Chap 2: Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thấy được nụ cười của mọi người, takemichi lại nhớ về Mikey, nhớ về nụ cười của cậu ấy, cậu muốn tất cả mọi người phải thật hạnh phúc, lần nào cũng vậy càng đau khổ thì Mikey lại càng gượng cười " Hãy sống thật hạnh phúc!" Xin lỗi Mikey - kun tao nhất định phải gặp lại mày, cứu mày và mang mày trở lại làm chính mình " phải đi thôi " người duy nhất có thể cứu mày bây giờ chỉ có thể là tao.

Nhưng mà dù có tìm kiếm thế nào cậu vẫn không thể tìm thấy chỗ của Phạm Thiên, cố gắng tìm kiếm cũng chỉ mang lên những vết thương trên người mình.
" Này Takemichi đủ rồi đấy" Kazutora không thì chịu nổi sự nôn nóng ngốc nghếch của cậu được " nhưng mà.... "
" Đã tìm kiếm bốn nơi nhưng vẫn không có một chút thông tin nào về Mikey - kun làm sao tôi không nôn nóng cho được "
Takemichi thật sự bây giờ rất rối rõ ràng những nơi cậu đến điều là căn cứ của Phạm Thiên nhưng mà dù có làm thế nào cũng không tìm được tại sao. " Kết thúc rồi  Takemichi về thôi như vậy là quá đủ rồi " sao cơ kazutora cậu đang nói cái quái gì vậy " chờ đã Kazu-tora- kun!!!! "
" Không được mày phải chuẩn bị cho lễ cưới ba ngày sau, nếu mày có chuyện gì làm sao tao dám nhìn mặt mọi người, thôi ngay và trở về nhà đi"

Chết tiệt!!! Tại sao ai cũng không muốn mình gặp Mikey, nhớ đến lời Kazutora nói lúc trước, Phạm Thiên từng tụ họp ở bowling nên cậu đã ngồi đợi sẵn ở đây, hi vọng gặp lại được Mikey " Đừng tìm hiểu về Mikey nữa", " Đừng xem thường khoảng thời gian 12 năm, Sano Manjirou không còn là người anh từng biết đâu"
" kết thúc rồi, trưởng thành lên đi Takemichi " những câu nói của mọi người cứ lập đi lập lại trong đầu cậu. Mikey - kun lẽ nào mình sẽ không thể gặp lại cậu ấy được nữa " Đừng đến gần tao 12 năm sau takemichi " như vậy chẳng phải quá cô đơn rồi sao.

" Cạch" có thứ gì đó đang đặt vào đầu cậu " Quay đầu lại tao bắn"
Gì cơ ai đây, bắn cậu ư vậy thứ đang ở trên đầu cậu là súng, sao có thể, mình không nghe được tiếng bước chân của hắn, hắn đến từ lúc nào.
" Mày bốc mùi thật đấy, từ xưa vẫn vậy "
Từ ngày xưa ai đây " mày là ai", " xuỵt "
Hắn đang làm động tác bảo cậu phải im lặng mà nghe " Nghe cho kỹ vào, đây là lời của thủ lĩnh. "

" Tương lại này hạnh phúc nhỉ?" " Mày còn muốn gì nữa " là giọng nói quen thuộc từ người bạn mà cậu xem trọng nhất, Mikey - kun, là cậu ấy sao " Mikey - kun"

" Mày đến làm gì mọi thứ chưa đủ tốt sao" takemichi đưa tay vào túi lấy ra một phong bì màu đỏ dơ lên " Tao muốn đưa mày thứ này " Mikey có chút khó hiểu mở miệng mà hỏi cậu " Đó là gì? " 
" Là thiệp cưới của tao và Hina tao muốn mày đến, tất cả mọi người đều ở đó"

Takemichi muốn nhân cơ hội này có thể kéo mikey quay về, nhưng mà suy nghĩ của cậu thật sự quá đơn giản, mikey đã không còn là mikey của quá khứ giờ thay vào đó là Sano Manjirou việc ác nào cũng có thể làm, còn đối với hắn khi nhìn thấy khoảng khắc cậu đưa tấm thiệp lên, trong lòng hắn cứ như có ai nó bóp nghẹt lại, không thể nào thở được, hắn muốn  một phát kết liễu cậu nhưng mà hắn không làm được, vì sao ư! Nếu lúc trước thì hắn không biết nhưng giờ, thứ đó chính là tình yêu, hắn yêu cậu yêu đến phát điên , vậy mà giờ cậu lại bắt hắn chứng kiến cậu yêu và kết hôn với người con gái khác không phải là quá tàn nhẫn với hắn sao. Còn về phần của Sanzu do không chịu nổi như lời nhảm nhí của takemichi liền lớn giọng với cậu" Tao sẽ giết mày đấy thằng khốn "

" Ra chỗ khác đi Sanzu " nghe thủ lĩnh của mình nói thế Sanzu cũng biết ý mà rời đi, giờ đây chỉ còn lại cả hai " bản năng hắc ám đó là gì " cậu muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện tại sao Mikey lại không nói với cậu sớm hơn tại sao lại tự một mình gánh chịu, rõ ràng bọn họ là bạn mà. " Tại sao mày lại rời bỏ mọi người, mọi người rất lo lắng cho mày đó Mikey - kun. " Hắn đứng dậy khỏi ghế mà tiến lại gần cậu " Vậy mày có lo lắng cho tao không?, có nhớ đến tao không? "

" Đương nhiên là có rồi, tao thật sự rất lo cho mày, thế nên hãy cùng tao quay lại đi" Hắn nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm,  bi thương. Ha quay về đó làm gì? Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra! Hắn đã yêu cậu rất lâu rồi, hắn muốn trói buộc cậu ở bên cạnh hắn cả đời, nhưng đó không phải là đều cậu muốn, thứ cậu  muốn là tự do, được thấy mọi người hạnh phúc, nên hắn đã thây cậu làm, cũng đồng thời trốn tránh cậu, chôn sâu phần tình cảm này mãi mãi. Thế nhưng cuối cùng cậu lại tự tìm đến, sự khát vọng, sự ham muốn đến tột cùng đó lại nảy sinh ra, khi hắn nhìn thấy cậu. Không được cậu là  của hắn, mãi mãi cũng chỉ có thể là của hắn lần này là tự cậu tìm đến đừng trách hắn, nếu có trách là trách cậu quá hiền lành và tốt bụng quá thôi takemichi.

Hắn nhìn takemichi càng tiến sát lại gần cậu hơn " Takemichi là mày tự dâng đến không thể trách tao được "
Không hiểu ý nói của Mikey là gì takemichi không phòng bị mà bị Mikey ra tay đánh vào bụng cậu một cú thật đau, khiến cậu trở tay không kịp, ý thực càng ngày càng trở nên mờ nhạt cuối cùng là ngất đi hoàn toàn mà nằm dài ra đất. Lúc này hắn kéo cậu dậy, hai tay bế cậu rời đi mà không hề quan tâm thứ gì.

" Cuối cùng cậu cũng thuộc về tôi, không ai có thể lấy takemichi của tôi đi một lần nào nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro