Untitled Part 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó có vấn đề gì sao? cô thầm nghĩ. Mình đã biết bí mật của Chúa tể, nhưng nó cho mình biết điều gì? Ông ta là một người bê vác? Một người hầu? Một người Terris?

Một Feruchemist.

Cô choáng váng quan sát, và một lần nữa nhìn lên cặp vòng tay lấp lánh của Chúa tể. Những chiếc vòng tay bàng kim loại, nhưng chiếc vòng tay xuyên qua ông ta từ nhiều chỗ. VÌ vậy... chúng sẽ không bị ảnh hưởng bởi Dị năng. Nhưng tại sao ông ta lại làm điều đó? Không phải ông ta được cho là đeo Kim loại là thể hiện sự dũng cảm. Ông ta không lo lắng về việc Kéo hay Đẩy hay sao.

Hoặc ,đò là những gì ông ta tuyên bố. Nhưng, điều gì nếu tất cả những kim loại mà ông ta đeo- nhẫn, vòng tay, thời gian mà ông ta trao cho quý ộtc- chủ đơn giản là thứ gây xao lãng?

Điều hướng suy nghĩ để khiến mọi người không tập trung vài cặp nẹp này, xoắn quanh phần cẳng tay. Nó có thực sự dễ dàng như vậy không? cô nghĩ khi sức nặng của Chúa tể đang chuẩn bị nghiền ép cô.

Thiếc 91% của cô đã gần biến mất. Cô gần như không thể suy nghĩ. Tuy nhiên, cô đốt sắt. Chúa tể có thể cảm nhận xuyên qua đám mây đồng đỏ. Cô cũng vậy. Bằng cách nào đó, họ giống nhau. Nếu ông ta có thể tác động lên kim loại bên trong cơ thể, cô cũng vậy.

Cô đốt thiếc, cố gắng tập trung, Đẩy nó mảnh nhất có thể. Cô vẫn giưa thiếc 91% bùng cháy, cố gắng để không bị nghiền nát, và bằng cách nào đó cô biết rằng mình không còn thở nữa.

Sương mù vây quanh cô, nhảy múa với Dị năng của cô. Cô sắp chết. Cô biết điều đó. Cô gần như không thể cảm nhận được cơn đau nữa. Cô đang bị nghiền nát. Nghẹt thở.

Cô đang chìm vào màn sương.

Hai đường mờ ảo xuất hiện. Cô hét lên, Kéo bằng một sức mạnh mà trước nay cô chưa từng biết. Cô bùng nổ sắt mạnh và mạnh hơn nữa, cú đẩy của Chúa tể đã đem lại cho cô đòn bẩy mà cô cần để cô Kéo vòng tay của gã ta. Tức giận, tuyệt vọng, và đau đớn trộn lẫn trong cô, và Đẩy là thứ đọng lại duy nhất trong tâm trí cô.

Thiếc 91% của cô đã hết,

Hắn ta giết chết Kelsier!

Những chiếc vòng bị xé toạc. Chúa tể kêu lên đau đớn, một âm thanh mở hồ, xa xăm lọt vào tai Vin. Sức nặng đột ngột thả cô ra, và cô ngã xuống thở hổn hện, tầm nhìn mở ảo. Những vòng tay đẫm máu rơi xuống đất, tuột khỏi cô, trượt trên nền đá cẩm thạch và đáp xuống trước mặt cô. Cô ngước lên, sử dụng thiếc để làm rõ tầm nhìn.

Chúa tể vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt mở to kinh hãi, cánh tay đẫm máu. Hắn ta thả Marsh ra, lao về phía cô và mấy cái vòng tay rách nát. Tuy nhiên, với chút sức lựuc cuối cùng- thiếc 91% đã cạn kiệt- Vin đẩy vào vòng tay, bắn chúng xuyên qua Chúa tể. Ông ta kinh hòng quay lại, nhìn những vòng tay bay ra ngoài cửa sổ vỡ tan.

Ở phía xa, mặt trời đã phá vỡ đường trân trời. Những chiếc vòng rơi xuống trong ánh sáng của nó, lấp lánh một lúc trước khi lao xuống thành phố.

"Không!" Chúa tể la lên, bước về phía cửa sổ.

Cơ bắp của ông ta mềm nhũn, xẹp xuống giống như Sazed. Ông ta nhìn lại Vin, tức giận nhưng khuôn mặt của ông ta không còn là một chàng trai trẻ nữa. Ông ta đã trung niên, nét trẻ trung đã biến mất.

Bước tiếp theo của ông ta trông thật yếu ớt. Ông ta bắt đầu run rẩy vì gắng nặng tuổi già, lưng còng, da chùng, tóc ngày càng rũ xuống. 

Sau đó, ông ta ngã xuống sàn.

Vin ngả  người ra sau, đầu óc cô rối mù vì đau. Cô nằm đó.. một lúc. Cô không thể suy nghĩ.

"Tiểu thư!" một giọng nói vang lên.; Và rồi, Sazed ở bên cạnh cô, trán anh ta ướt đấm mồ hôi. Anh ta đưa tay ra đổ thứ gì đó xuống cổ họng cô, và cô nuốt nó xuống.

Cơ thể cô biết phải làm gì. Cô theo phản xạ đốt thiếc để tăng cường sức mạnh cho cô. Cô bùng nổ thiếc, và sự nhạy cảm tăng một cách đáng kinh ngạc khiến đột ngột bừng tình. Cô thở hổn hển, nhìn lên khuôn mặt lo lắng của Sazed.

"Cẩn thận Tiểu thư." anh nói, kiểm tra chân cô/ "Xương bị gãy, mặc dù nó chỉ bị ở vài chỗ."

"Marsh. "cô nói, kiệt sức. "Ra kiểm tra Marsh."

"Marsh?" Sazed hỏi lại. Rồi nhìn thấy một ĐIều tra viên đang khẽ cửa quậy trên sàn cách đó không xa.

"Ôi Chúa ơi!" Sazed thốt lên, chạy về phía Marsh.

Marsh rên rỉ, ngồi dậy. Anh ôm bụng bằng một tay. "Đó là... cái gì vậy..?"

Vin liếc nhìn thân hình khô héo trên mặt đất cách đó không xa. "Đó chính là ông ta. Chúa tể. Ông ta đã chết."

Sazed cau mày tò mò, đứng dậy. Anh mặc một chiếc áo choàng màu nâu và mang theo một câu giáo gỗ đơn giản. Vin lắc đầu khi nghĩ đến thứ vũ khí đáng thương như vậy phải đối mặt với thứ sinh vật suýt giết chết Marsh.

Đương nhiên rồi. Theo một cách nào đó, tất cả chúng ta đều vô dụng. Chúng ta lẽ ra phải chết, chứ không phải ông ta.

Mình đã kéo được đống vòng tay đó á. Tại sao? Tại sao mình có thể làm được điều mà hắn ta có thể?

Tại sao mình lại khác biệt?

"Tiểu thư..." Sazed chậm rãi nói. "Tôi nghĩ ông ta chưa chết. Ông ta.. vẫn còn sống."

"Cái gì á?" Vin cau mày hỏi. Cô gần như không thể suy nghĩ vào lúc này. Sẽ có thời gian để giải quyết câu hỏi của cô sau. Sazed đã đúng- sinh vật già nua đó chưa chết. Thực ra thì nó đang di chuyển một cách đáng thương trên sàn, bò về phía cửa sổ vỡ. Hướng tới nơi vòng tay của gã biến mất.

Marsh loạng choạng đứng dậy, bảo Sazed đi tới chỗ khác. "Tôi sẽ nhanh chóng hồi phục thôi. Anh để ý con bé đi."

"Giúp tôi đứng dậy," Vin nói.

"Tiểu thư..." Sazed không đồng tình nói.

"Làm ơn Sazed," 

Anh thửo dài đưa cô cây giáo gỗ. "Đây, dựa vào đó đi." CÔ cầm lấy nó, và anh giúp cô đứng dậy.

Vin dựa người vào trục, tập tễnh cùng Marsh và Sazed tiến về phía Chúa tể. Hình dáng đang bò tới mép phòng, nhìn ra thành phố qua khung cửa sổ vỡ bụn.

Tiếng bước chân của Vin vang lên trên kính vỡ. Mọi người lại reo hò bên dưới, mặc dù cô không thể nhìn thấy họ, cũng như không thể thấy họ đang cổ vũ điều gì.

"Lắng nghe," Sazed nói. "lắng nghe đi, vị thần của chúng ta. Ông có nghe được họ đang cổ vũ không? Những lời đó không hề dành cho ông- những người này chưa bao giờ cổ vũ cho ông. Tối nay họ sẽ tìm được một thủ lĩnh mưới, một niềm tự hào mới."

"Những,,, thanh tra của ta..." Chúa tể thì thầm.

"Các thanh tra sẽ quên đi ông." Marsh nói. "Tôi sẽ lo chuyện đó. Các ĐIều tra viên khác đã chết, bị giết bởi chính tay của ta. Tuy nhiên, các prelan đã tập hợp lại và chứng kiến chuyện ông trao quyền lực cho Tòa Án Dị Giáo. Tôi là Điều tra viên duy nhất còn ở Luthadel. Bây giờ tôi sẽ cai quản nhà thờ của ông."

"KHÔNG.." Chúa tể thì thầm.

Marsh, Vin và Sazed dừng lại thành một nhóm rách rưới, nhìn xuống ông già. Trong ánh sáng ban mai, Vin có thể nhìn thấy một đám đông người đứng trước bục lớn, giơ vũ khí lên thể hiện sự tôn trọng.

Chúa tể đưa mắt nhìn đám đông, và nhận thức cuối cùng về sự thất bại của mình như đã tác động mãnh mẽ tới ông ta. Ông ta nhìn lại vòng tròn những người đã đánh bại ông.

"Các người không thể hiểu được," ông ta thở khò khè. "Các người không thể nào biết được ta làm gì cho nhân loại. Ta là vị thần của các ngươi. Bằng cách giết ta, các người đã tự đưa mình tới cái chết...."

Vin liếc nhìn Marsh và Sazed. Từng người trong số họ chậm rãi gật đầu. Chúa tể bắt đầu ho và dường như ông ta già đi rất nhiều.

Vin dựa vào Sazed, cô nghiến răng chống lại cơn đau của đôi chân đã gãy ."Tôi mang đến cho ông một lời nhắn từ một người bạn của chúng tôi," cô lặng lẽ nói. "Chú ấy muốn ông biết rằng chú ấy chưa chết. Chú ấy không thể bị giết.

CHÚ ẤY LÀ NIỀM HY VỌNG.

Rồi cô giơ ngọn giáo lên và đâm thẳng vào trái tim của Chúa tể.

///Lời của ai đó///

Kỳ lạ thay, đôi khi, tôi cảm nhận được sự bình yên từ thâm tâm. Mọi người sẽ nghĩ rằng sau tất cả những gì tôi đã chứng kiến- những gì ôti đã chịu đựng- linh hồn của tôi sẽ là một mớ hỗn độn của lo âu, phiền não, và u sầu. Thông thường, nó chỉ có vậy.

Nhưng sau đó, có sự bình yên.

Đôi khi tôi cảm nhận được điều đó, giống như bây giờ, khi nhìn chằm chằm những vách đá đóng băng và những ngọn núi trắng tuyết trong buổi sáng tĩnh lặng, ngắm bình minh hùng vĩ đến mức tôi biết rằng sẽ không có gì sánh được với nó.

Nếu có những lời tiên tri, nếu có một Anh hùng của Thời đại, thì tâm trí tôi thì thầm rằng phải có thứ gì đó chỉ đường cho tôi. Có cái gì đó đang theo dõi tôi; một cái gì đó quan tâm. Những lời thì thâm yên bình này cho tôi biết một sự thật mà tôi rất tin tưởng.

Nếu tôi thất bại, sẽ có người có thể làm được điều tôi không thể.


PHẦN KẾT

"Điều duy nhất mà tôi có thể kết luận, Ngài Marsh," Sazed nói, "Là Chúa tể vừa là một Feruchemist và một Dị nhân."

Vin cau mày, ngồi tren một tòa nhà gần rìa khu ổ chuột skaa. Cái chẫn đã gãy của cô được- Sazed nẹp cẩn thận- treo trên mép sân thượng, lủng lẳng trong không trung.

Cô đã ngủ hầu hết thời gian trong ngày- dường như Marsh cũng vậy, người đứng bên cạnh cô. Sazed đã mang truyền tin tới những người còn lại trong băng, nói với họ ràng Vin còn sôgns. Rõ ràng là không có sự thương vong đáng kể nào trong số những người khác - điều mà VIn rất vui. Tuy nhiên, cô vẫn chưa gặp họ. Sazed đã nói với họ rằng cô cần nghỉ ngơi và họ đang bận thành lập chính phủ mới với Elend.

"Một Feruchemist và một DỊ nhân," Marsh suy ngẫm nói. Anh hồi phục thực sự nhanh- mặc dù Vin vẫn bị bầm tím, gãy xương và vết cắt sau trận chiến, nhưng dường như anh ấy đã lành lại chiếc sương sườn bị gãy của mình. Anh cúi xuống, đặt một tay lên đầu gối, nhìn ra ngoài thành phố bằng những chiếc gai thay vì đôi mắt.

Làm thế nào mà chú ấy có thể nhìn thấy vậy? Vin tự hỏi.

"Đúng vậy thưa ngài Marsh," Sazed giải thích. "Ngài thấy đấy, tuổi trẻ là thứ gì nhất mà Feruchemist có thể cất trữ. Đó là một quá trình khá vô ích- để tích lũy khả năng cảm nhận và trông trẻ hơn một tuổi, người đó sẽ phải dành một phần cuộc đười để cảm thấy và trông giống như già đi một tuổi. Thông thường, các Người canh giữ sử dụng khả năng này để ngụy trang, thay đổi độ tuổi để đánh lửa người khác và lẩn trốn. Tuy nhiên, ngoài điều này ra chưa từng có ai thấy khả năng nào khác của năng lực này.

Tuy nhiên, nếu một Feruchimist cũng đồng thời là một Dị nhân, người đó cũng có thể đốt kim loại mà họ đang dự giữ, giải phóng năng lượng bên trong chúng lên gấp mời lần. Tiểu thư Vin trước đó đã từng đốt một số kim loại của tôi nhưng mà không thể lấy được nguồn sức mạnh. Tuy nhiên, nếu ta có tehẻ tự tạo ra một kho chứa Feruchemist, rồi đốt chúng để có thêm năng lượng."

Marsh cau mày. "Tôi không đồng tình với ý kiến này Sazed."

"Tôi xin lỗi," Sazed nói. "Có lẽ đây là một điều khó hiểu nếu không có kiến thức nền tảng về cả Dị năng và Feruchemical. Hãy để tôi xem xét thêm thì tôi mới có thể giải thích tốt hơn được. ĐIểm mấu chốt giữa sự khác biệt của Dị năng và Feruchemy là gì?

"Dị năng là lấy sức mạnh từ kim loại," Marsh nói. "Feruchemy lấy sức mạnh từ chính chủ nhân của nó."

"Chính xác," Sazed nói. "Vì vậy, điều mà Chúa tể đã làm- tôi đoán là vậy- là kết hợp hai khả năng này. Ông ta sử dụng một trong những thuộc tính chỉ có ở Feruchemy- đó là thay đổi độ tuổi của ông ta- nhưng thay vào đó lại cung cấp năng lượng bằng Dị năng. Bằng cách đốt kho chứa Feruchemist do chính ông ta tạo ra, ông ta đã thành công tạo ra một kim loại Dị năng mới cho chính mình - thứ khiến ông ta trẻ hơn khi đốt nó. Nếu suy đoán của tôi là chính xác, ông ta sẽ có được nguồn tuổi trẻ vô hạn, vì ông ta lấy phần lớn sức mạnh từ chính kim loại chứ không phải từ chính cơ thể mình. Tất cả những gì ông ta cần phải làm là thỉnh thoảng dành thời gian già đi để dành cho mình kho dự trữ Feruchemist để đốt cháy và luôn trông trẻ trung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro