3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Kagamine Rin lại đến trường với cái bụng đói. Sáng nào nó cũng ra khỏi nhà từ sớm để tránh đụng mặt dì. Nếu cứ ở lì một chỗ, dì nó sẽ phóng ánh mắt tới nó, ngụ ý "Con ranh kia sao còn chưa biến đi vậy?".

Vừa mới bước chân vào trường, nó đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Lọt vào tai nó là những lời trù ẻo khinh miệt. Mặc dù nó đã phải đối mặt với chuyện này suốt hơn nửa năm qua nhưng không tài nào nó thích nghi được. Giả bộ không quan tâm nhưng thực ra nó cảm thấy tổn thương vô cùng.

"Con nhỏ Rin vẫn dám vác mặt tới lớp sao? Thật bẩn thỉu!"

Đó là câu đầu tiên nó nghe được từ lũ con trai trong lớp. Nó biết nó bẩn thỉu, nó biết chứ: đồng phục rách rưới; cơ thể đầy vết bầm tím- thương tích mà dì nó để lại; lưng gù xuống, mắt lờ đờ, trông nó không khác gì một kẻ ăn mày. Bước nhanh đến chiếc bàn nhỏ tồi tàn trong góc lớp, nó gục mặt xuống, giả vờ ngủ.

Chuông vang lên một hồi dài rồi thầy Kiyoteru bước vào lớp. Nó thở dài ngao ngán rồi mở sách giáo khoa bắt đầu bài học. Buổi học hôm đó cũng chẳng có gì ngoài việc nó quên mang đồ dùng học tập và bị thầy phạt đứng góc lớp. Lũ con trai thấy vậy thì khoái chí lắm, chúng cứ thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn nó khinh bỉ rồi tủm tỉm cười.

Cuối giờ, thầy muốn gặp riêng nó.

"Trò Kagamine! Lần sau không được tái phạm nữa đấy!"

Nó mếu máo gật đầu rồi đi ra khỏi lớp. Bước được vài bước chân thì nó lại nghe thấy giọng thầy.

"Thầy thật sự rất thất vọng về em đấy, trò Kagamine! Em không như thầy mong đợi...-đến đây, Kiyoteru như nói nhỏ với chính mình-....và thầy cũng không thể hiểu nổi phong cách của em khi đến trường. Ý thầy là, ai lại mặc đồ rách chứ?"

Dù thầy nói khá nhỏ nhưng nó vẫn nghe được. Người nó hơi run run nhưng nhất quyết không chịu quay lại nhìn thầy. Cứ thế, nó tiếp tục bước đi.

"Nghe dì! Con không được phép nói chuyện này cho ai cả, hiểu chưa?"

Dì nó thở mạnh đằng sau gáy nó, nhẹ nhàng miết ngược bờ vai gầy rồi dừng lại ở cổ nó bóp mạnh. Nó rên lên một cách khó khăn.

"Nghe cái âm thanh phát ra từ miệng mày làm tao tức lộn ruột!"

Dì nó cố gắng bóp mạnh hơn. Nó khó thở, không đủ sức để rên nữa, càng không đủ sức để van xin dì dừng lại. Mắt nó mờ đi, dường như vẫn chưa thể nhận thức được mình đã nằm vật xuống đất từ bao giờ, miệng sùi bọt mép.

"Kinh tởm!! Nhớ lời tao, không thì đừng hòng tao cho mày đường sống!"- Dì nó gằn giọng rồi bỏ đi.

Đó là lí do vì sao không một ai biết việc người dì bạo hành nó ở nhà.

Kí ức bi thương ấy đổ ập vào đầu nó một cách quá bất ngờ, khiến nó không khỏi choáng váng, phải dừng chân một lúc để định thần lại. Nhịp thở của nó đều đều, nhưng thân thể cứ run rẩy mãi. Bỗng nhiên, nó muốn khóc, nhưng nó lại chẳng biết nó khóc vì cái gì nữa.

Như kịp nhận ra mình đang ở giữa đường, Rin hít một hơi thật sâu rồi cố kìm thứ chất lỏng đang cố tuôn ra từ mắt. Nếu khóc ở đây, người đi đường sẽ cười nhạo nó mất. Nhưng nó vẫn chưa sẵn sàng bước đi tiếp, mà mệt mỏi dựa lưng vào bức tường gần đó, thở hắt ra một tiếng rồi đưa mắt nhìn trời.

"Còn sống đến tận bây giờ, quá nghị lực rồi đi?"

Rin nhắm nghiền mắt lại.

"Ông Trời, nếu Người có ở đó, làm ơn hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì đây?"

Không ai đáp lại câu hỏi của nó. Nó lại thở dài, rồi mở hé mắt, thì thầm:

"Chuyện ở trường lớp, chuyện ở nhà, nếu cứ như vậy, sợ rằng sẽ có ngày tôi quyết định biến mất khỏi thế gian."

***

Về đến căn biệt thự mà nó sống, theo thói quen, nó ngó xem dì có canh sẵn ở nhà kho không rồi mới dám vào. Qua cửa sổ phòng khách, nó thấy một người đàn ông lạ đang nói chuyện với dì, chắc là đối tác làm ăn mới. Nhưng trông dì có vẻ mệt mỏi khi nói chuyện. Không biết tại sao nhỉ?

Lúc nó đang mải suy nghĩ lung tung thì cậu con trai ngồi cạnh người đàn ông lạ mặt đã trông thấy nó ngoài cửa sổ. Theo linh cảm, nó hơi run run, dáo dác nhìn xung quanh xem ánh nhìn ấy đến từ đâu, cho đến khi nó phát hiện có một người đang nhìn mình chằm chằm thì mới cuống quýt chạy vào kho để trốn.

Cậu con trai đó hơi bất ngờ, nhưng cũng sớm định thần lại và chạy ra ngoài vườn. Nhưng cậu không thấy ai cả.

_Hatsune? Có chuyện gì mà anh hốt hoảng vậy?

_Không có gì, Kagamine.

_V...Vậy ạ?- Len hơi bối rối.

Cậu con trai đảo mắt nhìn quanh khu vườn rồi dừng lại ở kho để đồ nhỏ trong góc.

_ Cậu cho tôi xem xét cái kho kia được không?

Nghe vậy, nó ở trong kho giật thót, tim đập thình thịch vì sợ rằng nếu bị phát hiện, nó sẽ thành trò cười. Cậu con trai không thấy Len trả lời, liền bước nhanh về phía kho để đồ, thực hiện ý định ban đầu.

_Khoan đã!!

Len chạy ra phía trước cậu, dang rộng hai tay như muốn cản bước.

_Chuyện gì đây, Kagamine?

_Anh không được vào!!

_Tại sao?

"Chị gái em sống trong đó! Em không muốn đem chị ấy ra làm trò cười cho anh..."

Câu trả lời như nghẹn lại trong cổ họng Len. Nếu nói ra, cậu ấy sẽ càng tò mò về cái kho để đồ đó. Cậu con trai nhìn lướt qua Len, biết Len đang có những suy tư không thành lời thì thở dài.

_Nếu cậu không muốn thì thôi vậy.

_Cảm ơn anh, Hatsune...!

Người đàn ông từ phòng khách bước ra.

_Con trai, ta đi thôi nào! Cuộc họp của cha kết thúc rồi!

_Vâng, thưa cha!- Cậu Hatsune đó có vẻ không mấy hài lòng.

_Bà Chủ tịch! Chúng ta còn một cuộc họp quan trọng về việc hợp tác giữa hai tập đoàn phải không?

_Vâng, về thời gian diễn ra cuộc họp, tôi sẽ báo với Ngài sau!- Người dì khẽ cười.

_Chào Chủ tịch!- Người đàn ông cung kính gập người xuống rồi cùng cậu con trai vào xe. Qua cửa kính ô tô, cậu liếc nhìn cái kho để đồ lần cuối rồi hừ lạnh một tiếng.

_Có chuyện gì?- Người cha lạnh lùng hỏi.

_Chẳng sao cả!- Cậu đáp cộc lốc.

Cuộc trò chuyện của hai cha con chưa bao giờ diễn ra êm đẹp. Cậu tặc lưỡi. Người cha thấy vậy thì khẽ cau mày, nhưng cũng chẳng làm được gì.

_Về nhà!

Ông nói với người lái xe. Anh gật đầu chắc nịch. Chiếc xe sang trọng lăn bánh rời khỏi căn biệt thự của người dì.

_Đau đầu thật đấy! Len, dì lên phòng chợp mắt một lát. Con cứ ăn cơm đi nhé!

_Vâng, thưa dì!

Người dì thở dài một tiếng rồi vào trong. Len đợi dì khuất hẳn mới chạy vội đến cái kho để đồ trong góc vườn. Cậu mở cánh cửa ra.

_Chị Rin?

_À, Len...

_Em lấy cơm cho chị nhé!

_Không cần đâu, cứ ăn đi! Hôm nay chị không đói...

Rin úp mặt xuống chiếc đệm vuông đã bẹp dí, không thèm ngẩng lên nhìn cậu.

_Chị không sao chứ?

Nó không trả lời, chỉ khua tay ngụ ý đuổi Len đi. Cậu thở dài, đành đóng cửa lại và để nó một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro