cô cô cô thật, thật là …….

“Phu nhân nhiệt tình đến thế, rất vui được vì phu nhân, có điều buông thả dục vọng sau khi uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này không được như vậy nữa.”

Đã hời lại còn khoe mẽ ư?

Đã ăn no rượu say lại còn ra vẻ đạo mạo ư?

Chính là thế!

Hiếu Mẫn không thèm phản ứng, mắt bắt đầu tìm kiếm, hôm qua say quá không biết anh ấy có dùng biện pháp phòng ngừa an toàn không……

Trí Nghiên đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, cũng không vạch trần, chỉ hỏi: “Hiếu Mẫn , còn nhớ hôm qua là ngày bao nhiêu không?”

“Ngày 25, thế cũng hỏi.” Đêm ngày tết.

Trí Nghiên mỉm cười không nói nhìn cô,  Hiếu Mẫn nổi cáu nhìn anh, mỗi lần boss đại nhân cười như vậy đều không có việc gì tốt đẹp, lẽ nào ngày đó rất đặc biệt ư?

Ngày 25? Ngày 25?

Aaaaa, Hiếu Mẫn đột nhiên nhớ ra! Hôm qua, hôm qua là ngày an toàn nhất của cô, tuy thời kỳ an toàn của người khác không chuẩn, nhưng thời kỳ an toàn của cô rất rất chuẩn!

Cũng có thể nói…. Cô công toi rồi!

Hiếu Mẫn khóc không ra nước mắt, em chồng ơi là em chồng.

Rượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm là quá chuẩn!

Nhưng, rượu càng có thể làm hỏng việc mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro