Chap 24: Bắt đầu huấn luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ?" Marsh thốt lên, gõ nhẹ vào dòng chữ atium trên bảng. "Tất cả chỉ là màn kịch đúng không, sao lại dắt mũi Yeden, vờ như chủ đích của hành động là của cậu ấy? Tại sao lại hành động như thể mày quan tâm đến skaa? Cả hai chúng ta đều thực sự biết mày thực sự theo đuổi cái gì."

Kelsier nghiến chặt hàm răng, chút khí chất hài hước của anh biến mất. Anh ấy luôn làm điều đó với mình. "Anh không còn hiểu em nữa, Marsh," Kelsier khẽ nói. "Đây không phải là vấn đề tiền bạc-em từng của nhiều tài sản hơn bất kì người đàn ông nào có thể có. Phi vụ này là về một thứ gì đó khác biệt."

Marsh tiến lại một chút, quan sát ánh mắt của Kelseir, như thể tìm kiếm sự thật trong đó. "Em luôn rất giỏi trong chuyện lừa gạt người khác." cuối cùng anh ta nói.

Kelsier đảo mắt. "Được rồi, hãy nghĩ như những gì anh muốn, nhưng đừng thuyết giáo nữa. Lật đổ đế chế có lẽ từng là ước mơ của anh- nhưng giờ anh đã giở tình một skaa nhỏ bé tốt bụng, ở trong cửa hàng của mình và xu nịnh các quý tộc khi họ ghé qua."

"Anh đối mặt với thực tế." Marsh đáp lại. "Những khía cạnh mà em chưa thực sự giỏi. Ngay cả khi em thực sự nghiêm túc về kế hoạch này, em sẽ thất bại. Tất cả những gì những quân phản kháng đã làm- các cuộc đột kích, trộm cắp, chết chóc- đều chẳng mang lại kết quả gì. Những nỗ lực đến mức tuyệt vọng của chúng ta thậm chí còn chẳng đáng để Chúa tể Ruler bận tâm."

"Ah," Kelsier đáp lại,"nhưng trở thành một kẻ gây rối là điều mà em thật sự giỏi. Trên thực tế, em rất có tài năng trên phương diện này đấy. Tài năng này cũng có thể dùng cho mục đích tốt, phải không?"

Marsh thở dài, quay người lại. "Đây không phải là về nguyên nhân, Kelsier. Nó là về sự báo thù. Nó là về em, giống như mọi thứ luôn luôn như vậy. Anh sẽ tin rằng em không chạy theo tiền tài- anh thậm chí còn có thể tin rằng em muốn giao đội quân cho Yeden. Nhưng anh không thể tin rằng em thật sự quan tâm đến nó."

"Đó là chỗ anh đã sai, Marsh," Kelsier đáp lại."Đó là chỗ mà anh luôn hiểu nhầm em."

Marsh nhăn mặt. "Có lẽ. Dù sao thì, phi vụ này bắt đầu như thế nào? Yeden đã đến nhờ em, hay là em đến gặp cậu ấy?"

"Cái này có vấn đề gì sao?" Kelsier đáp lại. "Nhìn này, Marsh. Em cần ai đó thâm nhập vào Bộ. Kế hoạch này sẽ chẳng đi về đâu nếu chúng ta không tìm ra cách theo dõi đám Điều Tra viên."

Marsh quay lại. "Em thật sự hi vọng anh sẽ giúp em à?"

Kelsier gật đầu. "Đó là lý do tại sao anh đến đấy, bất kể những gì anh đã nói. Anh từng nói với em rằng em có thể làm được những điều phi thường nếu em đặt mình vào một mục tiêu xứng đáng. Chà, đó là những gì em đang cố làm bây giờ- và anh sẽ giúp đỡ bọn em."

"Mọi chuyện không còn dễ dàng nữa, Kell." Marsh vừa nói vừa lắc đầu."Một vài người đã thay đổi, trong khi một vài người... đã chết."

Kelsier không đáp lại, căn phòng chìm vào im lặng. Ngay cả ngọn lửa trong lò sưởi cũng dần lụi tàn. "Em cũng nhớ cô ấy."

"Anh chắc chắn là em nhớ- nhưng anh phải nói nói thật với em, Kell. Mặc dù những gì cô ấy đã làm.. đôi khi anh ước rằng em không phải là người duy nhất có thể thoát khỏi Vưc Thẳm."

"Em luôn ước chuyện đó mỗi ngày."

Marsh lại quay người, quan sát Kelsier với đôi mắt lạnh lùng, nhìn thấu tâm can. Đôi mắt của Người tìm kiếm (Seeker). Anh nhìn thấy những suy nghĩ phản ánh trong đôi mắt của Kelsier nhưng cuối cùng anh đã chấp nhận.

"Anh đi đây," Marsh lên tiếng."Nhưng, vì lý do nào đó mà lần em thực sự trân thành. Anh sẽ quay lại và lắng nghe bất kỳ kế hoạch điên rồ nào em vạch ra. Vậy thì.. chà, chúng ta cùng trông chờ xem."

Kelsier mỉm cười. Sau tất cả, Marsh là một người tốt- một người tốt hơn Kelsier rất nhiều. Khi Marsh đi về phía cửa, Kelsier đã nhìn thấy một cái bóng thoáng chuyển động bên dưới khe cửa. Anh lập tức đốt sắt, và những đường màu xanh mở nhạt bắn ra từ cơ thể anh, kết nối anh với các kim loại gần đó. Đương nhiên, Marsh, không mang theo bất kì kim loại nào trên người, ngay cả Đồng xu. Việc tiến vào khu vực của skaa có thể rất nguy hiểm nếu một người trông có vẻ hơi khá giả.

Một người khác, tuy nhiên, chưa được chỉ dậy là không được mang theo kim loại trên người. Những đường kẻ màu xanh mỏng và yếu- chúng xuyên qua cánh cửa gỗ- nhưng chúng vừa đủ mạnh để Kelseir xác định vị trí chốt thắt lưng của một người đang ở ngoài hành lang, di chuyển nhanh chóng bằng mà không phát ra tiếng ođọng.

Kelsier tự mỉm cười. Cô nhóc này thật sự đáng kinh ngạc. Thời gian cô sống trên đường phố, đồng thời, nó cũng để lại cho cô một  đống vết sẹo( vết sẹo trên tinh thần nữa), Hy vọng rằng anh có thể nâng cao khả năng của cô đồng thời giúp cô chữa lành các vết sẹo.

"Anh sẽ trở lại vào ngày mai," Marsh nói khi anh chạm đến ngưỡng cửa.

" Đừng tới quá sớm," Kelsier nháy mắt nói." Em có một số chuyện phải làm trong tối  nay."

Vin lặng lẽ đợi trong căn phòng tối om của mình, lắng nghe tiếng bước chân dồn dập xuống câu thang. Cô cúi xuống khe cửa, cố gắng xem 2 tiếng bước chân có tiếp tục đi xuống hay không. Cả hành lang trở nên im lặng, và cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm

Một tiếng gõ cửa vang lên từ phía sau cô Ngay khi cô quay đầu lại.

Cô gần như bị dọa ngã xuống đất. Chú ấy thật sự rất giỏi! cô nghĩ trong đầu.

Cô nhanh chóng vò tóc và dụi mắt, cố làm ra vẻ mình vừa ngủ dậy. Cô cởi áo sơ mi, và đợi cho đến khi tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.

Kelsier dựa vào khung cửa sổ bên cạnh, được chiếu sáng bởi chiếc đèn lồng duy nhất của hành lang. Người đàn ông cao lớn nhướn mày trước vẻ lộn xộn của cô.

"Vâng?" Vin hỏi trước, cố tỏ ra buồn ngủ.

"Vậy, nhóc nghĩ Marsh thế nào?"

"Tôi không biết," Vin tiếp tục nói, "Tôi không được quan sát anh ấy nhiều trước khi anh ấy bảo chúng tôi ra ngoài."

Kelsier mỉm cười."Vậy nhóc định chối đây đẩy là nhóc bị ta nhìn thấy à?"

Vin gần như nở ra một nụ cười. Sự huấn luyện của Reen đã giúp ích cho cô. Người mà em muốn tin tưởng là người em phải sợ hãi nhất. Giọng nói của anh trai cô thì thầm trong đầu cô. Nó dần trở nên lớn hơn kể từ khi cô gặp Kelsier, như thể bản năng của cô đang trỗi dậy.

Kelsier nhìn cô một lúc, lùi lại một chút. "Chỉnh lại áo đi và đi theo ta."

Vin nhăn mặt."Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Bắt đầu huấn luyện cho nhóc."

"Bây giờ á?" Vin hỏi, nhìn về phía bóng đên sau cửa chớp của căn phòng.

"Đương nhiên rồi," Kelsier tiếp tục."Đây là một buổi tối hoàn hảo để đi dạo."

Vin chỉnh lại quần áo, đi cùng anh ta. Nếu Kelsier thực sự muốn dạy cô, thì cô sẽ không phản nàn, bất kể lúc nào. Họ bước xuống cầu thang về tầng 1. Phòng làm việc tối om, các đồ nội thất đang làm dở nằm im trong bóng tối. Tuy nhiên, căn bếp vấn còn sáng.

"Chờ một chút," Kelsier lên teiéng, tiến về phía nhà bếp.

Vin đứng lại trong căn phòng bị bóng tối bao phủ, để Kelsier đi vào nhà bếp một mình. Cô chỉ có thể nhìn thấy một chút khung cảnh bên trong. Dockson, Breeze và ham ngồi với Clubs và những học đồ của ông xung quanh một cái bàn rộng. Rượu và ale được bày trí, mặc dù chỉ với một lượng nhỏ, và những người đàn ông đang thưởng thức bữa điểm tâm buổi tối.

Tiếng cười vang vào phòng làm việc. Không phải tiếng cười khàn khàn thường vang lên từ bàn của Camon. Nó là một thứ gì đó nhẹ nhàng hơn- một điều gì đó thực sự vui vẻ, của một niềm vui thật sự.

Vin không biết thứ gì giữ cô ở ngoài căn phòng. Cô do dự- như thể ánh sáng và trò cười hình thành bức tường- và cô vẫn đứng trong ăcn phòng im lặng, tối om. Cô quan sát mọi từ trong bóng tối, tuy nhiên, không thể hoàn toàn kìm ném sự khao khát của mình.

Kelsier trở lại sau một lúc, mang theo túi đồ và một gói vải nhỏ. Vin tò mò mở cái bọc ra, rồi anh đưa nó cho cô với một nụ cười. "Một món quà."

Tấm vài trởn và mềm trong tay Vin, và cô nhanh chóng nhận ra đó là gì. Cô để tấm vải màu xám dưỡi ra, lộ ra chiếc áo choáng của Mistborn. Giống như chiếc áo choáng mà Kelsier đã mặc đêm hôm trước., nó được may hoàn từ từ những dải vải giống như dải duy băng tách biệt nhau.

"Nhóc trông có vẻ bất ngờ," Kelsier lên tiếng.

"Tôi.. cho rằng tôi phải đổi lấy nó bằng một cách nào đó."

"Sao phải đổi lấy nó?" Kelsier nói, đồng thời lấy ra áo choáng của anh. "Đây là nhóc, VIn."

Cô ngập ngừng, rồi khoác chiếc áo choáng lên vài và buộc chặt nó, Cảm giác.. thật khác biệt. Dày và nặng trên đôi vai, nhưng lại nhẹ và không bị quấn quanh tay chân. Những dải ruy băng được khâu lại với nhau ở ngực, cho phép cô kéo chặt nó bằng sợi dây cột mũ chùm nếu cô muốn. Cô cảm thấy.. được bao bọc. Được bảo vệ.

" Thấy thế nào?" Kelsier hỏi.

"Rất tốt," Vin đơn giản trả lời.

Kelsier gật đầu, lấy là một vài lọ thủy tinh, Anh đưa 2 lọ cho cô."Uống một lọ đi, giữ lọ còn để đến lúc cần. Ta sẽ cho nhóc thấy làm thế nào để điều chế chúng sau."

Vin gật đầu, tu hết lọ đầu tiên và buộc nhét lọ thứ 2 vài thắt lưng.

"Bọn ta đang may một số bộ quần áo được thiết kế riêng cho nhóc," Kelsier tiếp tục. "Nhóc sẽ phải tập thói quen mặc những thứ không có kim loại trên người: thắt lưng không có khóa, giày có thể tháo ra, quần không có móc cài. Nếu  nhóc thấy nó quá tạo bạo, bọn ta sẽ mua cho nhóc một số bộ quần áo nữ."

 Vin hơi đỏ mặt.

Kelsier cười lớn."Ta chỉ đang trêu nhóc thôi. Tuy nhiên, nhóc đang tiến vào một thế giới mới- nhóc sẽ thấy rằng có những tình huống sẽ có lợi khi nhóc trong không giống một tên trộm mà trông giống một cô gái trẻ hơn."

Vin gật đầu, đi cùng Kelsier đến trước lối vào cửa hàng. Anh đẩy cánh cửa mở ra, để lộ ra một màn sương mù mờ mịt. Anh bước ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, Vin theo sau.

Kelsier đóng cánh cửa lại. Con đường rải sói khiên Vin cảm thấy khó chịu, sương mù bao phủ bốn bể làm cho sự vật có chút ẩm ướt. Cô không thể nhìn xa ở bất kì hướng nào, các con đường dường nhờ mờ dần vào hư vô, nhưng con đường dẫn đến cói vĩnh hằng. Bên trên, không có bầu trời, chỉ có những gợn sóng màu xám nối tiếp nhau.

"Được rồi, hãy bắt đầu nào," Kelsier lên tiếng. Câu nói của anh vang vọng trong đường phố tĩnh mịch, u ám. Giọng nói vô cùng tự tin, thứ gì đó- bị bao phủ bởi sương mù- Vin gần như không thể ảm nhận được.

"Bài học đầu tiên," Kelsier vừa nói vừa bước đi trên con đường, Vin đi theo bên cạnh,"không phải về Allomnacy, mà là về điệu bộ." Anh vung tay về phía trước. "Cái này, VIn. Đây chính là chúng ta. Đêm tối, sương mù- chúng thuộc vệ chúng ta. Skaa tránh sương mù như tránh tà. Kẻ trộm và binh lính đều ra ngoài vào ban đêm, nhưng họ vẫn sợ hãi. Quý tộc giả vờ thờ ơ, nhưng sương mù vẫn khiến họ khó chịu."

Anh quay người lại, nhìn về phía cô. "Sương mù là bạn của nhóc, VIn. Chúng che giấu, bảo vệ nhóc.. và chúng cho nhóc sức mạnh. Học thuyết của Bộ-điều hiếm khi được chia sẻ với skaa- tuyên bố rằng Mistborn là dậu huệ của những người trung thành với Chúa tể Ruler trước khi ngài Thăng Hoa. Những truyền thuyết khác thì cho rằng chúng ta là thứ gì đó thậm chí còn vượt xa sức mạnh của Chúa tể Ruler, thứ gì đó được sinh ra vào làn sương mù lần đầu tiên tràn đến vùng đất này."

Vin khẽ gật đầu. Có vẻ khá kì lạ khi nghe Kelsier nói chuyện cởi mở như vậy. Những tòa nhà chứa đầy những skaa đang ngủ thấp thoáng ở hai bên đường. Chưa hết, những cánh cửa chớp tối và không khí yên tĩnh khiến Vin cảm thấy chỉ có cô và Kelsier ở một mình. Một mình trong thành phố đông đúc, đông dân nhất trong Final Empire.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro