Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao có thể?" Vin hỏi lại. "Làm sao mà chú? Và, làm sao chú vẫn còn có thể tin người khác? Chú không học được gì từ những gì cô ấy làm với chú à?"

Kelseir nhún vai. "Chú nghĩ.. chú nghĩ là nếu được lựa chọn giữa yêu Mare-bao gồm sự phản bội- và chưa bao giờ biết cô ấy, chú sẽ chọn tình yêu. Chú đã đặt cược, và chú đã thua, nhưng rủi ro vẫn rất đáng giá. Điều đó cũng tương tự với bạn bè của chú. Đa nghi là điều hoàn toàn bình thường  trong cái nghề này-nhưng chỉ là ở một mưucs độ nào đó. Chú thà tin tưởng bọn họ còn hơn là lo lắng một ngày nào đó họ sẽ phản bội chú."

"Nghe đần độn thật sự," Vin đáp lại.

"Hạnh phúc có phải là ngu ngốc không?" Kelseir hỏi lại, quay về phía cô. "Cháu cảm thấy hạnh phúc hơn ở đâu? Ở trong nhóm của chú, hay là với Camon?"

Vin ngập ngừng.

"Chú không rõ tại sao Mare lại phản bội chú," Kelseir nói, lại đư mắt về nơi chiều tà. "Cô ấy luôn bảo là cô ấy chưa từng."

"Và cô ấy cũng bị gửi tới Vực thăm đúng không?" Vin nói."Điều đó là có nghĩa lí gì nếu cô ấy ở phe Chúa tể."

Kelseir lắc đầu, vẫn nhìn về nơi xa xăm. "Cô ấy xuất hiện ở Vực thẳm vài tuần sau khi chú bị gửi tới đó- bọn chú bị tách ra, sau khi bọn chú bị bắt. Chú không biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian đó, hay lí do tại sau cô ấy lại bị gửi tới Hathsin. Có lẽ việc cô ấy bị đưa đến chỗ chết cho thấy cô ấy không thực sự phản bội chú, nhưng.."

Anh lại quay về phía VIn. "Cháu đã không nghe thấy những gì hắn ta nói khi hắn ta bắt bọn chú, Vin. Chúa tể ... đã cảm ơn cô ấy. Cảm ơn vì đã phản bội lại chú. Lời nói của gã ta-được nói với giọng thành thật một cách kì lạ- kết hợp với kế hoạch đã được thiết lập.. chà, thật khó để tin Mare. Nhưng điều đó cũng không thay đổi tình yêu của chú-không quá nhiều. Chú gần như đã chết khi cô ấy đã mất một năm sau đó, bị đánh đập trước mặt những gã quản lí nô lệ ở Vực thẳm. Đêm đó, sau khi thi thể của cô ấy được mang đi, chú đã Thức tỉnh."

"Chú phát điên à?" Vin hỏi lại.

"Không," Kelsier nói. "Thức tỉnh là một thuật ngữ Dị năng. Sức mạnh của chúng ta ban đầu là tiềm ẩn- chúng chỉ xuất hiện sau một sự kiện đau thương nào đó. Một cái gì đó mãnh liệt. Các triết gia nói rằng con người không thể điều khiển được kim loại cho đến khi người đó chứng kiến cái chết và từ chối nó."

"Vậy... nó xảy ra với cháu khi nào vậy?" Vin hỏi lại.

Kelseir nhún vai. "Nó khá là khó để nói. Trong quá trình trưởng thành của cháu, có lẽ có rất nhiều cơ hội để cháu Thức tỉnh."

 Anh gật đầu như thể nói vưới chính mình. "Đối với chu," anh nói."đó là vào cái đêm. Một mình trong Vực thẳm, cánh ta rỉ ra những vết máu sau một ngày làm việc. Mare đã chết, và chú sợ rằng đó là lỗi của chú- sự thiếu niềm tin của chú đã lấy đi sức mạnh và ý chí của cô ấy. Cô ấy chết khi biết chú nghi ngờ sự trung thành của cô ấy. Có lẽ, nếu chú thực sự yêu cô ấy, chú sẽ không bao giờ nghi ngờ. Chú không biết nữa."

"Nhưng, chú đã hẹo đâu," Vin nói.

Kelsier lắc đầu. "Chú quyết định sẽ thay cô ấy hoàn thành ước mơ của mình. Chú sẽ khiến thế giới nở hoa lần nữa, một thế giới với cây cối xanh tươi, một thế giới không có tro bụi trút từ bâu trời..." Anh im lặng, rồi thở dài."Chú biết. Chú bị thần kinh."

"Thật ra thì," Vin khẽ trả lời,"có lẽ là nó cũng có lý. Sau cùng."

Kelseir mỉm cười. Mặt trời đã lặ, và ánh sáng vẫn còn chậm chờn ở phía tây, sương mù đã bắt đầu ập tới. Chúng không bắt đầu từ một nơi cụ thể, chúng chỉ ... tự nhiều lên. Chúng trả dài như những dây leo trong suốt, vặn vẹo trên bầu trời, uốn cong qua lại, kéo dài ra, nhảy múa, hòa quyện vào nhau.

"Mare luôn muốn có con," Kelseir đột nhiên nói. "Khi bọn chú mới cưới, cách đây một thập kỷ rưỡi. Chú... không đồng ý với cô ấy. Chú muốn trở thanh tên trộm skaa nổi tiếng nhất mọi thời đại, và không có thời gian cho những thứ sẽ làm chậm chú lại .

Nó có thể là một chuyện tốt khi bọn chú không có con. Chúa tể sẽ tìm và giết chúng. Nhưng, có thể hắn ta sẽ không- Dox và những người còn lại vẫn còn sống. Bây giờ, đôi khi, chú ước rằng mình có một phần của cô ấy bên  mình. Một đứa con. Có lẽ là, con gái với mái tóc đen giống Mare và có tính cách bướng bỉnh song kiên cường."

Anh dừng lại, rồi nhìn xuống Vin. "Chúng không muốn những kiểu đó xảy ra với cháu, VIn. Không một lần nào nữa."

Vin nhăn mặt. "Cháu sẽ không dành thời gian để nhốt mình trong dinh thự đâu."

"Không, chú không bao giờ nghĩ là cháu sẽ như vậy. Nếu bọn chú làm vậy và giữ cháu lâu hơn, có lẽ cháu sẽ đột nhiên xuất hiện ở cửa hàng của CLubs một tối nào đó và vừa làm một cái gì đó rất ngu ngốc. Chúng ta có vể rất giống nhau ở điểm đó đó, nhóc và chú. Chỉ là.. hãy cẩn thận."

Vin gật đầu."Cháu hứa."

Họ đứng đó một lúc nữa, nhìn màn sương lớn dần. Cuối cùng. Kelseir đứng thẳng dậy, vươn vai. "hừm, dù sao thì, chú rất vui khi cháu quyết định tham gia cùng bọn chú đó, Vin."

Vin nhún vai. "Nói thật với chú, cháu muốn tận mắt nhìn thấy những bông hoa đó."

// Lời của ai đó///

Bạn có thể cho rằng tình cảnh đã ép tôi phải rời quê hương của mình- chắc chắn, nếu tôi chọn ở lại, giờ có lẽ tôi đã chết. Trong những ngày này-chạy trốn mà không biết tại sao, mang theo những gánh nặng mà mình còn chẳng hiểu- tôi cho là tôi sẽ đánh mất bản thân ở Khlennium và tìm tìm kiếm một cuộc sống mà chả có gì khác biệt.

Tôi dần dần hiểu sự ẩn tích, giống như nhiều thứ khác, giờ đây đã vĩnh vĩnh không còn ở lại với tôi.

18

Cô quyết định mặc bộ váy đỏ. Đó chắc chắn là sự lưuạ chọn táo bạo nahát, nhưng cô cảm thấy điều đó là điều đúng đúng. Sau cùng thì, cô đã che giấu con người thật của mình đằng sau vẻ ngoài quý phái; ngoại hình càng lộ bao nhiêu, cô càng dễ che giấu hơn.

Một người hầu đã mở cửa xe. Vin hít một hơi thật sâu- ngực hơi bị bó chặt bởi chiếc áo nịt ngực đặc biệt để che đi lớp băng bó- rồi đưa tay cho người hầu và trèo xuống. Cô chỉnh lại váy, gật đầu với Sazed, sau đó cùng các quý tộc khác tiến lên các bậc thang của Tòa tháp Elariel. Nó có chút nhỏ hơn tòa tháp của Gia tộc Venture. Tuy nhiên, Tòa tháp Elariel dường như có một phòng vũ hội riêng, trong khi Gia tộc Venture tổ chứng nó ở sảnh chính rộng lớn.

Vin nhìn những quý tộc phái nữ khác, và cảm thấy chút tự tin của cô bay mất. Váy của cô rất kỳ diễm, nhưng những người khác không chỉ có mỗi váy. Mái tóc dài bồng bềnh và vẻ tự tin của họ rất phù hợp với thân hình đầy trang sức của họ. Phần trên của họ là những đường cong gợi cảm, họ di chuyển một cách thanh lịch trong những bộ váy đầy nếp gấp ở phần dưới. Thỉnh thoảng Vin nhìn thoáng qua đôi chân của những người phụ nữ, và họ không chỉ đi dép lê như cô, mà là những đôi giày cao gót.

"Tại sao tôi không có mấy cái giày như vậy?' Cô khẽ hỏi khi họ đang leo lên cầu thang được phủ thảm.

"Giày cao gót cần phải luyện tập thưa Tiểu thư," Sazed đáp lại."Bởi vì tiểu thư với chỉ học khiêu vũ nên tốt nahát tiểu thư nên đi giày thường một thời gian."

Vin cau mày, nhưng chấp nhận lời giải thích. Tuy nhiên, Sazed lại đề cập đến khiêu vũ, lại càng làm cô khó chịu. Cô nhớ lại tư thế đĩnh đặc của những người khác trong buổi vũ hội trước. Cô chắc chắn mình không thể bắt chước được- cô thậm chí còn hầu như không biết các đường cơ bản.

Chả sao cả, cô nghĩ. Họ sẽ không nhìn thấy được mình- họ chỉ thấy được Quý cô Valette. Cô ấy được ho là một người mới và không chĩnh trạc, và mọi người nhớ lại là gần đây cô ấy đã bị ốm. Nó sẽ chứng minh lý do tại sao cô ấy không nhảy được tốt.

Cùng với suy nghĩ đó, Vin leo hết cầu thang cảm thấy an tâm hơn chút.

'Tôi phải nói điều này, Tiểu thư," Sazed nói. "Có vẻ như lần này tiểu thư đã bớt lo lắng hơn nhiều- trên thực tế, tiểu thư còn trông có chút phấn khích. Tôi nghĩ đây mới là sắc thái đúng đắn mà Valette nên thể hiện."

"Cảm ơn anh," cô đáp lại, mỉm cười. Anh ấy nói đúng: cô đang phấn khích. Phấn khích khi lại được là một phần của phi vụ-phất khích, ngay cả khi phải trở lại những bữa tiệc của giới quý tộc, giữa sự huy hoàng và vinh quang của họ.

Họ bước tới nơi tổ chức vũ hội- một trong những phần được kéo dài từ tòa tháp chính- và một người hầu đã lấy khăn choàng của cô. Vin dừng lại một lúc bên ngưỡng cửa, chờ đợi Sazed sắp xếp bàn và bữa ăn.

Sảnh vũ hội Elariel rất khác so với đại sảnh Venture rộng lớn uy nghi. Căn phòng tối mờ chỉ cao một tầng, và mặc dù có nhiều ô cửa sổ kính, nhưng tất cả đều ở trên trần nhà. Cửa sổ hoa hồng hình tròn chiếu sáng từ trên cao, được thắp bởi những ngọn đèn trên mái nhà. Mỗi bàn đều được thắp nến, và mặc dù có ánh sáng từ trên cao, nhưng căn phòng vẫn tối đen như mực. Nó có vẻ ... khá riêng tư, mặc dù có rất nhiều người tham dự.

Sảnh này chắc chắn được thiết kế để tổ chức bữa tiệc. Một sân khấu trũng xuống nằm ở giữa căn phòng và nơi đây được chiếu sáng tốt hơn phần còn lại của căn phòng. Có hai tầng bàn bao quanh sân khấu: Tầng đầu tiên chỉ cao hơn vài feet, tầng kia lùi xa hơn và cao gấp đôi.

Một người hầu dẫn cô tới một chiếc bàn ở rìa sảnh. Cô ngồi xuống, Sazed ngồi vào vẫn ở nơi quen thuộc của mình bên cạnh cô và bắt đầu đợi bữa ăn của cô được mang lên.

"Chính xác thì làm thế nào để tôi có thể lấy được thông tin mà Kelseir muốn?" cô hỏi khẽ, quét qua căn phòng tăm tối. Sắc đậm trông như pha lê từ phía phả xuống các họa tiết lên bàn ăn và mọi người, tạo nên bầu không khí vô cùng ấn tượng, nhưng lại khiến khó có thể phân biệt được mặt của mọi người. Elend có ở đâu đó trong những người này không nhỉ?

"Tối này, một vài người sẽ mời tiểu thưu khiêu vũ," Sazed nói. "Chấp nhận lời mời của họ- điều này sẽ cho tiểu thư cái cớ sau này tìm kiếm họ và hòa nhập vào nhóm của họ. Cô không cần phải tham gia vào cuộc trò chuyện của họ- chỉ cần lắng nghe là được rồi. Tại những vũ hội trong tương lai, có lẽ một số chàng trai trẻ sẽ mời tiểu thư đi cùng họ. Sau đó tiểu thư có thể ngồi vào bàn của họ và lắng nghe những cuộc thảo luận của họ."

"Ý của anh là, chỉ ngồi với người đó suốt quãng thời gian trong vũ hội á?"

Sazed gật đầu. "Nó không phổ biến lắm. Tiểu thư cũng chỉ được khiêu vũ với anh ấy tối đó."

Vin nhăn mặt. Tuy nhiên, cô gạt vấn đề qua một đêm và kiểm tra căn sảnh lần nữa. Có lẽ anh ấy không có ở đây- anh ấy nói rằng anh sẽ tránh những vũ hội nhiều nhất có thể. Ngay cả khi anh ấy ở đây thì anh ấy cũng sẽ lủi thủi đi đâu đó. Mình sẽ không-

Một tiếng thịch vang lên khi có ai đó đánh rơi một chồng sách lên bàn cô. Vin giật mình nhảy lên, quay lại thấy Elend Venture đã kéo ghế ra, rồi ngồi xuống với tư thế thoải mái. Anh tựa lưng vào ghế, hướng người về phía cây nên bên cạnh bàn cô, và bắt đầu mở sách ra đọc.

Sazed nhăn mặt. Vin giấu đi nụ cười, nhìn Elend. Trong anh ta vẫn chẳng có vẻ gì là đã chải tóc, và lại mặc bộ vest không cài cúc. Bộ trang phục không quá tồi tàn, nhưng không sang trọng như những người khác trong bữa tiệc. Nó dường như được thiết kế để mặc rộng rãi và thoải mái, bất chấp những thời trang truyền trống.

Elend lật qua cuốn sách của mình. Vin kiên nhẫn đợi anh nhìn cô, nhưng anh vẫn tiếp tục đọc. Cuối cùng, Vin nhướng mày. "Tôi không nhớ là mình đã cho phép anh ngồi vào bàn của tôi, Ngài Venture." cô nói.

"Đừng bận tâm đến tôi," Elend nói mà không nhìn lên. "Bàn của cô rất lớn- có rất nhiều chỗ cho cả hai chúng ta."

"Có lẽ cả cả hai chúng ta." Vin nói. "Nhưng tôi không chắc về mấy quyển sách này lắm. Những người phục vụ sẽ đặt món ăn của tôi ở đâu?"

"Có chút chỗ trống ở bên trái của cô mà," Elend nói một cách tự nhiên.

Sazed cau mày gần như đít khỉ. Anh bước tới thu dọn đống sắt và đặt xuống sàn cạnh ghế của Elend.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro