Khoan đã!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-----------------------

Trước ngày họp báo một ngày, tối hôm đó. Jiyeon ngồi ở sofa của biệt thự mình xem tin tức trong lúc đợi Hyomin nấu ăn.

Hyomin thì tận tâm tận lực vào các món mà cô chuẩn bị cho Jiyeon. Hôm nay, đám giặc kia kéo nhau đi xem Concert của T-ara cả rồi, chừa không gian yên tĩnh cho nó và cô.

Mùi thức ăn bay ngào ngạt từ phòng đến len lõi đến phòng khách, Jiyeon ngửi thánh không nhịn được liền chạy nhanh vào bếp, ôm chặt eo Hyomin từ phía sao, cằm nó gát lên vai cô, Jiyeon hít một hơi, nó cảm thấy thích thú với mùi cơ thể của cô. Mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu. Không nhịn được Jiyeon liền hôn ở gáy Hyomin rồi từ từ cắn nhẹ vành tai ,khiến cô giật bắn cả người.

- Jiyeon! Đừng nghịch có được không?

- Người ta chỉ là....

- Chỉ là gì gì gì hả?  Mau ngồi yên để Unnie nấu ăn. Kẻo em nhịn đói đấy biết chưa?

- Nae!

Nói rồi Jiyeon nũng nịu ngồi vào bàn ăn, tay chống cầm, chăm trú nhìn Hyomin thân đeo tạp đề tay chân bận rộn. Trong lòng nó có một chút ấm áp của gia đình.

Đã 1 tiếng trôi qua, Jiyeon vẫn ngồi yên nhìn Hyomin mãi khiến cô cảm thấy khó chịu liền quay sai bảo nó.

- Em thôi cái ánh mắt đó được không?  Nhìn Unnie suốt, unnie cảm thấy không thoải mái đấy Jiyeon à.

- Agggoo! Em nhìn người mình yêu thôi mà. Cũng bị cấm nữa sao???

- Em không thấy chán sao???

Jiyeon nghe Hyomin hỏi câu này nó liền đứng dậy khỏi ghế, tiến nhanh đến trước mặt cô, vòng hai bàn tay sau lưng cô rồi đan chặt vào nhau.

- Nhìn... Cả... Đời... Cũng... Không... Thấy... Chán.

Jiyeon nói từng chữ một, mỗi chữ chắc như đinh đóng cột, ánh mặt kiên định chứng tỏ thật lòng, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Hyomin.

Trước tình cảnh như này không khỏi khiến cô ngại ngùng, Jiyeon từ lúc nào đã diệu dàng với cô đến thế.

Nhớ lại năm đó nó còn từ chối xa lánh cô, vậy mà giờ lặt mặt như lặt bánh tráng.

- Từ khi nào mà miệng lưỡi của em ngọt đến vậy hả?

- Hyomin, unnie có biết suốt những năm qua trong lòng em luôn có một cái gai, nếu năm đó em không xa lánh unnie, không từ chối tình cảm của unnie mà đối mặt với tình yêu của mình. Thì em đã không phải mất unnie tận suốt 5 năm. Hằng đêm, em không thể nào ngủ ngon giấc, mọi người luôn nhìn vào em bằng con mắt ngưỡng mộ vì họ nghĩ em có tất cả. Nhưng họ không biết em cô đơn và đau khổ đến mức nào.

- Jiyeon! Chị xin lỗi vì đã khiến em....

- Khôg! Người có lỗi là em... Từ nay trở về sau em sẽ luôn yêu thương chị, trân trọg chị, bảo vệ chị, cho chị cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi ở bên cạnh em. Park Jiyeon này sẽ không để chị phải rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt đầy yêu thương. Hyomin nhẹ nhàng nhón chân lên hôn vào đôi môi của Jiyeon.

- Park Jiyeon!  Chị yêu em....

Nghe được câu này Jiyeon liền cuối thấp người xuống kéo chặt eo của Hyomin vào sát người mình rồi chiếm lấy đôi môi của cô ngay lập tức. Cả hai đôi môi quắn quít nhau cho đến khi....

- Á Park Hyomin thức ăn khét hết rồi!  ~ Jiyeon bỗng la toáng lên.

- Ấy chết tất cả là tại em đấy. Bây giờ phải làm sao. ~ Hyomin quýnh quáng tắt bếp rồi la lên.

Jiyeon bỗng kéo cô vào lòng mình rồi ghì chặt đầu Hyomin vào ngực, cằm gắt lên đầu Hyomin.

- Thức ăn hư không phải do chúng ta. Và là do ma lực của tình yêu....

- Lỡ rồi thế em có muốn đổi món ăn không???

- Hả?  Còn món khác sao????  ~ Jiyeon bắt ngờ trước câu nói của Hyomin.

- Phải đấy!.... 

Hyomin nhìn Jiyeon bằng ánh mắt gian tà. Ánh mắt đó làm cho Jiyeon lạnh cả sống lưng, sắc mặt tái mét.

Jiyeon định quay lưng rời đi thì ngay lập tức bị Hyomin chặn lại kéo mạnh vào lòng. " Từ bao giờ chị khoẻ đến vậy hả Unnie? " Jiyeon tái xanh mặt mày, Hyomin không cho nó né tránh cô liền vòng tay quay cổ nó siết chặt vào người mình, rồi gậm lấy đôi môi của Jiyeon, càng hôn càng kích thích Hyomin đưa lưỡi mình sâu vào khoang miệng của nó là lùng sục một cách nhiệt tình.

Jiyeon ban đầu cố chống trả nhưng sao đó không ăn thua gì, nó cũng bị cuốn vào nụ hôn nóng bỏng của cô. Hai cơ thể lúc này đã nóng lên tới đỉnh điểm, cả hai vừa hôn vừa quấn lấy nhau lên lầu rồi vào phòng của Jiyeon.

Đóng sầm cửa phòng lại. Hyomin liền chốt cửa, nhanh chóng đè Jiyeon xuống phía giường rồi bản thân nhanh nhẹn leo lên người nó, cô lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẳn rồi nhanh chóng trói nó lại.
- Park Jiyeon lần này em đừng mong trốn thoát được Unnie. ~ Hyomin nở một nụ cười gian nhìn Jiyeon.

- Chị... Chị đừng làm bậy đấy! Dù sao em cũng là " công " cơ đấy, chị.... Chị làm thế em còn mặt mũi nào nữa!  Hyomin à mau cởi trói cho em. ~ Jiyeon xuống nước năng nỉ.

- Chập... Chập Yeonnie à!  Em là " công" thì đã sao, chị là " ngạo kiều thụ " đôi khi còn bạo hơn cả em nữa cơ đấy! 

Nói rồi Hyomin từ từ cởi từng nút Áo của Jiyeon và mình ra. Lúc này mặt nó không còn một chút máu.

- Unnie đã đợi lâu lắm rồi!  Nhưng khổ nổi em chả chủ động thế thì đành để Unnie ra tay trước vậy. Cảm phiền em nằm dưới một làn thôi nhé!

Nói rồi Hyomin ngậm lấy đôi môi của Jiyeon lần nữa, rồi từ từ dịch môi mình xuống cổ, cô đánh dấu lãnh thổ của mình lên chiếc cỗ thon trắng như bạch ngọc của Jiyeon, cạnh nhẹ vành tai của ai đó, khiến cho người phía dưới rung rẩy.

Cô từ từ dịch môi rời khỏi cỗ rồi xuống gần đến ngực thì... * Bịp * Jiyeon ném sợi dây thừng xuống sàn rồi lặt ngược tình thế đè lên người Hyomin.

- Vậy đủ rồi Unnie à! Đùa kiểu này không vui tí nào cả. ~ vừa nói nó vừa gài nút Áo của mình và cô lại.

- Tại sao??? Em như vậy là có ý gì, hay thực sự em chưa từng yêu Unnie.

- Đúng! Chưa từng yêu... Mà phải là rất yêu Unnie thì đúng hơn.

- Vậy tại sao em lại né tránh chuyện này chứ??? ~ Giọng điệu trách móc.

Jiyeon hít một hơi thật sâu rồi thở dài, áp sát mặt mình vào mặt cô, hai ánh mắt trạm vào nhau.

- Lên giường với một người là đồng nghĩa với việc phải chịu trách nhiệm với người đó cả đời. Vậy nên em muốn chúng ta công bố cho mọi người biết, rồi chúng ta sẽ kết hôn. Em muốn dành lần đầu tiên này cho buổi tối động phòng hôm đó có được không?

Jiyeon nói bằng giọng điệu trầm ấm, chan chứa tình cảm.

- Uk! ~ Hyomin đã hiểu và tạm chấp nhận.

Jiyeon nghe lời đồng ý này liền nhẹ lòng, leo xuống nào cạnh Hyomin ôm chặt cô vào lòng mình, kéo chăn đấp cho cả hai người. Jiyeon khẽ vuốt nhẹ mái tóc đang rối của cô một cách diệu dàng.

- Ngày mai, chúng ta sẽ phải đối mặt với dư luận, với cả những lời bình phẩm của Hàn Quốc này, Unnie có sợ không?  Có hối hận không?  Có muốn lựa chọn lại hay không?

- Unnie không sợ, càng không hối hận và nếu có lựa chọn lại lần nữa, Unnie vẫn chọn Park Jiyeon.
Chỉ cần có em bên cạnh, cái gì Unnie cũng không sợ. ~ Hyomin vòng tay ôm Jiyeon, vùi đầu vào ngực nó.

- Cám ơn Unnie đã xuất hiện trong cuộc đời của Park Jiyeon này!  Ngày mai hai ta sẽ nắm chặt tay nhau cùng đối mặt. Hãy tin tưởng ở em Hyomin à!

Cả hai cuộn chặt trong chăn, trao nhau từng hơi ấm, từng cái ôm, từng nụ hôn ngọt ngào. Dưới ánh trăng soi gọi qua cửa sổ, có thể thấy được hai trai tim ấm áp, của hai người con gái đã cùng nhau trải qua bao sóng gió. Giờ họ đã tìm thấy nhau một lần nữa.

______end chap_____

Chưa có cảnh H+ hay PG đâu nhé!  Ad rất trong sáng chỉ giỏi đọc không giỏi viết. Nên khi nào cuối chap mới tặng cho con dân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro