Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Renoux gật đầu. "Nhìn thì có vẻ là chúng ta đang gửi tất cả những thứ này bằng sà lan đến đồn điền của tôi ở phía Tây. Tuy nhiên, các sà lan sẽ dừng lại để thả hàng tiếp tế -cũng như những người vận chuyển- tại các hang động của quân nổi dậy. Sà lan và chỉ một vài số người vẫn tiếp tục giả mạo."

Kelseir mỉm cười nói. "Đội quân của chúng ta còn không biết là Renoux có tham gia vào kế hoạc. "Họ chỉ nghĩ là ông ấy là một quý tộc bị chú lừa đảo. Hơn nữa, đây sẽ là cơ hội tốt để chúng ta kiểm tra quân đội. Sau khoảng một tuần tầm đó, chúng ta có thể trở về Luthadel trên một trong những chiếc xà lan của Renoux đi về hướng đông."

(sà lan:))

VIn dừng lại. "Chúng ta?" cô hỏi, đột nhiên tưởng tượng ra hàng tuần trên sà lan, ngắm nhìn khung cảnh buồn tẻ giống nhau ngày qua ngày khi họ di chuyển. Điều đó còn tệ hơn là đi lại giữa Luthadel và Fellise.

Kelsier nâng một bên lông mày. "Nhóc có vẻ lo lắng. Rõ ràng là có ai đó đang rất thích mấy buổi tiệc và khiêu vũ của cô ấy."

Vin đỏ mặt. "Cháu chỉ nghĩ là cháu nên ở đây thôi. Ý cháu là, sau ngần ấy thời gian cháu đã nghỉ ốm, cháu-"

Kelseir giơ tay lên, cười khúc khích. "Nhóc sẽ ở lại; Yeden và chú sẽ là người đi; bọn chú cần kiểm tra quân đội, và Yeden sẽ thay phiên nhau trông chừng để Ham có thể quay trở lại Luthadel. Bọn chú cũng đưa anh trai của chú đi cùng, rồi để anh ấy tập trung với mấy học viên của Bộ ở Vennias. Thật tốt khi nhóc đã quay về- chú muốn cháu dành chút thời gian với anh ấy trước khi bọn chú dời đi."

Vin cau mày. "Với Marsh á?"

Kelseir gật đầu. "Anh ấy là một Misting Tìm kiếm. Đồng đen là một trong những kim loại kém hiểu quả, đặc biết đối với những Mistborn, nhưng Marsh bảo rằng anh ấy có thể chỉ nhóc phải thủ đoạn. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để nhóc có thể tập luyện với anh ấy á."

Vin liếc nhìn về phía đám người đang tụ tập. "Chú ý đâu?"

Kelsier nhăn mặt. "Anh ấy đến trễ."

Đúng là anh em của nhau mà, mình đoán vậy. Vin nghĩ thầm trong lòng.

"Anh ấy sẽ đến đây sớm thôi, cô gái," Lãnh chúa Renoux lên tiếng. "Có muốn nghỉ ngơi chút không?"

Gần đây mình nghỉ ngơi hơi cà chớn, cô lẩm bẩm trong đầu, kiểm soát sự khó chịu của mình. Thay vì đi vào trong dinh thự, cô lại đi lang thang quanh sân, quan sát hàng hóa và công nhân đang đóng gói hàng hóa lên xe để vận chuyển đến cảng địa phương. Nền đất được bảo trì tốt, và mặc dù tro vẫn chưa được dọn sạch nhưng lớp cỏ được cắt tỉa giúp cô không cần phải vén váy nhiều để giữ nó không bị kéo lê.

Ngoài ra, tro bụi khá là dễ tẩy rửa. Chỉ cần với cách giặt đúng đắn và một số loại sà vòng đắt tiền, ngay cả một bộ quần áo màu trắng cũng có thể sạch bong tro. Đó là lí do vì sao quý tộc luôn luôn có những bộ quần áo trông mới cứng. Thật là một điều dễ dàng để phân chia skaa và tầng lớp quý tộc.

Kelseir đã đúng, Vin ngẫm nghĩ. Mình đang dần dần tận hưởng cảm giác là một nữ quý tộc. Và cô lo lắng về những thay đổi mà lối sống này đang mang đến cho cô. Trước kia, vấn đề của cô là đói bụng và bị đói- bây giờ nó là những thứ như những chuyến đi kéo dài và những hẹn đến trễ buổi hẹn. Sao một người lại có thể thay đổi như vậy?

Cô thở dài trong lòng, đi lại giữa đống đồ vật chuyển. Một số túi đồ chứa đầy vũ khí-kiếm, gậy chiến, cung tên-nhưng phần lớn là nguyên liệu thực phẩm. Kelsier nói rằng việc thành lập một đội quân cần nhiều ngũ cốc hơn là thép.

Cô lướt ngón tay dọc theo một chồng hộp, cẩn thận để không chạm vào tro trên đó. Cô đã biết họ sẽ gửi một chiếc sà lan đến, nhưng cô ngờ là Kelseir sẽ đi cùng. Đương nhiên, có lẽ anh ấy vừa mới đưa ra quyết định này- ngảy cả một Kelsier mới cứng, có trách nhiệm cũng là một người vô cùng bốc đồng. Có lẽ đó là đức tính tốt của một người lãnh đạo. Anh không ngần ngại kết hợp ấmy ý tưởng mới, bất kể chúng này ra trong đầu anh từ lúc nào.

Có lẽ mình nên xin đi cùng chú ấy, Vin lơ đãng nghĩ. Mình đã đóng vai nữ quý ộtc quá nhiều rồi. Hôm nọ, cô thấy mình ngồi thẳng lưng trên xe ngựa với tư thế nghiêm nghị, mặc dù thực tế là cô chỉ có một mình. Cô sợ rằng mình sẽ đánh mất bản năng của bản thân- việc trở thành Valette đối với cô gần đây còn tự nhiên hơn là trở thành Vin.

Nhưng đương nhiên là cô không thể rời đi. Cô đã có một cuộc hẹn ăn trưa với Quý cô Flavine, chưa kể đến vũ hội của Hasting nữa- đây sẽ là sự kiện xã hội của tháng. Nếu Valette vắng mặt, sẽ phải mất hàng tuần để sửa chữa những thiệt hại. Ngoài ra, luôn có Elend. Có lẽ anh ấy sẽ quên cô nếu cô biến mất lần nữa.

Có lẽ anh ấy đã quên mày rồi, cô tự nói với bản thân. Anh ấy hầu như không nói chuyên jvới mày trong ba bữa tiệc vừa qua. Giữ nó trong đầu, Vin. Đây chỉ là một trò lừa đảo- một trò chơi, giống nhyư những trò mày đã chơi trước đó. Mày đang xây dựng danh tiếng để thu thập tông tin, chứ không phải để chơi đùa và tán tỉnh.

Cô gật đầu với chính mình, quả quyết. Bên cạnh cô, một vài người skaa đang chất đồ lên một chiếc xe đẩy. VIn dừng lại, đứng acnhj một chồng hộp lớn và quan sát những người đàn ông đó làm việc. Theo Dockson, việc tuyển chọn quân đội đang được tăng thêm.

Chúng ta đang lấy đà, Vin ngẫm nghĩ. Mình đoán là tin tức đang được lan rộng. Điều đó là chuyện tốt- chỉ mong là không quá xa.

Cô quan sát mấy người vận chuyển một lúc, cảm nhận được thứ gì đó... kỳ lạ. Sau một lúc, cô có thể xác định được nguyên nhân khiến họ mất tập trung. Họ liên tục nhìn về Kelsier, thì thầm khi làm việc. Vin tiến lại gần hơn- bám sát vào mép của mấy cái hộp và đốt thiếc.

"..không, chắc chắn là anh ấy." một trong những người đàn ông thì thầm. "Tôi nhìn tháy mấy cái sẹo."

"Anh ấy cao thật sự," một người khác lại nói. 

"Đương nhiên là vậy rồi, Cậu đang mơ tưởng cái gì vậy?"

"Anh ấy đã phát biểu tại buổi gặp mặt tôi tham dự," một người khác lại nói. "Người sống sót khỏi Hathsin." có sự kính sợ trong giọng điệu của anh ấy.

Những người đàn ông tiếp tục đi tới để thu thập thêm những chiếc hộp. Vin nghiêng đầu rồi bắt đầu di chuyển vòng vòng qua các công nahan, lắng nghe. Không phải tất cả đều thảo luận về Kelsier, nhưng rất nhiều. Cô cũng nghe được một số đề cập đến 'Kim loại thứ 11'."

Ra đó là lí do tại sai, Vin suy ngẫm. Động lực của mấy cuộc nổi loạn là từ Kelsier. Những người đàn ông nói với giọng trầm lặng, gần như tôn kính. Vì lý do nào đó, điều đó khiến Vin khó chịu. Cô sẽ không thể chịu được nếu nghe mấy lời tương tự như vậy về mình. Tuy nhiên, Kelseir vượt qua nó dễ dàng; cái tôi lôi cuốn của anh ấy có lẽ chỉ làm tăng thêm những tin đồn.

Mình tự hỏi là liệu chú ấy có bỏ qua mấy chuyện này sau khi phi vụ hoàn thành không nhỉ. Những thành viên khác dường như không quan tâm đếm khả năng lãnh đạo, nhưng Kelsier dường như càng lúc càng giỏi việc đó. Liệu chú ấy có thực sự để quân phản kháng tiếp quản không? Liệu có người đàn ông này có thể từ bỏ cái loại quyền lực đó không?

Vin cau mày. Kelsier là một người tốt; có lẽ anh ấy là một người cai trị tốt. Tuy nhiên, nếu anh ấy cố gắng kiểm soát, điều đó có chút mùi phản bội- phản bội những lời hứa mà anh dã nói với Yeden. Cô không muốn thấy điều đó từ Kelseir.

"Valette," Kelseir gọi.

VIn hơi giật mình, cảm thấy có chút áy náy. Kelsier chỉ về phía chiếc xe ngựa đang tiến vào khuôn viên dinh thự. Marsh đã đến. Cô quay lại khi xe ngựa dừng lại, và cô đến chỗ Kelseir cùng lúc với Marsh.

Kelsier mìm cười, gật đầu với VIn. "Bọn chú chưa sẵn sàng rời đi lúc này," anh nói với Marsh. "Nếu anh có thời gian, anh có thể chỉ con bé vài thứ không?"

Marsh quay về phía cô. Anh ta có dáng người cao (có cơ bắp nhưng không như Kelseir) và mái tóc vàng như Kelseir, nhưng anh không đẹp trai bằng. Có lẽ là sự thiếu vắng của nụ cười.

Anh chỉ tay về phía ban công dinh thự. "Đợi tôi ở đó."

Vin mở miệng định trả lời, nhưng có điều gì đó trên vẻ mặt của Marsh khiến cô ngậm miệng lại. Anh làm cô nhớ lại khoảng thời gian trước đấy, nhiều tháng trước, khi cô chất vấn cấp trên của mình. Cô quay lại, rời khỏi ba người và tiến vào dinh thự.

Mất một lúc để đi lên cầu thang tới phía ban công phía trước. Khi cô đến nơi, cô kéo một chiếc ghế và ngồi cạnh lan can bằng gỗ được quét vôi trắng. Đương nhiên, ban công đã được quét sạch tro bụi. Bên dưới, Marsh vẫn đang trò chuyện với Kelsier và Renoux. Đằng xa, xa hơn cả những người vận chuyển ngổn ngang, VIn có thể nhìn thấy ngọn đòi cằn cỗi bên ngoài thành phố, được chiếu sáng bởi ánh dương đỏ.

Chỉ với vài thagns đóng giả một nữ quý tộc, mình đã cảm thấy mấy những chỗ không được canh tác thật sự thấp kém. Cô chưa bao giờ nghĩ phong cảnh này là 'cằn cỗi' trong suốt những năm cô di chuyển cùng Reen. Và Kelseir nói rằng toàn bộ vùng đất này thậm chí còn màu mỡ hơn cả khu vườn của một nhà quý tộc.

Chú ấy có nghĩ lại về câu nói đó không nhỉ? Có lẽ những người canh giữ có thể ghi nhớ ngôn ngữ và tôn giáo, nhưng họ không tể tạo ra hạt giống những giống loài đã tuyệt chủng từ lâu. Họ không thể làm cho tro bụi ngừng trời và sương mù tan biến. Liệu thế giới có thựuc sự thay đổi đến mức như vậy khi Đế chế biến mất không?

Ngoài ra, chẳng phải Chúa tể có quyền ở vị trí của mình sao? Ông ấy đã đánh bại Deepness, hoặc là ông ấy đã tuyên bố như vậy. Ông ấy đã cứu thế giới, và thế giới -theo một cách vặn vẹo mà nói- đã trở thành của ông ấy. Họ có quyền gì mà cố lấy nó từ ông ấy chứ?

Cô thường xuyên thắc mắc những điều như vậy, mặc dù cô không bày tỏ sự lo lắng của mình với những người khác. Tất cả họ đều có vể cam kết với kế hoạch của Kelseir, một số thậm chí còn chia sẻ tầm nhìn với anh. Nhưng VIn lại do dự hơn. Cô đã học được, như Reen đã dạy, nên hoài nghi về sự lạc quan.

Và nếu có một kế hoạch nào khiến một người phải do dự, thì hẳn phải là cái này.

Tuy nhiên, cô đã đi quá xa để chất vấn bản tahan. Cô biết lý do cô ở lại băng nhóm. Đó không phải là do kế hoạch, đó là do mọi người. Cô thích Kelsier. Cô thích Dockson, Breeze và Ham. Cô thậm chí còn thích cậu nhóc Spook (quái gở) kì lạ và ông chú khó tính của cậu. Đây là một băng nhóm không giống bất kì băng nhóm nào mà cô từng làm việc cùng.

Nhưng lí do này có đáng để em phải hy sinh bản thân mình không?

Giọng của Reen lại vang lên.

Cô ngập ngừng. Gần đây cô ít nghe thấy những lời thì thầm của anh trong tâm trí của mình hơn, nhưng chúng vẫn ở đó. Những lời dạy của Reen, đã thấm sâu vào tâm trí suốt mười sáu năm cuộc đời cô, không thể bị vứt bỏ một cách vu vơ được.

Marsh đến ban công một lúc sau. Anh liếc nhìn cô với đôi mắt cứng rắn của mình, rồi nói. "Kelsier có vẻ mong tôi dành cả tối để huấn luyện Dị năng. Chúng ta hãy bắt đầu thôi."

VIn gật đầu.

Marsh nhìn cô, rõ ràng là mong một câu trả lời từ cô rồi. Vin ngồi yên. Ông chú không phải là người duy nahát có thể nói ngắn gọn đâu.

"Rất tốt," Marsh nói, ngồi xuống bên cạnh cô, chống một tay lên lan can. Giọng của anh nghe có vẻ bớt khi chịu hơn khi anh nói. "Kelsier nói rằng nhóc đã dành rất ít thời gian để rèn luyện những sức mạnh tâm trí thể nội. Đúng không?"

Vin lại gật đầu.

"Tôi nghi ngờ rằng nhiều Mistborn hoàn toàn bỏ bê những sức mạnh này," Marsh nói. "Và đó là một sai lầm. Đồng đỏ và đồng đen có thể không hào nhoáng như những kim loại khác, nhưng chúng có thể sẽ rất mạnh mẽ đốt với những người được đào tạo bài bản. Những Điều viên làm việc thông qua việc thao túng đồng đen, và những Misting ở thế giới ngầm tồn tại phụ thuộc vào đồng đỏ.

Trong hai thứu sức mạnh đó, đồng đen là tứ tinh tế hơn nhiều. Tôi có thể dạy nhóc cách sử dụng nó đúng cách- nếu nhóc thực hành như những gì tôi nói, thì nhóc sẽ có được một lời thế mà rất nhiều Mistborn bỏ qua."

"Nhưng, không phải là những Mistborn khác cũng đốt đồng đỏ à?" Vin hỏi lại. "Đồng đen có tác dụng gì nếu những người mà chú chiến đấu đều miễn nhiễm với năng lực này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro