Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm Trước

Em đứng trước mặt cô mà hùng dũng nói:

-Tôi đây vốn dĩ là không cần người yêu! Hẹn hò với chị nhất thời cũng chỉ là vui đùa mà thôi. Chúng ta không hợp nhau. Chia tay đi.

Nói rồi em không thèm ngoảnh mặt nhìn cô mà bỏ đi.

Cô ngồi đó trên chiếc ghế công viên ấy, tay nắm chặt thành quyền! Kể từ ngày đó, cô quyết định sẽ khiến cho em sống không bằng chết vì dám từ chối cô. Lại đem cô ra làm món đồ chơi để nàng tùy ý lợi dụng.

Trong cuộc đời của cô, chỉ có cô lợi dụng người khác chứ không có chuyện người khác lợi dụng cô.

Hai năm sau

Cô ngồi đối diện trước mặt em. Cô nhìn em bằng đôi mắt của kẻ săn mồi đang cố gắng săn một con thú nhỏ. Được gặp em ở đây, tuy cô cảm thấy vô phần ngạc nhiên nhưng tâm trạng lại vô cùng thỏa mãn! Con thú nhỏ của mình săn tìm bấy lâu, nay lại tự động xuất hiện trước mặt mình.

Em cũng không ngờ rằng có thể gặp lại cô sau hai năm, mà lại trong hoàn cảnh trước bàn đàm phán.

Lại thấy cô nhìn em như một kẻ không đội trời chung, tim em bắt đầu lạnh rét. Mặt em trắng bệch vì sợ hãi. Trời ơi! Rốt cuộc kiếp trước mình đã ăn ở thất đức như thế nào mà cuối cùng lại gặp chị ta trong hoàn cảnh này.

Em cứ tưởng sau lần chia tay hai năm trước, mình sẽ có thể thoải mái ăn no ngủ kĩ. Ai ngờ rằng lại có thể gặp được chị ta ở đây.

-Chủ tịch! Chủ tịch!

Nữ trợ lý bên cạnh khẽ gọi.

Đến lúc này em mới tập trung lại tinh thần. Cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất, rồi bắt đầu mở lời trước:

-Chào chị! Đã lâu không gặp rồi nhỉ!

Thấy em tự nhiên như vậy, cô cũng có hơi bất ngờ. Nhưng sau rồi cô mới nhận ra: có lẽ là em ấy đã thay đổi rồi.

Trước khi cô đến nơi này, cô cũng đã từng nghe rằng chủ tịch công ty này là nữ. Nhưng để có thể phát triển nhanh như vậy chỉ trong vòng vài năm trở lại đây, cô đã nghĩ rằng chắc chắn có người nào đó đứng sau chi phối.

Nhưng khi nhìn thấy thái độ, cách tiếp xúc chuyên nghiệp của em, cô lại nhận ra: mình quá khinh địch.

Cho dù là hợp tác nhưng công ty cô và công ty em dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh. Không thể để lộ ra chút sơ hở nào.

Lại nghe câu chào của em, cô lại cảm thấy tự giễu, cô nhìn em nhếch mép cười rồi nói

-Đã lâu không gặp! Đúng là trái đất này tròn thật!

Không hiểu sao? Khi nghe câu đó, người em lại cảm thấy lạnh lẽo. Giọng nói chị ta bao nhiêu lâu vẫn không thay đổi! Đôi mắt chị ta vẫn cứ sâu như vậy. Thật không khỏi khiến người khác rét mà run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro