[ Transfic | Littles day (1)]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: clesias
Translator: melodyyong

>>>><<<<<

Cái lạnh bao trùm khắp mọi nơi, nó trườn dần lên và để lại một vệt gai ốc dài dọc theo da của Seungyoon. Nếu không phải vì một núi chăn mà gã bạn trai của cậu đã tử tế chất lên người thì Kang Seungyoon chắc chắn rằng cái lạnh thuần túy này có thể thấm vào xương và mạch máu của cậu, làm lạnh luôn cả trái tim cậu còn nhanh hơn là ngón tay của Elsa.

Ngồi trên chiếc ghế ở phía bên kia phòng ngủ, Song Mino dường như hoàn toàn thoải mái với thời tiết mùa đông như đang tra tấn này.

Tuyết rơi vào cửa sổ, cửa ra vào và mặt đất - màu trắng rực rỡ nuốt hết tất cả những gì nó nhìn thấy - nhưng có một hiện diện khiến mọi thứ trở nên thoải mái hơn, làn da rám nắng của gã làm lu mờ đi bầu trời nhợt nhạt, ảm đạm của thế giới ngoài kia.

Song Mino là chuẩn mực của sự ấm áp, làn da đã từng được rất nhiều ánh nắng mặt trời thân mật hôn lên, cùng các bắp cơ trong cơ thể làm cho gã trông không khác gì một cái bếp lò biết đi.
Mặt khác, Kang Seungyoon lại xanh xao và mảnh dẻ, điều này khiến cậu trở thành thỏi nam châm hút gã bạn trai đến bên cạnh và ôm lấy mìn , đặc biệt là khi cái lạnh xâm chiếm mọi nơi quá nhiều và quá mạnh khiến núi chăn bông cũng không đủ để xua nó nó đi.

Như đọc được suy nghĩ của cậu, Mino bước nhẹ đến bên giường, nâng đống chăn dày cộm lên trước khi trượt vào và kéo Seungyoon vào vòng tay của gã, để đầu người dưới cằm áp vào lồng ngực mình và cười khi người yêu của gã thở dài một cách hài lòng, hơi thở ấm áp thấm dần vào da.

"Chúng ta cùng đi du lịch đi. "

Từng lời của Mino nhẹ nhàng vang lên trong phòng, đóng băng trong không khí trước khi tan ra và rơi nhẹ xuống xung quanh ha người.

"Được thôi, khi nào thời tiết ấm lên."

Nụ cười ngái ngủ dần lan truyền trên khuôn mặt của Seungyoon với suy nghĩ về chuyến đi đầu tiên của hai người trong những ngày ấm áp với ánh mặt trời, cát và biển. Đó là, cho đến khi cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của Mino, lúc gã đứng lên theo cách mà gã vẫn thường làm bất cứ khi nào kế hoạch nấu ăn xuất hiện trong đầu gã. Một kế hoạch mà thường không có kết thúc tốt đẹp.

"Mà khoan.... Đợi đã ... chúng ta sẽ không đi bây giờ, không phải là vào mùa đông này, cậu bị ngốc à." Cậu kêu lên.

Vì ai cũng biết mùa đông và Kang Seungyoon không phải là bạn tốt của nhau. Nên đương nhiên cậu không biết lí do tại sao gã bạn trai của cậu lại gợi ý một chuyến đi vào giữa mùa đông.

"Đi mà, sẽ rất vui đấy! Chúng ta có thể đi đến một khu trượt tuyết và họ sẽ đảm bảo cho chúng ta được ấm áp. Tớ sẽ trả tiền, đừng lo lắng. Xem như là món quà sinh nhật dành cho cậu! "

Mino trông thực sự rất vui, đôi mắt của gã lấp lánh vì phấn khích giống như đứa trẻ được bố mẹ hứa cho đi cắm trại và Seungyoon cảm thấy hơi lung lay.
Nhưng cậu lắc đầu, không để cho mình bị lây sự hào hứng này được (bởi vì ý nghĩ về chuyến đi đầu tiên của hai người vào mùa đông nghe có vẻ lãng mạn và hấp dẫn. Và cậu biết rằng nếu họ còn nói về chủ đề này thì quyết tâm của cậu sẽ bị sụp đổ mất).

Mino vẫn vui vẻ, nụ cười đã được chuẩn bị sẵn sàng khi gã nghĩ đến nhiều cách để thuyết phục người yêu bé nhỏ của mình. Một nụ cười rạng rỡ khiến đôi môi tách ra, để lộ hàm răng trắng hoàn hảo và lún đồng tiền cực nhỏ ở ngay góc môi.
Đây là lúc gã nguy hiểm nhất.
Bởi vì mỗi khi gã cười như vậy, Seungyoon luôn không thể nói không.


Nếu có điều gì cần biết về Mino ở tháng thứ sáu trong mối quan hệ của gã và SeungYoon, thì đó là gã đang chìm đắm trong kế hoạch về chuyến đi. Sự nhiệt tình và nụ cười trẻ con rực rỡ của gã dường như có thể xoa dịu mọi giận dỗi và đặc biệt có hiệu quả sự cáu bẳn của Seungyoon

////

Có vẻ tấm bản đồ đã quá cũ nhưng đó vẫn chưa là gì so với việc trên chiếc xe họ thuê còn không có cả thiết bị định vị GPS. Và (tất nhiên) điều đó đã làm cả hai bị lạc ở nơi không có gì ngoài những hàng cây.

"Tớ đã nhắc cậu bao nhiêu lần là phải kiểm tra thiết bị định vị và tờ hướng dẫn trước khi chúng ta rời khỏi bãi đậu xe rồi mà."

Seungyoon không điên đâu (hoặc ít nhất đó là những gì cậu đang nói với bản thân mình) nhưng đầu cậu lại đang nhanh chóng bốc khói.

"Tớ nghĩ sẽ vui hơn khi dùng bản đồ cầm tay, cậu biết đấy, theo tinh thần du lịch và niềm vui trên những chuyến đi đường dài ..."

Ít nhất thì Mino cũng có lý do hợp lí để biện minh khi gã đang cố nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trải dài trước mặt.
Seungyoon cảm thấy bớt thất vọng một chút vì cậu biết Mino đã cố gắng hết sức. Nhưng cậu vẫn không thể ngừng cằn nhằn.

"Vâng, vậy bây giờ tớ có nên lấy tấm thảm ra thêm một giỏ đầy bánh sandwich và nước trái cây để hai ta có một buổi picnic ở ngay giữa đường cao tốc không?"

"Hmm ... Tớ có để một tấm nilon trong cốp xe. Và chúng ta có kimbap và rượu soju! Tớ đoán rằng nó có thể thay thế bánh mì và nước trái cây. Có lẽ mình nên ra khỏi xe, thư giãn gân cốt và nghỉ ngơi trước khi tiếp tục đi. "

" Bất ngờ thật đấy!! "

Seungyoon giơ tay lên trong không khí. Dường như không thể tin được rằng trong khi cậu sắp biến thành một cây kem hình người thì tất cả những gì gã bạn trai của cậu có thể nghĩ đến chỉ là việc đi dã ngoại.

Cuối cùng cả hai đã có bữa trưa ngoài trời tại một bãi cỏ có thể nhìn thấy bờ biển và những vách đá bao quanh nó. Mặc dù Seung Yoon vẫn còn cảm thấy quá thần kinh để thừa nhận,nhưng cậu cảm thấy tốt hơn với đôi chân dang rộng trước mặt mình, kimbap ngon lấp đầy dạ dày và rượu soju làm ấm người.

////

Seungyoon nhanh chóng ngủ thiếp đi khi Mino tiếp tục lái xe đến khu trượt tuyết. Cậu tỉnh dậy khi chiếc xe cho thuê dừng lại trước một ngôi nhà màu trắng, bao quanh bởi những hàng cây thông. Đẩy cái chăn mà Mino đắp xung quanh mình, cậu khinh thường nhìn lên khuôn mặt tươi cười đầy âu yếm và thích thú của tên kia.

"Chào buổi sáng, Người đẹp ngủ trong rừng."

"Làm thế nào mà cậu tìm được đường khi không có tớ?"

"Vì tớ có một quý cô may mắn ở bên cạnh."

"Ý của cậu là cậu đã hỏi một cô gái trẻ ngây thơ đường đi đến đây , trong khi nháy mắt và quyến rũ cô ấy bằng nụ cười của cậu"

"Vậy cậu thừa nhận nụ cười của tớ là làm cậu bị mê hoặc."

"Điệu cười trơ trẽ kinh tởm "

"Nhưng cậu vẫn yêu nó."

"Đó sai lầm lớn nhất của tớ."

////

Khu trượt tuyết mà Mino đặt trước không hề lớn và nổi tiếng như cậu mong đợi. Nhưng sức quyến rũ của nó lại nằm trong sự tĩnh lặng của khung cảnh xung quanh. Và cả sự ấm áp trong căn nhà hai tầng màu trắng đáng yêu nơi đặt quầy đăng ký, sảng chính và phòng ăn.
Sảnh chính có lẽ là phòng cậu thích nhất trong ngôi nhà, nơi đặt một ghế bành lớn gần lò sưởi cùng một ngọn lửa rực rỡ được đốt bằng những khúc gỗ mới đốn. Cả căn phòng được lấp đầy bằng mùi thơm của gỗ thông và bạc hà.

Chỗ trọ họ ở không cài đặt lò sưởi nhưng ngay khi bước vào phòng, sự ấm áp đã đủ để họ cởi bỏ áo khoác và chiếc khăn choàng dày sụ. Seungyoon đặt mình lên chiếc giường rộng ở giữa căn phòng và ngủ quên trên chiếc nệm lông êm ái như mây nơi thiên đường, trước khi cậu bị đánh thức thô bạo bởi ai đó và tất nhiên chỉ có Song Mino. Hắn cười lớn, quàng chiếc khăn chưa bỏ ra được bao lâu quanh cổ cậu rồi kéo Seungyoon vào trong tuyết.

"Giấc ngủ chỉ dành cho những kẻ người yếu đuối thôi."

Mino to gan nói. (Tất nhiên điều này đã giúp hắn kiếm ngay được một quả cầu tuyết ném thẳng vào mặt vì sự tức giận của Seungyoon.)

////

Không có một bóng người nào trên cái sườn dốc nhỏ xíu nơi họ đang cố gắng vật lộn để trượt tuyết - nếu đó là tất cả những từ thích hợp nhất để miêu tả cánh tay run lẩy bẩy và sự lúng túng của Mino và Seungyoon trong cái lạnh đến đau buốt của tuyết. Seungyoon cảm thấy hơi xấu hổ khi họ không thể nào đi được 5 feet mà không mất thăng bằng.

Cuối cùng, đồ trượt tuyết của họ bị vứt sang một bên và phần còn lại của buổi chiều là thời gian dành cho hai tâm hồn trẻ con trong họ điên cuồng bay nhảy tự do; la hét và đuổi bắt nhau cùng những quả cầu tuyết trên tay, làm cho tuyết trên những cành thông cũng rơi dần xuống đất.

" Tớ sẽ xây dựng cho cậu một lâu đài tuyết, giống như trong Frozen."

" Được thôi tớ sẽ không ngăn cản cậu, đi trước đây ."

" Cậu sẽ yêu lâu đài của tớ thôi , công chúa."

" Cậu chết với tớ, Song Mino."

Khi không còn chút sức lực nào để di chuyển, họ nằm lên giữa đôi cánh thần tiên của tuyết. Cố giành giật để mang hơi thở trở lại nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn luôn hiển hiện trên khuôn mặt của họ, cùng những ngón tay đan lại với nhau.
Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, nó vượt qua mọi từ ngữ và cả sự gần gũi về thể xác. Seungyoon ước rằng mọi thứ có thể mãi tiếp tục như vậy, xung quanh luôn tràn ngập ánh sáng đẹp đẽ của hạnh phúc mà chỉ khi nào ở bên nhau họ mới cảm nhận được....

Đọc bản raw thấy dễ thương không chịu được sao khi qua tay tui lại ra cái đây trời >< Ai đó cho tui nhận xét đi để tui chỉnh mấy phần sau. Vì truyện khá dài nên tui chia phần ra, với cũng nhác nữa :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro