Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hôm nay em hãy nghỉ một ngày đi! Tôi sẽ dẫn em đi thư giãn."

Sana mở lời.

-Ừ

Dù sao cũng đã lâu lắm rồi, em không nghỉ ngơi. Vì thế nên ngay khi Sana nói vậy thì em cũng không phản bác. Cho dù cuồng công việc đến đâu thì cũng phải có lúc thư giãn, nghỉ ngơi. Và đây quả thật là cơ hội tốt nhất.

Sana nghe thấy em không phản bác, chống đối thì tâm tình cũng nhẹ nhõm hẳn. Dù sao mấy ngày không gặp nhau, cô cũng đã nhớ em đến phát điên rồi. Cô mong lần này có thể bồi dưỡng của cả hai lên một chút.

[...]

Đúng bảy giờ, Sana đã lái chiếc xe đời mới ra trước cửa, đứng đợi Mina. Nhưng mãi đến hơn ba mươi phút sau, cô mới thấy em xuất hiện. Trang phục của em mặc thật khiến cô phì cười, chỉ là một chiếc áo thun đơn giản với quần rin thường, thậm chí em còn không trang điểm.

Nếu trong trường hợp, em là người bình thường thì có lẽ trang phục này chẳng có gì đáng chê cả. Nhưng ở đây, đường đường là chủ tịch công ty lớn, trang phục này quả thực là chọc cười người khác.

-Chỉ mặc thế này, mà mất đến ba mươi phút, có phải là em đang cố tình chọc giận tôi không hả!

Mina bĩu môi, không nói gì cứ thế mà ngang nhiên chui vào xe.

Sana đi sang phía bên kia, ngồi cạnh em rồi hạ lệnh cho tài xế đến trung tâm thương mại gần đây.

Cả đường đi, cả hai không nói gì, không khí dần trở nên nghẹt thở.

Mãi cho đến khi xe dừng, Mina liền muốn thoát ra khỏi bầu không khí ngột ngạt ấy!

-Có cần phải vội như vậy không hả!

Nói rồi, Sana nắm lấy tay kéo vào trung tâm thương mại.

Em cảm giác như có đến hàng trăng con mắt ghen ghét nhìn mình.

Dù sao cũng đúng thôi, chị ta vốn mới chỉ khoảng gần ba mươi, xinh đẹp, giàu có, tin tức thì luôn nổi trội trên các mặt báo. Còn em  trước nay luôn im hơi lặng tiếng, cho dù công ty phát triển tới đâu nhưng luôn bị công ty cô che khuất.

Em khi chưa biết cô là chủ tịch thì một phần hâm mộ, một phần ghen tỵ. Cho đến khi cô bất ngờ quay trở lại thì trong lòng vốn chỉ còn ghen ghét.

Quả là một tên xảo trá!

Đến một chi nhánh nhỏ của một hãng nổi tiếng, thì ngay lập tức chủ chi nhánh đã chạy tới đón tiếp cô.

S vốn là công ty đầu tư không nhỏ vào phần linh kiện điện tử của trung tâm nên khi nghe chủ tịch tới giá lâm thì việc đón tiếp nồng nhiệt cũng là điều dĩ nhiên, nhưng điều khiến em bực tức chính là tên chủ chi nhánh không những không nhận ra em là ai mà còn nhìn mình dưới mắt khinh rẻ. Dù sao em cũng đầu tư không ít vào đây a!

Thực là khó chịu, nhưng em cũng không muốn quan tâm đến loại người này, chỉ cần làm lơ đi là được.

Nhân lúc Sana đang nói chuyện với chủ chi nhánh, em liền tách ra, lướt qua những trang phục ở đây.

Quả thực là vô cùng tuyệt mỹ, nhưng em lại cảm giác nó quá xa, không phù hợp với em. Dừng chân trước một chiếc váy đầm đỏ quý phái.

Trong lòng suy nghĩ, nếu bản thân mình mặc vào thì thế nào nhỉ?

-Vào thử bộ đó đi!

-A! Sana!

Tên này thật muốn hù chết người khác mà! Em tức giận lườm nguýt đứng nguyên chỗ cũ không chịu đi thay.

Bất ngờ, Sana lại thổi hơi vào tai em:

-Nếu em không thay hay là muốn tôi thay giúp em hả!

Mặt Mina trắng bệch, sợ hãi, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lấy bộ đầm từ tay nhân viên nhanh chóng lẻn vào phòng thay đồ.

Hơn mười phút sau, Sana xuất hiện, dưới bộ đầm đỏ quý phái, dáng người được tôn lên vô cùng tuyệt đẹp khiến cho Sana không kìm được cũng phải khen ngợi.

-Tính tiền bộ này cho tôi!

Gì chứ? Chị ta nghĩ mình là vua sao? Em chỉ mới thử bộ này thôi mà chị ta đã muốn tính tiền gói về sao? Thật lãng phí mà! Hơn nữa, em lại không muốn nợ chị ta gì cả a! Nhưng nếu tính tiền bộ này thì tổn thất của em cũng không nhỏ! Em mặc dù giàu có, dư dả tiền bạc nhưng vốn luôn là một con người vô cùng tiết kiệm. Cứ nghĩ đến việc dùng số tiền này đầu tư vào một dự án có thể kiếm về gấp đôi, gấp ba nay lại phải đem đi mua chiếc váy này thì quả thực là phí phạm mà!

Lý trí đánh nhau, cuối cùng em cũng quyết định:

-Tôi trả tiền!

Không chỉ Sana mà ngay cả nhân viên bán hàng cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng đúng thôi, em đường đường là chủ công ty lớn, đâu có giống như những tình nhân mà cô từng bao dưỡng chứ! Nhưng bản năng của mình lại trỗi lên:

-Em nên nhớ là em đã ký bản hợp đồng kia, chiếc váy này tôi sẽ trả!

Em thật sự tức giận, nhưng lại nghĩ đến tổn thất của chị ta nên tâm trạng cũng có phần giảm bớt hơn! Em không thèm để ý đến Sana, em quay ngoắt vào phòng thay đồ, tự thuyết phục mình: em không nợ cô. Đời này em ghét nhất là nợ của ai.

Khoảng mười phút sau cô đi ra, liền bỏ rơi Sana ra khỏi chi nhánh nhưng giọng của chị ta vẫn lạnh tay gọi cô:

-Em đi đâu vậy hả! Không thấy tôi đang ở đây sao!

Em nhất thời thiếu kìm chế, rống to:

-Chẳng lẽ tôi đi vệ sinh chị cũng quản nữa sao!

Tất cả nhân viên và khách hàng bất ngờ quay lại nhìn em! A! Thật xấu hổ mà, em thật muốn tìm cái lỗ chui xuống, tên Sana đáng chết! Nhìn thấy nhà vệ sinh ở góc xa, em dùng sức chạy thật nhanh a!

Còn Sana đứng đó, thấy em như vậy cũng chỉ cười trừ!

[...]

Nhìn chính mình trong gương, em tự hỏi không biết tại sao mình lại dễ tức giận như vậy. Từ trước đến nay, cho dù đối thủ có chua ngoa đến đâu em đều có thể bình tĩnh chịu đựng được, nhưng cứ mỗi khi đứng trước Sana, cô thật sự không thể kìm chế! Nhưng lại có điều kỳ lạ hơn, cho dù em ghét cô tới đâu nhưng khi cô không gặp em thì lại cảm thấy nhớ nhung! Thật sự lần này cô về, em tuy tức giận nhưng cũng có phần cảm kích cô! Bởi mấy ngày nay em thực sự nhớ cô!

A! Không lẽ em thích chị ta rồi sao! Trời ơi! Em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ!

Tự gõ đầu mình một cái, em tính bước vào phòng vệ sinh, kỳ thực lúc nãy bụng em hơi đau, nên em muốn kiểm tra nhưng khi vừa khóa chặt cửa lại!

Bỗng đâu một xô nước đổ ập vào người em tự phòng kế bên! Tên đáng chết nào dám chọc giận mình vậy hả!

vote đi..! 👧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro