Cặp đôi xui xẻo [Chương 8]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nói lại chuyện vừa rồi, đúng là chúng ta thực sự cần một trợ lí!" Giọng nói tao nhã vang lên, Lâm Viên Quân cười rất vô hại, yêu cầu lãnh đạo phải giải quyết vấn đề này. "Mình không muốn tiếp tục bị tiêu chảy nữa!"

"Trợ lí kia phải biết nấu bữa trưa!" Điều kiện thứ nhất được đưa ra.

"Cũng phải biết pha cà phê ngon!" Điều kiện thứ hai tuôn ra ngay sau đó.

"Còn phải biết sắp xếp lại hồ sơ sổ sách!" Nhìn đống tài liệu được xưng là "trật tự trong lộn xộn", bên trái một chồng, bên phải một đống, điều kiện thứ ba cũng nhanh chóng được ném ra.

"Đi chết đi!" Trợn tròn mắt, Park Jiyeon nhịn không được mà cười trách móc: "Các cậu cần chính là một hợp thể của trợ lí và người giúp việc, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ?"

"Có!" Nghiêm túc mà gật đầu, Từ Thiếu Nguyên - kẻ mê phim hoạt hình - từ từ đáp lời: "Chi tiết xin tham khảo tại thuật hợp thể của bảy viên ngọc rồng."

Đáng tiếc, loại hài hước nhạt nhẽo này không thu được sự chú trọng mà lập tức thu được tám ánh mắt "khinh bỉ".

"Tại sao trong hội của chúng ta lại có người nhạt nhẽo thế chứ?" Park Jiyeon cảm thấy mình như đang ở Bắc Cực.

"Mình rất đồng cảm!" Vương Nghị Đình - người có khí chất của ánh dương tán thành, cũng cảm thấy rất tẻ nhạt.

"Vậy thì sao chứ?" Liếc mắt cười nhạt, Từ Thiếu Nguyên - kẻ đang chịu công kích không nhanh không chậm tung đòn sát thủ: "Tẻ nhạt vẫn tốt hơn là xui xẻo!"

Tuyệt chiêu vừa tung ra, lập tức thu được tràng cười ủng hộ điên cuồng của mọi người, lại khiến cho "người xui xẻo" cảm thấy bi phẫn, nhưng cũng không biết nói gì...

Ô hô... nó có thể nói gì đây chứ? Nó đúng là rất xui xẻo, có thể nói gì đây?

Vòng quay của sự xui xẻo không lúc nào là không chuyển động. Khi Park Jiyeon bị cười đến nỗi ôm vết thương lòng mà rời khỏi công ty, trên đường đi ngang qua công viên nhỏ thì...

"Gâu gâu gâu..."

"Woa... cứu mạng a..."

Tiếng chó sủa cùng tiếng kêu cứu quen thuộc bỗng nhiên vang lên long trời lở đất, dần dần đến gần từ phía sau làm nó sợ tới mức dựng cả chân lông, quay đầu nhìn lại theo trực giác...

"Sao lại là cô?"

Khi bóng dáng của cô gái đang chạy trốn rất chật vật cùng với con chó to đang nhe răng trợn mắt, đuổi theo không bỏ kia đập vào mắt thì Park Jiyeon kinh hoàng mà kêu lên một tiếng, cũng co cẳng bỏ chạy theo.

Gì chứ! Hai ngày liên tục bị cùng một cô gái và một con chó làm liên lụy không đâu, đây là kiểu xui gì chứ? Là số xui gì chứ?

"Woa... sao lại là cô?"

Câu hỏi bi phẫn tương tự cũng phun ra từ miệng Park Hyomin, cô khóc không ra nước mắt. Hu hu... Tại sao lại cho cô gặp phải cái tên sợ chó "không xài được" này nữa chứ?

Lẽ nào ông trời không thể ban cho cô một anh hùng đánh chó sao? Đây là kiểu xui gì chứ? Số xui gì chứ?

"Sao cô lại đi chọc con chó hoang đó nữa chứ?" Vừa chạy vừa gào lên, Park Jiyeon thực sự không thể tin được có người lại ngốc đến nỗi đi chọc một con chó hoang hung ác lần nữa.

"Làm sao tôi biết được chứ? Là con chó đó ghi thù chứ bộ! Tôi vừa mới từ bên cạnh công viên đi ngang qua, từ xa nó nhìn thấy đã rượt theo liền, trừ việc bỏ chạy ra thì tôi con biết làm gì nữa?" Park Hyomin tràn đầy uất ức mà tố khổ, chỉ còn nước chưa đeo một tấm bảng ghi "tôi vô tội" trước ngực mà thôi.

"Chúng ra có cần có duyên đến thế không?" Hỏi một cách hết sức ai oán, nhưng khi thấy thể lực của cô sắp không chịu nổi nữa mà chạy chậm lại thì Park Jiyeon vẫn vươn tay kéo lấy cánh tay cô mà ra sức chạy như điên.

"Tôi cũng đâu muốn chứ..." Lắc đầu kêu gào, cô cũng đâu muốn thế này!

"Gâu gâu gâu..."

Trong tiếng gào khóc, tiếng cho sủa hung hăng khiến người ta kinh hồn bạt vía cũng không ngừng theo sát ở phía sau làm cho Park Jiyeon căng cả dây thần kinh. Nó kéo lấy cô, dùng hết tất cả sức lực mà chạy trốn, rất sợ chậm một chút thì sẽ tặng không cho con chó kia một cái "chân giò hun khói Kim Hoa".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro