Nếu lựa chọn giữa sự nghiệp và em, cho tôi 1 vé quay lại...tôi sẽ chọn em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mikey! Một idol giới trẻ hiện nay, anh rất được mọi người yêu quý vì tài năng và sắc đẹp làm điên đảo phái nữ lẫn phái nam của mình. Một chàng trai thành công ở số tuổi 26, một số tuổi rất trẻ. Sự thành công của anh được đánh đổi bằng rất nhiều điều mà ít ai biết. Kể cả...tuổi thơ và tình yêu của mình.

Năm anh mới 14 tuổi, cái độ tuổi mà đáng lẽ ra bạn sẽ đang nằm dài ra ở nhà, vui chơi cùng bạn bè hay là cắm đầu vào học tập. Sano Manjirou đã xách vali quần áo đi sang nước ngoài học vũ đạo, làm thực tập sinh.

Những ngày tháng làm thực tập sinh đối với anh như một cơn ác mộng. Một ngày tập liên tục 12 tiếng, chỉ có 3 tiếng để ngủ, khoảng thời gian còn lại thì phải chi cho học tập và ăn uống.

Động lực duy nhất của anh chính là tiền và vinh quang ở nơi cao nhất của kháng đài. Anh khao khát những ánh mắt lấp lánh của mọi người hướng về phía anh, những tiếng hét của sự hạnh phúc khi họ nhìn thấy anh.

Ở những cái ngày đầu debut của anh rất khó khăn, anh phải luôn chấn an tinh thần mình và thành viên nhóm là không được nản. Rồi vị thần may mắn sẽ mỉm cười và đưa tay ra kéo họ lên đỉnh vinh quang.

Không để họ bước đi một mình trên con đường chông gai ấy, những chiếc fan trung thành của họ luôn kề vai cùng họ. Nhưng khi nhắc đến fan, thì có một cậu fan luôn làm anh hối hận khi nhắc về tên người đó. Hối hận vì, không đến sớm hơn...

Takemichi Hanagaki! Cậu là người theo chân anh cùng các thành viên từ những năm mới ra mắt. Anh còn nhớ rất kỹ dáng vóc con người ấy.

Cậu nhóc ấy sở hữu một mái tóc màu vàng nhạt, xù. Khuôn mặt rất khả ái, nụ cười như toả nắng. Ánh mắt màu xanh lấp lánh sâu thẩm. Mỗi lần tổ chức fansign, cậu luôn có mặt và dán ánh mắt tràn đầy sao trời nhìn anh, khi nhìn vào đấy anh thấy hình ảnh phản chiếu của mình...anh nhận ra cậu nhóc này chắc chắn đã dành cho mình thứ tình cảm gì đó trên cả fan và Idol. Chính là thứ tình cảm của những cặp tình nhân tặng cho nhau ấy.

Anh nhận ra ánh mắt ấy, luôn dặn bản thân là vì tương lai không nên động lòng. Nhưng tệ thật, cậu ta rất ấm áp, luôn tạo ra những hành động hoặc những câu nói quan tâm anh. Cậu luôn để ý những điều bất thường trên anh cho dù là những điều nhỏ nhặt nhất!

Có lần anh mất ngủ vì bị fan cuồng tấn công, trước khi lên sân khấu anh đã dặn người trang điểm rằng hãy che khuyết điểm thật kỹ. Nhưng vẫn bị cậu nhìn ra, cuối buổi concert cậu đã chạy lại hỏi hang anh rất nhiều và còn tặng anh một số món ăn bồi bổ nữa.

Năm đó cậu có một câu nói đặc trưng khiến anh để ý, và không quên được câu nói ấy của cậu. Một câu nói trêu đùa, nhưng anh vẫn luôn mong nó một ngày nào đó thật sự xảy ra............

Giữa đám người không đông lắm, nhưng cũng khá chật chọi vì họ chen chút nhau khá nhiều. Mặc dù là mới debut nhưng lượng fan của họ cx khá ổn. Bỗng nhiên...

-"Manjirou! Anh là người đàn ông xấu xa! Em sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh vì anh đã cướp đi trái tim của em!!" Cậu nhóc ấy hét lên và thành công lấy được sự chú ý của anh. Cậu cười rất tươi sau khi nói câu nói đó. Anh cũng bỗng nhiên sững lại vì nụ cười đó, sau đó cũng vô thứ cười theo.

Những buổi fansign sau đó, liên tiếp là những câu nói như vậy. Riết mà nó đã trở thành câu nói huyền thoại của famdom.

-"Mikey à! Em sẽ gọi cảnh sát bắt anh đó! Bớt đẹp trai đi được không chứ hả!!!!"

Lần này anh đã đáp lại cậu. -"Em sao thế hả? Lần trước em đã cũng nói như vậy nhũng có bắt đâu? Em mà bắt tôi thì làm sao tôi đi diễn được nữa? Em đó nha." Sau đó anh cười rất tươi và ký tên cho cậu.

Đêm đó khi về nhà cậu rất vui, vui đến ngủ không được. Còn anh thì trong lòng càng có ấn tượng với cậu nhóc đó.
---+++---
Ở một buổi fansign khác. Anh đã nhận thấy bóng dáng cậu đang lấp ló xếp hàng, ở trong đám đông. 'Lại sắp bị cảnh sát bắt nữa ròiiiii...' anh thầm nghĩ rồi lắc đầu cười, ký tên cho bạn fan trước mặt.
Cuối cùng cũng đến lượt cậu....

-"Anh ở đây chờ đi. Cảnh sát đang đến đâý Manjirou" cậu nói và cười rất tươi, hai mí mắt như sắp dính chặt vào nhau, tay đưa quyển album đến trước mặt anh.

-"Ah~ haha...Lần này anh lại phạm tội gì nữa đây hả nhóc con?" Anh cười tay nhận quyển album, rồi bật bút ký tên.

-"Anh cười quá đẹp đó!" Mặt cậu đã đỏ nhưng miệng vẫn hùng hồ nói thế. Anh chỉ biết cười bất lực, xoa đầu cậu.
---+++---
Lần nọ, anh trốn công ty ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa một ngày. Bước ra khỏi công ty anh cười nham hiểm với kế hoạch trốn đi chơi quá chi là xuất sắc của mình. Anh đã nói với đồng nghiệp là mình sốt và cần có không gian riêng, nên đã để cái gối ôm trong phòng rồi trèo cửa sổ chạy trốn.

-"Hé he he...quá là hoàn hảo! Không hổ là Mikey ta đây...há ha ha😎😎😎!" Anh tự mãn cười to khi đã đi khá xa khu vực của công ty quản lí. 'Bây giờ thì chắc chắn ko ai nhận ra mình nữa rồi! Vì mình đã bịt kín cả người he he he😚 Giờ mik đi đâu đầu tiên đây há há'. Mikey đang rất vui với suy nghĩ của mình còn đang sắp xếp lịch trình đi chỗ nào chơi trước, thì...hắ hắ:)
*bịch*

Anh đụng trúng một người nào đó, và làm rớt đồ của người kia. Theo thói quen anh cất giọng nói xin lỗi, rồi cúi xuống nhặt đồ cho người ta. Khi anh đứng dậy đưa đồ cho đối phương, lúc này anh mới để ý đến mặt của người kia. Là cậu nhóc tóc vàng...

-"Ề...anh là Mikey đúng không? Giọng anh nghe quen lắm á nha!" Cậu nhóc tóc vàng, đôi mắt xanh dương lấp lánh giọng cao vút trên 9 tầng mây hướng người áp sát anh tra hỏi.

-"Hơ không phải nhóc nhầm rồi!" Anh vội xua tay, tránh mặt sang chỗ khác 'Chít rồi! Chít rồi! Mới tự đắt xíu mà đã bị lộ! Mía! Đúng là nói trước khó bước qua mà!😤' Anh thầm mắng.

-"Không sao đâu! Anh không cần phải che giấu làm chi đâu. Anh có thể qua mắt được người khác, chứ em thì không đâu. Em không làm khó anh đâu, hẹn gặp ở buổi fansign lần tới nha!" Cậu nói rồi quay đi, trong lòng mặc dù rất muốn nói thêm nhiều chuyện với người kia. Muốn chụp hình muốn xin chữ ký các kiểu, nhưng cậu cũng có cái lương tâm của mình.  Với lại, có lẽ anh ăn mặc kín đáo như thế chắc chắn là trốn công ty đi đâu đó, nên cậu cũng không muốn làm phiền.

-"Nè nhóc!" Cậu đang đi trong lòng khá hối tiếc, nhưng cũng rất vui vì hôm nay đang rất mệt mỏi với deadline, nhưng vô tình gặp được anh khiến cho cậu bớt áp lực hẳn. Thì bỗng nhiên có một cánh tay kéo cậu lại.

-"Dạ?" Cậu quay lại ngơ ngác nhìn người mình thầm thương trộm nhớ bây lâu nay đang đứng trước mặt mình kia.

-"Òh...ừm....chuyện là hôm nay tôi trốn công ty ra ngoài đi chơi. Và đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là ở fansign. Nên là tôi muốn mời nhóc đi chơi, dù sao thì tôi cũng đang ko biết đi đâu chơi."

-"Lỡ như có người bắt gặp và chụp lại thì sao? Lúc ấy không tốt cho anh chút nào đâu." Cậu vẫn vậy, thật ấm áp bao giờ cũng nghĩ cho anh, điều này khiến anh càng muốn đi chơi cùng cậu nhóc thú vị này hơn!

-"Không sao đâu, hôm nay tui đã hoá trang kỹ lắm rồi, hihi😁...Giờ thì mình đi công viên giải trí há?" Không đợi cậu đáp, anh đã kéo tay cậu chạy đi. Cậu cũng chả phản khán vì...có cơ hội gần crush mà ko lấy là ngu nhá!

Hôm đó họ đi chơi rất vui, trên khắp khu phố, hình ảnh một cậu trai tóc đen, bịt kín người và một cậu nhóc tóc vàng, khuôn mặt khả ái luôn cười, hai người họ nắm tay nhau đi chơi khắp nơi. Vui vẻ cười đùa như 1 cặp tình nhân vậy.

Khi trời đã tối, các ngọn đèn trong các khu cao tầng đã được bật lên. Họ cũng nhau ngồi ăn kem ngoài công viên.
Lúc này họ mới bắt đầu trao đổi và tìm hiểu đối phương, nhưng thật ra là có anh tìm hiểu cậu, chứ cậu cái đell gì về anh cũng biết:))))))))))))
Vì cậu là fan cứng của anh cơ mà<3!!!!

-"Ề! Lạnh não quá đi...hư hư...hú..." Cậu nhăn mặt lại khó chịu vì cơn buốt truyền đến đại não. Ái chà, cậu bây giờ dễ thương thật ấy, anh nhìn cậu không chớp mắt luôn. Cho đến khi đại não hoạt động lại, anh mới quay mặt cậu sang để xoa xoa sống mũi và thái dương để cậu đỡ buốt. Hạnh động này đã khiến cậu chết đơ luôn tại chỗ.

'Âu mai gót!!!!! Tròi ơi!!!!!! Mikey vừa chạm vào tôi kìa, âu nâu! Dịu dàng chết đi được!!!! Ắ!!!!!' Thâm tâm cậu gào thét😇

-"Em đỡ hơn chưa?"-'Da em ấy mịn thật! Nhưng không bằng da mình😏' anh tự luyến ✨

-"Ah...hả...r-rồi ắ...chắc vậy...." Mặt cậu đỏ bừng lên.

Lúc này từng hành động cử chỉ của cậu đều được anh thu vào tầm mắt...có lẽ anh đã động tâm với cậu nhóc này thật rồi. Tệ thật, chắc sau này bỏ nghề về quên bán bánh nuôi cậu quá!

-"Ờ đúng rồi em tên gì ấy? Tôi sẽ cho em vào nhóm người cần lưu nhớ nếu sau này có già lỡ mắc bệnh lãng trí ấy, tôi vẫn sẽ nhớ tên cái người đòi bắt tôi."

Bị ảnh chọc ngược lại, cậu rất xấu hổ mà gãi đầu. Khó lắm mới nặng ra được cái tên mình. "H-hanagaki Takemichi ạ!"

-"Óh...tên hay đấy, cậu cảnh sát fake:)" anh búng trán cậu, sau đó cả hai đều cười. Giây phút ấy thật tuyệt vời chắc chắn cậu sẽ không bao giờ quên mất!

Sau hôm đó, họ có trao đổi phương thức liên lạc. Mặc dù cậu là fan nhưng cậu lại không giống bao chiếc fan khác. Người ta khi được idol kết bạn thì vui mừng các kiểu, còn chủ động nhắn tin để được nói chuyện với họ. Còn cậu thì...sau khi kết bạn, đã 2 tuần trôi qua vẫn không nhắn cho anh một tin nào. Còn anh thì không biết vì sao lâu lâu lại nhìn vào tài khoản đang chấm xanh của cậu mà hai hàng mài khẽ nhíu lại, nhưng rồi cũng giản ra giữ lại khuôn mặt lạnh lùng boiz.

Khi tin nhắn đến thì cuống cuồng bật đth lên xem. Nhưng thì ra là tin nhắn của sếp. Anh cũng không nhận thức được hành động khác lạ của mình đã bị các thành viên nhóm nhìn thấy. Họ rất thắc mắc rốt cuộc hai tuần qua anh bị cái đếch gì mà như mấy thằng có người yêu, mà đang giận dỗi nhau. Rồi không ai chịu chủ động, mặc dù cả hai lại rất mong ngóng tin nhắn của đối phương.

-"Khoan! Có người yêu? Không lẽ Mikey có người yêu thật à?" Các đồng nghiệp đồng loạt réo lên ngoài phòng khách còn anh đang lăng lộn trên giường soạn gì đó rồi lại bấm xoá, đợi mãi chằng thấy bấm gửi:).

-"Này S! Cậu thử đi dò xét cậu ta bị gì đi nhá! Nếu không ổn thì nói lại với tụi tui. Rồi nhóm mình nói chuyện. Sắp tới có nhiều công việc quan trọng lắm, nếu cậu ta có chuyện bất ổn thì chúng ta cũng bất ổn đấy." Bọn họ đẩy trách nhiệm cho một anh trai khá tuấn tú, nhưng kém Mikey nha các friend:)))) tại vì fic này của Mikey và Take nên họ được full skill nhă=]]]

-"Đúng đấy. Lần này nhờ cậu nhá S."

-"Òh sao cũng được, dù gì tớ với em ấy cũng khá thân." S là đàn anh của Mikey, anh là người đầu tiên gặp được Mikey và cũng là người đưa ra đề nghị mời cậu vào nhóm. Hai người họ khá thân, vì anh và Mikey khá giống nhau đều xa nhà khi tuổi còn nhỏ.

Bước vào phòng anh thấy Mikey đang rất hoảng hốt, cậu cầm điện thoại lên gõ gõ gì đó rồi lại đặt xuống ôm đầu, chạy vòng vòng cái ghế sofa rồi nhảy lên giường cầm cái điện thoại lên nhìn...

-"Mikey? Em bị hỏng não à?"

S thành công khiến Mikey có một phen hú hồn, vì những điều điên khùng vừa làm ra đã có người nhìn thấy. Quê là quê là quê chúng mình quên cùng, quê là quê là quê chúng mình quê quá...=)

Mikey đứng hình mất năm giây rồi mới cười trừ. Sau đó anh hỏi cậu có bị làm sao không? Lúc đầu cậu vẫn kiên quyết ko nói ra vấn đề của mình nhưng rồi sau đó vẫn nói ra vì anh tin tưởng S, và hiện tại anh cũng đang cần người trợ giúp vì anh vốn mù tịt trong chuyện này....

Anh kể hết mọi chuyện ra cho S nghe, và kể cả luôn cái cảm giác nhói nhói giữa ngực khi thấy cậu cười hoặc những hành động câu nói dễ thương nào đó...

Lúc này mới biết được là vừa rồi anh điên đột xuất là vì lỡ tay bấm gửi sticker "Hallo" cho cậu. Anh định thu hồi ngay lập tức...nhưng...Ô mai gót:) Takemichi đã xem tin nhắn của bạn😃😃😃😃😃😃

✉️ Takemichi: ✌️✨
✉️ Takemichi: có chuyện gì không Manjirou?

Ối giồi ôi, cái con ngừi này dễ thương từ ngoài đời cho đến trong tin nhắn cơ đấy! Mà.... anh đéo biết rep làm sao cả🤡👍✨ thế là cuống cuồng lên, đíu biết làm căk gì...thâm tâm thì sợ mik rep chậm bị em nghĩ là trảnh cún...mà rep nhanh thì đell biết rep cái gì😃💢

-"Đó là tình yêu đấy Mikey ngu ngốk ạ:)" S lên tiếng, sau đó cười thẳng vào mặt anh....

-"Gì cơ chứ? Yêu ắ?" Cậu khá ngạc nhiên, vì đây là lần đầu sau 26 năm qua mới biết....thì ra tềnh yêw là thế này:)))))

-"Ừa đồ ngốk ạ!"
-"Ah...vậy h em muốn nói gì với cậu ta?" S sau khi khai sáng cảm xúc trong cậu thì bây giờ mới chuyển sang vấn đề rep tin nhắn của cậu em, lần đầu biết vị tình yêw.

-"Òh...ko biết🤡 em biết em hỏi anh làm chi😄?"

-"Vậy thì em thử hỏi ăn cơm chưa đi? Anh thấy mấy cặp tình nhân hay nhắn vậy."

-"Òh...mà..."cặp tình nhân"...???? Gì chứ? Anh đừng nghĩ bậy chỉ là....chỉ là cậu ta đặc biệt dễ thương chút thoii!" Cậu trai tóc đen lần đầu biết yêu là gì nên ngại nè:)))))

Tối đó bọn họ đã tâm sự khá nhiều sau khoản thời gian dài, anh đã chỉ cậu cách nhắn tin cho có hồn bằng các icon như "❤️,😤, 😚,🤩,🤭,<3,..."

Eww...thật ra nhũng cái icon khiến Michi rất hoang mang, chứ không hề rung động như hai ông chú già lớn tuổi đéo có gu về ngôn từ giới trẻ kia:)

Ban đầu khi anh nhắn cho cậu cũng cuống chẳng khác gì anh, nhưng cậu có cái đầu lạnh nên đã dùng hết dũng cảm để rep. Sau đó là những dòng tin nhắn khiến cậu từ cười chảy nước mắt, đến hoang mang chảy mồ hôi hột.

Tối đó lại một đêm mất ngủ của cậu, nhưng bây giờ không còn là một mình cậu nữa vì anh sau khi khai sáng thì cũng đã biết hồi hộp, hao hức vì tình yêu sau đó là mất ngủ vì nó:)
---+++---
Những buổi fansign sau đó vẫn vậy, cậu nhóc tóc vàng ấy vẫn muốn bắt, nhốt anh. Và anh nhiều lúc còn hùa theo, thách cậu bắt mình cơ. Họ thỉnh thoảng vẫn nhắn tin, nhưng rồi vẫn im lặng ngang vì những pha tự hủy của anh khiến mình lẫn crush đều bí ngôn ko biết nói gì tiếp theo😀

Và nhưng cuộc trò chuyện ngắn ngủn ấy đều là anh bắt đầu, anh có hỏi cậu "Tại sao em lại không nhắn tin cho tôi chỉ đợi toàn tôi nhắn? Có fan nào mà để idol toàn chủ động như em không vậy?" Lúc này anh thật sự khá là cục và không kìm chế được cảm xúc nên câu hỏi này khá nặng khí lực. Anh cx ko biết vì sao mình tức giận. Chỉ có những đứa đơn phương mới hiểu cảm giác này😶🤞 ✨

Nhưng anh và cậu không phải là đơn phương nhé tại vì cả hai đều có tinhd cảm với nhau, chỉ là anh không nói ra thôi. Cậu cũng đã đáp lại tin nhắn của anh. Và làm anh không còn nghĩ là 'Em ấy có người mới rồi! Em ấy thích nhóm nhạc khác không thích mình nữa huhu!!!!!'

✉️ Takemichi: Em sợ làm phiền anh í, nếu anh không sợ phiền thì...sau này em sẽ chủ động nhắn cho anh được không?

✉️Mikey: Được chứ!

Sau đó cuộc hội thoại đi vào ngỏ cụt vì...chẳng biết nói gì tiếp theo, chỉ đành....

✉️ Takemichi: trễ rồi, anh ngủ ngon nhé<3

✉️Mikey: em cũng ngủ ngon

Đợi một hồi chần chừ, anh bấm gửi thêm cái icon "😘". Sau đó lại hồi hộp chờ đợi...

✉️ Takemichi đang soạn tin nhắn....
✉️ Takemichi: 😘❤️

Ẩu mài gót!!!! Đêm đó cả hai mất ngủ....😃?????
---+++---
Cứ như thế hai năm trôi qua, sự nghiệp của anh ngày càng đi lên. Và anh bây giờ đã là một ngôi sao sáng nhất trên sân khấu rồi! Thời lượng nhắn tin của họ cũng đã ít hơn rất nhiều vì lịch trình dày đặt của anh. Cậu nhận thức được điều đó nên cũng không nhắn nhiều. Tất cả, cậu đều dành cho các buổi fansign của anh.

Dạo gần đây cậu đang học sấp mặt cho kỳ thi đại học sắp tới, mà tệ thật. Trước ngày thi lại có 1 buổi fansign, cậu rất muốn đi! Nhưng...Việc học thì sao? Mẹ cậu sẽ băm thây cậu nếu cậu rớt mất!!!!!!!

Vậy là hôm đó cậu không có mặt tại buổi fansign đó. Sau khi về nhà anh đã rất lo lắng và nhắn cho cậu.

✉️Mikey: sao hôm nay em không đi?

✉️ Takemichi: em xin lỗi rất nhiều! Mai em thi rồi, lần khác em đến nhá!

✉️Mikey: òh! Vậy nhóc con học tốt. Ngày mai thi tốt nhá<3

*Takemichi đã bày tỏ cảm xúc của mình với tin nhắn của bạn.*

Anh mỉm cười rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì sự mệt mỏi từ công việc.
---+++---
Sau khi thi đại học xong, tất cả đều ổn. Cậu cũng đã theo lời hứa, các buổi fansign, concert lẫn tất cả các sự kiện có mặt anh cậu đều đi coi!

Cho đến một ngày, 1 tin nhắn đến của cậu khiến anh có chút bất an. Cậu nhắn nó vào lúc 3:16 sáng. Lúc đấy anh còn đang ngủ ở công ty, vì dạo gần đây công việc nhiều quá nên anh không có thời gian về nhà. Sáng hôm sau anh thức giấc, đọc xong dòng tin nhắn ấy ...khiến anh cả ngày không thể tập trung được, nó vừa vui mà nó cũng vừa điềm!

✉️ Takemichi: Haizzz...sau này...cảnh sát sẽ không còn bắt anh nữa! Manjurou, người em yêu nhất!

✉️Mikey: sao thế?

✉️ Takemichi: lần gặp sắp tới em sẽ nói anh biết. Nhớ là...cho dù như thế nào thì...trong tim em vẫn có anh!

✉️Mikey: anh...cũng vậy!

*Takemichi đã xem tin nhắn của bạn*
---+++---
Vài tuần sau, lại có một buổi fansign. Anh từ đầu đến cuối đều rất vô hồn, mặc dù staff đã cố gắng cân nhắc nhưng anh chỉ gượng cười đc 1 chút rồi vẽ mặt vẫn thất thần đâu đấy.

Cho đến khi S thấy cái đầu vàng mà Mikey từng cho anh coi, lúc này anh quay sang bảo staff của cậu đi mua cafe cho cậu tỉnh ngủ đi, còn ở đây cứ để anh. Staff cx ậm ừ rồi chạy đi.

Lúc này đã đến lượt Takemichi, cậu ngồi xuống đối diện anh. Vẻ mặt buồn rượi, nhưng rồi lại cười lên với anh. Nó y như nụ cười ban nảy anh dành ra cho cô fan ban nảy vậy...trân cực!

-"Có chuyện gì bất ổn sao? Nói anh nghe đi?" Anh lo lắng, chủ động nắm lấy đôi bàn tay đang bấu nhau trước mặt mình. Cậu cúi đầu, một giọt nước lạnh rơi xuống tay anh, đó là nước mắt cậu. Tự dưng anh cảm thấy tim mik như muốn nhảy ra ngoài, nơi có giọt nước mắt vừa rồi của cậu chạm xuống. Nó đột nhiên nóng đến bỏng rát.

Anh vội kéo khuôn mặt cậu lên, từ khoé mắt của cậu không ngừng rơi xuống khiến anh cuốn hết cả lên. Vội lấy khăn giấy chùi nước mắt cho cậu.

-"Thôi đừng khóc có tôi đây rồi! Tôi không thích em khóc! Nó khiến tôi đau! Nếu em yêu tôi thì đừng khóc!" Anh đứng dậy chòm người về phía trước ôm cậu vào lòng vuốt ve...

Cảnh này không may đã lọt vào camera, và một số fan ở gần đó. Sau này công ty của họ đã mất kha khá tiền để làm lưu mờ câu chuyện ngày hôm đó.

-"Manjiro à! Sau này...cảnh sát sẽ không còn bắt anh nữa đâu..." Cậu cố gắng kìm nước mắt của mình lại để nói ra một câu hoàn chỉnh.

-"Tại sao chứ? Bây giờ bắt vẫn còn kịp đó! Bắt đi? Anh sẽ ngồi im đây mà!" Anh lúc này quá hoảng loạn, nụ cười thương hiệu cũng đã biến mất, thay thế đó là một khuôn mặt lo sợ của những kẻ sắp bị bỏ rơi...

-"2 ngày nữa em kết hôn rồi..."

Cả hai im lặng, tay anh vẫn nắm lấy tay cậu. Lúc này anh mới để ý, trên tay cậu đã có một chiếc nhẫn ngay ngón áp út bên tay trái. Điều cậu nói là thật, cậu sắp phải kết hôn!

-"Tại sao?"

-"Mẹ em nói là, em không có tương lai. Sau khi rớt đại học, mẹ đã gã em cho một tên đại gia nào đó...bà ấy cũng chưa hề hỏi ý em, hôm đó em về nhà...một gã đàn ông nào đó đã cầu hôn em. Em....em...em kịch liệt phản đối và bỏ chạy! Nhưng mẹ đã bắt em lại và gã em đi! Em xin lỗi anh rất nhiều!"

-"Anh...anh có thể đến không?" Anh cúi mặt xuống, cậu cũng chả thể nhìn rõ biểu cảm hiện tại của anh. Chỉ biết...dùng bàn tay mình thứ liên kết cả hai bây giờ, vuốt ve bàn tay anh....

-"Anh không thế đâu đồ ngốc ạ! Như vậy sẽ không ổn cho anh đâu!" Cậu cười tươi, khoé mắt vẫn đẫm lệ. Anh chả biết nói gì...chỉ cảm thấy mình thật tệ. Tệ khi không đến sớm hơn!

Cho đến bây giờ, khi nghĩ lại...phải chi năm đó mình bỏ sự nghiệp đi theo cậu thì bây giờ đã không còn cảm thấy trằn trọc mỗi đêm...

-"Đến cuối cùng em vẫn luôn nghĩ cho anh...tệ thật! Xin cho anh, lần đầu cũng như lần cuối yếu đuối trước mặt em được không? Takemichi?" Cũng là lần đầu anh gọi tên cậu thay vì danh xưng...

-"Được rồi. Lớn già mà như trẻ con...khóc với chả lóc nữa chứ!" Cậu và anh đứng dậy, cả hai ôm nhau chỉ cách một chiếc bàn. Nhưng sau khi cái ôm nay kết thúc thì họ sẽ cách xa nhau vài chục đất nước! Vì cậu bị gã sang nước ngoài!

-"Nói tôi mà em cũng đang khóc đó thôi...hic" anh vùi đầu vào hõm cỗ cậu khóc xướt mướt, còn chay cả nước mũi lên cỗ áo cậu. Cậu cũng chẳng kém hơn, khóc ướt một mảng áo lớn của anh.

Tất cả mọi người xung quanh như vô hình:))))
Họ thấy thế, trong lòng cũng chỉ nghĩ chắc họ đang kể chuyện xướt mướt gì đó thôi.

Sau khi kết thúc màn khóc ướt áo nhau. Cậu lấy ra hai bọc lớn để mấy món dinh dưỡng do chính cậu đi lựa từng shop cho anh. Kế tiếp là lấy một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là cỏ 4 lá, phía sau mặt là chữ cái đầu tên cậu và anh.
"M&T"

-"Đây là mấy món toàn em lựa không đó! Anh nhớ không được quẳng sức khoẻ của mình đi cho chó gặm đấy! Chăm cho sức khoẻ vào, khoẻ mới có sức làm việc! Sau này anh còn nổi tiếng hơn bây giờ rất nhiều! Công việc cũng theo đó tăng lên nên là cần phải chăm cho sức khoẻ nhiều hơn. Còn...đây là đồ đôi...em cũng có một cái..." Cậu nói và móc sợi dây chuyền trong cổ áo mình ra.

-"Chứng minh cho tình cảm của em đấy! Cho dù...cho dù...anh không có tình cảm với em cũng được! Đừng vứt nó là được...!!!" Cậu đưa anh mắt từ e thẹn đến kiên quyết nhìn vê phía anh.

-"Đương nhiên! Sẽ không bao giờ vứt! Anh vứt anh làm cún!" Cuối câu anh còn đưa tay lên thề.

-"Ngốc quá cơ." Cậu cười híp mắt, phía sau nụ cười là nước mắt.

-"Em đeo cho anh được không?" Anh không trả lời chỉ gật đầu. Sau đó cậu đeo cho anh.

-"Lát nữa, em đợi anh ngoài cổng nha! Anh cũng có đồ muốn tặng cho em!"

Sau đó họ tạm biệt nhau để cho người kế tiếp lên, cuộc nói chuyện của họ cũng đã kéo dài thời gian hơn.
---+++---
Anh chạy hối hả về xe sau khi sự kiện kết thúc, mở cốp xe ra, và lấy một chiếc áo khoác. Rồi lại chạy thục mạng tới chỗ hẹn cậu.

-"Áo!//thở// Không phải đồ đôi//thở// mà...//thở//là đồ của anh! Em không chê chứ? //Thở//" tay đưa áo, tay chóng tường để ...thở😅

-"Đương nhiên không chê! Cảm ơn anh rất nhiều!"

Sau đó một chiếc xe hơi sang trọng đậu ngay trước họ. Takemichi thấy chiếc xe đó, liền vội nói lời tạm biệt anh.

-"Khoan đã...Em còn có thể gọi cảnh sát bắt anh nữa không?" Mikey nắm tay cậu, ngăn bước chân quay đi có lẽ sẽ không quay lại nữa...

-"Có lẽ là không đấy! Cảnh sát không thể cứ bị một đứa nhãi như em lừa để đi bắt một ngôi sao sáng nhất bầu trời đâu!"

-"Anh đi cùng em được không? Ánh sao này sẽ là của em được chứ?"

-"Không được! Em thích nhìn ánh sao ấy được toả sáng cơ! Em muốn nó mãi sáng như thế! Và hơn thế! Được không?"

Anh lúc này mới bất lực chịu buông...vì đến giây phút này anh và cậu vẫn chẳng là gì của nhau!

-"Như thế nhé! Khi em đi rồi, không được buồn và lùi bước đâu đấy! Tiến lên!!!! Manjirou Sano... Ánh sao trong lòng em!" Câu đi về phía xe vẫn nói vọng lại chỗ anh.

Trước khi chiếc xe rời đi, hai đôi lắt ngấn lệ nhìn nhau...nụ cười tiễn biệt...đượm buồn! Nó khác hẳn với nụ cười ngày đầu họ gặp nhau!
---+++---
Đã 3 tháng sau khi cậu đi. Cái tên Manjiro đã hứa đủ điều với cậu, giờ thì lại nhốt mình trong phòng với bia rượu! Ai khuyên cũng chả nghe! Suốt ngày cứ tự trách bản thân mình là tại sao không đến sớm hơn gì đấy...

Cho đến khi anh S tông cửa vào thông báo cậu đã mất vì bị chồng đánh đến chết, lúc chết trên người còn đang mặc chiếc áo của Mikey!

Mikey liền không nói gì mà ngất ngây tại chỗ! Cậu nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Cộng đồng fan của cậu trong mấy tháng qua cũng rất loạn, sau khi hay anh nhập viện chúng còn loạn hơn!

Hên là có anh S ra giải thích mọi chuyện. Anh đã cho đại một cái lí do là người em cùng cha khác mẹ thất lạc của anh lâu nay đã mất! Vâng.... dân chúng vẫn tin:)

Sau khi tĩnh lại, anh như người mất hồn. Ai hỏi ai nói gì cũng không quan tâm. Từ sáng đến chiều ngồi nhìn sợi dây chuyền cũng những món quà Michi tặng Mikey ở những buổi fansign trước kia.

Miệng lẩm bẩm gì đó, lâu lâu lại quay sang hỏi anh S là "Tại sao cảnh sát không đến bắt em nữa vậy?" Hoặc những câu đại loại như thế...S cũng chẳng biết trả lời làm sao.

Cho đến một thành viên trong nhóm bảo có thư từ Úc gửi cho cậu. Tên người gửi là "Cảnh sát fake" tên người nhận là "Sano Manjirou (kẻ cướp vô tội)". Khi nhìn thấy cách viết tên trên lá thư Mikey đã không kìm được nước mắt mà khóc rất to. Vừa khóc vừa nói cái gì đấy chả ai hiểu, chỉ có anh mới hiểu.

Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi cố giữ bình tĩnh đọc xong lá thư...Mikey không còn khóc nữa. Cậu ta lại cười rất nhẹ nhàng, rồi cất lá thư đi. Bắt đầu nói chuyện lại với mọi người và quay lại với công việc ngay khi vừa bình phục. Thậm chí còn kỳ lạ hơn là Mikey không còn thức khuya dậy sớm nữa, làm việc rất đúng giờ. Ngày ba bữa rất đủ cơ!

Các thành viên của nhóm cảm thấy lạ vô cùng, nhưng S chỉ lắc đầu cười nói..."Đó không phải là Mikey đâu! Là Mitake đó!" Thành viên nhóm cũng đéo hiểu gì mà "???" Rồi cũng cho qua.

Những ngày tháng sau đó, con đường nghề nghiệp của Mikey ngày càng đi lên. Thậm chí còn thành công hơn cả trước, đó là cậu ta của hiện tại...Mikey 26 tuổi.

Sau vụ chấn động fandom đó, một số fan đã nhận ra anh cười nhiều hơn trước. Cách nói chuyện cũng vậy, tất cả đều bình thường nhưng cũng có chút khác khác...như hai con người đang sở hữu chung một cơ thể vậy. Một là Mikey, hai là một người nào đó.

------END---------
*Nội dung bức thư của "Cảnh sát fake"*
Hallo! Lâu rồi không gặp Manjiro<3

Em viết thư này cho anh đó, một ngày nào đó khi anh đọc được thì hãy vui lên! Anh khóc là em khóc theo đó! Anh từng nói anh không thích em khóc mà nhỉ? Nên là cười lên.

Hiện tại...ưm cuộc sống cũng tạm thôi. Có lúc hơi bất ổn tí, nhưng không sao em vượt qua được.

Nhưng mà em biết rồi cũng có ngày em không vượt qua được, nên là...bắt đầu từ ngày đó anh sống dùm em phần còn lại đi!

Phần còn lại của cuộc đời em, em muốn mãi mãi bên cạnh Manjirou Sano! Nên là...hãy để em làm 1 nữa trong anh nhé<3

Em Hanagaki Takemichi, sẽ mãi bên anh!
                                                     Takemichi
----------------------------------------------------------
Tác giả: Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây! Nên là cho mik xin luôn 1 phiếu bình chọn nha^^
Hoàn chính văn lúc 2:42 thứ 5, 4/8/2022.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro