Chương 6: Đáp ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Đáp ứng

Tại một đình viện ven hồ, bạch y nữ tử ngồi trong đình, bàn tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt dây đàn, một luồng tóc đen trượt xuống vai, một khúc hát du dương từ đầu ngón tay nàng vang lên, tinh tế chảy xuôi. Trong hồ nhỏ cá chép nương theo khúc hát du động qua lại, phối hợp khúc hát du dương này nhẹ nhàng đến nhảy múa.

Nhịp điệu duyên dáng quanh quẩn cả sân nhỏ

"Không xong...không xong...." Một thanh âm dồn dập xen lẫn giữa nhịp điệu "Tiểu thư, việc lớn không tốt..."

Xoẹt một cái bóng dáng màu xanh chạy đến

Phác Hiếu Mẫn nhìn Nghiễn nhi như thế cũng không nói gì, tựa hồ là thấy nhưng không trách, chỉ khẽ cười chờ đợi, rốt cuộc Nghiễn nhi muốn nói cho mình biết đại sự gì đây

Mới vừa uống xong trà, Nghiễn nhi lập tức nói "Tiểu thư không xong, vừa rồi ta vào đại sảnh nghe, Phác  đại tướng quân Phác Trí Nhân đến phủ chúng ta"

"Ừm..." Phác Hiếu Mẫn bình thản đáp lại Nghiễn nhi, cũng nghe nói qua vị tướng quân này, không chỉ có gia tộc làm tướng. Hơn nữa đương kim Hoàng hậu cũng là muội muội của Đại tướng quân.

Nghiễn nhi gặp tiểu thư nhà mình bình thường đáp, bình thản cũng không hỏi sự tình gì đã phát sinh, vội vàng nói "Tiểu thư, làm sao ngươi không hỏi Đại tướng quân đột nhiên có chuyện gì lại chạy đến phủ chúng ta?"

"Kia...Đại tướng quân chạy tới phủ chúng ta làm cái gì?" Phác Hiếu Mẫn cũng rất phối hợp hồi đáp, mặc dù hiện tại Phác  gia là Dương Châu thủ phủ, nhưng Phác Hiếu Mẫn cũng không nhận ra Phác  gia có mặt mũi gì có thể làm cho quốc cữu gia đến thăm bái phỏng. Bất quá chuyện này, Thẩm Uyển luôn luôn chẳng hỏi qua, gia gia tự mình có thể an bài.

"Ai nha, vội chết ta. Đại tướng quân tới là cầu hôn cho ngươi..."

Lời này vừa nói ra, Phác Hiếu Mẫn  lập tức không bình tĩnh giống vừa rồi, phảng phất cảm giác chính mình nghe lầm "Nghiễn nhi. Ngươi vừa rồi.....nói gì đó..."

Nghiễn nhi gặp Phác Hiếu Mẫn  cuối cùng cũng có điểm phản ứng. Vội vàng đem chuyện nghe được nói cho tiểu thư "Vừa rồi quản gia nói, Đại tướng quân vì con của hắn tới cầu hôn tiểu thư"

"Kia....gia gia trả lời thế nào..." Phác Hiếu Mẫn có điểm cuống cuồng.

"Lão...lão gia hắn....giống như đáp ứng...." Nghiễn nhi từ nhỏ đến nay luôn bên cạnh Phác Hiếu Mẫn, từ nhỏ tiểu thư nhà mình luôn thông minh hơn người, sau khi lớn lên lại càng duyên dáng yêu kiều, cực kì thông minh, đến mười sáu tuổi, quan lại quyền quý cầu hôn rất nhiều nhưng lão gia chỉ có tiểu thư là đứa cháu duy nhất không bỏ được tiểu thư cho nên vô luận là ai đến cầu hôn cũng không đáp ứng. Nhưng lần này... lần này đại tướng quân đi cầu hôn, hơn nữa lại là quốc cữu gia...Lão gia không biết có phải trúng tà hay không, vừa mở miệng liền đáp ứng. Lần này khổ tiểu thư rồi.

Phác Hiếu Mẫn  nghe gia gia mình đáp ứng, đầu "ông" một tiếng...Đầu óc trống rỗng. Tại sao có thể như vậy...tại sao....

"Tiểu thư! Tiểu thư..." Nghiễn nhi nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn như mất hồn không động, sợ hãi vội vàng lắc lắc nàng.

"Không được, không được...Nghiễn nhi...Gia gia ở nơi nào?" Phác Hiếu Mẫn  vội vàng cầm lấy tay áo Nghiễn nhi hỏi

"Lão gia...lão gia cùng Đại tướng quân vừa thương lượng xong liền trở về phòng mình"

Phác Hiều Mẫn sau khi nghe xong, cái gì tiểu thư khuê các thục nữ khí chất toàn bộ không để tâm, liều mạng chạy đến chỗ gia gia. Hoàng thân quốc thích thì như thế nào, phủ tướng quân thì như thế nào, Phác Hiếu  nàng khinh thường, nàng không muốn cuốn vào Hoàng gia thâm cung, nàng hy vọng cả đời này có thể cùng người mình yêu tư thủ, cho dù chỉ có điền viên cuộc sống, nàng cũng nguyện ý, trong lòng mình đã có ý trung nhân...

Chạy tới cửa gian phòng Phác  Phú Quý, đẩy cửa ra "Gia gia..."

Phác  Phú Quý nằm trên giường gặp Phác Hiếu Mẫn đến liền đứng dậy ngồi ở đầu giường, cao hứng phất tay gọi nàng đến gần "Mẫn nhi đến đây, đến bên cạnh gia gia...Khụ khụ..."

Phác Hiếu Mẫn vốn định hướng gia gia nói, không nghĩ đến nhìn gia gia có chút suy yếu ngồi ở đầu giường. Vội vàng đi tới "Gia gia, ngươi có phải hay không lại phát bệnh"


"Haha, không có việc gì, đây là bệnh cũ tái phát, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi" Phác Phú Quý nắm tay cháu gái mình nói

"Gia gia hay là gọi đại phu đến xem một chút đi..." Phác Hiếu Mẫn có chút không yên lòng

"Không cần, dù sao đại phu cũng chỉ kê thuốc, trong nhà còn đây a..." Phác  Phú Quý nhìn cháu gái duyên dáng yêu kiều, làm cho mình thấy tự hào liền nói "Mẫn  nhi. Ngươi biết không, gia gia a, thời gian không nhiều lắm"

Phác Hiếu Mẫn vừa nghe gia gia nói thời gian không nhiều lắm, trước mắt có chút mơ hồ, nghẹn ngào cắt đứt lời gia gia "Gia gia...không nên nói bậy"

"Ha ha, đứa nhỏ ngốc, thân thể gia gia, gia gia còn không biết sao..." Phác  Phú Quý lau nước mắt cho Phác Hiếu Mẫn " Cho tới nay, gia gia đều lo lắng, vạn nhất ngày nào đó gia gia cứ đi như vậy,Mẫn nhi phải làm sao, sản nghiệp Phác gia phải làm sao..."

"Gia gia, Mẫn nhi đã trưởng thành, Mẫn  nhi nhất định sẽ bảo hộ sản nghiệp Phác  gia" Phác Hiếu Mẫn kiên định nói

"Ha ha, đương nhiên gia gia đương nhiên biết rõ Mẫn  nhi có thể thủ ở sản nghiệp Phác  gia, Mẫn  nhi cực kỳ thông minh, gia gia cũng tin tưởng Uyển nhi có năng lực này, đúng là a...Mẫn nhi dù sao cũng là nữ nhi. Có một số việc, chỉ sợ Mẫn nhi ứng phó không được, vạn nhất bị người khi dễ làm sao bây giờ. Bất quá hôm nay, gia gia rốt cuộc không cần lo lắng, bởi vì quốc cữu gia Trấn Viễn Đại tướng quân Phác Trí Nhân  tới cửa xin cưới. Ha ha. Rốt cuộc tâm nguyện cuối cùng cũng giải quyết xong" Phác Phú Quý lúc nói lời này trên mặt lộ ra vẻ vui thích

"Gia...gia...ta..." Phác Hiếu Mẫn  vốn nói mình đã có người yêu, không thể tiếp nhận hôn sự này. Những lời này lại nghẹn ở yết hầu không nói ra...

Phác  Phú Quý tiếp tục nói "Gia gia a cùng Phác  gia có chút sâu xa, trước kia gia gia buôn bán tại biên cảnh đã cứu cha của Phác Trí Nhân , Phác Trí Thường vì báo đáp ân cứu mạng của gia gia nên muốn đem cháu của hắn ở rể tại Phác  phủ ta, ha ha. Về sau Phác   gia chúng ta có người kế nghiệp, gia gia cũng không cần lo lắng Mẫn  nhi bị người khỉ dễ, có Phác  gia hoàng thân quốc thích làm hậu thuẫn, gia gia có thể nhắm mắt..."

"Gia gia..." Phác Hiếu Mẫn sau khi nghe xong, lệ rơi xuống, nàng biết rõ gia gia an bài hôn sự này hoàn toàn là vì suy nghĩ cho mình về sau.

"Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì, cần phải cao hứng a, mười tám năm trước, gia gia gặp qua Tôn nhi của Phác  gia, đứa bé kia, lớn lên anh tuấn lại hiểu chuyện, nghe nói hiện tại giỏi văn lại giỏi võ rất được Hoàng thượng yêu thích a. Giống như tên gì...A hình như là Phác Trí Tú đi...Ha ha thời gian dài quá, gia gia cũng không nhớ rõ tên hắn. Bất quá là một hài tử tốt"

Phác Hiếu Mẫn  nghe gia gia khen ngợi người Phác gia tốt như thế nào, nhìn xem bộ dạng cao hứng của gia gia, thật sự nói không nên lời. Hơn nữa nàng không nghĩ Hoàng thân quốc thích nhưng vì báo ân nên đến ở rể, Phác  gia này cũng rất trọng tình trọng nghĩa.

Phác  Phú Quý thấy mình nói nửa ngày Phác Hiếu Mẫn  đều trầm mặc không nói, cho rằng Phác Hiếu Mẫn mất hứng hỏi " Mẫn nhi, làm sao vậy..." Lập tức nghĩ tới điều gì liền lo lắng hỏi "Mẫn nhi...đây...có phải đối với việc gia gia đáp ứng hôn sự này mà bất mãn?"Đứa nhỏ Uyển nhi này mặc dù nhu thuận hiểu chuyện, đối đãi người cũng hiền hòa, đúng là Phác Phú Quý biết rõ cháu gái mình là ngoại nhu nội cương, là hài tử không chịu thua bất cứ gì...Vạn nhất nàng không đồng ý, không người nào có thể lay động được nàng.


Phác Hiếu Mẫn nhìn gia gia dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, muốn nói nửa câu cũng không dám. Trầm mặc nửa ngày. Gia gia thân thể liên tục không tốt, rốt cục hai tay nắm chặt thỏa hiệp, dùng dũng khí rất lớn gật đầu nhẹ. Thế Hiền, thực xin lỗi. Kiếp này hữu duyên vô phận. Bất quá nàng nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp khôi phục tự do.

Nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn gật đầu, Phác  Phú Quý tâm cũng liền buông xuống

"Mẫn nhi không quấy rầy gia gia nghỉ ngơi. Xin cáo lui trước"

"Thật tốt, Mẫn nhi đi xuống trước đi"

Ra khỏi gia phòng Phác  Phú Quý, Phác Hiếu Mẫn  cũng nhịn không được nữa, che miệng vừa chạy vừa nghẹn ngào. Trở về gian phòng của mình. Lên tiếng khóc thút thít

"Tiểu thư...tiểu thư..." Nghiễn nhi trợn tròn mắt, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Tiểu thư nhà mình khóc đến thương tâm như thế.

"Nghiễn nhi...."

Nhìn tiểu thư khóc hoa lê đái vũ, Nghiễn nhi tâm cũng đau đớn, hai người ôm nhau khóc. Đợi đến Phác Hiếu Mẫn khóc đến mệt, tại bên gối lấy ra một khối ngọc bội, nắm trong tay...

"Tiểu thư, đây không phải là của An công tử sao?"


"Nghiễn nhi..." Phác Hiếu Mẫn nhìn Nghiễn nhi nói "Ngươi đem cái này trả lại cho An công tử đi..."

"A...tiểu thư, đây chính là ngọc bội của An công tử đưa cho ngươi làm vật đính ước a..." Nghiễn nhi nhìn ngọc bội trong tay, sợ đặt trên người mất đi hoặc làm hư vì vậy phải để lại bên gối

"Hiện tại, đã không có bất kỳ ý nghĩa gì..." Phác Hiếu Mẫn đau lòng nhìn ngọc bội kia, giữ lại vật này chỉ thêm thương tâm

"Không có bất kỳ ý nghĩa gì??? A, tiểu thư. Chẳng lẽ ngươi không có nói chuyện với gia gia a?" Nghiễn nhi kinh ngạc nói, chẵng lẽ tiểu thư phải gả vào phủ tướng quân.

Phác Hiếu Mẫn không nói, không muốn nhìn lại ngọc bội kia, nhét vào tay Nghiễn nhi nói "Ta không muốn thấy ngọc bội này lần nào nữa...ngươi còn không mau mang đi...."

Nghiễn nhi không biết nên nói cái gì, cầm lấy ngọc bội đi ra khỏi gian phòng, chỉ vì tiểu thư cùng An công tử tiếc cho đoạn tình cảm này. An công tử cũng là đệ nhất tài tử Dương Châu, ngày nào cùng tiểu thư đi dạo hai người mới quen thân, dần dần sinh tình...Vốn tài tử xứng giai nhân, lần này lão gia thật sự đánh gãy đôi uyên ương. Điều này làm cho mình làm sao cùng An công tử nói ra a...

==== Kinh đô =====

Lão thái quân biết Phác Trí Nhân  đã đi Dương Châu đặt sính lễ, đã thành sự thật, cũng không biết nói cái gì, ngầm thở dài. Nghiên nhi sợ là đi hoàng cung bẩm Hoàng thượng hạ chỉ đây.

Lão thái quân nghĩ không sai, Phác Trí Nghiên  sợ lão thái quân đổi ý, sáng sớm phải đi Hoàng cung bẩm Hoàng thượng hạ chỉ, Hoàng hậu Phác  Đình cũng biết chuyện báo ân ở rể này, vốn tưởng là Phác Trí Tú không nghĩ tới Phác Trí Nghiên  thế nhưng chạy tới nói hắn muốn ở rể. Đánh không lại Phác Trí Nghiên  làm nũng, phải để cho Hoàng thượng hạ chỉ.Phác  Trí Nghiên  từ Hoàng cung trở về, không trực tiếp hồi phủ Tướng quân mà đi tìm nhóm bốn quý công tử. Không nghĩ tới mình sẽ kết hôn, cũng chỉ còn vài ngày độc thân, đương nhiên là cùng hảo huynh đệ tốt của mình đi chơi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro