Untitled Part 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Feruchemy hoàn toàn là sức mạnh thể nội," Kelseir nói bằng giọng tự nhiên. "Nó có thể cung cấp một số thứ giống như chúng ta có được từ thiếc 91% và thiếc- sức mạnh, sức bên, thị lực- nhưng mỗi thuộc tính đều phải được lưu trữ riêng biệt. Nó cũng có thể nâng cao nhiều thứ khác- những thứ mà Dị năng không thể làm được. Trí nhớ, tốc độ thể chất, sự nhận thức của tâm trí... thậm chí một số thứ rất kỳ lạ, như trọng lượng cơ thể hoặc tuổi tác vật lí, đều có thể được thay đổi bởi Feruchemy."

"Vậy là nó mạnh hơn DỊ năng đúng không?" VIn hỏi.

Kelseir nhún vai. "Feruchemy không có bất kỳ xức mạnh thể ngoại nào- nó không thể Đẩy và Kéo cảm xúc, hay Thépđẩy và Sắpkéo. Và, điểm yếu lớn nhất của Feruchemy là cháu phải lưu trữ tất cả những khả năng đó bằng cách lấy nó từ cơ thể cháu.

Muốn mạnh hơn gấp đôi trong một khoảng thời gian? Chà, cháu sẽ phải dành vài giờ mệt mỏi để lưu trữ thể chất. Nếu cháu muốn lưu trữ khả năng hồi phục nhanh chóng, cháu sẽ phải giành nhiều thời gian để cảm thấy ốm yếu. Trong DỊ năng, bản thân kim loại là nhiên liệu của chúng ta- nói chung chúng ta có thể tiếp tục làm việc miễn là chúng ta có đủ kim loại để xài. Ở Feruchemy, kim loại chỉ là thứ lưu trữ- cơ thể của cháu chính là nguyên liệu thực sự.

"Vậy ăn cắp kim loại lưu trữ của người khác có được không?" Vin tò mò hỏi lại.

Kelseir lắc đầu. "Không hoạt động- Feruchemists chỉ có thể sử dụng sức mạnh mà nó đã tự mình tạo ra."

"Ôh."

Kelsier gật đầu. "Vì vậy, sẽ không. Chú không thể nói rằng Feruchemy mạnh mẽ hơn DỊ năng. Cả hai đều có những điểm mạnh và giới hạn. Ví dụ nhá, một Dị nhân chỉ có thể bùng nổ sức mạnh mở mức độ nào đó, vì vậy sức mạnh của anh ta bị giới hạn. Feruchemist thì không có kiểu giới hạn như vậy; nếu một Feruchemist có đủ lượng sức mạnh gấp đôi bình thường trong vòng một giờ, thì anh ta có thể chọn mạnh gấp 3 lần trong khoảng thời gian ngắn hơn-hoặc 4, 5, hay thậm chí 6 lần trong khoảng thời gian ngắn hơn nữa."

Vin cau mày. "Nó nghe có vẻ là một lời thế vô cùng lớn."

"Đúng vậy, "Kelseir đáp lại, thò tay vào bên trong áo choàng và lấy ra một lọ có vài hạt atium. "Nhưng chúng ta có cái này. Chả có vấn đề gì nếu một Feruchemist có thể mạnh gất 5 người hay mạnh gấp 50 người- nếu chú biết hắn ta sẽ làm gì tiếp theo, chú sẽ đánh bại anh ta."

Vin gật đầu.

"Đây," Kelseir nói, mở cái lọ và lấy một cái hạt ra. ANh lấy ra một lọ khác, trong này đầy dung dịch cồn thông thường, và thả cái hạt vào trong đó. "Lấy cái này đi. Cháu có thể sẽ cần nó đó."

"Tối nay á?" VIn hỏi lại, nhận lấy cái lọ.

Kelseir gật đầu.

"Nhưng, chỉ là Marsh thôi mà."

"Có thể là như vậy," Anh đáp lại."Nhưng nhỡ đâu đó có thể là thanh tra đã bắt được anh ấy và ép anh ấy viết bức thư. Cũng có thể là họ đang theo sau anh ấy, hoặc họ đã bắt được anh ấy và đã tra tấn để tìm hiểu về cuộc gặp mặt. Marsh đang ở một nơi rất nguy hiểm- hãy nghĩ đến việc cháu làm ở vũ hội á, ngoài trừ là thay các quý tộc thành thanh tra và Điều tra viên."

Vin rùng mình. "Cháu nghĩ là chú nói cũng đúng đó," cô nói, cất cái lọ đi."Chú biết đấy, chắc có gì đó không ổn với cháu- cháu thậm chí còn không nghĩ thứ này đáng giá bao nhiêu nữa."

Kelseir không đáp lại ngay. "Chú cũng quên mất là nó đang giá như nào." anh khẽ đáp lại.

"Cháu.." Vin ngừng nói,nhìn xuống tay của anh. Anh thưognf mặc áo sơ mi dài tay và đeo găng tay; danh tiếng của anh đã khiến việc lộ ra vết sẹo ở nơi công cộng rất nguy hiểm. Tuy nhiên vin biết chúng vẫn ở đó. Giống như hàng ngàn vết xước nhỏ chồng lên nhau.

"Dù sao thì," Kelseir lên tiếng, "cháu đã đoán đúng về nhật kí đó- chú đã hy vọng là nó đề cập đến Kim loại thứ 11. Nhưng, Dị năng thậm chí còn không được đề cập đến khi mà ông ta nói đến Feruchemy. 2 sức mạnh này có khá nhiều điểm tương động, cháu sẽ nghĩ rằng hắn ta sẽ so sánh chúng."

"Có lẽ ông ta lo lắng có ai đó đọc được quyển sách, và không muốn vứt bỏ nó đi vì ông ta là một DỊ nhân." 

Kelseir gật dầu. "Có thể là vậy. Không thể nào mà lúc đó gã ta chưa Thức tỉnh được. Bất cứ điều gì xảy ra ở Dyã núi Terris đã thay đổi anh ta từ một người hùng trở thành một bạo chúa; có lẽ nó cũng đã thức tỉnh của họ. Chú đoán là chúng ta sẽ không biết được nó cho đến khi Saze hoàn thành bản dịch."

"Anh ấy sắp xong chưa?"

Kelsier gật đầu. "Chỉ còn lại một phần nhỏ- hy vọng là phần quan trọng. Chú cảm taháy có chút thất vọng với cái quyển sách. Chúa tể còn không nói với chung ta là hắn ta định làm gì ở trong dãy núi! Hắn ta tuyên bố mình sẽ làm gì đó để bảo vệ toàn thế giới, nhưng đó chắc chỉ là cái tôi đang lộ ra của gã."

Đối với mình thì ông ấy không có vẻ tự cao tự đại cho lắm, VIn thầm nghĩ. Thực ra thì ngược lại.

Kelseir nói tiếp. "Bất kể như nào, chúng sẽ biết được thêm điều gì đó khi những phần cuối cùng được dịch xong."

Trời đã tối, và VIn phải đốt thiếc để nhìn rõ những gì bên ngoài. Con phố bên ngoài cửa sổ, trở nên rõ ràng hơn, có sự kết hợp kỳ lạ giữa bóng tối và độ sáng nhờ vào đôi mắt được tăng cường bởi thiếc. Theo logic, cô biết là trời đã tối. Nhưng, cô vẫn có thể nhìn rõ. Không giống như lúc ở trong ánh sáng thông thường- mọi thứ đều tĩnh lặng- nhưng dù sao thì nó cũng là cảnh tượng. 

Kelsier kiểm tra đồng hồ bỏ túi.

"Bao lâu rồi?" VIn hỏi.

"Lại nửa tiếng rồi," Kelseir nói. "giả sử là anh ấy đến đúng giờ- và chú cũng ngờ nghi là chú ấy sẽ đến. DÙ sao thì anh ấy cũng là anh trai của chú mà."

VIn gật đầu, khoanh tay đi lại theo bậu cửa sổ đã vỡ. Dù chỉ là một miếng rất nhỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy thoái mải khi có được aitum Kelsier đưa cho cô.

Cô dừng lại. Nghĩ về atium đã gợi nhớ cho cô thứ gì đó quan trọng. Thứ gì đó thỉnh thoảng đã khiến cô phiền muộn ."Chú chưa bao giờ dạy cháu về kim loại thứ 9!" cô quay người buộc tội anh.

Kelseir nhún vai. "Chú đã bảo cháu là nó cũng không quá quan trọng mà."

"Có đó. Nó là cái gì vậ? Một hợp kim của aitum à. Cháu nghĩ là vậy?"

Kelseir lắc đầu. '' Không, hai kim loại cuối cùng không theo tiêu chuẩn giống như 8 kim loại cơ bản. Kim loại thứ 9 là vàng."

"Vàng?" Vin hỏi lại. "Nó á? Thế thì cháu có thể tự xài nó từ lâu rồi!"

Kelsier cười khúc khích. " Cứ cho là cháu muốn đi. Nhưng đốt vàng là một ... trải nghiệm không dễ chịu lắm."

Vin nheo mắt lại, rồi lại quan sát mọi thứu bên ngoài cửa sổ. Mình sẽ tự xem thửu, cô thầm nghĩ.

"Cháu nhất định sẽ thử nó đúng không?" Kelseir mỉm cười nói.

Vin không đáp lại.

Kelseir thở dài, thò tay vào thắt lưng và lấy ra một hộp vàng và một tập hồ sơ. "Có lẽ cháu nên mua đồ trong mấy chỗ này." anh nói và giơ tập tài liệu lên. "Tuy nhiên, nếu cháu dự định tự thu tập kim loại, trước tiên hãy đốt một chút để đảm bảo nó có chuẩn nguyên chất hay được pha trộn đúng cách hay không."

"Nếu không thì sao?" Vin hỏi lại.

"Cháu sẽ thấy thôi," Kelseir nói, rồi cất tài liệu đi."Nhớ cơn đau từ cái vụ lạm dụng thiếc 91% không?"

"THì sao?"

"Kim loại được trộn sai còn tệ hơn thế nhiều," Kelseir nói. "Tệ hơn rất nhiều. Mua kim loại khi cháu có thể- ở bất kì thành phố nào, cháu cũng sẽ tìm thấy một nhóm thương nhân nhỏ có thể cung cấp kim loại dạng bột cho DỊ nhân. Nhưng thương nhân đó có thể đảm bảo rằng tất cả kim loại của họ đều nguyên chất- một Mistborn gắt gỏng hay đau đầu không phải là loại khách hàng mà mấy người đó muốn giao dịch." Kelsier cất đồ xong, rồi sau đó lấy vải mảnh vàng trên một miếng vải hình vuông. Anh lấy một viên bằng ngón tay rồi nuốt nó.

"Cái này tốt," anh nói, đưa cho cô miếng vải. " vải."Xài nó đi- hãy nhứo rằng, đốt kim loại thứ 9 là một trải nghiệm khá kì lạ."

Vin gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chút lo sợ. Mày sẽ không bao giờ biết được nếu mày không tự mình thử nghiệm, cô thầm nghĩ, rồi đổ những ảnh vụn như bụi vào trong miệng. Cô nuốt chúng bằng một ít nước trong bình của mình.

Một nguồn kim loại mới xuất hiện bên trong cô- không quen thuộc và kì lạ so với 9 kim loại mà cô đã biết. Cô nhìn lên Kelseir, hít một hơi, rồi đốt vàng.

Cô thấy cô ở hai nơi cùng một lúc. Cô có thể nhìn thấy chính mình, và cô cũng có thể nhìn thấy chính mình.

Một trong số đó là một người phụ nữ xa lạ, đã thay đổi và biến đổi từ một cô gái mà cô đã luôn là. Cô gái đó cẩn thận và thận trọng- một cô gái sẽ không bao giờ đốt một kim lạ chỉ dựa vào lời nói của một người đàn ông. Người phụ nữ này thật ngu ngốc; cô đã quên nhiều thứ đã giúp cô sinh tồn lâu đến như vậy. Cô uống nước do người khác chuẩn bị. Cô kết thân với những người xa lạ. Cô không theo dõi những người xung quanh mình. Cô vẫn cẩn thận hơn hầu hết người khác, nhưng cô đã thay đổi quá nhiều.

Con người kia của cô là thứ cô luôn thầm ghét. Một đứa trẻ. Gầy gò đến mức dơ xương, cô ấy cô đơn, đáng ghét và không đáng tin. Cô không yêu quý ai và chả có ai yêu quý cô cả. Cô luôn tự nhủ với chính mình rằng cô không quan tâm. Có điều gì đáng sống không? Phải có. Cuộc sống không thể thảm hại như vậy được. Tuy nhiên, nó phải như vậy. Không có điều gì khác

Vin là cả hai. Cô đứng ở hai nơi, di chuyển cả hai cơ thể, vừa là một cô gái và vừa là quý cô. Cô đưa tay lên với vẻ do dự, hơi lung lay- mỗi người một cái và chạm vào mặt mình.

Vin thở hổn hển và nó biến mất. Cô cảm thấy một cảm xúc đột ngột dâng trào, một cảm giác vô dụng và bổi rối. Trong vòng không có ghế nên cô chỉ ngồi xổm xuống đất, ngồi quay lưng vào tường, co đầu gối lên, vòng tay ôm lấy chúng.

Kelsier bước tới, ngồi xổm xuống đặt tay lên vai cô. "Không sao đâu."

"Đó là cái gì vậy?" cô thì thầm.

"Vàng và atium là những kim loại bổ sung cho nhau, giống như một cặp kim loại khác vậy." Kelseir giải thích. "Atium cho phép cháu thấy tương lai một cách nhẹ nhàng. Vàng hoạt động thei cách tương tự, nhưng nó sẽ để cháu nhìn thấy quá khứ. Hoặc ít nhất một cái nhìn thoáng qua về phiên bản khác của chính mình trong quá khứ, nếu cháu đã thay so với quá khứ."

Vin rùng mình. Trải nghiệm cảm giác làm 2 người trong cùng một lúc, nhìn thấy cả 2 cùng một lúc, thực sự rất kỳ lạ. Cơ thể cô vẫn còn run vẩy và tâm trí côn không còn cảm thấy... ổn nữa.

May mán thay cảm giác đó dường như đã yếu dần. "Hãy nhớ nhắc cháu phải lắng nghe chú trong tương lai. Hoặc ít nhất là khi chú nói về DỊ năng ."

Kelsier cười khúc khích. "Chú đã cố gắng gạt nó ra khỏi đầu cháu càng lâu càng tốt. Nhưng, lúc nào đó cháu sẽ phải thử nó thôi. Cháu sẽ vượt qua nó."

VIn gật đầu. "Nó... gàn như đã biến mất rồi. Nhưng, đó không chỉ là ảo ánh, Kelsier. Nó là thật. Cháu có thể chạm vào cô ấy, cái tôi khác."

"Nó có thể sẽ cảm thấy như vậy," Kelsier nói. "Nhưng cô ấy không có ở đây- ít nhất là chú không nhìn thấy cô ấy. Nó là một ảo giác."

"Tầm nhìn của atium không chỉ là ảo giác," Vin nói. "Cái bóng thực sự cho thấy người đó sẽ làm gì."

"Đúng vậy," Kelsier nói tiếp. "Chú không rõ nữa. Vàng rất kì lạ, Vin. Chú không nghĩ bất ai có thể hiểu nó. Người huấn luyện chú, Gemmmel, bảo rằng một cái bóng hình của vàng là một người không tồn tại- nhưng có thể đã tồn tại, Một người mà cháu có thể đã trở thành, mà cháu không đưa ra những lựa chọn nhất định. Gammel có chút thần kinh nên chú cũng không chắc mình có thể tin vào những gì ông ấy nói."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro