Chap 18. Chị biết và tôi cũng biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------------------------------

"Gì? Em mới là kẻ đáng ghét thì có" Mina đứng bật dậy đối diện với cậu, đôi má hơi ửng đỏ vì men rượu, đầu cô hơi choáng váng người nghiêng ngã sang một bên.

"Thật sự thì... chị muốn thế nào đây? Hôm trước nói vậy vẫn chưa đủ? Vậy để tôi nói cho chị nghe lần nữa nhé?" Momo bước đến đứng sát vào chị nói vừa đủ hai người nghe "Với chị tôi đã xem như không còn xuất hiện trong cuộc đời tôi rồi, vậy nên... chị đừng cố bước vào cuộc đời tôi nữa"

"... nếu như em nói... thì việc gì em phải kích động như thế này?" đôi mắt cô trầm lắng lại, thở hắc ra một hơi rồi nói tiếp "Nghĩ lại đi, cả ngày hôm nay người bước đến mở đầu câu chuyện luôn là em..."

Nắm tay cậu siết chặt, nói cậu kích động cũng không sai càng không sai khi nghĩ cậu vốn dĩ không thể buông bỏ được cô. Người không thể chịu đựng nổi ở đây chính là cậu.

Myoui Mina, chị làm gì tôi vậy?

Cố chạy ra như thế nào, quanh quẩn vẫn là chị.

"Người đang đứng đây thể hiện mặt ghen tuông cũng là em"

Đáng ghét.

Ngay giây phút cậu cắn má trong của mình đến bật máu cũng là lúc tất cả mọi lời cậu nói với cô trước đó coi như không còn giá trị. Mùi nồng của máu lan trong khoan miệng khiến cậu khó chịu, sóng mũi cũng đã cay xè đi.

Ừ, cậu thừa nhận,... thừa nhận mình không muốn bất kì ai hay bất kì người nào đến gần cô, chạm vào cô lại càng không... thứ khó chịu hơn lời từ chối 3 năm trước chính là hình ảnh cô đang 'cố tình' ở bên người khác để chọc điên cậu lúc này.

"Là không quên cũng không nhớ đúng không?" cô tiếp tục nói, tâm trí cô vừa tỉnh táo vừa lơ đễnh nhưng cô rất chắc chắn điều mình nói:

"Nếu đã nhất quyết muốn như vậy thì được thôi... cứ tiếp tục đi" cô quay người quay lại quầy rượu, người bạn uống cùng cô vẫn còn ngồi đó, định bước đến tiếp tục uống nhưng đột nhiên khuỷu tay cô bị một lực cực mạnh kéo ngược trở lại.

Không đâu, là không thể quên và không thể không nhớ... chấp niệm duy nhất.

Lúc này Momo mới mở miệng nói chuyện:

"Tại sao lại là chị? Tại sao vẫn luôn là chị vậy?" cái nắm ở khuỷu tay cô bị cậu siết chặt, đôi mắt cậu lúc này đã ửng đỏ, phần vì bị chọc tức phần vì uất ức trong lòng dồn nén không thành.

"Gì? Đừng có kiểu nói như thế, không hiểu gì hết" cô nhíu mày không hài lòng, cả ngày trời xoi xét cậu cũng khốn đốn lắm đấy giờ còn thêm câu đố khó giải nữa, cô không có siêu năng lực đọc suy nghĩ đâu.

"... Chị biết?" giọng cậu hơi run thốt ra hai chữ đầy khó hiểu

"Ừ... biết hết đấy" bất ngờ thay cô lại hiểu được cậu muốn hỏi đến chuyện gì, rõ là đã nhìn ra suy nghĩ của cậu rồi:

"Chị biết em cố tình, em cố tình để chị thấy em dịu dàng bên người khác, cố tình lẫn tránh ánh mắt chị, cố tình xem chị như không tồn tại. Và chị còn biết được có người vì yêu chị mà tất cả mọi điều cố tình đó họ đều làm rất dở tệ"

Chợt tay cậu thả lỏng buông khỏi khuỷu tay cô ra bước chân vô định lùi về sau nửa bước, đôi mắt cậu đỏ rầu nhìn cô. Đối với ánh mắt như vậy cô hoàn toàn có thể hiểu cậu đau lòng vì cô như thế nào, vì cô mà chịu đựng như thế nào.

"Bị bắt bài mà không phản kháng gì sao?" cô khẽ cười nhẹ, Hirai bị tóm gọn không thể vùng vẩy: "Chị còn biết mong muốn của em ngay bây giờ nữa đấy"

"Như tôi đã nói,... " lần nữa nắm lấy tay cô kéo lại nhưng lần này cậu không mạnh tay như vừa rồi, cũng không phải ở khuỷu tay mà là ở bàn tay vẫn đang trong chế độ chờ đợi cậu nắm lấy.

"... Chị còn đáng ghét hơn cả tôi" Hành động cậu dứt khoác một tay giữ sau đầu một tay vừa nắm tay cô kéo lại xong liền vòng tay ôm chiếc eo nhỏ, cậu hôn một cách cuồng nhiệt như không hề muốn dứt ra.

"Vẫn luôn là chị,... người chiếm trọn mọi thứ trong lòng tôi vẫn luôn là chị"

"Chị biết hết thì tôi cũng vậy,... tôi biết chị đã nhìn tôi rất lâu khi tôi ở cùng người khác, tôi biết chị đã vì tôi mà thay đổi, chị không còn cứng gắn và khô khan như ba năm trước đối mặt với ai cũng một biểu hiện nữa,... và tôi cũng biết... chị đã đau lòng vì tôi và cả ...mong muốn của chị"

Ừ thì cả hai chúng ta đều biết rằng đối phương yêu mình đến nhường nào.

Vậy nên,... mong muốn duy nhất lúc này là:

"Chúng ta đừng bỏ lỡ nhau"

___________________________

Dưới hàng trăm cặp mắt đang nhìn khi nụ hôn đã ngừng lại cả hai mới phát hiện có vẻ như vừa rồi cả hai đã lạc vào thế giới riêng không để ý xung quanh là gì nữa rồi. Cả trăm cái điện thoại bắt chọn khung cảnh ngọt ngào vừa rồi khiến cặp đôi rơi vào hoang mang.

"Chị đếm 1" siết chặt lấy tay cậu khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc

"Tôi đếm 2" tay cậu ấm áp bao trọn lấy bàn tay cô nhìn về phía xa

"Chạy!!" kéo tay cô cùng chạy khỏi đám đông đang vây lấy cả hai, cả hai chạy một mạch ra xe phóng đi trong tích tắc không để lại dấu vết

.

Chiếc xe một mạch chạy về nhà riêng của Momo, ánh đèn đường thắp sáng mọi ngóc ngách trên đường đi. Cô một bên vẫn còn men rượu vẫn đặt tay lên cổ tay cậu mân mê chiếc tay áo tối màu.

"Trước giờ tôi không nghĩ chị sẽ mặc loại váy như thế này" giọng cậu nhẹ vang lên cắt đứt sự lơ đễnh của cô với chiếc áo của cậu

"... Vì thế mà làm em ghen rất dễ" cô đưa mắt lên nhìn biểu hiện trên mặt cậu để xác nhận, quả nhiên...

"Chị nghĩ ra cách chọc điên tôi cũng hay thật, công nhận" cậu cười nhẹ, thẳng thắn thừa nhận cô rất biết cách thâu tóm cậu

"Chuyện như vậy là em chịu đựng không giỏi thôi" quay mặt hướng khác, nhớ lại lúc cậu ôm cô hoa khôi kia cô đã rất tức giận,...

"... là không giỏi bằng chị mới đúng" vừa dứt lời cậu đã dừng xe trước nhà, bước xuống vòng qua mở cửa xe cho cô, cậu nói tiếp:

"Tuy là chưa thấy bộ dạng chị khi ghen nhưng mà... chị sẽ không thể ghen lần nào nữa đâu" vừa đứng ra khỏi xe đã bị cậu kéo vào lòng ôm chặt, lời nói cậu bên tai vừa ấm áp vừa khiến cô tin tưởng. Trước tới giờ người này chưa bao giờ,... chưa bao giờ khiến cô phải nghi ngờ về tình cảm của cậu dành cho mình.

Cạch

Cánh cửa đóng lại, vòng tay thon thả vòng qua cổ đẩy nụ hôn vào vùng đất ngọt ngào mùi mẫn.

"Hôn giỏi như vầy, chị cần lời giải thích" hai đôi môi buông ra, cô đặt ngón cái lên môi cậu miết nhẹ, đôi mắt nhìn lên vừa khiêu khích vừa thăm dò

"Đúng là không phải lần đầu hôn nhưng đây chỉ nụ hôn thứ 3 trong đời tôi thôi" say đắm trong đôi mắt cô, như bị thôi miên cậu theo vô thức mà tiến lên vài bước ép cô vào phần tựa phía sau của chiếc ghế sofa lớn của căn nhà

"Hôn lén cũng tính sao?" năm lấy cổ áo cậu kéo lại, gương mặt cô vừa vui vừa tự hào vì có người yêu như Hirai Momo

"Sao chuyện gì chị cũng biết vậy?"

"... Vì chị yêu em, Hirai Momo" lần nữa cô chủ động hôn cậu, sau bao nhiêu uất ức cậu phải chịu đựng cô sẽ bù đắp lại tất cả không để thiếu một cái nào.

___

3 năm trước, ngày cô qua nhà cậu chăm bệnh.

"Cứ tin vào những điều tích cực thôi, không phải chuyện gì cũng theo ý mình nhưng nó đáng tin thì mình cứ tin đi biết đâu... mình sẽ gặp được may mắn" thở ra một hơi nặng nề đầy mệt mỏi cậu mới đứng dậy đi về phòng.

Cậu về phòng thì lăn ra giường nằm bẹp dí, cơn sốt rút năng lượng cậu còn hơn đỉa hút máu. Mệt mỏi đến không thể mở nổi mắt, tỉnh táo được một lúc thì cậu thiếp đi. Đến khi lần nữa mở mắt cô đã nằm đối diện cậu, không biết vì sao cô lại ở đây nhưng cậu cũng đành thôi kệ đâu phải lúc nào cũng được ngắm cô như thế này.

Ngắm nhìn cô ở khoảng cách gần, tay trong vô thức đưa lên vén tóc cô. Cậu chưa biết phải làm như thế nào để yêu con người này nhưng chắc chắn đối với cô cậu sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ.

Mitang,... tôi yêu chị

Nụ hôn cậu nhẹ đáp lên môi cô rất nhanh đã dứt ra, trong lòng thầm cầu mong cô là ngủ thật và không biết gì về nụ hôn này.

__________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro