20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, không phải, con muốn nói với mẹ, cô chủ công ty con kêu con đi với Quế Lâm du lịch với cô ta!" Tôi nhanh chóng vô đề trước khi mẹ cúp máy, nói xong còn cường điệu bổ sung thêm, "Chỉ có mình con và cô ta đi thôi, hơn nữa phải đi cả một tuần lận!"

Sở dĩ tôi phải nhấn mạnh điều đó vì tôi biết rõ mẹ là người phụ nữ rất bảo thủ, nhất định sẽ không để cho con gái mình đi du lịch với một người lạ lẫm!

Không ngoài dự đoán, giọng mẹ trở nên phẫn nộ, "Sao mà được! Người ta đi du lịch toàn là tình nhân, con và cô chủ của con đi du lịch thì được xem là gì? Tỉnh Nam, nghe lời mẹ nói, nhất quyết không đi!"

Tôi nghe mẹ nói xong quả thật mừng đến cười toe toét, giọng điệu cũng ngọt hơn, "Dạ, mẹ, mẹ biết con nghe lời mẹ nhất mà ~"

Giọng mẹ mang đầy uy hiếp, "Con gái ngoan đừng sợ, có mẹ bảo vệ cho con, chủ con mà ép con đi, con cứ kêu cô ta đến nói chuyện với mẹ!"

"Được, vậy mẹ nói chuyện với cô ta đi!" Nói xong tôi đưa điện thoại cho người ngồi cạnh nãy giờ vẫn cười tươi như hoa.

Thấu Kỳ Sa Hạ miệng lưỡi ngọt lịm nói, "Chào bác gái!"

"A, là Tổng giám đốc đó à, con tại sao lại kêu..." Mẹ cứ ấp a ấp úng, không hề có tí uy hiếp đe doạ như lúc nãy!

Tôi nghe mà buồn thúi ruột, không phải chứ mẹ, đang lúc quan trọng mà mẹ lại ỉu xìu như xe bị tuột xích vậy hả!

Sa Hạ lễ phép nói, "Bác gái, bác quên rồi sao? Lần trước con có nói với bác cứ gọi con Tiểu Hạ là được."

Mẹ vui vẻ cười ha hả, giọng điệu ít nhiều cũng trở nên thân thiết hơn, "Tiểu Hạ, chuyện du lịch là sao vậy?"

Sa Hạ tiếp tục lễ phép trả lời, "Lần này du lịch là do con và Tỉnh Nam đã hẹn với nhau từ trước, hơn nữa cô ấy còn tỏ vẻ muốn ở cùng con vĩnh viễn."

Ước hẹn cái quái gì, tôi đây có khổ mà không nói nên lời, nhưng đến khi nghe nửa câu sau...

Tôi nhịn không được chen vào nói, "Tôi lúc nào tỏ vẻ như thế?"

Sa Hạ lườm tôi, nói, "Cô quên ngày hôm qua nói được gặp tôi cô rất vui, còn muốn mỗi ngày đều gặp tôi đó sao?"

囧, thì ra những lời này bị cô ta lý giải thành tôi muốn ở cùng với cổ vĩnh viễn!

Mẹ hiển nhiên nghe được lời đối thoại của chúng tôi, mờ ám cười rộ lên, "Thì ra là vậy... Cái con bé kia không chịu nói rõ ràng với bác, hại bác thiếu chút nữa đã hiểu lầm, hèn chi nó lại không chịu đi xem mắt. Ha ha... Con có rảnh thì cùng Nam Nam về nhà bác ăn cơm gặp mặt nha!"

Sa Hạ gật đầu nói, "Nhất định nhất định rồi."

Mẹ trước khi cúp máy còn cười sảng khoái hạ mệnh lệnh nữa, "Cứ vậy đi nha. Hai con đi du lịch vui vẻ nha, đừng quên mua ít đặc sản của Quế Lâm cho bác!"

Sau khi cúp máy tôi thất vọng hoàn toàn, đứng tại vực thẳm còn có thể kiếm được con đường sống, nhưng giờ cả người đã ngã xuống vực rồi, hiện tại chỉ có thể thuận theo ý trời thôi. Vốn tưởng mẹ nhất định sẽ cứu mình, ai ngờ ngay lúc quan trọng không kéo tôi lên mà còn đạp cho tôi một đạp nữa chứ!

Ghê tởm nhất chính là con hồ ly chín đuôi đã thành tinh Thấu Kỳ Sa Hạ, nghe tôi bảo mẹ không cho tôi đi Quế Lâm, quan trọng ở chỗ tôi với cô chẳng phải tình nhân gì hết, thế mà lại vô sỉ để mặc mẹ hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Sa Hạ, đã nô dịch áp bức tôi, giờ còn muốn huỷ luôn thanh danh của tôi sao? Giám đốc Vương còn đang ngồi phía trước, cô chủ Thấu, ngài đây rắp tâm muốn tất cả nhân viên nữ trong công ty xem tôi như kẻ thù của họ hả?

Tuy giờ chưa tới Quế Lâm, nhưng tôi có thể đoán được cảnh tưởng lúc ở Quế Lâm rồi, tay trái thì xách quần áo cho Thấu Kỳ Sa Hạ, tay phải thì cầm chai nước cho cô, trên cổ thì treo máy chụp hình nặng trịch, y như nô tài phẩy mông đi theo sau , tình huống vô cùng thảm hại!

Trong khi tôi đang buồn thúi ruột, xe đã đến sân bay, vừa bước xuống xe tôi nhanh như chớp bước tới cửa trước, cúi người phẫn uất nói với giám đốc Vương, "Giám đốc Vương, ông không phải nói mỗi lần đi công tác Tổng giám đốc đều dẫn ông đi theo sao?"

Giám đốc Vương vẻ vô tội trần tình, "Đúng vậy, Tổng giám đốc đúng là mỗi khi đi công tác đều do tôi đi theo làm phụ tá, nhưng hôm qua cô lại không nói rõ với tôi, tôi đâu có biết lần này không phải đi công tác mà là đi du lịch!"

Được! Nói như vậy là đổ hết tội lên đầu tôi rồi còn gì, tôi hít sâu hỏi ông, "Vậy cái chuyện khách sạn làm sao bây giờ?"

Ông lắc đầu, "Cô hỏi tôi tôi hỏi ai?"

Tôi chìa tay ra, "Vậy ông đem tiền trả lại cho tôi, đến lúc đó tôi tự mình đặt thêm một phòng!"

Ông thở dài, "Tôi sợ bị vợ phát hiện sẽ tịch thu, hôm qua lúc về nhà đã cất nó dưới giường, không có đem theo trong người..."

Tôi hậm hực nói, "Vậy làm sao bây giờ!?" Tôi cũng chẳng mang theo phần tiền kia theo !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro