Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn hỏi vậy làm tôi vô cùng xấu hổ, ngượng đỏ cả mặt, vùi mặt vào khăn tắm lắcđầu lia lịa. Bị hắn tước đoạt nụ hôn đầu đời mà cảm thấy bi thảm, nhưng bi thảmnhất là tôi lại thích...

Giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ của hắn truyền đến tai tôi: "Không sao, ta sẽdần dần làm cho con thích..."

Lời nói của hắn làm tôi ớn lạnh đến tận xương. Tôi dùng khăn tắm quấn chặt lấycơ thể run rẩy của mình, giả như không nghe thấy trái tim đang loạn nhịp. Tôikhông dám chắc mình có thể phản kháng lần thứ hai.

Bây giờ tôi vẫn còn ý thức rõ mọi việc, có một câu tôi biết không nên hỏi nhưngphải nắm lấy cơ hội này. Tôi cắn răng, bất kể thế nào tôi cũng phải hỏi cho ranhẽ: "Sehun... anh ấy thực sự sẽ không trở về nữa sao?"

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hai tay hắn nắm lấy bờ vai tôi, ép tôi phải nhìnkhuôn mặt đầy phẫn nộ của hắn.

"Không phải ta đã nói với con không được phép nhớ nó nữa, tại sao con vẫn nghĩđến nó?!"

"Chú đã đồng ý cho anh ấy tám năm, hôm nay vừa tròn tám năm..."

"Con nhớ rõ vậy sao?" Lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận đến như vậy, nhữngđường gân, mạch máu trên trán hắn nổi cả lên, ánh mắt như ngọn lửa bừng bừng,đôi tay hắn bóp mạnh khiến xương tôi như sắp vỡ vụn. "Ta nói cho con biết, nósẽ không bao giờ trở lại, không cho phép con nghĩ về nó nữa!"

"Việc này không phải chú nói mà được!" Tôi gào to rồi đẩy hắn ra, chạy thẳng vềphòng, đóng sập cửa lại.

Đó là cách duy nhất tôi có thể thể hiện sự bất mãn của mình.

Bi thảm biết bao, tám năm chờ đợi chỉ là con số không, mọi việc của tôi đều bịhắn kiểm soát, tôi chỉ có thể thể hiện sự giận dữ với hắn bằng cánh đóng sậpcửa lại mà thôi!

Một lát sau tôi nghe thấy tiếng đóng cửa còn mạnh hơn. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổthấy hắn lái xe đi mất, mãi không thấy quay về.

Tám năm... Đây là lần đầu tiên hắn không về nhà ngủ. Đây cũng là lần đầu tiêntôi ngồi bên cửa, ngẩn ngơ nhìn bầu trời mãi đến khi sao sáng rụi tắt, mặt trờinhô cao thế chỗ mặt trăng. Tôi vốn nghĩ ở bên cạnh hắn sẽ có nhiều cơ hội để giếthắn nhưng hôm nay tôi mới biết ở bên cạnh người đàn ông như vậy càng lâu thìcàng có nguy cơ rơi vào tình yêu!

Không biết bắt đầu tự khi nào, tôi đã quen nhìn thấy hắn về nhà rồi mới quaytrở lại phòng, đợi hắn đắp chăn cho tôi, hôn lên trán tôi rồi chìm vào giấcngủ, quen với việc mỗi sáng thức giấc nhìn thấy hắn rồi mới tỉnh táo, sau đóquan sát màu áo của hắn để đoán tâm trạng hắn, quen yên lặng ngồi trên sofacùng hắn, kể cả khi suốt buổi tối không nói câu gì. Tôi đã cố giữ chặt trái timmình nhưng cuối cùng không thể giữ nổi!

Đã đến giờ lên lớp, tôi mệt mỏi xuống dưới nhà. Tôi đang định bước ra khỏi cửathì cô Lý gọi: "Tiểu thư, ông chủ bảo cô phải ăn sáng xong mới đi học đấy!"

Tôi bỗng rùng mình, vội vàng quay lại: "Ông ấy về rồi sao?!"

"Không, sáng sớm ông chủ gọi điện về bảo tôi chuẩn bị bánh và sữa cho cô."

Tôi có chút thất vọng, đặt cặp sách xuống, ngồi ăn sáng, đối diện với chiếc ghếtrống, lòng tôi bỗng thấy trống trải, không còn cảm giác gì với chiếc bánh gatô khó ăn ấy nữa bởi trong đầu tôi đang chất đầy những câu hỏi không có lờigiải đáp: Hắn đi đâu? Có phải ôm ấp cô gái khác để qua đêm không? Có phải hônngười phụ nữ khác cũng giống như hôn tôi không?

Những câu hỏi nực cười nhưng lại khiến lòng tôi chua xót! Tôi không yêu hắnsao? Tôi tự lừa dối lòng mình ư?

Tôi ngồi nghe cả một tiết học vô vị. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giải lao, tôithu dọn đồ chuẩn bị trốn học. Tôi vừa mới ra đến cổng trường thì nhìn thấychiếc xe thường ngày đưa đón đang dừng trước cổng. Tôi tò mò bước đến hỏi chúlái xe: "Sao chú lại ở đây?"

Chú lái xe nói: "Ông chủ dặn phải ở đây chờ cô tan học, không được rời khỏi đâydù chỉ một phút."

"Vậy thì càng hay!" Tôi mở cửa lên xe. "Hôm nay có một vở ba lê cháu rất muốnxem..."

"Nhưng..."

"Chú lái xe đi!" Những cảnh lộng lẫy trong vở diễn, những động tác múa uyểnchuyển, âm nhạc tuyệt vời làm rung động lòng người cùng với truyền thuyết đẹpnhất, chẳng trách Hồ thiên nga đã trở thành tác phẩm kinh điển.

Tôi nhận thấy một điều, khi ác quỷ chết đi, mọi người dưới khán đài đều nở nụcười thanh thản, chỉ mình tôi rơi lệ... Nhát kiếm ấy không phải đâm vào tim ácquỷ mà đâm vào tim tôi! Cảm giác tuyệt vọng, trống trải không phải của ác quỷmà là của Min Yoongi khi nghe tôi gào lên.

Vở kịch kết thúc trong tiếng vỗ tay sôi nổi, chỉ có mình tôi cúi xuống ôm đầugối khóc trong tuyệt vọng. Tôi thực sự cảm thấy hắn đã chết trong lòng tôi, contim tràn đầy tình yêu như dần ngừng đập. Nỗi đau khiến tôi như muốn ngừng thở.

Hận chính mình là việc dằn vặt nhất, vậy mà còn vướng vào tình yêu.

Quả thật không biết bao nhiêu lần tôi tự nhắc nhở mình rằng không được yêu hắn,không được yêu hắn. Nhưng trước mỗi cử chỉ tình cảm của hắn, mỗi hành động củahắn tôi không thể làm ngơ, không thể vô cảm. Tôi dõi theo hắn, hiểu hắn rồi yêuhắn! Tôi rất muốn né tránh và ruồng bỏ tình yêu này, cũng muốn vứt bỏ cả mốithù với hắn.

Trước mắt tôi luôn hiện lên cảnh hắn giết cả gia đình tôi, từng giọt máu rơixuống đất, mối thù ấy khắc sâu trong tim, đi đến đâu cũng không thể né tránh. Tôitự cắn tay mình để tìm lại ý chí kiên cường trong nỗi đau ấy. Tôi không thể bỏđi, chết cũng không bỏ đi! Mãi cho tới khi tất cả mọi người đều vui vẻ ra về,tôi mới uể oải đứng dậy, lê bước rời khỏi đó. Có người từng nói khi con ngườiđau khổ nhất thì trời sẽ tuôn mưa.

Chẳng ngờ đó lại là sự thật! Tôi đứng trước cửa nhà hát, trời mưa lất phất làmnhạt nhòa nỗi đau âm ỉ trong lòng. Nước mưa hòa cùng những giọt lệ của tôi vỡtan trên con đường trơn bóng. Tôi bỗng thấy rất muốn gặp một người, ôm người ấykhóc một trận thỏa thê.

Tôi ngồi thụp xuống, để đầu gối áp vào chỗ đau. Tôi không thể ôm người ấy khócvì khi ôm người ấy rồi tôi sẽ không buông tay được nữa!!!

Bỗng một chiếc ô trong suốt được bật mở trước mặt tôi, giúp tôi che những hạtmưa lạnh lẽo.

Tôiđịnh nói: "Cảm ơn! Không cần đâu!" thì ngẩng lên, nhìn thấy Min Yoongi đangcười, nhìn tôi âu yếm. Sắc mặt hắn xanh xao hơn, trong mắt hằn lên mấy sợi tơmáu, chắc chắn tối qua hắn không ngủ được!

"Sao con lại khóc?" Hắn vội cúi người nâng tôi dậy, trên cơ thể hắn phảng phấtmùi thuốc lá và mùi rượu.

Tôi lắc đầu.

Hắn dùng tay áo lau nước mắt cho tôi, vì đau buồn mà cặp lông mày chau lại.

"Công chúa và hoàng tử đã được hạnh phúc bên nhau, đó chẳng phải là kết cục rấtđẹp hay sao?"

"Nhưng... ác quỷ chết rồi!"

Tôi nhìn hắn đứng gần tôi trong gang tấc, mới xa nhau có một đêm thôi nhưng cứnhư cả năm rồi tôi không gặp hắn. Tôi rất muốn ôm chầm lấy hắn, tự nhủ ôm mộtlần, chỉ một lần thôi, để tôi cảm nhận được hơi ấm khi ở trong lòng hắn, để tôinhớ nhịp đập con tim hắn. Tôi không tham lam, chỉ một lần là đủ rồi! Nhưng phầnlý trí trong tôi lại lên tiếng: Ngươi không được ôm hắn! Dù chỉ một lần cũngkhông được!

Tôi thở dài, lùi lại một bước, kìm nén sự nông nổi. Nhưng không ngờ hắn lạidang tay ôm tôi vào lòng. Nhịp đập của trái tim hắn thật đều và êm ái. Nếu đượclựa chọn, tôi không hề muốn hắn chết, trong thế giới của tôi không thể thiếuhắn nữa rồi!

"Yuna con là cô gái lương thiện nhất trong số những người con gái tatừng gặp", hắn than thở.

Lương thiện ư?! Hắn sai rồi, tôi là người con gái xấu xa nhất trên thế giớinày. Hắn đã nâng niu, bảo vệ tôi. Cho dù tôi có làm hắn đau lòng đến thế nào,hắn cũng không quên dặn người nấu bữa sáng cho tôi, cho người bảo vệ tôi, che ôcho tôi lúc trời mưa. Còn tôi đối với hắn chỉ có thù hận, lừa dối, thậm chí cóngày tôi sẽ dùng dao đâm vào trái tim tràn đầy tình yêu thương ấy.

Hắn thấy tôi không nói gì liền vỗ vỗ lưng tôi, dỗ dành: "Đừng khóc nữa, ngàymai ta sẽ mời người diễn lại vở kịch cho con xem, công chúa sẽ yêu ác quỷ,hoàng tử sẽ yêu thiên nga đen, công chúa và ác quỷ sẽ sống hạnh phúc bên nhau,có được không?"

"Công chúa có thể nào yêu được ác quỷ tàn bạo không?"

"Có thể chứ! Nếu để ta làm nhà biên kịch thì rất có thể!"

Tôi phải thừa nhận: Đúng, hắn có thể...

"Có phải chú sẽ để cho ác quỷ rất đẹp trai sở hữu pháp lực vô biên, không gì làkhông thể làm được?"

"Ngoài ra ta còn để cho ác quỷ si tình hơn, kiên quyết hơn, mê hồn hơn cả hoàngtử..."

"Hay quá! Con sẽ đợi xem!" Tôi tươi cười, khoác tay hắn, níu kéo ác quỷ duynhất trên thế giới làm rung động lòng người này!

Không ngờ ước mơ của tôi đã trở thành hiện thực, đã có người che ô cho tôi cùngđi dạo dưới mưa. Hắn nắm lấy tay tôi dẫn tôi rẽ sang một lối khác.

Tiếc rằng người này lại là kẻ thù của tôi, thứ hắn muốn tôi không thể đáp ứng,sớm muộn gì tôi cũng chỉ đem lại đau thương cho hắn mà thôi!

Tôi rút bàn tay ra khỏi tay hắn, bướcra khỏi chiếc ô của hắn. Hắn đuổi theo, nắm lấy tay tôi, kéo tôi sátlại gần hắn.

"Chú hãy từ bỏ đi!" Tôi dồn hết can đảm nhưng sao giọng nói vẫn yếu đuối đếnvậy. "Con không thể yêu chú "

"Con có thể!"

"Chúng ta sẽ không có một kết cục tốt đẹp đâu!"

Hắn nhìn tôi, vẫn ánh mắt độc đoán.

"Cái con gọi là kết cục tốt đẹp phải như thế nào, con nói ra thì ta mới có thểlàm được."

Tôi từng mong muốn giữa chúng tôi không có thù hận, không có dối trá và khôngcó tình yêu, cả đời sống với nhau, không bao giờ xa nhau.

Nhưng những điều này hắn sẽ không làm được...

Vì hắn đã giết cả gia đình tôi.

Tôi thở dài, không muốn lẩn quẩn với những vấn đề này nữa, đành chuyển sangchuyện khác: "Sao chú lại ở đây?"

"Khi ta gọi điện cho Chae, nghe gã nói con đi xem múa ba lê, ta vốn định đến xemcùng con nhưng không ngờ nhà hát này có quy định khi đã mở màn thì không cho aivào nữa... chẳng còn cách nào, phải tôn trọng nghệ thuật, tuy ta không hiểulắm!"

"Chú đợi con ở đây suốt sao?"

Hắn cười rồi đặt tay lên vai tôi, đi tiếp.

"Ta giúp con tìm một giáo viên dạy dương cầm rất giỏi, lúc nào con không muốnđi học thì đến chỗ cô ấy học đàn... À, trước khi đến đó nhớ gọi điện hẹntrước."

'Tại sao?"

Tại sao hắn luôn chu đáo với tôi như vậy?

Tôi chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì nhưng hắn biết tôi muốn gì.

"Ta gọi điện hỏi thăm về kết quả học tập của con. Tuy ta không yêu cầu thànhtích của con phải xuất sắc nhưng không ngờ chỉ có môn âm nhạc là đạt." Hắn tươicười vuốt đầu tôi, giọng nói đầy vẻ cưng chiều. "Mỗi người có một ước mơ, takhông muốn gò bó con điều gì."

Tôi nghĩ rồi thế nào hắn cũng đoán được ước mơ của tôi là gì.

"Chú có ước mơ không?" Tôi hỏi.

"Có chứ!" Hắn như tự cười mình, nhìn lên bầu trời âm u. "Ước mơ của ta là làmcảnh sát."

Một kẻ xấu, giết người không ghê tay lại nói ước mơ là làm cảnh sát, quả là câuchuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe.

Chúng tôi lững thững đi hết mấy con phố. Đang đi tôi bỗng phát hiện một ápphích quảng cáo rất đặc biệt.

"Ắy, đây có phải là phim không?"

Áp phích quảng cáo quả thực rất đặc biệt, một cô gái ngồi trên cơ thể để trầncủa một người đàn ông, cánh tay cô gái đặt sau lưng như đang cầm một vũ khí sắcnhọn, còn hai cánh tay của người đàn ông thì lại bị trói vào thành giường,khuôn mặt lộ đầy vẻ phấn khích, hoàn toàn không có nỗi sợ kề cận cái chết.

Tôi đưa mắt nhìn vào những dòng quảng cáo, bộ phim này có tên Bản năng gốc. Hômnay đúng ngày trình chiếu.

Tôi nhìn Min Yoongi hơi chau mày rồi hỏi hắn: "Chú xem chưa?"

"Ta từng nghe Jeon Jungkook kể đôi chút..."

"Con muốn xem."

Không thấy hắn trả lời, tôi quay đầu lại nhìn hắn. Hắn dùng ngón cái và ngóntrỏ day day chân mày, có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Tôi tưởng hắn không nghe thấy liền nhắc lại: "Con muốn xem bộ phim này."

"Được thôi!" Cuối cùng hắn cũng nghe thấy. "Ta đi mua vé."

NGỦ CÙNG SÓI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro