Chap 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh có dám," VIn nói, nhìn cuốn sách trong túi khi cô cùng anh bước trên lối đi. "Đọc sách khi anh ở bên người khác, không phải em."

"Nhưng đó là cách chúng ta bắt đầu!"

"Và đó cũng là cách mọi thứ kết thúc." Vin nói, nắm lấy tay anh.

Elend mỉm cười. Họ không phải cặp đôi duy nhất đi dạo trên ban công, và phía dưới, những cặp đôi khác cũng chậm rãi xoay vòng theo tiếng nhạc.

Cô cảm nhân jđược cánh tay của Elend, hơi ấm của anh bên cạnh cô. Kelseir nói rằng chú ấy đã cười rất nhiều bởi vì chú ấy cảm thấy mình cần tận hưởng thú vui nào đó trên thế giới- để tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc dường như rất hiếm có ở Đế Chế. Đi dạo với Elend một lúc, Vin nghĩ mình bắt đầu hiểu cảm giác của Kelseir.

"Valette..." Elend chậm rãi nói.

"Cái gì?"

"Anh muốn em rời khỏi Luthadel," anh nói.

"Cái gì á?" 

Anh dừng lại, quay sang nhìn cô. "Anh đã suy nghĩ điều này rất nhiều. Có lẽ em không nhận ra, nhưng thành phố đang trở nên vô cùng nguy hiểm. Rất rất nguy hiểm."

"Em biéte."

"Vậy thì em biết rằng một gia tộc nhỏ không có đồng minh thì hiện sẽ không có chỗ đứng ở trong Khu vực Trung tâm. Bác của em đã rất dũng cảm khi tới đây và cố gắng để tạo dựng, nhưng ông ấy đã chọn sai thời điểm. Anh ... anh nghĩ mọi thứ sẽ sớm vượt quá tầm kiểm soát. Khi nó xảy ra, anh cũng không thể đảm bảo sự an toàn của em."

"Bác của em biết ông ấy đang làm gì, Elend."

"Cái này khác, Valette. Toàn bộ các gia tộc đang sụp đổ. Gia tộc Tekiel không bị bọn cướp tàn sát- mà đó là do gia tộc Hasting. Đó sẽ không phải là cái chết cuối cùng mà chúng ta chứng kiến trước khi chuyện này kết thúc."

Vin ngập ngừng, lại nghĩ đến Shan. "Nhưng... anh vẫn an toàn phải không? Gia tộc Venture- không giống như những gia tộc khá. Nó rất ổn định."

Elend lắc đầu. "Bọn anh thậm chí còn dễ bị ảnh hưởng hỡn những gia tộc khác Valette."

"Nhưng tài sản của gia tộc anh rất lớn," Vin nói. "Và nó cũng không phụ thuộc vào hợp đồng."

"Có thể họ không thấy được thôi," Elend khẽ nói. "nhưng chúng là sự thật Valette. Gia tộc anh đã thể hiện rất tốt và những người khác cho rằng chúng ta có nhiều hơn những gì chúng ta có. Tuy nhiên, với việc đánh thuế của Chúa tể... chà, cách duy nhất để chúng ta có thể duy trì được nhiều quyền lực như vậy ở thành phố là thông qua thu thập. Những thu thập bí mật."

VIn cay mày, và Elend tiến lại gần hơn, nói chuyện gần như đang thì thầm. "Gia tộc của anh khai thác atium của Lãnh chúa, Valette. Sự giàu có từ gia tộc của anh đến từ nó, sự ổn định của bọn anh gần như hoàn toạn phụ thuộc vào ý muốn bất chợt của Chúa tể. Ông ấy không muốn tự mình đi thu thập atium, nhưng ông ấy sẽ rất lo lắng khi lịch giao hàng bị gián đoạn."

TÌm thêm nữa! bản năng nói với cô. Đây là những bí mật; là những gì mà Kelseir cần. "Ồh, Elend," Vin thì thầm. "ANh không nên nói với em những chuyện này."

"Tại sao không?" anh nói."Anh tin tưởng em. Xem này, em cẩn phải hiểu mọi thứ đang nguy hiểm đến nhường này. Việc cung cấp atium gần đây cũng gặp một số rắc rối. Kể từ đó,.. à có chuyên gì đó xảy ra vài năm trước. Kể từ đó, mọi chuyện đã khác. Cha của anh không thể đáp ứng chỉ tiêu của Chúa tể, và lần trước chuyện đó xảy ra.."

"Cái gì vậy?"

"Chà," Elend nói trông có vẻ bối rối. "Hãy cứ nói rằng mọi thứ có thể sẽ trở nên tồi tệ với Venture. Chúa tể phụ thuộc vào đống atium đó, Valette- đó là một trong những phương cách chính mà ông ta kiểm soát quý tộc. Một gia tộc không có aitum sẽ không tự bảo vệ mình khỏi Mistborn. Bằng cách giữ một một lượng dự trữ lớn, Chúa tể kiểm soát thị trường, khiến bản thân ông ta giàu có vô cùng. Ông ta duy trì đội quân của mình bằng cách làm cho atium trở nên khan hiếm, rồi bán nó với lượng nhỏ để lấy một số tiền kinh người. Nếu em biết thêm về kinh tế của Dị năng, điều này có thể sẽ rất có ý nghĩa với em."

Ồh tin em đi. Em còn hiểu nhiều hơn những gì em nghĩ. Và bây giờ em còn biết nhiều hơn những gì em nên biết.

Elend dừng lại, mỉm cười hài lòng khi một thanh tra đi dọc theo lối đi ban công bên cạnh họ. Người tahnh tra ngày nhìn họ khi anh ta đi ngang qua, đôi mắt trầm ngâm trong đống hình xăm."

Elend quay về phía cô ngay khi anh tra đi qua. "Anh muốn em rời đi," anh lặp lại. "Mọi người biết rằng anh đã để ý tới em. Hy vọng là họ sẽ chỉ cho rằng anh đang chọc tức cho mình, nhưng họ vẫn sẽ cố gắng lợi dụng em. Các Đại gia tộc sẽ không ngần ngại tiêu diệt cả gia tộc em chỉ để ánh hưởng tới anh và cha anh. Em phải rời đi."

"Em sẽ... suy nghĩ về nó. " VIn đáp lại.

"Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ đâu. Anh muốn em rời đi trước khi em liên lụy đến chuyện gì đó ở thành phố." Elend cảnh báo.

Bố mày đã ở trong mấy vụ này từ lâu rồi. "Em nói em sẽ suy nghĩ về nó. Nghe này, Elend, em nghĩ anh nên lo lắng về bản thân mình nhiều hơn. Em nghĩ Shan Elariel đang cố làm điều gì đó để tấn công anh."

"Shan?" Elend có chút phấn khích đáp lại. "Cô ta vô hại."

"Em không nghĩ như vậy Elend. Anh cần phải cẩn thận hơn.

Anh ấy cười."Hãy nhìn chúng ta đi... ai cũng đang cố gắng thuyết phục tình hình của người kia đang rất nguy hiểm, và chả ai chịu lắng nghe người kia cả."

Vin ngập ngừng rồi mỉm cười.

Elend thở dài."Em sẽ không nghe anh nói đúng chứ? Anh có thể làm được chuyện gì để khiến em có thể rời đi?"

"Không phải bây giờ," cô khẽ nói. "Nghe này Elend, liệu chúng ta có thể tận hưởng thời gian bên nhau được không? Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như này, chúng ta sẽ không có nhiều cơ hội như bây giờ đâu."

Anh ngập ngừng, rồi gật đầu. Cô vân có thể thấy anh còn bối rối, nhưng anh đã tiếp tục bước đi, để cô nhẹ nhàng nắm tay khi họ đi dạo. Họ đi cùng nhau một lúc, im lặng cho đến khi điều gì đó thu hút sự chú ý của Vin. Cô bỏ tay mình ra khỏi tay anh, thay vào đó chạm vài cái gì đó trên tay anh.

Anh liếc nhìn cô, cau mày bối rối khi cô gõ nhẹ vào chiếc nhẫn trên trên ngón tay. "Nó thực sự là kim loại," cô gói, có chút ngạc nhiên, bất chấp những gì cô đã được bảo.

Elend gật đầu. "Vàng nguyên chất."

"Anh không lo lắng về.."

"Di nhân?" Elend hỏi lại. Anh nhún vai. "Anh không biết- họ không phải là những chuyện mà anh phải đối mặt. Em không đeo kim loại khi rời khỏi điền trang à?"

VIn lắc đầu, gõ nhẹ vào mộ trong những chiếc kẹp trên tóc. "Gỗ sơn," cô nói.

Elend gật đầu. "Khá khôn ngoan. Nhưng, chà, em càng ở Luthadel càng lâu, em sẽ càng nhận ra những gì bọn anh làm ở đây chỉ mang tính thức thời mà thôi. Chúa tể đeo nhẫn kim loại- và do đó quý tộc cũng vậy. Một số triết gia cho rằng đó là một phần của kế hoạch của ông. Chúa tể đeo kim loại bởi vì ông ấy biết quý tộc sẽ bắt chước ông ấy và do đó Điều tra viên có thể sẽ giải quyết được họ."

"ANh có đồng ý với quan điểm đó không? Với người triết gia á?" Vin hỏi tiếp tục nắm tay anh khi họ bước đi.

Elend lắc đầu."Không," anh nói bằng giọng trầm hơn." Chúa tể... ông ấy chỉ kiêu ngạo thôi. Anh đã đọc về những chiếc binh cách đây rất lâu, những người sẽ xông vào trận chiến mà không mặc áo giáo, được cho là để thể hiện họ dũng cảm và mạnh mẽ như nào. Anh nghĩ chuyện là như vậy- mặc dù phải thừa hiện ở một mức độ ở độ tinh tế hơn nhiều. Ông ấy đeo kim loại để phô trương sức mạnh của hình, để cho thấy ông ấy không hề sợ hãi- không hề bị đe dọa- trước bất cứ thứ gì."

Chà, VIn thầm nghĩ, anh ấy sẵn sàng nói rằng gọi Chúa tể kiêu ngạo. Có lẻ mình có thể khiến anh ấy tha hóa thêm chút...

Elend dừng lại, liếc nhìn về phía đồng hồ. "Anh sợ là tối nay sẽ không có nhiều thời gian, Valette."

"Đúng vậy," VIn nói. "Anh cần phải rời đi và gặp gỡ bạn bè." cô liếc nhìn anh, cố gắng đánh giá phản ứng của anh.

Anh ấy có vẻ không ngạc nhiên lắm. Anh chỉ đơn giản là nhướn mày với cô. "Thật vậy, anh sẽ làm vậy. Em có vẻ rất tinh ý."

"Không cần phải quan sát nhiều," Vin nói. "Bất cứ khi nào chúng ta ở Pháo đào, Hasting, Venture, Lekai hay Elariel anh đều đi cùng với một nhóm người."

"Những người bạn nhậu nhẹt của anh ấy mà," Elend mỉm cười đáp lại. "Một nhóm khó có thể xảy ra trong bối cảnh chính trị ngày nay, nhưng lại là nhóm khiến cha anh khó hcịu."

"Anh làm gì trong mấy buổi gặp mặt vậy?" VIn hỏi.

"Phần lớn bọn anh nói chuyện về triết học. Bọn anh là những người khá bận rộn- cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, anh nghĩ là nếu em biết tất cả họ. Bọn anh nói về chính phủ, về chính trị.. về Chúa tể."

"Về chúa tể?"

"Chà, bọn anh không thích một vài điều ông ấy làm với Đế chế."

"Vậy là anh muốn lật đổ ông ấy!" VIn nói.

Elend nhìn cô với ánh mắt lạ lùng. "Lật đổ ông ấy á? Ai cho em cái tư tưởng này vạy, Valette? Ông ấy là Đấng Cai trị - ông ấy là Đức chúa trời. Chúng ta không thể làm bất cứ điều về quyền hành của ông ấy." Anh nhìn đi nơi khác khi họ tiếp tục bước đi. "Không, bạn bè của anh và anh, chúng ta chỉ.. ước gì Đế chế có thể khác đi một chút. Chúng ta không thể thay đổi mọi thứ bây giờ, nhưng có lẽ một ngày nào đó- giả sử tất cả bọn anh đều sống sót trong mấy năm tới- bọn anh sẽ ở vị thế có thể gây ảnh hưởng tới Chúa tể."

"Để làm cái gì?"

"HỪm, hãy xem mấy vụ hành quyết vài ngày trước nhé," Elend nói. "Anh không thấy họ làm được điều gì tốt đẹp cả. Skaa nổi loạn. Để trả thù, Bộ đã hành quyết ngẫu nhiên hàng trăm người. Điều đó chả làm được gì ngoài khiến bọ họ tức giận hơn? Vì vậy, lần sau cuộc nổi loạn sẽ lớn hơn. Phải chăng nó sẽ có nghĩa là Chúa tể sẽ chặt đầu nhiều người hơn? Điều đó sẽ tiếp tục cho tới khi chẳng còn bao nhiêu skaa nữa?"

Vin ngầm ngâm bước đi. "Và anh định làm gì Elend Venture?" sau một lúc cô nói. "nếu anh nắm quyền lực."

"Anh không biết nữa. Anh đã đọc rất nhiều sách- một số lẽ ra anh không nên đọc- và anh chưa tìm được câu trả lời nào phù hợp. Tuy nhiên, anh khá chắc chắn việc chặt đầu người khác sẽ không giải quyết được điều gì. Chúa tể đã ở đây trong khoảng thời gain rất dài- ai đó sẽ nghĩ ông ấy sẽ tìm ra được cách tốt hơn. Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này sau.." Anh đi chậm lại, quay sang nhìn cô.

"Đến lúc rồi à?" cô hỏi anh.

Elend gật đầu. "Anh đã hứa là sẽ gặp họ, và họ đang chờ anh. Anh nghĩ rằng anh có thể nói với họ là anh đến muốn.."

Vin lắc đầu. "Đi uống chút gì với bạn anh đi. Em sẽ ổn thôi- em vẫn còn một vài người để nói chuyện cùng. " Cô cần phải quay trở lại làm việc; Breeze và Dockson đã dành nhiều giờ lập kế hoạch và chuẩn bị những lời nói dối mà cô phải tung, và họ sẽ đợi cô báo cáo lại tại cửa hàng của Clubs sau bữa tiệc.

E;end mỉm cười. "Có lẽ anh không nên lo lắng cho em nhiều như vậy. Ai mà biết được- xét đến mọi thủ đoạn chính trị, có thể gia tộc Renoux sẽ sớm nắm quyền trong thị trấn còn anh sẽ chỉ là một kẻ ăn xin hèn mọn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro