Untitled Part 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đứng sừng sững ở ngưỡng cửa, chắn mất tầm nhìn của Vin.

Cô đốt thiếc và thiếc 91% ngay lập tức, cúi người xuống, lẵng nghe những kẻ tấn công. Nhưng chỉ có im lặng.

"Không.." Kelsier thì thầm. 

Sau đó VIn nhìn thấy dòng chất lỏng màu đỏ sẫm rỉ ra quanh chân Kelseir. Nó đọng lại một chút rồi bắt đầu nhỏ giọt xuống bậc thang đầu tiên.

Ôi, Chúa tể..

Kelsier loạng choạng bước vào phòng. VIn đi theo, nhưng cô biết mình sẽ thấy gì. Xác chết nằm gần giữa căn phòng, bị bong ra và bị phân mảnh, đầu bị nghiền nát hoàn toàn. Nó hầu như không thể nhận ra là con người. Bức tường bị nhuốm máu đỏ.

Một cơ thể có thể thực sự tạo ra nhiều máu như vậy? Cũng giống như lần trước, ở tầng hầm hang ổ Camon- chỉ có một nạn nhân duy nhất.

"Điều tra viên," VIn thì thầm.

Kelseir bất chấp máu me, khuỵu gối cạnh xác của Marsh. ANh giơ tay lên như muốn chạm vào cơ thể không có da, nhưng vẫn cứng người ở đó, choáng váng.

"Kelseir," Vin khẩn trương nói. "Việc này mới xảy ra gần đây- ĐIều tra viên có thể ở gần đây."

ANh không di chuyển.

"Kelsier!" Vin quát.

Kelsier bừng tỉnh nhìn quanh. Ánh mắt của anh bắt gặp cô và sự mĩnh mẫn cuối cùng cũng trở lại. Anh loạng choạng đứng dậy.

"Cửa sổ," Vin nói, lao khỏi căn phòng. Tuy nhiên, cô dừng lại khi thấy thứ gì đó nằm trên bàn nhỏ cạnh tường. Một chiếc chân bàn bằng gỗ giấu một nửa dưới tờ giấy trắng. Vin chộp lấy nó khi Kelseir tới gần cửa sổ.

ANh quay người, nhìn căn phòng lần cuối, rồi nhảy vào màn đêm.

Vĩnh biệt, Marsh, Vin tiếc nuối, rồi rời đi.

" 'Tôi nghĩ Điều tra viên nghi ngờ tôi' " Dockson đọc. Tờ giấy- một miếng giấy được bọc bên trong một cái chân bàn- nó sạch sẽ và trắng tinh, không bị dính như như đầu gối của Kelseir và phần dưới áo choàng của Vin.

Dockson tiếp tục, đọc khi anh ngồi trên bàn trong phòng ăn của Clubs. " 'Tôi đã hỏi quá nhiều câu hỏi và tôi biết họ đã gửi ít nhất một tên nhắn tới cái tên thanh tra tham nhũng kia người được cho là đã đào tạo tôi. TÔi nghĩ phải tìm ra những bí mật mà phe nổi dậy luôn cần biết. Làm thế nào mà Bộ có thể biến Mistborn thành Điều tra viên? Tại sao Điều tra viên lại mạnh hơn những Dị nhân thông thường? Điểm yếu của chúng là gì, nếu có?

Thật không may, tôi hầu như không biết được gì về các Điều tra viên- mặc dù hoạt động chình trị trong hàng ngũ Bộ chính quy vẫn làm tôi ngạc nhiên. Giống như những người thanh tra thông thường thậm chí không quan tâm tới thế giới bên ngoài, ngoài trừ uy tín mà họ có được nhờ trở thành người thông minh nhất hoặc thành công nhất trong việc thực thi mệnh lệnh của Chúa tể.

Tuy nhiên, Điều tra viên thực sự khác biết. Chúng trung thành với Chúa tể hơn thanh tra thông thường rất nhiều- và đây có lẽ là một phần trong sự bất hòa của hai nhóm.

Bất kể như nào, tôi cảm thấy mình đang ở rất gần. Chúng có một điểm yếu, Kelsier. Một điểm yếu. Tôi chắc chắn về điều đó. Những thanh tra thì thầm về điều đó, mặc dù không ai trong số hộ biết được điều đó.

Tôi e là mình đã thúc dục quá nhiều. Các Điều tra viên theo đuôi tôi, quan sát tôi, hỏi thăm tôi. Vì vậy, tôi chuẩn bị ghi chú này. Có lẽ sự thận trọng của tôi là thừa thãi.

Hoặc có lẽ không.' "

Dockson ngước lên. "Đó là ... tất cả."

Kelsier đứng ở góc căn bếp, lưng dựa vào tủ đựng chén, ngả người theo tư thế quen thuộc. Nhưng.. lần này thưu tehé của anh không có chút khinh xuất nào cả. Anh đứng khoanh tay, hơi cúi đầu. Nỗi đau buồn của anh dường như đã biến mất, thay vào đó là một cảm xúc khác - cảm xúc mà VIn đôi khi thấy nó ẩm ỉ sâu trong đôi mắt của anh. Thường vào cái lúc anh nói về quý ộtc.

Cô rùng mình. Cô đang đứng như anh, cô đột nhiên nhận ra quần áo của anh- áo choàng sương mù màu đen xám, áo siw mi dài tay màu đen, quần màu than. Tuy nhiên, trong căn phòng sáng sủa, màu đen khiến anh trông có vẻ rất ghê rợn.

Anh đứng thẳng dậy và cả nhóm đột nhiên căng thẳng.

"Bảo Renoux rút ra," Kelseir nhẹ nhàng nói giọng như sắt đá. "Anh ấy có thể sử dụng câu chuyện rút lui trong kế hoạch- đó là 'rút lui' trở về mảnh đất của gia đình mình vì cuộc chiến gia tộc- nhưng tớ muốn anh ấy rời đi vào ngày mai. Gửi một tên Côn đồ và TIneye đi cùng để bảo vệ, nhưng bảo cậu ấy một hôm nào đó hãy rời con thuyền đó và quay trở lại với chúng ta."

DOckson ngập ngừng rồi liếc nhìn VIn và những người khác. "Được thôi.."

"Marsh biết tất cả mọi như Dox," Kelseir nói. "Họ trừng trị anh ấy trước khi giết anh ấy- đó là các làm việc của Điều tra viên."

Có thể là chú ấy đã nói điều gì đó. VIn cảm thấy ớn lạnh. Hang ổ đã bị xâm phạm.

"Vậy đến hang ổ dự phòng à?" Dockson hỏi. "Chỉ có cậu và tớ biết nó ở đâu."

Kelsier gật đầu chắc nịch. "Tớ muốn tất cả mọi người rời khỏi cửa hàng, bao gồm cả các học đề, trong 15 phút nữa. Tôi sẽ gặp mọi người ở hang ổ dự bị sau 2 ngày."

Dockson ngước lên Kelsier, cau mày. "2 ngày? Kell cậu đang tính làm cái gì vậy?"

Kelseir sải bước tới cửa. Anh mở nó ra, để sương mù tràn vào, rồi liếc nhìn các thành viên bằng đôi mắt cứng rắn như cái gai trên mắt Điều tra viên.

"Chúng đã tấn công vào nơi nó không thể tổn thương thêm được nữa. Tớ cũng sẽ làm như vậy."

(Nhân vật nào đó ở Vực thẳm)

Walin đẩy mình vào màn đêm, dò đường qua những hang động chật chội, ép cơ thể mình xuyên qua những vết nứt gần như không đủ để cho anh tiến vào. ANh tiếp tục đi xuống, dùng ngón tay tìm kiếm, phớt lờ vô số vết xước và vết cắt.

Phải tiếp tục, phải tiếp tục.. sự tỉnh táo còn sót lại mách bảo anh đây là ngày cuối cùng. Đã sáu ngảy kể từ lần cuối anh tìm được một cố aitum. Nếu hôm nay không tìm được, anh sẽ chết.

Phải tiếp tục.

Anh không thể nhìn thấy gì; anh đã ở quá sâu bên dưới bề mặt để có thể bắt được tia sáng phản chiếu. Nhưng ngay cả khi không có ánh sáng, anh vẫn có thể tìm được đường đi. Chỉ có hai hướng: lên và xuôgns. Những chuyển động sang bên không quan trọng,dễ bị bỏ qua. Anh không thể bị lạc nếu anh cứ tiếp tục đi xuống.

Trong suốt thời gian đó, anh tìm kiếm bằng những ngón tay, tìm kiếm sự thô ráp của tinh thể đang chớm nở. Lần này anh không thể quay lại được, cho đến khi anh thành ôcng, không cho đến khi..

Phải tiếp tục.

Bàn tay của anh chạm vào thứ gì đó mềm mại và lãnh lẽo khi anh di chuyển. Một xác chết bị mắc kẹt giữa hai tảng đá. Walin tiếp tục  Thi thể không phải là hiếm trong mấy cái hang động chật hẹp này; một số xác chết vẫn còn mới, trong khi hầu hết chỉ là xương. Walin thường tự hỏi liệu những người đã chét ở đây có phải là những người may mắn hay không.

Phải tiếp tục đi thôi.

Thực sự không có 'thời gian' trong hang động. Thông thường, anh sẽ quay trở lại phía trên để ngủ- mặc dù trên đó có mấy tên quản lý đánh đập nhưng họ cũng có thức ăn. Nó ít ỏi, hầu như không đủ cho anh sống sót, nhưng nó vẫn tốt hơn là chết đói dưới này.

Phải giữ-

Anh cứng người. Toàn thân anh bị kẹp chặt trong một khe nứt và anh đang ngọ nguậy để vượt qua nó. Tuy nhiên, nhưng ngón tay - luôn luôn tìm kiếm, ngay cả khi anh gần như không còn ý thức- đã gần như quét qua rãnh. Và anh cảm nhận được thứ gì đó.

Bàn tay của anh rung lên chờ đợi khi chạm vào tụ tinh thể. ĐÚng rồi, đúng rồi, chúng là nó. Cái rãnh có hình tròn; có những hình thù kì lạ trên nó, chúng nhỏ ở rìa nhưng dần lớn hơn ở trung tâm. Ở chính giữa chúng hình khuôn kiểu tròn này, các tinh thể cong vào, theo một lỗ rỗng ở trong tường. Ở đây, các tinh thể dài ra, mỗi tinh thể có một cạnh sắc nhọn, lởm chởm. Giống như hàm răng của một con dã thú.

Hít một hơi thật sâu, cầu nguyện với Chúa tể, Walin thọc tay vào lỗ hình tròn có kích thường bằng nắm tay. Những viên pha lê xé toạc tay anh, làm rách những vết cắt dài và nông trên da anh. Anh phớt lờ cơn đau, đưa tay vào saua hơn, dùng ngón tay tìm kiếm

Đây rồi! Nhón tay của anh tìm thấy một viên đá nhỏ ở trung tâm cái hõm- một viên đá được hình thành nhờ sự nhỏ giọt của các tinh thể. Một tinh địa Hathsin.

Anh háo hức nắm lấy nó, kéo nó ra, lại bị những cái gai sắc nhọc chọc vài tay khi rút nó ra khỏi lỗ. Anh ôm quả cầu đá nhỏ, thở dốc vui sướng. 

Bảy ngày nữa. Anh ấy sẽ thông thêm 7 ngày nữa.

Trước khi cơn đói và sự mệt mỏi có thể làm xuy yếu anh thêm, Walin bắt đầu việc leo núi đầy khó khăn. Anh lách qua cách khe nứt, trèo lên những chỗ nhô ra trên tường. Đôi khi anh phải di chuyển sang phải hoặc trái cho đến khi phía trên rộng hơn,  nhưng điều đó luôn xảy ra. Chỉ có 2 hướng duy nhất: Lên hoặc xuống.

Anh luôn để ý tới người khác. Anh đã từng chứng khiến những đang deo lên bị giết trước đây, bị giết bởi những người đàn ông trẻ hơn vì hy vọng cướp được địa thạch . May mắn anh, anh chưa gặp được ai. Anh là một người khá lớn tuổi- đủ già dặn để buồn rằng lẽ ra anh không nên cố ăn trộm thức ăn từ địa chủ của mình.

Có lẽ anh đã nhận được sự trừng phạt tích đáng. Có lẽ anh xứng đáng để chết trong Vực thẳm của Hathsin.

Nhưng mình sẽ không chết hôm nay, anh thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã ngửi được không khí trong lành, ngọt ngào. Ở trên đó là ban đêm. Anh không quan tâm. Sương mù không còn làm phiền đến anh nữa- ngay cả việc bị đánh đập cũng chẳng anh hưởng nhiều tới anh. Anh chỉ quá mệt mỏi để quan tâm tới nó.

Walin bắt đầu trèo ra khỏi khe nướt- một trang hàng tá những cái rãnh nhỏ được biết tới như là Vực thẳm của Hathsin. RỒi anh cứng người.

Một người đàn ông đứng phía trên anh trong màn đêm. Anh ta mặc một chiếng ánh choàng lớn có vẻ như đã bị xé thành nhiều mảnh. Người đàn ông nhìn Walin, tràm lặng và mạnh mẽ trong bộ quần áo màu đen. RỒi anh đưa tay xuống.

Walin con rúm người. Tuy nhiên, người đàn ông đã lấy tay Walin và kéo anh ra khỏi vết nứt.

"Rời đi!" người đàn ông khẽ nói trong màn sương vặn vẹo. "Hầu hết các binh lính đã chết. Tập hợp nhiều tù nhân nhất có thể, và trốn thoát khỏi nơi này. Anh có địa thạch chứ?"

Walin lại co rúm lại đưa tay về phía ngực.

"Tốt lắm" người lạ mặt noi. "Đập nó đi. Anh sẽ tìm được một cục kim loại bên trong đó- nó rất là đáng giá. Bán nó cho thế giới ngầm trong bất kỳ thành phố nào mà anh tìm được; anh có thể sẽ đủ tiển để sống trong nhiều năm. ĐI nhanh! Tôi không biết còn bao lâu nữa thì cảnh báo được vang lên!"

Walin bối rối lùi lại. "Anh... anh là ai?"

"TÔi là người mà anh sẽ sớm được biết tới thôi," người lạ mặt nói, bước lên khe nứt. Những dải duy băng của chiếc áo choàng đen quấn quanh anh đang cuồn cuộn, hòa lẫn với sương mù khi anh quay về phía Walin. "TÔi là một người sống sót."

Kelsier nhìn xuống, ngắm nghía các vết rãnh sâu hoắm. lắn nghe tiếng những tù nhân đang bò ở phía dưới.

"Vậy là mình đã quay trở lại,"Kelseir thì thầm. Những vết sẹo của anh bỏng rát những ký ức quay trở lại. Ký ức về nhiều tháng luồn lách qua các vết nứt, ve việc xé toạc cách tay bằng những tinh thể sắc nhọn, về việc cố gắng tìm kiếm tinh thạch mỗi ngày... chỉ một thôi, anh có thể sống tiếp.

Liệu anh có thể thực  sự quay trở lại nơi sâu thẳm, chật chội, im tĩnh này không? Liệu anh có thể lần nữa bước màn bóng tối lần nữa hay không? Kelseir giơ tay lên, nhìn những vết sẹo vẫn còn trắng và hằn rõ trên cách tay.

Phải. VÌ ước mơ của em ấy, mình có thể..

Anh bước tới khu nứt và ép mình trèo xuống đó. Sau đó anh đốt thiếc. Ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng nứt vỡ từ bên dưới.

Tin soi sáng vết rãnh bên dưới cho anh. Mặc dù vết rãnh mở rộng, nhưng nó cũng phân nhanh, tạo ra các vết nứt xoắn theo mọi hướng. Một phần hang động, một phần vết nứt, một phần đường hầm. ANh đã có thể nhìn thấy rõ lỗ aitum đầu tiên của mình- hoặc những gì còn sót lại của nó. Nhưng tinh thể dài màu bạc đã bị gãy và vỡ.

Sử dụng Dị năng gần tinh thể aitum sẽ khiến chúng vỡ tan. Đó là lý do tại sao Chúa tể sử dụng nô lệ chứ không phải DỊ nhân đaể thu thập atium cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro