Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, ngày ngắn, đêm dài, không khí ngột ngạt làm tôi thấy khó thở, ánh mặt trời luôn để lại bóng đen bên cạnh tôi. Thời gian đầu, ngày nào tôi cũng nhớ mùi hương trên người mẹ, cảm giác nhói đau trên khuôn mặt khi chòm râu cứng của bố chạm vào...

Trong những giấc mộng đẹp và cả những cơn ác mộng, tôi nhận ra nhớ nhung cũng không cứu vãn được quá khứ. Tôi đã trở thành trẻ mồ côi, gia đình bị một kẻ tàn bạo hủy hoại. Tôi cố nhớ lại khuôn mặt ấy để nó hằn sâu trong ký ức, ngay cả những hành động, cử chỉ hay ánh mắt của hắn.

Min Yoongi,chắc chắn sẽ có ngày tôi đi tìm hắn.

Nhưng tôi không thể ngờ tôi lại tìm thấy hắn nhanh đến vậy...

Trong một buổi hoàng hôn mùa hè, ánh nắng rọi vào căn phòng làm hiện rõ những hạt bụi bay bay.

Tôi nhìn ra ngoài cửa, Sehun đang chải mái tóc rối của tôi.

Một chiếc xe màu đen dừng ở sân của cô nhi viện, một người dáng cao cao bước xuống. Áo sơ mi và quần đều màu đen thật chẳng hợp với mùa hè chút nào.

Tôi vội vàng bò đến bên cạnh cửa sổ chăm chú nhìn, chính là khuôn mặt cả đời tôi không thể quên.

Min Yoongi có bị thiêu thành tro bụi thì tôi vẫn nhận ra hắn.

Trong thời khắc đó, tôi như thoát khỏi cảnh giam cầm bấy lâu, như điên như dại lao ra ngoài.

Trên đầu là ánh nắng chói chang, dưới chân là cát bay mù mịt.

Tôi đứng trước mặt hắn, thấy ớn lạnh.

Hắn rất cao nên tôi phải ngước nhìn.

Khuôn mặt hắn không hề thay đổi nhưng ánh mắt u ám, thâm hiểm hơn hai năm trước rất nhiều.

"Cháu quen ta à?" Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, cúi xuống, nâng cằm tôi lên, nhìn thật kỹ. Tôi tưởng hắn đã nhận ra tôi nhưng hắn nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.

"Cô bé rất xinh dù hơi gầy." Một kẻ vận áo đen đứng sau hắn nói. Người này tôi vẫn còn nhớ, khuôn mặt thon dài, mắt tối tăm như mắt cá chết, hắn chính là kẻ bắn chết mẹ tôi, vứt tôi từ tầng hai xuống đất...

Lòng căm thủ bấy lâu bỗng dâng trào, tôi vội cúi đầu, dồn hết sức cắn vào ngón tay thon dài của hắn, hắn giật ra, tôi vẫn ra sức cắn. Mãi đến khi hắn dùng bàn tay kia bóp mạnh hai má tôi, đau đến mức không thể khép hàm răng lại, tôi mới chịu nhả ra.

Hắn nhìn bàn tay tứa máu rồi nhìn tôi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không có chút biểu cảm gì. Tôi còn chưa kịp nghĩ nên trả thù thế nào thì một dáng người gầy gò xông đến.

Chính là Sehun! Sehun đá vào mắt cá chân hắn. Hắn vừa né người, Tiểu Cảnh liền húc đầu vào bụng hắn. Hành động của anh nhanh nhẹn không giống với một đứa trẻ mới chỉ hơn mười tuồi.

Tiếc rằng khi Sehun đang định kéo tôi rời khỏi đó, một tên vận đồ đen đứng sau hắn xông lên, khóa chặt hai cánh tay của Sehun ra sau lưng khiến anh không cử động được.

"Thằng bé này phản ứng thật nhanh nhạy." Kẻ mặc áo đen sờ lên vai và chân của Sehun khuôn mặt lộ vẻ hài lòng. "Anh Min, thằng bé này khá đấy."

"Ừ! Khá lắm!" Min Yoongi cúi đầu chỉnh sửa y phục, đi về phía xe của hắn. "Cậu đi nói chuyện với viện trưởng chọn thằng bé này."

Lời nói của hắn khiến tôi nhớ lại hai năm trước, khi anh trai nhìn thấy tôi rơi từ tầng hai xuống, đứng ở bên kia đường dang tay xông về phía tôi nhưng anh không cứu được chính mình.

Lúc đó tôi mở miệng thật to định gọi anh nhưng không phát ra được tiếng nào. Anh tôi... cuối cùng đã không nghe được tôi gọi: "Anh ơi!"

"Đừng..." Tôi giật mình kéo tay kẻ vận áo đen, hét lên. "Đừng!"

Tôi không còn ai nữa, Sehun là người duy nhất trên thế gian này tôi có thể trông cậy, tôi không thể mất anh. Sehun giãy giụa rồi ôm chặt tôi vào lòng. Những giọt nước mắt đầu tiên của tôi sau hai năm rơi xuống, tôi nói với anh một câu: "Anh mau trốn đi..."

"Chae!" Lại là giọng nói trầm ấm văng vẳng sau lưng tôi. "Đem cả cô bé này đi nữa."

"Vâng!"

Bọn chúng đem tôi và Sehun đến một nơi hoang vu, hẻo lánh.

Căn biệt thự giống như tòa lâu đài vô cùng rộng rãi, bước vào cửa là thấy một căn phòng rộng thênh thang. Căn phòng to tới mức nghe rõ từng bước chân, sàn nhà lát đá Đại Lý sáng bóng như gương, đi trên sàn như đi trên lớp băng mỏng.

Bỗng tôi nhìn thấy bóng người trên mặt sàn. Chiếc váy trắng rộng thùng thình, mái tóc đen dài đến eo rối bù, khuôn mặt gầy guộc, xanh xao như quỷ Dạ Xoa. Tôi khiếp sợ, lùi lại mấy bước, nhận thấy cái bóng cũng mở to mắt kinh hoàng nhìn tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra cái bóng ấy chính là tôi.

Thật khó tin. Tôi đưa tay sờ khuôn mặt mình, khuôn mặt vốn bầu bĩnh, hồng hào sao giờ lại như thế này?

Chẳng trách Min Yoongi không nhận ra tôi, ngay cả tôi còn không nhận ra chính mình...

Sehun nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: "Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Tôi nhìn đôi mắt ngây ngô của anh, không muốn nói gì.

Nếu biết được người đàn ông ngồi trên sofa kia đáng sợ đến mức nào, anh sẽ không còn chắc chắn như vậy nữa.

Người đàn ông tên Chae bước đến cạnh Min Yoongi cúi người nói: "Đây là tư liệu về Sehun. Không tìm thấy tư liệu về cô bé đó. Viện trưởng nói khi cô bé được chuyển từ viện phúc lợi xã hội đến cũng không có tư liệu gì, không hiểu sao lại như vậy."

"Không sao, điều đó không quan trọng." Min Yoongi nhận lấy một chồng tài liệu từ tên Chae lật lật mấy trang, ngẩng đầu nhìn Sehun đứng cạnh tôi: "Cậu bé, lại đây."

Sehun nắm chặt tay tôi hơn, không hề nhúc nhích.

Hắn thấy Sehun không chịu bước tới, không hề tức giận, ngẩng đầu nhìn Chae rồi chỉ vào tôi. Tôi hiểu ngay ý của hắn nhưng một người trói gà không chặt như tôi không còn cách nào khác. Tôi chỉ có thể nhìn tên Chae đẩy Sehun ra, lôi tôi đến trước mặt Min Yoongi

Hai năm trôi qua, kẻ tôi luôn muốn tìm giờ đang ở ngay trước mặt tôi. Trên tay hắn vẫn còn vết răng, vết máu đã đông lại, thì ra vết cắn chẳng hề hấn gì đối với hắn.

Sau này, tôi phải làm thế nào?

Tôi đang cố nghĩ.

Hắn đưa tay ra, xoa đầu tôi, nâng cằm tôi lên hỏi: "Cháu tên gì?"

Tôi lắc đầu thật mạnh, mở to mắt, cố nhìn kỹ khuôn mặt ma quỷ đó. Trong ánh sáng mờ ảo, mắt hắn đen tuyền, vẫn là khuôn mặt đẹp trai đó.

"Thôi được, từ bây giờ ta sẽ gọi cháu là Min Yuna con gái của ta."

Con gái ư? Kẻ đã sát hại cả nhà tôi lại nhận tôi làm con gái, thật buồn cười!

"Thả em ấy ra!" Sehun đang bị tên Chae giữ chặt tay hét lên.

Min Yoongi gượng cười, nhìn cậu bé hỏi: "Cậu thích cô bé này à?"

Sehun ngẩn người, khuôn mặt vàng vọt bỗng ửng hồng.

"Ngày mai ta sẽ sắp xếp cho cậu đi huấn luyện. Ta cho cậu tám năm. Khi trở về, nếu cậu khiến ta hài lòng, ta sẽ tặng cậu thứ cậu muốn, còn không làm được... thì đừng trách ta."

Sehun nhìn tôi, trên khuôn mặt gầy guộc hiện lên vẻ u sầu mà đứa trẻ mười lăm tuổi không nên có.

Min Yoongi bế tôi lên, đặt tôi ngồi trên đùi hắn, những ngón tay thon dài của hắn đặt lên cổ tôi rồi vuốt ve làn da tôi. Tôi giật mình không dám cử động, tin rằng với tính cách tàn bạo của hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bóp chết tôi.

"Tôi nghe ông." Cuối cùng Sehun cũng mở miệng.

"Được!" Hắn hài lòng gật đầu, bế tôi đi về phía cầu thang. "Yuna, ngày mai ta đưa con đi học."

Tôi còn nhớ lúc nhỏ, khi kể chuyện cổ tích, bố tôi từng nói ma quỷ trông dữ dằn không thực sự đáng sợ, đáng sợ nhất là ma quỷ có khuôn mặt như thiên thần...

Lúc đó tôi không hiểu nhưng giờ tôi đã hiểu rồi! Nếu Sehun nói "không" thì sinh mệnh của tôi có lẽ đã bị đôi bàn tay đẹp nhất mà từ trước tới giờ tôi được nhìn thấy bóp chết.

Từ đó trở đi, tôi không còn gặp Sehun nữa. Nhưng tôi biết anh sẽ quay lại, chắc chắn một ngày anh sẽ quay lại đón tôi.

NGỦ CÙNG SÓI.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro