Hôn lễ thịnh thế (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi đến giáo đường, thảm đỏ trải từ cửa vào tận bên trong, hai bên giáo đường đều để hoa tím yêu cơ.  Tất cả những bông hoa này đều là mới vận chuyển đến, nhìn kĩ có thể thấy lớp nước còn đọng trên mỗi đoá.

Xe dừng lại, Jiyeon liền nắm tay Hyomin đưa cô tới chỗ nghỉ ngơi cho cô dâu, còn đi ra ngoài chào hỏi quan khách.

Hôn lễ cử hành vào lúc 11 giờ 14 phút, mang ý nghĩa một đời một kiếp. Hôm nay phù rễ là Hongbin và Zhoumi, còn phù dâu là Suzy và Soyeon nữa. Qri thì cô lạnh như tờ tiền vậy mặt không một nụ cười nên chắc chắn chỉ có thể tiếp khách, còn Boram haiz... Chiều cao khiên tốn, nếu bắt Boram làm phù dâu có lễ như con nít đi theo cầm váy thì khổ.

Ngồi ở trước gương, vừa nghĩ tới hôn lễ, Hyomin rất khẩn trương. Suzy nhìn thấy cô khẩn trương liền an ủi:

- Đừng khẩn trương, chỉ cần đi theo âm nhạc đi về phía đầu thảm bên kia là được rồi.

Hyomin nhìn Suzy cười cười không nói lời nào, lúc này Soyeon vội vàng chạy vào, gấp gáp nói:

- Hyomin unnie, nhanh lên một chút, bắt đầu rồi.

Hyomin thở một hơi thật dài đứng lên, khi nghe tiếng nhạc vang lên không phải khúc nhạc vàng hay phát trong hôn lễ, mà là ca khúc cô thích nghe nhất " yêu đơn giản " ( tựa nó ý nghĩa nên ad cho là Min thích) thì nước mắt của cô đã lưng tròng rồi, nhịn không để rơi, hoom nay Jiyeon đem tới cho cô quá nhiều rung động, cô thực sự rất cảm động, còn có bao nhiêu điều mà cô chưa biết nữa đây.

Thật ra thì Hyomin không biết, Jiyeon vì muốn cho cô một hôn lễ cả đời khó quên nên đã thu xếp tất cả, trong mấy ngày không chợp mắt, vội vàng nhưng hạnh phúc.

Hyomin nắm lấy tay của ba mình bước vào giáo đường, khác tay ba vào lễ đường. Nghe tiếng nhạc vang lên, Hyomin khoác tay ông Park từng bước từng bước về phía cuối giáo đường giờ khắc này Hyomin thật hạnh phúc.

Jiyeon nhìn Hyomin bước về phía mình, cũng có chút khẩn trương, rốt cuộc cũng có thể cưới được người con gái mà mình yêu thương rồi, có chút không kiềm ché được muốn đi tới trước mắt Hyomin nhưng Hongbin và Zhoumi ngăn lại, nếu không tất cả công sức coi như uổng phí. Hyomin đi tới trước mặt, Ông Park đem tay Hyomin trao vào vòng tay của Jiyeon,  rồi nói:

- Nhất định phải chăm sóc no thật tốt!

Jiyeon nhìn ông Park nghiêm túc trả lời.

- Con sẽ cho Hyomin những gì tốt đẹp nhất!

Hyomin không ngờ Jiyeon sẽ nói như vậy, lời nói rất cảm động.

Dắt tay Hyomin tới trước mặt cha xứ. Mục Sư giơ tay lên nhìn trong kinh Thánh nói với Jiyeon:

- Con Park Jiyeon, có nguyện ý cùng với người con gái này trở thành vợ chồng hay không?  Bất luận là nghèo khó hay khoẻ mạnh, hay mọi lý do khác cũng yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy tôn trọng cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy đến cuối đời.

- Vâng con nguyện ý!

- Tiểu thư Park Hyomin, con có nguyện ý cùng cô gái này trở thành vợ chồng hay không?  Bất luận là nghèo khó hay khoẻ mạnh, hay mọi lý do khác cũng yêu thương, bảo vệ , tôn trọng, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy đến cuối đời.

- Vâng con nguyện ý.

- Mời hai con tuyên bố lời thế kết hôn

Jiyeon nâng tay phải của Hyomin lên, nói:

- Tôi dùng sinh mệnh của mình trịnh trọng thề: đồng ý chị ấy trở thành người vợ hợp Pháp của tôi, kể từ ngày hôm nay, bất luận là hoạ hay phúc, bất cứ giá nào, bệnh tật hay khoẻ mạnh, cũng yêu thương chị ấy, tôn trọng chị. Ấy cho đến chết. ~ thả tay xuống, sau đó Hyomin đưa tay Jiyeon lên nói:

- Tôi lấy tính mạng của mình trịnh trọng thề: đồng ý em ấy trở thành người chồng hợp Pháp của tôi, kể từ ngày hôm nay bất luận là hoạ hay phúc, bất cứ giá nào, bệnh tật hay khoẻ mạnh, cũng yêu em ấy, tôn trọng em ấy cho đến chết.

- Hai con hãy đeo nhẫn cho nhau.

Từ tay phù rễ, Jiyeon nhận lấy chiếc nhẫn, đưa tay Hyomin lên đeo chiếc nhẫn kim cương 10 carat vào ngón tay Hyomin và nói:

- Đeo chiến nhẫn này biểu trưng cho tình yêu, đây là tín vật hôn ước của đối với.

Hyomin cũng nhận lấy nhẫn từ tay phù dâu, đưa tah trái của Jiyeon lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tah của Jiyeon, cũng nói:

- Đeo chiếc nhẫn này biểu trưng cho tình yêh, đây là tín vật hôn ước của trao cho.

- Chú rễ và cô dah đã trao nhẫn ước định cho nhau, lấy danh nghĩa của Chúa tuyên bố hai con đã trở thành vợ chồng từ giời phút này.  ~ Mục Sư tuyên bố.

Jiyeon nhẹ nhành hôn lên môi của Hyomin một cái, dưới đài vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Bởi vì cái hôn này của Jiyeon, mặt của Hyomin đỏ lên.

Sau đó Jiyeon và Hyomin cùng mọi người lên xe hoa trở về khách sạn. Hyomin đổi Áo cưới, cô thay một bộ dạ phục đỏ, cũngc thay luôn đôi giày cao gót màu đỏ còn Jiyeon thì mặc tây trang màu đen. Hai người tiến đến sảnh bữa tiệc chào hỏi quan khách. Màn ảnh ở sảnh yến hội để hình đám cưới hai người, tất cả mọi nơi đều được trang trí bằng hoa tím sắc yêu cơ.

Hyomin thấy người trong sảnh bửa tiệc không khỏi kinh ngạc: thế nào lại có thị trưởng, cục trưởng, các Tổng giám đốc của các côg ty lớn, còn có nhiều minh tinh điện ảnh đều tới đây. Cô không hề biết Jiyeon lại có sức ảnh hưởng đến như vậy.

Hyomin đi khắp nơi mời rượu cùng Jiyeon, Jiyeon rất tỉ mỉ, đổi rượu của Hyomin thành nước suối nếu không cô sẽ say mất. Hyomin chỉ nghe thấy Jiyeon đang nói:

- Đây là thị trưởng, đây là cục trưởng cục Công thương, còn đây là cục trưởng cục giao thông....

Hyomin nghe xong cảm thấy đau đầu, chỉ để ý mới rượu. Nhìn dáng vẻ của cô như đang mệt mỏi, Jiyeon quan tâm hỏi:

- Unnie mệt sao?

- Ừ!

- Nếu mệt thì lên phòng Tổng thống ở trên lầu nghỉ ngơi đi, những thứ này cứ để Hongbin và Zhoumi lo.

- Có thể như vậy không?

Mặc dù ý tứ ngoài miệng Jiyeon là muốn hỏi nhưng thực tế cô đã hướng về phía cầu thang đi tới, Jiyeon nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Hyomin cưng chiều nở nụ cười, cũng không nghĩ hôm nay lại nhiều người như vậy. Lúc này Zhoumi cầm ly rượu đi tới trước mặt Jiyeon, nhạo báng.

- Rốt cuộc cậu cùng cưới được bảo bối của cậu rồi, thật đúng là không lãng phí tâm sức của mình suốt mấy tuần bay đi bay về trong nước lẫn ngoài nước.

Jiyeon không để ý tới Zhoumi nhạo báng mình, uống một hớp rượu đỏ trong tay ra lệnh:

- Cậu còn đứng đây làm gì, nhanh đi hỏi quan khách đi, mình còn muốn nhanh chân động phòng đấy.

Nghe Jiyeon nói như thế, Zhoumi bất mãn nói lớn:

- Park Jiyeon, cậu thằg khốn kiếp, thiếu gia chỉ vì cậu mà mệt chết đi được, đã hi tinh tiền của rất nhiều, hiện tại cậu còn cưỡng bức sức lao động của mình, cậu không phải là người mà.

- Cậu muốn tớ nói với ông nội bức hôn cậu không?

Câu kế tiếp của Jiyeon chưa nói hết, chỉ để cho Zhoumi tự nhìn ánh mắt diều hâu. Đúng là Park Jiyeon thuyết phục ông cụ tạm thời không bức hôn Zhoumi, Zhoumi cũng hỏi tại sao lại thuyết phục được cụ nhưng Jiyeon không nói, làm Zhoumi tức giận nhưng không làm được gì.

- Cậu... Cậu uy hiếp mình sao?

Nói xong liền đi đến tiếp khách, Hongbin thấy Zhoumi bị Jiyeon chọc cho đen mặt, đi đến khuyên:

- Zhoumi, mình khuyên cậu không có chuyện gì không nên chọc Jiyeon, cậu biết cô ấy thời đi học đến giờ tính tình rất phúc hắc, bá đạo mà.

Hongbin nói xong không để ý tới bộ mặt đen xì của Zhoumi, cười cười đi ra ngoài. Mãi cho đến khi 10 giờ tối, mới tiễn hết khách, mà Jiyeon không thể chờ nữa muốn đi xem thử bảo bối Hyomin một chút. Zhoumi còn đòi muốn làm ầm ĩ tân phòng, nhưng bị ánh mắt của Jiyeon quét qua liền một câu cũng không dám nói.

Mà bên bày của Hyomin mới vừa vào phòng liền lập tức cởi giày cao gót ra, bình thường cô cũng mang giày cao gót những loại cao nhue thế này thì cô không thường mang, còn đứng cả ngày, cởi xuống nhìn thấy những vết nước phồng trên chân rất đay. Hôn lễ hôm nay rất sang trọng nhưng cũng làm cô mệt quá mức. Cô thay lễ phục ra, cầm Áo ngủ đi vào phòng tắm.

Tắm xong đi ra ngồi trên ghế salon chờ Jiyeon, vốn là muốn ngồi trên giường nhưng vì giường quá mềm mại, sợ mình ngủ quên, nhưng ngồi ghế salon ,cô nhịn không được sau khi kiên trì đến giây thứ n+1 thì cũng ngủ thiếp đi.
Jiyeon vừa vào cửa đã nhìn thấy Hyomin nằm trên ghế salon ngủ rồi, sợ đánh thức cô, nhẹ nhành đóng cửa lại, sau đó đến trước mặt cô, khom lưng ôm cô đến bên giường rồi đắp chăn cho cô.

Jiyeon đi đến phòng tắm ở nơi khác tắm sợ tiếng nước chảy ầm ĩ là jiyeon thức giác, nghĩ hôm nau cô đã mệt mỏi lắm rồi. Sau đó đi đến phòng ngủ, nghĩ mình là chú đáng thương nhất rồi, đêm tân hôn không được làm gì cả, về âu nhất định phải đền bù tổn thất hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro