Chap 1 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi đợi anh mãi mà vẫn không thấy anh đến tìm, trong lòng cậu dù sốt ruột nhưng cũng không dám tùy hứng mà quấy phá, bèn lấy bừa một cuốn truyện nghìn lẻ một đêm để đọc giết thời gian. Đọc mãi đọc mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến mới nhận mệnh mà ôm gối ôm hình bé thỏ trắng ngủ mất.                          

Mikey quan sát cậu bằng camera ẩn gắn trong phòng từ lúc cậu thức dậy đến lúc cậu ôm gối ngủ, lòng chợt mềm mại, thật sự cậu quá ngoan ngoãn, cũng quá tin tưởng anh, lòng tin tưởng của cậu đối với anh phải lớn đến mức nào chứ? Lớn đến mức dù biết mình bị giam cầm cũng nguyện ý như vậy?                            

“Nhưng em ấy ngủ quá nhiều đi? Vừa thức được 3 tiếng lại tiếp tục ngủ rồi...”                             
Vừa nãy Mikey một phần vừa muốn thử thái độ của cậu cũng vừa hay có người đưa công việc đến nên mới để cậu vào căn phòng đó. Bản thân anh là sếp, bây giờ hiện tại không thể đến công ty trong một thời gian dài, đây là một vấn đề rất lớn, nên anh trực tiếp mượn một vài người làm đáng tin cậy của ba mẹ để vận chuyển những văn kiện đến đây 24/7, nghe thì có vẻ khoa trương, nhưng đây là cách tốt nhất mà Mikey có thể nghĩ ra vào thời điểm này. Hiện tại anh không thể không nhìn thấy cậu, người làm trong nhà cũng phải lựa thời gian cậu không có ở dưới nhà để dọn dẹp, đủ hiểu độ chiếm hữu của anh cao như thế nào.                          

Thấy Takemichi thật lâu sau không có trở mình, Mikey mới mở khóa căn phòng đó ra, nhẹ nhàng ôm cậu bế lên, di chuyển thật nhanh về căn phòng ban đầu....
                             
Takemichi mơ thấy một giấc mơ rất lạ, cậu trong giấc mơ đó không thể làm gì, trước mặt tối đen như mực, dù sợ hãi muốn chạy đi nhưng người không cách nào di chuyển được, chỉ có thể để bóng đen ngày càng tràn vào, quấn quanh lấy bản thân....
                             
Giật mình tỉnh giấc, cả cơ thể toàn là mồ hôi lạnh, cậu vẫn còn chưa thể thoát ra khỏi sự sợ hãi trong giấc mơ đó, theo bản năng nắm chặt cái chăn trên cơ thể mà hít thở. Cùng lúc đó Mikey ở bên cạnh tựa như nghe thấy động tĩnh mà tỉnh dậy, thấy cậu thở gấp mà cũng giật mình theo, vội ôm cậu để dỗ dành, Takemichi nương theo cái ôm của anh mà ghì chặt lấy.
                           
-Manjiro... em.. em mơ thấy ác mộng, thật...thật đáng sợ! – Dù không phải mơ thấy ma quỉ nhưng cái cảm giác này còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần như thế, Takemichi vô cùng bất an, sợ đến nỗi luôn ôm chặt lấy cổ anh, dù có dỗ dành đến cỡ nào cậu cũng không buông. Mikey ngoài câu "Michi ngoan” cũng không nỡ buông cậu xuống, đành vừa ôm vừa xoa lưng cho cậu cả một buổi chiều.                             

Đến lúc ăn tối Takemichi cũng không còn khẩu vị gì, ngoại trừ dính chặt lấy anh thì cũng chỉ là dính chặt lấy anh, cậu có linh cảm sắp tới sẽ có chuyện gì đó kinh khủng lắm, nhưng cậu cũng chỉ là người bình thường, dù bất an dù lo lắng cũng không cách nào biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa dẫm vào anh mà phát tiết.
                             
Mikey vừa thương vừa buồn cười, anh biết dỗ cũng vô dụng nhưng chính bản thân anh không thể kìm lòng được, cậu không có khẩu vị anh cũng phải tìm cách để dỗ cho cậu ăn, anh không nỡ nhìn cậu bỏ đói chính mình, anh lấy đũa gắp lên một miếng thịt để lên khóe môi cậu mà dỗ dành :“ Michi của anh ơi, em thật không muốn ăn thịt ba chỉ hay sao, ông xã thấy rất ngon nhé! Vừa đậm đà vừa ngon miệng thế này mà em không ăn sao?”                                                                     
Cậu liếc mắt về phía dĩa thịt ba chỉ, trong lòng cũng có chút thèm thuồng, nhưng vừa nãy làm mình làm mẩy bây giờ lại ăn thì có chút quá đáng, bèn ngậm ngùi đẩy tay anh ra, lòng tràn đầy tiếc hận, giọng nói cũng có chút tủi thân “Em hông ăn đâu...”. Mikey thấy cậu biệt nữu cũng không ngại dỗ dành thêm, nâng mặt cậu lên hôn một cái chóc vào gò má trắng nõn, đút cậu từng miếng từng miếng một, Takemichi thấy anh chỉ lo cho mình liền cảm thấy xấu hổ, ngúng nguẩy muốn từ lòng anh đi xuống ghế tự ăn thì bị Mikey khóa chặt lại, môi anh dán vào lỗ tai đỏ ửng của cậu vừa hôn vừa nói :“Ông xã tốn công dỗ em như vậy, em không thể tước đoạt quyền lợi của anh chứ, có mấy khi em chịu ngồi trong lòng anh đâu, hửm?”

Takemichi nghe giọng anh có chút buồn buồn nên không còn muốn đi xuống nữa, hai người anh một miếng em một miếng, cả căn phòng đều toát ra hương vị ngọt ngào, tràn đầy hạnh phúc đến nỗi không ai dám nhìn thẳng vào. (mặc dù trong phòng cũng chẳng có ai lol =) ). Xoa cái bụng căng tròn lên vì no của Takemichi anh mới hài lòng mà bế cậu lên phòng, Takemichi được anh bế cũng đã quen, vừa ngâm nga một giai điệu không có lời vừa lấy tay phá mái tóc của Mikey, chân lắc lư nhè nhẹ, hoàn toàn không nhìn ra sự sợ hãi lúc mới ngủ dậy nữa.

Người giúp việc sau khi thấy hai chủ nhân lên lầu mới đi ra dọn dẹp, cô gái Sejin – là một người giúp việc mới đến, hoàn toàn không hiểu vì sao phải làm như thế. Nhưng dì của cô ta đã dặn không được xuất hiện khi hai người còn ở dưới đây nên dù tò mò đến mấy cô cũng cố gắng kìm nén. Sau khi dọn dẹp bàn ăn, cô ta lấy cớ là quét dọn để đi loanh quanh ở nhà dưới, tấm tắc vì nơi ở đầy xa hoa, cũng rất tò mò mặt mũi của hai vị chủ nhân của nơi này, nghe loáng thoáng thì hai người đều là nam, một người có giọng nói rất trầm thấp, người còn lại giọng nói rất nhẹ nhàng êm tai. Cậu trai kia dường như rất được cưng chiều nhưng cả ngày chỉ ở trên phòng, thật kì quái!

-Sejin! Con bé này, đừng có đi lung tung, ông chủ mà thấy thì không hay đâu, dì đã nhắc bao nhiêu lần rồi, đây không phải là nơi cô có thể chơi đùa, mau về nhà dưới đi....

Cô ta đã nghe chán những lời này, chỉ đi một chút thì có mất cái gì đâu chứ! Nhưng cũng vì một phần lương ở đây quá cao, cũng vì cô ta ngại dì là người giới thiệu công việc này nên đành ngậm ngùi dạ dạ vâng vâng, luyến tiếc bước ra khỏi cái thảm trải ấm áp ở dưới chân hướng về phía nhà dưới.....

========================

Takemichi sau khi được anh đưa lên phòng thì lại muốn đi xuống dưới nhà đi dạo để tiêu cơm, Mikey bất đắc dĩ đành phải quấn thêm khăn choàng cổ cho cậu, trước khi xuống còn phải đổi một đôi vớ ấm hơn bằng lông thú, sau đó mới dắt tay cậu xuống dưới nhà, vừa ở cầu thang đi xuống thì thấy hai người giúp việc đang đi ra ngoài, khẽ cau mày, anh đưa cậu lên phòng cũng được 15 phút rồi, đáng lẽ họ phải hoàn thành xong công việc từ lâu rồi chứ? Lúc đầu anh có ý định thuê những người khiếm thính cùng khiếm khẩu để ngăn không để cho cậu tiếp xúc với họ nhưng nghĩ lại thì cách này có chút cực đoan, cuối cùng vẫn là trả một mức lương cao ngất ngưỡng cùng với hàng ngàn quy tắc được đặt ra nhưng quy tắc ưu tiên là: không được xuất hiện cùng tiếp xúc với Takemichi, tất cả mọi chuyện đều phải thông qua anh để giải quyết.                                       
- Manjiro ah...- Takemichi thấy anh cau mày liền kéo kéo tay áo của anh, cậu sốt ruột muốn ra ngoài lắm rồi, sao anh vẫn còn đứng ở đó, chẳng lẽ, anh không muốn mình đi ra ngoài sao?

- Manjiro hổng muốn em đi ra ngoài sao? Nhưng mà em tức bụng lắm nha...- Nói xong còn lấy tay xoa xoa bụng nhỏ, môi nhỏ bĩu ra trông rất đáng yêu.

Mikey không cầm thú đến mức tước đoạt quyền đi dạo xung quanh biệt thự của cậu, nói trắng ra anh cũng không đến nỗi quá là khắt khe, chỉ cần cậu không rời khỏi tầm mắt anh cùng đi ra khỏi biệt thự là được rồi.

Anh sợ cậu hiểu lầm, nắm tay dắt cậu ra ngoài huyền quan, ôn nhu giải thích: “Không phải anh không muốn cho em ra ngoài, anh chỉ nhớ ra một vài chuyện của công ty mà thôi. Michi đừng hiểu lầm anh nhé!”. Lúc này cậu mới nhẹ nhõm mà mỉm cười, hai người thong thả đi xung quanh biệt thự, Takemichi muốn chạy nhảy nhưng bị anh ngăn lại vì sợ bụng sẽ bị đau. Takemichi trề môi, lầm bầm oán trách nhưng cuối cùng cũng nghe lời anh mà đi chậm lại....

====================

1 tháng sau....

Bây giờ đã là tuyết cuối mùa rồi, cậu thích ứng với nơi này rất tốt, Mikey mặc dù vẫn không cho cậu ra ngoài nhưng cũng không giới hạn hoạt động của cậu. Takemichi được anh mua cho rất nhiều sách cùng tiểu thuyết, cậu đọc cả ngày cũng không hết thèm, mấy lần muốn len lén lúc Mikey ngủ để đọc nhưng toàn bị anh bắt quả tang, thế là bị tét vào mông vài cái.

Takemichi còn học cách skincare rất là nghiêm túc, có lắm lần vào buổi tối Mikey muốn hôn chúc ngủ ngon thì toàn hôn phải vào mặt nạ của cậu. =)) Mikey chỉ biết cười khổ, tùy ý cậu quậy phá.

Nhiều tình huống dở khóc dở cười xảy ra nhưng anh thấy cậu vui vẻ thì cũng không muốn làm cậu mất hứng, Takemichi rãnh rỗi liền bày rất nhiều trò, từ nấu ăn cho đến làm rượu vang tặng cho anh, còn đan ra một chiếc áo len bảy sắc cầu vồng bắt anh mặc để rồi lúc gọi điện với với ba mẹ Mikey không tài nào dám bật video lên, Takemichi ở cạnh bên mà cười nắc nẻ không thôi.

Chỉ duy có một điều Takemichi không thích là mỗi lần anh bận công việc không thể ở cạnh bên thì cậu sẽ được anh bế vào trong căn phòng lúc trước, cho dù cậu có nhõng nhẽo cùng khóc lóc anh cũng không đồng ý cho cậu ở một mình, lâu dần Mikey phải dành ra tận nửa tiếng trước công việc cần làm chỉ để dỗ dành Takemichi đừng giận dỗi anh. Bây giờ trong phòng chất đầy mô hình cùng sách vở, là bằng chứng cho thấy mỗi lần anh dỗ cậu tốn công như thế nào....

Takemichi bấy giờ đang ngồi trên sofa, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen quá khổ dài quá mông, khớp tay thon dài lật từng trang sách, lâu lâu còn cười khúc khích vì nội dung của sách quá thú vị. Nhìn kĩ còn thấy trên cổ chân mảnh khảnh còn có đeo một cái lắc bạc sáng choang, chiếc lắc này là của Mikey tặng cho cậu, bảo đây là quà tặng Noel sớm, Takemichi rất thích chiếc lắc chân này, lúc nào cũng đeo nó trên chân.

Mikey vừa vào phòng đã nóng hết người trước cảnh tượng này, tâm nhịn không được mà xao động, bước nhanh đến chỗ của cậu, lấy đi cuốn sách trên tay sau đó trao cho cậu một nụ hôn nóng bỏng, Takemichi thuận thế ngả vào lòng anh, bị động mà tiếp nhận nụ hôn này. Chẳng mấy chốc hai cánh môi cậu đã ướt át, Mikey dù muốn làm bước tiếp theo nhưng vì tối qua đã giày vò cậu đến hơn nửa đêm nên cũng khắc chế bản thân lại.

- Takemicchi, ngày mai là đêm Giáng sinh rồi, nhưng mà anh có công việc cần phải làm, ông xã sẽ cố gắng về sớm với em, nhé?- Mikey ôm cậu ngồi xuống ghế sofa, môi dán lên làn da láng mịn như nhung của Takemichi, lòng có chút tiếc hận, vì xã giao mà anh phải đi ra ngoài, mong là cậu không buồn vì đêm Noel không ở bên cậu.

Trái lại cậu rất thấu hiểu, biết là công việc của anh bận rộn, ở nhà một tháng nay đã là cực hạn, công việc của anh cần nhất là xã giao để lôi kéo quan hệ nên cậu cũng không giở tính trẻ con mà mè nheo, chỉ ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh mà đòi hôn nhẹ......

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro