Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay anh vươn ra, nắm lấy bàn tay tôi đang cầm dao, đã lâu không có sự gầngũi và thân mật nên tôi thấy ngượng ngùng.

"Anh Sehun..."

Anh dường như đã hiểu ý tôi nhưng vẫn hỏi: "Em làm bạn gái của anh nhé?"

"Không thể", tôi do dự một lúc rồi nói, không muốn nói dối anh. "Xin lỗi! Trướckhi anh về em đã yêu người khác."

Anh thu tay về, không nói gì hồi lâu. Tôi cúi mặt tiếp tục ăn bít tết. Tiếngdao chạm vào đĩa nghe thật chói tai.

"Hai người sống với nhau tốt chứ?" Anh lại hỏi.

"Đã chia tay rồi! Anh ta không cần em nữa."

Anh lại đưa tay ra, nắm chặt lấy tay tôi: "Vậy anh theo đuổi em được rồi..."

"Anh có thể đừng theo đuổi em không?"

Anh cười, bẹo má tôi, tâm trạng có vẻ như rất vui: "Thật ngại quá, theo đuổi emthì không cần phải nhận được sự đồng ý của em đâu!"

"Dạ", tôi cúi đầu, lí nhí trong miệng. "Em rất ngốc nghếch, mấy lời đường mật,thề non hẹn biển, mấy trò lãng mạn đã khiến em si ngốc mà đâm đầu vào... Em chỉxin anh một điều, đừng theo đuổi em rồi lại vứt bỏ em."

Anh không nhịn được mà phá lên cười, những người khách ở bàn bên cạnh nghe thấycũng phải cười theo.

Sao tôi chẳng thấy buồn cười chút nào! Tôi lại cúi mặt xuống uống nước chanh épnhưng không thấy mùi vị gì hết, hình như không còn là nước chanh nguyên chấtnữa. Trong mắt bọn họ, tôi thật ngốc nghếch, vậy thì họ chưa hiểu được sự đángsợ của tôi rồi! Kẻ thù của tôi có thể dễ dàng làm tôi cảm động, huống hồ làhoàng tử mà tôi chờ đợi đã lâu. Tôi thực sự không muốn nếm mùi vị tình yêu, nóquá đắng chát.

Sau đó sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều, thủ thuật đối phó vớiphụ nữ của Sehun và Min Yoongi hoàn toàn khác nhau. Kiểu đàn ông lịch lãm như Sehun theo đuổi bao nhiêu lâu vẫn gần gũi, thân mật, không có kịch tính. Loại đàn ông như Min Yoongi có thể theo đuổi rồi lại vứt bỏ, vứt bỏrồi lại theo đuổi, theo đuổi rồi lại vứt bỏ... vậy mà vẫn khiến tôi cam tâm tình nguyện, sống dở chết dở đến kỳ quặc.

Sắp ăn xong, tôi bỗng nhớ đến một việc quan trọng, hỏi nhỏ: "Anh Sehun, anh có súng không?"

"Súng?" Anh trợn tròn mắt, may mà không nói to.

"Em thấy những người xung quanh Min Yoongi đều có súng, chú ấy có đưa cho anh không?"

"Sao em ngốc nghếch thế?" Anh xoa xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói. "Anh phụ tráchquản lý những việc kinh doanh hợp pháp, tuy có luyện tập thể dục và học võ nhưng việc chính vẫn là kinh tế và quản lý."

Tôi hơi thất vọng, anh không có súng, kế hoạch giết người mấy năm trước thànhcông cốc. Lại phải lên kế hoạch mới.

Ăn tối xong, tôi vốn không muốn về nhà nhưng Sehun nói đã đồng ý với Min Yoongi rằng hằng ngày trước tám giờ tối sẽ đưa tôi về nhà, và anh ấy khôngmuốn vi phạm giao ước. Tôi đành phải về nhà.

Lúc bước vào cửa tôi có chút kinh ngạc, Min Yoongi chưa bao giờ về nhà sớmnhư vậy, hôm nay hắn ở nhà, ung dung ngồi trên sofa đọc báo, còn nghe nhạc nữachứ!

"Về rồi à?" Hắn nhìn bó hoa trong tay tôi, nhìn đồng hồ rồi cúi đầu tiếp tụcđọc báo.

Sehun hết mực cung kính nói: "Nếu ông không căn dặn gì nữa, tôi về trướcđây ạ! Sớm mai tôi lại đến đón Yuna đi học."

"Ừ."

Sehun vỗ vỗ vai tôi, nói nhỏ vào tai: "Mai gặp lại."

Tôi cũng nhỏ nhẹ trả lời: "Mai gặp lại."

Tờ báo trong tay Min Yoongi bị vò nhàu.

Sau khi Sehun đi rồi, cô Lý bước tới bên tôi, đỡ lấy bó hoa. "Tiểu thư, tôigiúp cô cắm hoa nhé!"

"Vâng, cảm ơn!"

"Đem vứt đi!" Min Yoongi lạnh lùng nói. "Ta ghét mùi hoa."

"Vậy con tự cắm trong phòng vậy", tôi ôm bó hoa, từ từ bước lên gác, cả đêm tôiở trong phòng không ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, tôi sửa soạn xong mọi thứ rồi xuống dưới nhà. Trên bàn vẫnchưa dọn bữa sáng, Min Yoongi đang ngồi bên bàn ăn uống cà phê.

"Tiểu thư, hôm nay dậy sớm thế?" Cô Hwang nói. "Để tôi đi dọn bữa sáng."

"Không cần đâu, cháu ra ngoài ăn."

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì.

Tôi cũng không muốn nói chuyện với hắn, chỉ căn dặn cô Hwang: "Cháu và bạn sẽ đi ăn sáng ở McDonald, còn nữa, sau này cả ba bữa cháu đều ăn ở ngoài, cô khôngcần làm phần của cháu."

Lần này tôi không nhìn thẳng vào hắn nhưng vẫn cảm thấy hắn nhìn tôi, nhìn rấtlâu. Nếu là hai ngày trước có lẽ tôi sẽ mừng thầm nhưng giờ phút này tôi khôngmuốn tìm kiếm thứ gì trong ánh mắt hắn nữa rồi! Cuối cùng tôi đã tìm thấy chính mình trong một tình yêu lạc lối.

Tôi và Sehun rất hòa hợp. Hằng ngày chúng tôi cùng ăn sáng, tôi tan học rồi cùngăn tối, nói về cuộc sống tám năm đã qua của cả hai, nói về công việc hiện tại của anh.

Ở bên anh làm gì cũng thoải mái, có thể nói chuyện không cần phải kiêng nể,nhưng tôi đã nói những gì, tôi không nhớ nữa và anh đã nói gì tôi cũng khôngnhớ.

Sehun về rồi, đã có người lo liệu việc kinh doanh cho Min Yoongi , hắnbỗng trở nên nhàn hạ, tối về tôi đều thấy hắn ở nhà, lúc thì đọc báo, lúc hút thuốc, có lúc lại ngồi ngây ra. Tôi đoán tình nhân mới của hắn chắc hẳn lại bịhắn vứt bỏ. Nhưng chuyện đó thì có can hệ gì đến tôi?

Hôm nay, cũng như mọi ngày, chưa đến tám giờ Sehun đã đưa tôi về đến trướccửa nhà. Lúc bước đến trước cửa, tôi kéo tay anh nói: "Em không muốn về nhà."

"Sao thế? Em không vui à?"

"Tại sao chú ấy nói hằng ngày tám giờ phải đưa em về, anh không hề chậm trễ mộtphút nào, anh cứ nhất định phải làm theo ý của chú ấy sao?"

"Anh đã nhận lời thì anh phải làm được."

"Em cũng phải có tự do của em chứ! Em có quyền quyết định mấy giờ về nhà, emkhông muốn người khác quyết định cuộc sống của em."

Tôi không ngoan cố đến mức làm khó Sehun, chỉ là tôi không muốn trở về cănphòng chật chội, ngột ngạt, buồn chán, ngồi trong phòng nghe tiếng hắn mở cửa,đóng cửa hoặc tiếng bước chân của hắn ngoài hành lang mà thôi.

Tôi rất muốn rời khỏi đây, đến một nơi không có hắn và sống cuộc sống của tôi,nhưng tôi cũng không muốn vứt bỏ nỗ lực nhiều năm qua. Hơn nữa, tôi căm ghétkiểu hắn chi phối cuộc sống của tôi và Sehun, đặc biệt là thái độ sai gì làm nấy của anh.

"Yuna!" Sehun rất tự nhiên đặt hai tay lên vai tôi, trong ký ức củatôi, tay của anh trai cũng ấm áp như vậy. "Em không nên tỏ thái độ như vậy với ông ấy, thực ra ông ấy đối với em cũng không tệ. Lúc ở Mỹ, anh từng nghe thuộchạ của ông ấy nói ông ấy đối xử với em như với con gái ruột."

Con gái ruột?! Thật quá nực cười!

"Lúc anh về, ông ấy còn nói với anh rằng em không được vui, bảo anh đưa em đichơi nhiều hơn, dù bận thế nào cũng không được lạnh nhạt với em... Anh nghĩgiữa em và ông ấy có thể có hiểu lầm gì đó nên..."

Tôi nghe mà ù cả tai, lòng dạ rối bời, cố gắng kìm nén cảm xúc: "Anh có thểđừng nói tới Min Yoongi được không, em không muốn nghe chuyện về chú ấy."

"Được thôi!"

Bàn tay Sehun từ từ đưa lên mặt tôi, tay của anh thật ấm áp và dễ chịu. Bàntay này không đáng ghét như bàn tay của Min Yoongi đặt ở đâu cũng làm tôicảm thấy toàn thân tê dại, khó chịu.

Nhìn ánh mắt mơ màng của Sehun, tôi đã nhanh chóng cảm nhận được anh địnhlàm gì, tôi liền cúi gằm mặt, né tránh nụ hôn của anh. Anh cảm nhận được sựkhước từ của tôi nên không cưỡng ép, chỉ hôn nhẹ lên trán tôi một cái, nhè nhẹôm tôi vào lòng, nói: "Anh biết em không quên được người ấy, anh có thể đợi,đợi em dần quên đi..."

Có lẽ đây là cách suy nghĩ khác nhau giữa hoàng tử và ác quỷ.

Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ ôm chặt lấy eo tôi, một tay giữ chặt đầu tôi hôntới tấp, hôn đến khi nào tôi chịu khuất phục, hôn đến khi nào tôi đáp trả...

Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ nói: "Con chỉ được nhớ ta, không được nghĩ đến bấtkỳ người đàn ông nào khác", rồi ngang ngược xâm chiếm những suy nghĩ của tôi,khiến tôi không còn rảnh rỗi để nghĩ đến những thứ khác, cũng không nghĩ đến cảthù hận.

Tôi lắc đầu thật mạnh để giũ bỏ những suy nghĩ viển vông, để con tim hoang mangcủa tôi bình tĩnh trở lại.

"Vậy em vào nhà trước đây, mai gặp lại." Tôi rời khỏi vòng tay Sehun, vẫytay chào tạm biệt.

Anh cũng mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt sáng lấp lánh như trăng saotrên bầu trời, không giống mắt hắn sâu thẳm như nước biển mênh mông.

Tôi vào nhà, đang lên tầng thì hắn đi xuống.

"Con về rồi."

Tôi cúi mặt đi lướt qua hắn, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: "Haingười muốn thân mật thì đưa nhau vào khách sạn thuê một phòng, đừng có đứng ởtrước cửa nhà mà thân mật với nhau như thế."

"Con biết rồi, lần sau sẽ làm như vậy..."

"Cô..." Hắn bỗng nắm chặt lấy cánh tay của tôi, tôi càng vùng vẫy thì hắn càng nắm chặt.

Cuối cùng hắn giữ chặt tay tôi sau lưng, kìm kẹp tôi trong vòng tay hắn, khôngcho tôi vùng vẫy. Tôi chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt oán hận, nhìn thấy lồng ngực của hắn đang căng lên, sự giằng co và lửa giận trong mắt hắn. Khi bắt gặpánh mắt hắn nhìn vào môi tôi thì con tim tôi như ngừng đập, mất đi cảm giác.

Giây phút môi kề môi, tôi quay ngoắt đầu đi để né tránh nụ hôn của hắn, nhưnghành động của hắn không hề thay đổi. Cho dù tôi có né tránh thế nào, hắn vẫnchiếm giữ được môi tôi, hôn điên cuồng, ngang ngược.

Tôi cứ như rơi vào ảo mộng, không rõ đâu là cõi mộng, đâu là đời thực. Khôngnhớ nổi đó là giấc mộng hắn vứt bỏ tôi hay là cái hôn. Tình cảm còn có thể đùacợt kiểu này không? Chúng tôi đã đến nước này rồi mà hắn còn có thể hôn tôisao?

May mà nụ hôn này cũng chấm dứt và có một điều bất ngờ. Hắn đẩy tôi ra, có chúthoang mang, lùi hai bước. Tôi vuốt vuốt mái tóc bị hắn làm rối, cài lại hai chiếc cúc áo đã bị hắn làm tuột trong lúc giằng co, lấy lại bình tĩnh. "Con cóthể hỏi chú rốt cuộc chú muốn thế nào không?"

Hắn nói một câu mà cả đêm tôi không hiểu ý hắn muốn gì.

"Ta muốn con ở bên cạnh ta, cho dù con hận ta, cả đời không tha thứ cho ta, tasẽ mãi để con giữ ước nguyện không bao giờ thực hiện được, con ở bên cạnh ta...Ít nhất mỗi ngày mở mắt ra ta biết ta có thể nhìn thấy con..."

Đây chắc chắn là do tôi dốt môn văn, hắn nói mà tôi không hiểu. Tôi ngây ngườinhư quên cả hít thở.

Bây giờ tôi bắt đầu ngưỡng mộ thần Hoa và thần Lá, tuy không bao giờ gặp nhaunhưng chí ít được sinh cùng cành, tâm đầu ý hợp... Còn chúng tôi thì sớm tốigặp nhau, ngày nào cũng đối mặt với người mình yêu nhưng luôn phải nhắc nhởmình không được yêu.

Sáng sớm thức dậy, tôi soi gương, thấy đôi môi sưng đỏ liền vứt bỏ ý nghĩ đihọc.

Tôi xuống dưới nhà gọi cho Sehun nói hôm nay tôi có việc nên không đi học. Anh chỉ "Ừ", cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi thấy hơi hụt hẫng, dập máy, có lẽ đó là kiểu suy nghĩ tôn trọng người khác của phương Tây, còn tôi hình như chỉ quen với kiểu quan tâm một cách ngangngược.

Khi tôi ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng, cô Lý nói: "Tiểu thư, cô biết không? Lúctrước cô ở nhà ăn sáng, ông chủ có dậy sớm đến mấy cũng ngồi ở đây đợi cô, đợiđến khi cô ăn xong, đi học rồi ông ấy mới đi. Dạo này cô không ăn cơm ở nhà,ông ấy cũng chẳng ăn gì, xuống dưới nhà là đến công ty luôn..."

"Thế ạ?"

Chúng tôi đang nói chuyện thì Min Yoongi từ tầng trên đi xuống, ăn mặc chỉnhtề, hình như định đi luôn. Khi nhìn thấy tôi ngồi bên bàn ăn, hắn do dự một lúc rồi cởi áo khoác, ngồi đối diện tôi.

Bất ngờ hơn nữa là hắn mở miệng nói chuyện với tôi: "Hôm nay không ra ngoài ănà?"

Tôi liếm liếm đôi môi vẫn còn sưng đỏ: "Không còn mặt mũi nào gặp người khác."

Hắn nhìn môi tôi một lúc, hơi nhếch khóe miệng tươi cười. Phải nói thật rằng đãlâu tôi không thấy hắn cười nên gần như quên mất nụ cười hiền từ của hắn nhưthế nào. Bỗng hôm nay nhìn thấy, tim như đập nhanh hơn, hồi lâu mới bình thườngtrở lại.

"Con không đi học thì buổi trưa ở nhà ăn cơm phải không?"

"Vâng."

"Ta đến công ty một lúc rồi về ngay, con đợi ta về cùng ăn trưa."

"Vâng."

Không hề thờ ơ, không yêu, không hận, đơn giản chỉ là một bữa cơm, sao thấy xavời đến vậy. Tám năm sớm tối bên nhau bỗng trở nên xa cách như đã mấy đời rồi!

Hắn vừa đi khỏi, tôi liền gọi điện hỏi chị Mina có rảnh không. Chị nói mười mộtgiờ mới phải làm, bảo tôi đến quán, chị sẽ đến đó sớm hơn.

Hôm đó là thứ Ba, vẫn còn sớm nên quán rất vắng khách. Vừa bước vào tôi đã thấyngười yêu mới của Min Yoongi đang mắng một nữ nhân viên phục vụ. Nhân viênđó khóc sướt mướt, bộ dạng khúm núm, viên quản lý ở cạnh đó mà chẳng dám nóicâu nào.

Cô ta khoanh tay trước ngực, vẻ ngang ngược, tự cao tự đại, ngông cuồng vô lối,mắng nhiếc những lời khó nghe. Nếu có thể được, tôi thực sự muốn kéo Min Yoongi đến xem người yêu mới của hắn "ngây thơ" đến mức nào.

Tôi ngồi được một lúc thì chị Mina tới, tôi vẫy tay gọi: "Ở đây."

Cô gái kia liếc nhìn tôi một cái rồi tiếp tục mắng cô nhân viên.

Chị Mina bước đến rồi ngồi xuống, hất hàm về phía cô ta, ra vẻ khó chịu nói:"Loại con gái như vậy cậy được ông chủ yêu mến, lúc nào cũng tỏ vẻ như bà chủ,thật hết chịu nổi."

"Cô nhân viên ấy phạm lỗi gì mà bị mắng như vậy?!"

"Tâm trạng nó không tốt", chị Mina cứ làm vẻ huyền bí, ghé sát tai tôi nói. "Từhôm em mặc chiếc váy của chị xông vào đó làm loạn thì ông bố của em không đếnđây nữa..."

Ông bố của tôi?!

Tôi cúi đầu uống nước chanh.

"Em coi, nó chỉ là một con điếm, còn tự cho mình là phượng hoàng."

"Tại sao mọi người lại sợ cô ta?"

"Loại tiểu nhân như vậy không nên đắc tội, nhỡ ngày nào đấy nó nói xấu mìnhtrước mặt ông chủ thì e rằng mình phải cuốn gói ra đi."

"Cứ phải làm việc ở đây sao? Đến nơi khác không được à?"

"Nơi khác đâu được như ở đây. Chị có một đứa bạn cũng đi nhảy ở hộp đêm, kháchcó đủ loại, nhiều khi yêu cầu quá đáng, nói khiêu vũ thoát y cũng phải làm... Emđúng là... sống trong nhung lụa đâu thể biết được mặt trái của xã hội này."

Có lẽ là như vậy, Min Yoongi đã chăm sóc, bảo vệ tôi quá tốt, những việc tôikhông muốn làm hắn cũng không hề ép, tôi cần thứ gì hắn cũng không bao giờ từchối, còn chọn loại tốt nhất cho tôi.

Tôi lớn lên trong tình thương yêu của hắn, hưởng thụ sự bảo vệ của hắn khôngchút áy náy nhưng chưa bao giờ cảm kích trước những việc hắn làm. Bây giờ nghĩlại mới thấy hắn vẫn chưa đến mức cạn tàu ráo máng.

"Ấy?" Chị Mina bắt đầu chú ý đến môi tôi, cười như nắc nẻ trông thật xấu, cònnháy nháy mắt nói: "Môi em làm sao thế? Người yêu đẹp trai cuồng nhiệt quánhỉ?"

"Chị Mina, em thấy thần kinh của Min Yoongi có vấn đề."

Chị Mina suýt nữa thì ngã khỏi ghế, ngồi vững rồi chị mới nghiêm túc nói: "Chị nghĩ thần kinh của em có vấn đề thì đúng hơn."

"Hôm qua tự nhiên hắn lại hôn em, còn nói với em rằng cho dù em hận hắn, hắnvẫn muốn em ở bên cạnh hắn, thế là có ý gì?"

"Á!" Chị mở to mắt nhìn tôi nói. "Có phải nối lại "tình cũ" rồi không?"

"Cái gì? Nối lại "tình cũ"!!!"

Có đùa thì đừng đùa kiểu đó chứ! Khó khăn lắm tôi mới bước ra khỏi đau khổ từvụ thất tình.

Nhưng nghĩ lại nét biểu cảm và ánh mắt của hắn hôm qua, tôi lại thấy đáng nghingờ. Lẽ nào Sehun đã kích động đến bản năng chiếm hữu của hắn, khiến hắnphát hiện điểm đáng để yêu của tôi chăng?!

Tim tôi loạn nhịp hồi lâu rồi trở lại bình thường. Tôi sai lầm một lần là vìngây thơ, lại phạm sai lầm như thế thì thật ngu ngốc. Tôi quyết không tiếp tụcthứ tình yêu chắc chắn chỉ là bi kịch ấy, có chết cũng không chịu.

Người yêu mới của hắn hình như đã nghe thấy tiếng tôi, bước tới lườm chị Mina một cái: "Mina, hôm nay không phải đến ca của cô sao?"

NGỦ CÙNG SÓI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro