Cặp đôi xui xẻo [Chương 43]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Không chú ý đến sự khác thường của cô, Park Jiyeon vừa ăn canh vừa nói nhỏ. "Nói thật, em vẫn không hiểu sao chủ tịch Dư lại thích unnie như vậy?"

Ở ngoài mặt, tuy chủ tịch Dư nói vì cô theo ông ta đã nhiều năm nên đối xử với cô như con gái. Nhưng nghĩ kỹ lại, ông ta thích cô đến mức không tiếc ép con trai mình đi mời một trợ lí nho nhỏ ăn cơm để tạ tội, như thế rất kỳ lạ.

Nghe thế, Park Hyomin quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định là không có khả năng để lộ bí mật thì mới nhoài người về phía trước, cực kỳ bí mật mà nhỏ giọng nói: "Unnie nói cho em biết, thật ra sau khi unnie vào Dụ Á rồi mới biết thì ra mẹ unnie chính là mối tình đầu của chủ tịch!"

"Phụt!" Ngụm canh nóng vừa đưa vào miệng bị phun hết ra, Park Jiyeon trợn mắt nhìn cô, vẻ mặt rất kỳ lạ.

"Á..." Bị dọa mà kêu lên một tiếng, cô nhanh chóng né tránh sự công kích của canh nóng, ánh mắt khinh bỉ lập tức được bắn tới. "Em thật là bẩn!"

Cho dù bị mắng, Park Jiyeon cũng mặc kệ. Hiện giờ cả tim cả não đều bị tin tức vừa rồi xâm chiếm, rồi kêu lên thất thanh. "Mẹ unnie là mối tình đầu của chủ tịch Dư?"

"Đúng vậy!" Gật đầu, Park Hyomin nói rất nghiêm túc: "Sau khi unnie vào Dụ Á rồi thì mới nghe mẹ unnie nói, sau đó unnie nói bóng nói gió mà dò hỏi chủ tịch, chủ tịch cũng không phủ nhận!"

Cho nên chuyện này không phải là giả.

"Thảo nào! Thảo nào..." Tự lẩm bẩm, rốt cuộc bây giờ Park Jiyeon đã bừng tỉnh mà hiểu ra.

A ha... Chân tướng đã rõ ràng! Khó trách chủ tịch Dư giật dây gộp cô và Dư Nguyên Huân lại với nhau, thì ra là muốn "nối tiếp duyên xưa".

"Thảo nào cái gì?" Không hiểu nó đang thảo nào cái gì, Park Hyomin lấy làm lạ mà hỏi.

"Không, không có gì!" Lắc đầu phủ nhận, nó không nén được mà cười trêu chọc: "Vậy mẹ unnie có hối hận hay không?" A ha, nếu lúc đó mẹ của cô gả cho chủ tịch Dư thì bây giờ đã là một quý phu nhân rồi.

Biết rõ nó đang cười cái gì, Park Hyomin trợn mắt mắng: "Không có đâu! Ba mẹ unnie rất yêu thương nhau, bây giờ đang sống một cuộc sống nông nhàn rất vui vẻ ở miền Nam!"

Yêu thương nhau...

Nghe đến từ nay, Park Jiyeon lại nhớ đến lời thổ lộ của mình lúc nãy còn chưa được trả lời, sau đó không khỏi cười mà nắm lấy bàn tay nhỏ nnó của cô, thừa dịp mà hỏi: "Vậy... có muốn cho em và unnie một cơ hội yêu thương nhau không?" (câu này hay a *.*)

Không ngờ rằng đột nhiên nó lại đề cập đến chuyện này, hai má của Park Hyomin bỗng ửng hồng như sắc hoa anh đào, thẹn thùng mà dời mắt sang chỗ khác, không dám nhìn nó.

Hả? Sao lại dời mắt đi. Đây, đây, đây... đây là ý gì chứ?

Cô không lên tiếng trả lời, Park Jiyeon hồi hộp, bèn mang vẻ mặt đáng thương ai oán mà nói: "Nể tình cùng là hội viên của "liên minh xui xẻo", unnie đừng để em xui tới mức ngày cả khi tỏ tình với con gái mà cũng bị từ chối chứ. Xin unnie đó, cho em một cơ hội đi..."

Nó đang tỏ tình hay là đang xin bố thí đây? (thật đó = =)

Bị chọc đến bật cười, Park Hyomin đỏ bừng mặt, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Được, được rồi..."

Tiếng "được" kia nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng Park Jiyeon lại không để lọt, lập tức vui đến mức không nhịn được mà giơ hai tay hoan hô. Sau đó xoay khuôn mặt đang đỏ bừng kia qua, dùng tốc độ nhanh như sấm sét mà hạ xuống một nụ hôn nồng nhiệt, trong tiếng trách cứ vừa thẹn vừa lúng túng của cô, nó cười đắc ý như mèo trộm được cá.


"Mùa xuân đến rồi!"

"Nó đến rồi!"

"Rốt cuộc nó đã đến rồi!"

"Nó đang vây quanh, bay lượn bên chúng ta!"

Dàn đồng ca bốn người như đang ngâm nga thơ mới liên tiếp vang lên trong phòng làm việc, khiến cho hai người đã hợp thức hóa quan hệ kia vừa xấu hổ vừa không biết làm sao.

"Unnie, unnie đi pha cà phê!" Đỏ bừng mặt, Park Hyomin không thèm để ý đến ánh mắt cực kỳ mờ ám của mọi người mà chui vào trong bếp.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro