Phòng nhạc cụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thoảng nhè nhẹ không thể thổi bay cái bức bối của căn phòng chật hẹp chất đầy nhạc cụ. Thay vì ấn vào phím đàn, những chiếc ngón thon thả lại thích rong ruổi sau lớp vải áo mong manh, mới toanh nhưng bị trò đùa làm nhăn nhúm.
Từng nốt nhạc rơi xuống, nụ cười e thẹn liền in đậm trên đôi môi nhạt màu, đầu ngón tay người thiếu niên hung ác không nể nang muốn giày vò chúng sưng lên, thành sắc đỏ của một quả mọng ngọt ngào.

Khép kín cửa sổ, linh hồn của ngọn lửa bắt đầu được hồi sinh, nó nhen nhóm mọi ngóc ngách, len lỏi vào từng tế bào, đốt cháy tất cả lý trí chỉ để lại thứ gọi là nguyên thủy duy nhất.

Viên socola tan chảy cũng không cuốn hút bằng cảm giác rạo rực trong đêm, là những cái chạm mang theo hơi ấm nóng của người bên cạnh, và đôi mắt long lanh ngập nước chỉ nhìn xoáy vào một điểm. Tựa cái lưới bắt cá lớn, vây quanh không thấy lối ra.

Một đêm tối không mang theo nhiều thoại, chiếu mỗi chuyển động ảnh, cử chỉ cùng ánh mắt, lột tả trần trụi ham muốn chiếm hữu giấu cho riêng mình của kẻ điên cuồng dại.

Không có máy quay đặc tả từng chi tiết nhưng họ "diễn" với nhau rất nhiệt tình. Không còn là những cái chạm vu vơ khi ghi hình, hay mấy lần vô tình cọ xát nóng da nóng thịt.

Trở về thực tại, thoát khỏi ống kính. Đối mặt trực diện với đối phương, nụ cười ngô nghê trêu ghẹo bỗng chốc hóa thành điệu cười ngả ngớn đầy hư hỏng.

"Bump"

Cũng là tiếng gọi đó, nhưng chất giọng trầm khàn và đục hơn rất nhiều so với ngày thường, khác biệt quá rõ ràng.

Lại thêm nữa "Bump!"

Thiếu niên nhấc mi mắt nặng trĩu: "Hửm?"

Chẳng còn sự hung tàn của một mãnh thú khi vồ vập lấy con cáo khôn ranh.

Chàng trai nở nụ cười đầy sủng nịnh: "Cậu diễn tập thật nhiệt tình, hơn cả sự mong đợi của tớ."

"Đã bao giờ tớ để cậu thất vọng chưa hả Mio?"

Nói mỗi một câu mà cổ họng đã đau rát, Bump chun mũi hừ nhẹ vài tiếng rồi tắt lịm.

Đoạn thiếu câu thoại hoàn chỉnh, song nhân vật dù câm cũng có thể la hét và rên rỉ mấy câu.

Mio nheo mắt, luồn vào từng kẽ tóc mà vuốt ve, hệt như đang sờ chú mèo hay cọc cằn ở nhà của mình. Cảm giác thật mềm mại và thoải mái.

Có lẽ vì đêm nay quá nóng bức, nên khi không còn ngăn cách bởi tấm vải che thân cũng chẳng thấy lạnh lẽo.

"Cậu đẹp thật." Mio bỗng thốt lên lời khen trong vô thức.

Ánh trăng cô đơn lên cao, chiếu tia sáng bao phủ lấy thân thể thiếu niên, làm nổi bật những đóa hoa hồng được trồng rải rác khắp nơi.

Còn quả ngọt chín mọng nước đã được chủ nhân hái xuống tặng người yêu thích nó rồi.

Nghe lời êm dịu thay vì thanh âm căng chặt quai hàm, Bump khẽ ngẩng đầu: "Mới trộm mật ở đây đấy?"

Mà sao nói câu nào cũng làm đáy lòng người ta ngọt ngào muốn tan chảy.

Chẳng nghe lại được lời hồi đáp, đối diện với đầm hồ sâu thẳm, bản thân phó mặc để chúng nhấn chìm.

Trong không gian chật hẹp nóng bức, lại vang vang tiếng gỗ ma sát, va chạm lẫn nhau.
Dương cầm cất một bản du dương, nhưng người hát không đủ sức trình diễn trọn vẹn cả bài. Thi thoảng lại chen thêm vài thanh âm kiều suyễn và ướt át.

Không rong ruổi vội vả hối hả, họ chầm chậm tận hưởng từng thời khắc.

.

Đến khi tận bình minh, đàn chim đã bắt đầu rít rít đón ngày mới, phòng nhạc cụ vẫn còn vương mùi hương giao hoan chưa tan. Những người đồng nghiệp khác muốn đến trêu chọc, tay còn chưa chạm cửa đã tự động bật ra.

Thân hình thiếu niên kín dưới phơi trên đứng chắn ở giữa, trên môi câu lên nụ cười cợt nhả: "Muốn làm gì hả?"

Mọi người che miệng cười khúc khích, gương mặt thì hiện rõ vẻ thích thú, nhìn những tác phẩm đậm màu son trên da của đối phương liền biết chuyện vui gì đêm qua đã xảy ra.

Đàn em nhỏ tuổi đẩy Mio đứng sang một bên, cầm túi chứa đầy thuốc mỡ đến tấm đệm gần ngay bên cạnh chiếc dương cầm, nằm ở phía dưới là thân ảnh đang say ngủ, mái tóc đen rũ rượi phủ lên sườn mặt, che khuất sống mũi, toàn thân thiếu niên được bọc trong tấm vải áo sơ mi rộng lớn của người buộc khăn đứng chắn ở cửa.

Nhìn thêm lát, đàn em khom lưng vén mớ tóc rối sờ lên trán, khẽ giật giật cánh môi, quay ngắt một đường sang nhìn anh đồng nghiệp: "Sao ra tay ác thế?"

Mio giật mình: "Làm sao?"

"Nóng lắm, ảnh sốt rồi." 

Thấy cái bóng to lớn lao tới, đàn em vội vã nép mình sang một bên, ném bọc thuốc trong tay cho người yêu ở đằng xa. Bản thân không gấp gáp rời đi, mà đứng xem anh đồng nghiệp luống cuống chân tay. Viễn cảnh này thật quen thuộc, như đã từng trải qua rồi.

Quả thật là sốt, da thịt nóng hầm hập hơn cả đêm qua. Nhưng nếu đưa đến bệnh viện với tình trạng này, chắc chắn Bump sẽ không chịu.

Giữa cơn mê mang, thiếu niên tìm kiếm nơi an toàn ấm áp mà dụi vào: "Tớ mệt quá, muốn về nhà."

Mio cẩn thận ôm người trong lòng, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu: "Được, tớ đưa cậu về nhà."

Tất cả gật gù ngầm hiểu ý, tản ra ai làm việc nấy. Để lại hai thân ảnh tiếp tục quấn quít nhau.

Một nhân viên mới vào làm không biết bắt đầu thắc mắc hỏi tổ trưởng: "Họ là gì của nhau ạ?"

"Đồng nghiệp, bạn diễn cặp."

Cô gái nhỏ tuổi kinh ngạc, miệng há to: "Có hơi vượt mức rồi."

Nào có bạn diễn nào sau ống kính còn lưu luyến thể xác nhau đến thế, bí mật ở những góc tối cùng những cái chạm, rốt cuộc là vô tình hay thật sự cố ý, quả thực khó hiểu.

"Họ kính nghiệp." 

"Thật sự?"

"Đang là khán giả thì hãy tin đi. Đào sâu sẽ không thấy lối thoát nữa đâu."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#miobump