Miyamoto Musashi-Yoshikawa Eiji (Chuong 3-4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3 : NGÀY HỘI HOA

Vào đầu thế kỷ thứ , con đường Mimasaka là một trục lộ giao thông lớn.

Khởi đầu từ Tatsimo thuộc tỉnh Harima, đường này chạy dài, uốn khúc như bất tận, lên đèo xuống dốc, hun hút qua vùng núi Tatsuno đồi núi chập chùng và song song với hàng cột mốc phân ranh hai tỉnh Mimasaka và Harima.

Khách du đứng trên đèo cao, nhìn thấy thung lũng sông Aida dưới chân và ở triền sông, một ngôi làng. Đấy là làng Miyamoto.

Miyamoto thực ra chẳng phải là một làng mà chỉ là tên một khu tập hợp nhiều sơn thôn nhỏ rải rác: mấy căn nhà cất dọc theo bờ sông, một hai cái chòi vắt vẻo trên sườn đồi, vài trang trại cũ giữa cánh đồng bỏ hoang lâu ngày vì sỏi đá không trồng cấy được.

Tuy vậy, dân cư cũng khá đông, đủ mang danh là một làng, theo tiêu chuẩn thời ấy.

Cho đến mãi mấy năm trước đây, đại danh Shinmen vẫn cư ngụ Ở vùng này trong một tòa lâu đài ngay trên thượng lưu sông Aida, cách bờ sông khoảng non một dặm. Phía bắc lại có mỏ bạc, bây giờ đã cạn, nhưng trước kia trong những năm thịnh vượng, quy tụ rất nhiều công nhân từ phương xa tới.

Khách thương từ Tottori đi Himeji, muốn dùng sơn đạo đến Bizen, tất phải theo đại lộ Mimasaka và nghỉ chân tại Miyamoto. Do đấy, Miyamoto là chỗ giao lưu của hai sơn lộ chính thời đó và vì thế mang một sắc thái riêng do dân từ nhiều nơi khác đem đến.

Làng có quán ăn, tiệm bán quần áo, và cả một trà thất nhỏ với mấy cô ca kỹ ngực thoa phấn trắng theo thời trang quẩn quanh trước cửa như bầy dơi trắng quanh tổ.

Đấy là Miyamoto, nơi mà hai gã thanh niên nông phu Takezo và Matahachi đã từ biệt để lên đường theo đuổi công danh.

Otsu ngồi mơ mộng nhìn những nóc nhà rải rác dưới chân. Nước da tươi mát, tóc đen mượt, chân tay nhỏ nhắn, dáng người thanh tú, Otsu có một vẻ đẹp siêu thoát, khác với những thôn nữ hồng hào, vạm vỡ đang làm công việc đồng áng dưới kia. Ngồi đăm chiêu trên bậc đá cổng chùa Shippoji, trông nàng như một pho tượng bằng sứ toàn mỹ.

Otsu bị bỏ rơi từ khi còn trứng nước, được chùa đem về nuôi nên có dáng cách khiêm cung ít thấy ở những thiếu nữ mười sáu. Ngay từ nhỏ, nàng đã không được tiếp xúc nhiều với những trẻ khác cùng trang lứa. Vì sống cách biệt với thế giới bên ngoài nên trong ánh mắt nàng có một vẻ gì trang nghiêm trầm mặc, làm cho những thanh niên ưa nếp sống phóng túng ngại không dám gần. Năm trước, nghe lời sư cụ, nàng đã nhận lời cầu hôn của Matahachi. Nhưng ít lâu sau, vị hôn phu của nàng cùng với Takezo bỏ làng ra đi, cho đến nay vẫn bặt tin tức. Những tháng đầu xuân trôi qua trong chờ đợi. Bây giờ đã là tháng tư, nàng không còn dám hy vọng nữa.

Otsu ngước nhìn trời, dõi những đám mây theo nhau bay đi, nghĩ vơ vẩn. "Chẳng bao lâu nữa đã hết năm rồi, chị anh Takezo cũng không nhận được tin gì của hai người, sao ta lại điên cứ nghĩ rằng họ còn sống !".

Đôi lúc tâm sự với người quen, qua ánh mắt cũng như giọng nói, nàng như ngầm ý van lơn họ khuyên nàng rán chờ thêm ít lâu nữa, nhưng không ai để ý. Những nông dân thô lậu chất phác ấy thấy quan quân đã chiếm đóng lâu đài thì cho rằng hai người không lý gì còn sống. Gia nhân, thủ túc của Shinmen chẳng ai trở về, vì họ là Samurai, đã thua trận, còn mặt mũi nào gặp lại người quen ? Nhưng Takezo và Matahachi là lính trơn, có chuyện gì ngăn trở chúng đâu ? Chắc chết rồi, chứ không, sao đến nay vẫn tuyệt vô âm tín ?

"Tại sao ? Ừ, tại sao ?" Otsu nhiều lần tự hỏi. Rồi suy nghĩ miên man, nàng thấy đàn ông ưa chiến tranh quá, không như nàng. Sự khác biệt ấy khiên Otsu buồn. Hôm nay, đã hàng giờ, ngồi cô đơn trên bậc đá trước cổng chùa, Otsu vẫn chưa tìm được lời giải đáp.

- Otsu !

Tiếng gọi thình lình khiến Otsu giật mình tỉnh mộng. Từ phía giếng, một người đàn ông tuổi trung niên thong thả đi tới. Ông ta mặc vỏn vẹn một miếng vải thô làm khố.

Màu da bánh mật ánh lên dưới trời chiều trong như nước sơn lâu ngày trên pho tượng cũ.

Đấy là một thiền sư ngụ tại chùa. Ông từ tỉnh Tajima đến bốn năm trước, mến cảnh chùa Shippoji u tịch, xin với sư cụ lưu lại rồi không đi nữa.

- Otsu ! Ngươi nghĩ gì vậy ?

Otsu không đáp, mỉm cười chào nhà sư. Nàng có cảm tình với vị thiền sư này vì sự hiểu biết uyên bác và vì tính tình phóng dật tuy hơi kỳ dị của ông, đôi khi ngây thơ như con trẻ, đôi khi lại hành động tựa người điên, nhưng lúc nào cũng vô hại.

Thấy Otsu không nói gì, nhà sư lẩm bẩm:

- Xuân sắp qua rồi đấy. Mùa xuân đem phước lành tới, nhưng xem chừng chẳng phải là chân phúc ! Chỉ thấy chấy rận bò ra, đông và khó trị.

Lúc sau lại nói:

- Chiếc áo mình giặt rồi chẳng biết phơi đâu ! Treo lên cành mận này chắc không được ! Ai lại đi xúc phạm thiên nhiên, đem che đi những bông hoa đẹp thế kia bao giờ ?

Hà hà ... chùa thế này mà không tìm được chỗ phơi áo. Otsu ! Cho ta mượn sợi dây một chút !

Trông thấy nhà sư trần trùng trục, Otsu hơi ngượng:

- Thầy Takuan ! Thầy cởi trần như vậy đi dạo đợi áo khô hay sao ?

- Vậy ta đi ngủ được không ?

- Mô Phật ! Thầy thật quá quắt !

- Đáng lẽ ta nên để đến mai giặt áo mới phải.

Rồi Takuan một tay giơ lên trời, một tay chỉ xuống đất, bắt chước dáng điệu tượng Phật cởi trần Phật tử vẫn đem ra tắm nước trà đường hàng năm, nói tiếp:

- Ngày mai Phật Đản, mồng tám tháng tư, nếu ta cứ đứng thế này đợi trà dội lên đầu có phải được dịp liếm môi thưởng thức trà, nhưng chắc mọi người bất bình lắm !

Rồi với giọng sùng kính, Takuan nhại lời Phật:

- Thiên thương địa hạ, duy ngã độc tôn !

Nhìn dáng điệu Takuan, Otsu cười như nắc nẻ:

- Thầy bắt chước giống quá !

- Dĩ nhiên, ta là hiện thân của thái tử Tất Đạt Đa mà !

- Vậy thầy cứ đứng yên, con đi lấy nước trà đổ lên đầu !

Một con ong vo ve bay quanh mình Takuan. Nhà sư sợ Ong đốt, lấy tay xua lia lịa. Ong bị xua, chui vào khe vải khố. Nhà sư rối rít vừa nhảy vừa khoa chân múa tay làm Otsu lại cười như phá.

Từ khi Takuan đến tá túc tại chùa, không mấy ngày là không có những chuyện khôi hài như vậy, làm Otsu dù trang nghiêm đến đâu cũng không thể không lây niềm vui của nhà sư tính tình kỳ dị. Một lúc sau nàng nói:

- Thôi, không đùa nữa. Con phải đi làm vài việc cần đây.

Otsu xỏ chân trắng muốt vào đôi dép, đứng dậy. Takuan ngây thơ hỏi:

- Việc gì vậy ?

- Thầy quên à ? Dáng điệu thầy lúc nãy làm con sực nhớ lời sư cụ sai con đi hái hoa treo trong chùa và sửa soạn buổi lễ tắm Phật ngày mai. Chiều nay con còn phải nấu trà nữa.

- Hái hoa ở đâu ?

- Ở bờ sông, gần cánh đồng.

- Ta đi với.

- Thầy cởi trần vậy mà đi à ?

- Ta không giúp thì hái không đủ hoa đâu. Vả lại người ta sinh ra đâu có quần áo gì. Vậy cứ để tự nhiên, đâu có sao !

- Thầy nói cũng có lý, nhưng con không thấy thế là tự nhiên. Thôi, để con đi một mình.

Otsu quày quả ra đi, vòng về phía sau chùa để tránh Takuan. Nàng đeo giỏ sau lưng, tay cầm liềm, men theo cửa hông ra con đường nhỏ. Một lúc sau quay lại, nàng đã thấy Takuan lặng lẽ đi theo, mình quấn một tấm vải thô lớn, thứ vải vẫn thường được dùng để gói đồ, Takuan cười rất tự nhiên:

- Mặc thế này coi được không ?

- Dĩ nhiên là không được. Trông thầy kỳ cục quá, như thằng khùng !

- Sao vậy ?

- Chẳng sao cả, nhưng thầy đừng đi cạnh con.

- Có phải đây là lần đầu tiên ngươi không muốn có đàn ông đi cạnh không ?

- Thầy Takuan, thầy thật bất trị !

Otsu chạy nhanh đi trước, Takuan theo sau, chân bước chững chạc như những bước chân đức Phật hạ sơn, tấm vải thô quấn quanh mình theo gió bay phần phật.

- Otsu ! Ngươi đừng giận, ta đùa đấy mà ! Nếu ngươi hay hờn giận như vậy, những người yêu ngươi sẽ chán không theo đuổi ngươi nữa !

Dưới chân đồi, ở ven sông cách chùa khoảng non một dặm, hoa xuân nở đầy. Otsu để giỏ xuống. Giữa hàng ngàn vạn cánh bướm muôn màu sặc sỡ bay lượn xung quanh, nàng bắt đầu đưa liềm cắt từng cụm hoa sát đến gốc.

Takuan ngồi yên một lúc rồi khẽ thở dài như vừa qua một cơn tư lự:

- Ở đây yên tĩnh quá nhỉ ! Niết bàn đầy hoa tươi đẹp thế này sao mọi người không chịu ở, lại thích lao đầu vào chốn cuồng phong đầy dục vọng để rồi mãn kiếp đau khổ, khóc than và phải chịu cực hình nơi địa ngục. Otsu, ta ước mong ngươi đừng phải chịu cảnh ấy !

Otsu vẫn tiếp tục cắt hoa xếp vào giỏ. Đủ loại: cúc dại trắng như bông, mào gà đỏ thắm, hoa cải vàng tươi mong manh như cánh bướm, hoa tử thảo tím ngắt.

- Thôi mà thầy, đừng thuyết pháp nữa. Cẩn thận kẻo ong đốt đấy !

- Ta sợ gì ong đốt. Ta chỉ muốn nhắc lại cho ngươi biết những lời dạy của đức Phật về thân phận phụ nữ như ngươi mà thôi.

- Thân phận những phụ nữ như con thầy để ý làm chi ?

- Mô Phật, ngươi lại vọng ngôn rồi ! Ta có bổn phận phải để ý đến chúng sinh chứ !

Tuy nghề của ta có hơi tò mò thật nhưng không đến nỗi vô ích hơn những nghề khác như thợ may, thợ mộc, lái buôn hay Samurai. Nghề ta phải có là vì cần thiết.

Otsu dịu giọng:

- Có lẽ thầy nói đúng !

- Không ai lạ gì từ ba ngàn năm nay, phái tăng lữ vẫn kỵ phụ nữ. Kinh Phật đã dạy đàn bà là ngạ quỷ xấu xa, từ ngục A Tỳ lên quấy nhiễu dương thế. Ta đã nhiều năm dày công nghiên cứu kinh điển nên biết chẳng phải ngẫu nhiên mà ta và ngươi hay có thái độ xung khắc.

- Thế theo kinh điển, tại sao đàn bà lại xấu xa ?

- Vì họ ưa lừa dối đàn ông.

- Thế đàn ông không lừa dối đàn bà bao giờ à ?

- Có chứ ! Nhưng tại ... tại ... đức Phật là đàn ông !

- Theo ý thầy thì nếu đức Phật là đàn bà, kinh điển sẽ dạy ngược lại à ?

- Đức Phật là đàn bà thế nào được ! Ngạ quỷ sao thành Phật được !

- Điều thầy nói phi lý lắm !

- Dĩ nhiên. Nếu những lời dạy trong kinh điển đều có lý cả thì đâu cần chư tăng đi hoằng pháp !

- Thầy chỉ ngụy biện để cầu lợi.

- Đúng là lập luận đàn bà ! Tại sao ngươi lại thích công kích riêng ta ?

Otsu ngưng tay liềm, chán nản:

- Thôi chẳng nói nữa. Hôm nay con không muốn nói thêm đâu !

- Nữ nhân đa ngôn quá !

- Chính thầy nói nhiều thì có !

Takuan nhắm mắt yên lặng như muốn thêm kiên nhẫn:

- Để ta giải thích thêm cho ngươi rõ. Lúc đức Phật ngồi tĩnh tọa dưới gốc bồ đề, nhiều quỷ cái ngày đêm hiện ra cám dỗ nên ngài không có hảo cảm với đàn bà. Nhưng Phật là đấng chí nhân nên lúc về già, ngài cũng vẫn thu nhận nữ đệ tử.

- Vì ngài khôn hơn hay vì ngài già rồi ?

- Đừng có báng bổ ! Và ngươi cũng phải nhớ rằng đức Bồ Tát Na-già-giu-na tuy rất ghét, đúng hơn, rất sợ đàn bà như đức Phật vậy, cũng phải khen bốn loại phụ nữ:

những cô em ngoan ngoãn, những người vợ hiền thục, những bà mẹ tốt và những nữ tỳ biết chiều chuông. Ngài tán dương đức hạnh những người đó và khuyên đàn ông chỉ nên lấy những người đó làm vợ mà thôi.

- Em ngoan ngoãn, vợ hiền thục, mẹ tốt, nữ tỳ khéo chiều ... con thấy chỉ có lợi cho đàn ông.

- Tự nhiên là thế. Xã hội Ấn độ thời đó trọng nam khinh nữ hơn xã hội Nhật. Dù sao Na-già-giu-na đã khuyên phụ nữ một câu bất hủ ...

- Khuyên sao thầy ?

- Ngài nói: "Nữ nhân ! Đừng phối ngẫu với đàn ông" ...

- Sao kỳ vậy ?

- Khoan ! Ta chưa nói hết. Ngài nói: "Đừng phối ngẫu với đàn ông, hãy phối ngẫu với chân lý".

Otsu nhìn nhà sư, không hiểu.

- Ngươi không thấy ư ? Câu ấy có nghĩa là không nên mê một người thường mà nên tìm gửi thân cho một điều gì vĩnh cửu.

- Nhưng thưa thầy, thế nào là chân lý ?

Takuan bỏ thõng hai tay, mắt nhìn xuống đất, trầm mặc:

- Thực ra chính ta cũng không rõ nữa.

Otsu phì cười, nhưng Takuan không để ý.

- Nhưng có một điều ta biết chắc là đối với phụ nữ, điều đó có nghĩa ngươi phải thủ tiết. Chớ nên ra thành thị để rồi sinh ra những đứa con yếu đuối như gà chết. Hãy ở lại nông thôn, nơi đó hợp với ngươi, lập gia đình và sinh những đứa con lành mạnh.

Otsu bực mình không kiên nhẫn được, giơ liềm lên:

- Thầy đến đây giúp con hái hoa phải không ?

- Phải, ta có hứa.

- Vậy đừng thuyết lăng nhăng nữa, thầy cầm liềm cắt hoa đi !

- Nếu ngươi không muốn ta hướng dẫn tinh thần thì thôi, ta cũng không ép.

Nhà sư ra vẻ giận.

- Trong khi thầy cắt hoa, con chạy đến nhà Ogin xem chị ấy đã khâu xong thắt lưng chưa. Ngày mai con phải dùng.

- Ogin là chị Takezo đã có lần ngươi dẫn lên chùa phải không ? Để ta đi với.

- Thầy ăn mặc như vậy à ?

Takuan làm như không nghe, tiếp tục:

- Chắc ta sẽ được mời uống trà. Khát quá !

Otsu không cách gì từ chối, đành gật đầu. Và cả hai men theo bờ sông cùng đi.

Ogin là một thiếu nữ trạc hai mươi lăm, tuy không còn ở tuổi trăng tròn nữa nhưng cũng không xấu. Mặc dầu ai cũng sợ Takezo, nhưng không phải vì thế mà nàng thiếu người nhòm ngó. Ogin có dáng chững chạc, cách cư xử mềm mỏng làm mọi người chú ý. Nàng chưa lấy chồng cũng chỉ vì muốn có thêm thì giờ để săn sóc đến em mà thôi. Căn nhà nàng ngụ hiện nay là do Munisai, cha nàng dựng lên từ lúc sinh thời, khi ông còn coi việc quản giáo binh sĩ dưới trướng Shinmen. Vì dốc lòng thờ chủ nên ông được mang họ Shinmen.

Căn nhà xây trên nền đá tảng dầy, tường đất cao vây quanh, đứng ngạo nghễ trong ra sông, thật quá lớn đối với một Samurai thôn quê. Căn nhà trước đồ sộ nhưng nay đã đổ nát, hoa dại mọc đầy trên mái. Nơi võ đường xưa kia Munisai thường ra giảng võ bây giờ trắng những phân chim. Cảnh điêu tàn trông thấy rõ. Munisai bị thất sủng, mất hết chức tước và qua đời trong cảnh nghèo túng. Sau khi ông chết đi, gia nhân tán lạc, nhưng đôi khi vẫn lui tới thăm hỏi vì họ đều là người địa phương cả. Họ mang rau đậu đến làm quà, dọn dẹp phòng ốc hoang phế, khiêng nước đổ đầy chum vại, quét tước cổng ngõ và tìm mọi cách giữ cho căn nhà không đến nỗi tiêu điều quá.

Ogin đang khâu vá ở phòng trong, nghe tiếng mở cửa sau, tưởng là một trong những gia nhân cũ tới thăm. Đột nhiên thấy Otsu, nàng giật mình:

- Ồ, Otsu đấy ư ? Em làm chị hết hồn ! Chị vừa khâu xong thắt lưng cho em đây.

Ngày mai em cần dùng phải không ?

- Vâng, cảm ơn chị. Đáng lẽ em phải làm lấy mới phải, nhưng vì bận nhiều việc ở chùa quá nên không có thì giờ.

- Thì giúp em chị cũng vui chứ ! Chẳng làm gì, chị thấy buồn và ngày dài quá !

Otsu ngửng lên. Trên bàn thờ hai ngọn nến cháy leo lét. Ánh sáng lờ

mờ chiếu không rõ đôi bài vị làm sơ sài bằng gỗ đặt sau chén nước và đĩa hoa cúng. Trên mỗi bài vị là một tấm giấy viết nắn nón trang trọng những hàng chữ:

Chân linh Shinmen Takezo, mười bảy tuổi.

Chân linh Honiden Matahachi, mười bảy tuổi.

Otsu hoảng hốt:

- Chị Ogin ! Chị được tin họ chết cả rồi à ?

- Lạy Trời Phật, chưa em ạ. Nhưng còn mong gì nữa ! Chị tin là họ đã bỏ thây ở Sekigahara rồi. Đành chấp nhận vậy.

Otsu lắc đầu:

- Đừng nói vậy, chị Ơi ! Xui lắm ! Họ không chết đâu. Rồi nay mai họ lại trở về mà.

Ogin cúi xuống nhìn chiếc áo đang khâu dở, dịu dàng hỏi:

- Em có mơ thấy Matahachi không ?

- Có, thường mơ thấy luôn. Có sao không chị ?

- Vậy phải rồi. Hắn đã chết thật. Chị không lúc nào là không mơ thấy Takezo.

- Ogin, em van chị đừng nói thế !

Rồi Otsu chạy đến bàn thờ bóc hai mảnh giấy trên bài vị ra:

- Bỏ nó đi chị ạ ! Để làm gì, chỉ thêm xui xẻo !

Nước mắt rưng rưng, nàng với tay tắt nến, mang hoa và nước chạy sang phòng bên vất hoa ra xa và tiện tay đổ nước qua thành cửa sổ.

Nước dội trúng đầu Takuan đang ngồi xổm bên ngoài.

- Ái chà ! Nước gì lạnh dữ !

Takuan vừa la vừa nhảy lên lấy vạt áo lau đầu.

- Ngươi làm gì vậy ? Ta đến đây để uống trà, đâu phải để tắm !

Otsu cười. Những giọt lệ sầu muộn đã trở thành những giọt lệ tươi vui.

- Xin lỗi, con không biết thầy ngồi đó !

Và nàng chạy vội đi lấy trà mang lại. Ogin nhìn ra hiên, hỏi:

- Ai thế em ?

- Sư bác trên chùa. Chắc chị nhớ cái ông sư dơ bẩn chị gặp hôm đi cùng với em lên chùa đấy nhỉ, cái ông nằm sấp ở ngoài nắng, tay chống cằm nhìn chăm chắm xuống đất xem rận chọi nhau đó !

- À ra ông ấy đó hả ?

- Vâng, tên thầy là Takuan.

- Thầy ta tính hơi kỳ dị phải không em ?

- Kỳ dị còn là ít đấy !

- Thầy ấy mặc áo gì thế ? Trông không phải áo người tu hành.

- Đâu phải áo. Miếng vải bố đấy chứ.

- Mặc áo bằng vải bố à ? Lạ nhỉ. Thầy ta bao nhiêu tuổi ?

- Thầy ấy bảo băm mốt, nhưng em tưởng em còn đáng làm chị thầy ta nữa đấy !

Thầy ngớ ngẩn lắm ! Thế mà các thầy trên chùa bảo trông bên ngoài như vậy nhưng Takuan là một nhà sư đáng trọng.

- Có thể lắm, chả nên trông mặt mà bắt hình dong. Thầy ta ở đâu đến thế ?

- Ở Tajima chị ạ. Quy y từ năm lên mười, bốn năm sau vào tu trong thiền viện Tịnh Giác. Ở thiền viện ra, thầy ta là đệ tử của một hòa thượng tại chùa Đại Từ, cùng với sư phụ thầy đi hành hương đến Kyoto và Nara rồi lại theo học nhiều danh tăng khác. Thầy ta dành nhiều thì giờ nghiên cứu kinh điển lắm.

- Có lẽ vì thế nên thầy ta hơi khác người.

- Vâng. Thầy Takuan trước đã là viện trưởng thiền viện Nansoji và có sắc phong trụ trì chùa Đại Từ, nhưng không hiểu sao mới được ba ngày đã bỏ đi.

Ogin khẽ gật đầu. Otsu nói tiếp:

- Nghe nói hình như những danh tướng và những nhà quý tộc như Hosokawa và Tokugawa Ieyasu nhiều lần đã cố giữ thầy lại, xây chùa để cầm chân thầy nhưng thầy không màng. Thầy thích cuộc đời phiêu lãng khất cái, đi đâu mang rận chấy đến đấy. Em cho là thầy ta hơi khùng.

- Có lẽ theo nhãn quan của Takuan, chúng ta mới là những người không bình thường.

- Thì thầy ta vẫn nói thế !

- Thầy Takuan định lưu lại chùa bao lâu ?

- Nào ai biết được. Nay đến mai đi là thường.

Takuan đứng ngoài hiên nói vọng vào:

- Hà hà ... ta nghe hết rồi đấy nhé !

- Con có nói xấu gì thầy đâu ?

- Ngươi thích nói xấu thì cứ nói, ta không cần, nhưng ít ra phải cho ta cái bánh gì để uống trà chứ ?

- Đấy chị coi, thầy Takuan lúc nào cũng như vậy đó !

- Như vậy là thế nào ? Takuan nói vọng ra. Ngươi ngồi đó làm ra vẻ hiền lành, không làm hại đến con ruồi con muỗi, nhưng thật ra tàn nhẫn vô cùng !

- Đâu, con tàn nhẫn ra sao ?

- Thì bỏ ta một mình với chén trà nguội rồi ngồi đó mà than khóc mối tình dang dở là tàn nhẫn chứ sao !

oo Chuông trên hai chùa Daishoji và Shippoji thong thả buông từng tiếng ngân nga.

Những hồi chuông lễ bắt đầu từ sáng sớm, đến bây giờ đã quá ngọ rồi vẫn không dứt.

Suốt buổi sáng, thiện nam tín nữ nô nức lên chùa không lúc nào ngớt:

thiếu nữ thắt lứng đỏ tươi, vợ các thương gia và những người đứng tuổi mang thắt lưng màu trang nhã hơn.

Đây đó một vài bà già mặc kimono màu sẫm, tay dắt trẻ.

Đại sảnh chùa Shippoji chật ních những người. Thanh niên đông vô kể.

Họ đến hình như cốt để ngắm Otsu hơn là để lễ Phật. Một chàng khẽ rỉ tai bạn:

- Nàng đấy !

- Ờ, đẹp thật !

Giữa đại sảnh là một cái kiệu làm theo hình ngôi chùa nhỏ, mái kết bằng lá bồ đề, cột quấn từng tràng hoa tươi. Trong ngôi "chùa hoa" ấy có một tượng Phật màu đen, cao chừng sáu tấc, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, đứng trong một cái bể cạn bằng sành. Thiện nam tín nữ xếp hàng đi qua, dùng gáo tre múc nước trà đường dội lên đầu Phật.

Takuan túc trực cạnh kiệu, đổ nước cam lộ vào ống tre để phân phát cho Phật tử mang về lấy phước. Vừa phân phát, Takuan vừa quyên giáo:

- Chùa nghèo, xin quý thí chủ mở lòng đại lượng. Bần tăng biết quý vị dư giả, mặc áo lụa, mang thắt lưng thêu, nhưng đa tài tất đa nạn. Xin quý thí chủ phát bồ đề tâm, công đức thật vô lượng.

Phía bên kia kiệu, Otsu ngồi sau chiếc bàn thấp sơn then. Mặt nàng rạng rỡ phớt hồng như những cánh hoa treo trên vách. Nàng mang chiếc thắt lưng mới, tay thoăn thoắt viết bài kệ ngắn trên giấy ngũ sắc thỉnh thoảng lại lăn đều ngọn bút trên nghiên mực dát vàng để cạnh:

Mồng tám tháng tư Ấy ngày đại cát Sâu độ bọ hoang Phá mùa hại tiết Mau mắn diệt tan Hăng hái trừ hết.

Từ ngàn xưa, dân vùng này vẫn có lệ lên chùa vào ngày Phật Đản, thỉnh những câu kệ như trên về dán vách không những để trừ trùng, mà còn để phòng bệnh và tránh vận xui. Otsu chép đi chép lại bài kệ hàng trăm lần, đã thấy mỏi tay, nét chữ không còn sắc sảo như trước.

Bỏ bút xuống nghỉ, nàng nói vọng sang phía dưới:

- Thôi thầy ạ, chẳng nên đòi nhiều. Họ cũng không có.

- Ta quyên những nhà giàu đấy chứ ! Đa tài đa nạn. Tiền bạc nhiều thì lắm khổ đau. Cất đỡ cho họ gánh nặng khổ đau là làm phúc đấy !

- Thầy nói như vậy thì ra những tên đạo chích lấy tiền bạc của người ta đều là phát tâm bồ đề cả sao ?

Takuan mãi nhận lễ cúng nên không đáp. Nhà sư bận ngăn đám đông đang chen lấn nhau đến gần tượng Phật.

- Mô Phật ! Xin quý thí chủ cứ thong thả. Ai cũng đến lượt được cầu phúc. Xin đừng chen lấn !

Một thanh niên gọi to:

- Này sư bác !

Takuan ngưng tay phát lộc, tự chỉ vào mũi, hỏi lại:

- Thí chủ gọi ta đấy à ?

- Phải, thầy nói chúng tôi cứ thong thả đợi đến lần, nhưng sao thầy luôn luôn phát cho phụ nữ trước vậy ?

- Vì ta thích phụ nữ hơn.

- Vậy ra thầy đây là một trong những thầy chùa hiếu sắc người ta thường nói tới trong vùng này đấy ư ?

- Anh ngốc này ! Anh tưởng ta không biết anh đến đây để làm gì hả ? Anh đến chẳng phải để lễ Phật hay cầu phúc mà chỉ để nhìn Otsu cho sướng mắt. Có đúng thế không ? Đừng chối. Này, ta nói thật, nếu anh kẹo quá thì chẳng ăn thua gì đâu !

Otsu đỏ mặt:

- Thầy Takuan, thầy nói gì thế ?

Và nàng ngẩng lên nhìn ra cửa sổ để tránh những tia mắt tò mò của mọi người.

Bỗng thoáng thấy một bộ mặt quen hiện ra, Otsu ngạc nhiên hết sức, đánh rơi cây bút đang cầm trên tay, chạy vội ra cửa suýt làm đổ cả bàn viết.

Nhưng bộ mặt vừa thoáng hiện ra đã biến mất, như con cá lặn dưới nước sâu.

Quên tất cả mọi người chung quanh, Otsu lật đật chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi rối rít:

- Takezo ! Takezo !

CHƯƠNG 4

CƠN CUỒNG NỘ

Gia đình Matahachi thuộc dòng dõi Honiden, là một trong những gia đình hào phú miền quê nhiều đời làm Samurai và tự cầy lấy ruộng đất.

Chủ gia đình, lão bà Osugi, mẹ Matahachi, là một lão phụ cương nghị, bướng bỉnh không ai bì kịp.

Tuy xấp xỉ lục tuần, bà vẫn còn cai quản gia nhân và làm việc quần quật suốt ngày ngoài đồng không chịu kém ai. Mùa cấy, bà nhổ mạ cấy lúa. Mùa gặt, bà phơi, đập. Đến chiều, xong công việc, bao giờ bà cũng cố mang về nhà một chút gì, khi bó rơm, lúc bó lá dâu. Nhiều bận, bó rơm lớn đến nỗi che khuất cả người, làm thân bà còng xuống.

Buổi tối, bà bận chăn tằm.

Trưa ngày hội hoa ở chùa Shippoji, đang hái dâu trong vườn, cụ Osugi thấy cháu chạy đến, chân không mang dép. Nó thở hổn hển.

- Đi đâu về đấy ? Bà hỏi giọng nghiêm khắc. Lại ở trên chùa xuống phải không ?

- Hì ... hì ... Dạ !

- Otsu có trên chùa không ?

- Dạ ... có. Nó vừa thở vừa đáp. Chị ấy đang viết kệ, thắt lưng mới đẹp lắm.

Nghe nói viết kệ, bà sực nhớ ra:

- Thế mày có mang trà và kệ trừ sâu về cho bà không ?

- Dạ, không !

Đôi mắt nhăn nheo của bà bỗng nhiên mở lớn:

- Sao lại không ?

- Chị ấy không đưa. Chị ấy bảo cháu chạy ngay về nói với bà ...

- Nói gì ?

- Takezo. Chị ấy trông thấy Takezo, ở bên kia sông.

Giọng cụ Osugi bỗng dưng trầm xuống:

- Thật hả ? Có thật Otsu trông thấy nó không ?

- Thật !

Cụ Osugi đột nhiên như mất hết nghị lực. Tâm thân cường tráng của bà bỗng nhiên yếu hẳn đi. Mắt nhòa lệ, bà quay lại, tưởng như trông thấy đứa con trai yêu quý của mình đứng sau lưng. Nhưng không có ai. Bà vội lấy lại bình tĩnh:

- Mày hái dâu cho bà.

- Bà đi đâu ?

- Về nhà chứ còn đi đâu. Nếu Takezo về được thì Matahachi cũng về được.

- Cháu về với.

- Không, mày ở lại đây.

Đoạn quày quả bước, để đứa cháu một mình đứng ngẩn ngơ, chẳng hiểu ra sao cả.

Trang trại nhà Honiden khá lớn, hàng sồi cổ thụ bao quanh. Cụ Osugi rảo bước len lỏi qua hàng sồi cao, thẳng hướng đến lẫm thóc, chỗ gia nhân đang làm việc.

Còn cách một thôi đường bà đã gọi rối rít:

- Ngừng tay, ngừng tay ! Matahachi đã về ! Nó có đấy không ?

Mọi người ngạc nhiên, tưởng bà mất trí.

- Không ! Một người mau mắn đáp.

Nhưng dường như cụ Osugi không để ý. Trong cơn xúc động, bà cho đấy không phải là một lời đáp. Nhìn mọi người đứng ngơ ngác, bà thấy họ đần độn quá sức. Nếu Takezo về được, thì Matahachi cũng về được. Trong thâm tâm bà, đó là lẽ đương nhiên và bà không chấp nhận bất cứ một giải thích nào khác.

Cụ Osugi hách dịch ra lệnh cho mọi người phải đổ đi tìm, mỗi người một ngả, còn bà ở nhà chờ tin. Thấy tiếng chân ai đến gần, bà cũng vội vã ra ngay hỏi xem đã tìm được Matahachi chưa.

Gần tối, vẫn chưa có tin tức gì của con, nhưng Cụ Osugi không thất vọng. Bà đi thắp đèn, đặt trước hàng bài vị trên bàn thờ gia tiên rồi ngồi xuống chiếu trước bàn thờ. Lòng nặng trĩu ưu tư, bà lâm râm cầu nguyện.

Bà cứ ngồi như thế, như pho tượng giữa ánh đèn vàng vọt vây bọc chung quanh.

Mọi người chưa ai về, bếp lửa vắng lạnh. Mãi sau, bà mới uể oải đứng dậy, bước ra tựa cửa ngoài, trong bóng tối của buổi chiều chạng vạng. Qua những cành sồi, trăng suông mờ ảo chiếu xuống. Đằng xa, một màn sương trắng đục trùm lên đồi núi. Mùi hoa lê ngòn ngọt dâng lên phảng phất trong không khí.

Đứng như vậy chẳng biết bao lâu, đột nhiên bà thấy có bóng đen men theo vườn lê đến gần. Nhận ra Otsu, bà lên tiếng gọi.

- Otsu ! Có người nói con thấy Takezo phải không ?

- Vâng. Chắc chắn là anh ấy ! Anh ấy lẩn trong đám đông trước chùa.

- Thế có trông thấy thằng Matahachi không ?

- Không. Con chạy vội ra hỏi tin nhưng Takezo bỏ trốn. Con bắt gặp ánh mắt anh ấy thoáng nhìn con rồi mất luôn. Tính Takezo từ trước đến nay vẫn khác thường nhưng không hiểu sao lần này lại phải trốn như vậy.

Cụ Osugi phân vân nhắc lại:

- Trốn à ?

Bà cau mày suy nghĩ. Một mối nghi ngờ hiện lên trong trí, rồi càng lúc càng in vào trong óc làm bà tin rằng chính Takezo, tên vô lại mà bà ghét cay ghét đắng đã dụ dỗ con bà đi lính, lại làm chuyện gì bậy rồi. Giọng bà trở nên dọa nạt:

- Đồ khốn kiếp ! Chắc nó lại để cho Matahachi chết dấm chết dúi ở đâu rồi một mình bỏ trốn về chứ gì. Thằng hèn mạt !

Tức giận, bà rít lên giữa hai hàm răng:

- Rồi nó biết tay bà !

- Con chắc không phải thế đâu. Nếu Matahachi có mệnh hệ nào thì Takezo phải mang thư hoặc một kỷ vật gì về chứ !

Nàng có vẻ bất bình vì bà cụ đã hấp tấp kết tội Takezo. Nhưng Cụ Osugi lắc đầu, nhất định cho ý mình là đúng:

- Không ! Không phải ! Thằng đó làm gì có tình nghĩa. Con ta chẳng nên kết bạn với nó mới phải.

- Thôi, bà ... Otsu giọng làm lành. Hay chúng ta đến nhà Ogin, may ra gặp Takezo ở đó.

Bà lão có vẻ nguôi giận:

- Ừ, cũng được. Ogin là chị nó, chắc nó không đến nhà ai khác đâu !

- Vậy bà cháu ta đi.

Nhưng cụ Osugi khựng lại:

- Á ! Tại sao ta lại phải đến nhà nó kìa ! Nó biết em nó dụ con ta vào chỗ chết mà chẳng bao giờ thèm đến xin lỗi hoặc thăm ta lần nào. Bây giờ em nó trở về, nó cũng chẳng báo ta biết. Sao ta phải hạ mình đến nhà nó ! Không được, ta cứ đợi ở đây.

Otsu đáp:

- Nhưng đây là trường hợp bất thường. Ta phải gặp Takezo càng sớm càng tốt để xem sự thể ra sao chứ ! Thôi, con xin bà, cứ đi với con đi, bà không phải làm gì cả, để mặc con xử sự.

Tuy bực mình nhưng Cụ Osugi cũng nghe theo lời Otsu. Bà nóng lòng muốn biết tin con trai nhưng thà chết chứ không chịu xin xỏ điều gì của gia đình Shinmen cả.

Ogin ở cách trang trại gia đình Honiden chừng non một dặm. Cả hai gia đình đều thuộc giai cấp hào trưởng thôn quê, từ mấy đời trước cùng chung một đảng tộc. Bây giờ mỗi nhà riêng một ven sông, tuy không tranh dành quyền lợi gì của nhau nhưng cũng chẳng giao thiệp với nhau thân thiết.

Đến trước cửa nhà Ogin, hai người thấy cổng đóng. Vườn cây dày, lá đan chằng chịt không để lọt ánh sáng ra ngoài. Otsu định vòng ra phía sau nhưng bà lão không đi theo, nhất định đứng ở cổng trước.

- Ta là gia trưởng nhà Honiden, không đời nào lại vào cửa sau nhà Shinmen. Nhục lắm !

Thấy không kéo được bà đi, Otsu một mình rảo bước về phía cửa hậu. Lát sau, có ánh đèn lấp ló trong vườn rồi thấy chính Ogin bước ra đón bà vào.

Cụ Osugi đột nhiên thay đổi thái độ. Từ một bà già quê mùa cầy sâu cuốc bẫm, bà bỗng trở thành một mệnh phụ cao ngạo:

- Xin lỗi đến làm rộn lúc đêm khuya nhưng ta có chuyện cần không đợi được. Nhà ngươi ra đón ta thế này thật quý hóa !

Rồi đường bệ qua mặt Ogin vào trong nhà, bước thẳng tới phòng danh dự như một sứ giả trên trời sai xuống, bà đĩnh đạc ngồi trước bức liễn đại tự, cạnh bình hoa cắm tỉa công phu, rồi mới sẵn sàng đón nhận những lời chúc tụng của chủ nhân.

Thủ tục xã giao thường lệ xong, bà nói thẳng vào vấn đề. Bà không mỉm cười giả dối nữa mà lạnh lùng nhìn thẳng mặt Ogin:

- Ta nghe nói tên quỷ sứ nhà này mới lén về phải không ? Bảo nó ra đây cho ta hỏi.

Cụ Osugi vẫn nổi tiếng là tay độc miệng nhưng lần này câu nói tàn ác trên làm Ogin tức giận. Tuy vậy nàng cố nhịn:

- Thưa bà, bà nói tên quỷ sứ nào vậy ?

Honiden vội đổi ngay chiến thuật. Như con tắc kè đổi màu, bà vừa cười vừa đáp:

- Ồ ! Ta lỡ lời. Tại người trong làng vẫn gọi thế nên ta bắt chước. Ta muốn nói Takezo ấy mà ! Cậu ấy trốn ở nhà này phải không ?

- Mô Phật ! Không !

Ogin ngạc nhiên thật sự nhưng cũng không giấu vẻ khó chịu khi thấy người ta gọi em mình là quỷ sứ. Nàng cắn môi suy nghĩ. Otsu vội giải thích là nàng có trông thấy Takezo trong ngày hội hoa trên chùa. Và để trấn an, nàng thêm:

- Lạ nhỉ ! Anh ấy không về đây sao chị ?

- Không. Chị chẳng biết gì về chuyện này. Nhưng nếu nó có về đây thật thì chẳng bao lâu nữa cũng gọi cửa thôi !

Bà lão ngồi xếp bằng trên gối, hai tay nghiêm túc bắt chéo để trên đùi, dáng điệu như một bà mẹ chồng bị xúc phạm, cau mặt lớn tiếng:

- Sao ? Nhà ngươi nói không được tin tức gì của nó mà nghe được à ? Nhà ngươi không biết con ta đã bị thằng em vô lại của ngươi dụ dỗ đi lính hay sao ? Ngươi không biết nó là đứa con độc nhất kế thừa dòng họ Honiden hay sao ? Nó bị thằng em ngươi lôi vào chỗ chết. Nếu nó chết thì chính em ngươi đã giết nó và đừng tưởng là cứ men tường trốn về nhà mà xong đâu !

Bà nói một hơi không kịp thở, ngưng một chút lại tiếp tục, mắt đổ hào quang:

- Còn ngươi nữa ! Ai cũng biết nó trốn về một mình mà ngươi là chị nó lại không đưa nó đến cho ta hỏi. Cả hai đứa chúng bay đối xử với một người già cả như thế à ?

Thật đáng phỉ nhổ. Các ngươi không coi ta ra gì cả !

Rồi không đợi trả lời, bà lại thao thao:

- Nếu thằng Takezo có trở về thì dẫn Matahachi lại cho ta. Nếu không được, ít nhất cũng phải điệu thằng quỷ non ấy đến ngay đây để tra hỏi nó xem nó đã làm gì con ta, đứa con yêu quý của ta bây giờ ở đâu ...

- Bây giờ bà muốn tôi làm gì ? Em tôi không có đây !

- Nói láo không biết ngượng miệng. Mày phải biết nó ở đâu !

- Không, tôi không biết !

Giọng Ogin run run, mắt đầy lệ. Mặt nàng hơi cúi về phía trước. Trong thâm tâm, Ogin thầm mong cha nàng còn sống.

Thình lình có tiếng động ngoài hiên, rồi những bước chân người chạy rầm rập. Honiden đảo mắt nhìn láo liên. Otsu định đứng dậy. Một tiếng thét ghê rợn trong bóng đêm từ bên ngoài đưa vào, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn kéo dài như tiếng hú của con vật bị chọc tiết. Rồi một giọng đàn ông hét lớn:

"Bắt lấy nó !".

Lại tiếng chân người chạy rầm rập, tiếng la hét cùng với tiếng rào rào của những cành gẫy và những nhánh tre rung động.

Cụ Osugi thét lên:

- Takezo rồi !

Bà đứng phắt dậy, quắc mắt nhìn Ogin quỳ dưới chân, gay gắt nói:

- Ta biết nó ở đây. Thật rõ như ban ngày mà ngươi còn cố giấu. Nhưng ta không quên đâu !

Rồi bà vụt chạy ra, mở tung cửa. Cảnh tượng bên ngoài làm cho mặt bà đã tái lại càng thêm nhợt nhạt:

một thanh niên, ống chân còn mang giáp cứng, nằm ngửa mặt lên trời, đang giẫy chết, máu từ mắt và mũi ri rỉ chảy ra thành từng đường đen sẫm. Cứ xem như vết thương trên sọ của nạn nhân cũng đủ thấy kẻ chém hắn phải mạnh lắm và võ khí là một vật bằng gỗ !

Bà lão lắp bắp:

- Có ... có ... người chết ngoài kia !

Otsu mang đèn ra hiên rồi cùng với Cụ Osugi đến gần xác chết. Bà run sợ nhìn chăm chú vào mặt nạn nhân. Không phải Takezo mà cũng không phải Matahachi, chỉ là một Samurai còn trẻ tuổi cả hai đều không biết rõ danh tính.

Cụ Osugi lẩm bẩm:

- Ai giết hắn vậy ?

Rồi quay lại Otsu, bà bảo:

- Ta đi chỗ khác thôi, đừng nên dính vào chuyện này.

Nhưng Otsu không đành lòng bỏ đi chỗ khác. Bà lão đã nói nhiều câu bất công và độc ác với Ogin, nàng thấy nếu không ở lại an ủi Ogin đôi chút thì thật là tàn nhẫn. Nếu Ogin có điều gì che giấu, hẳn phải có lý do chính đáng, bèn nói với Cụ Osugi xin bà cứ về trước rồi nàng sẽ trở lại sau.

- Tùy ngươi.

Bà đáp khô khan và định cất bước. Otsu đưa đèn lồng cho bà nhưng bà gạt đi, giọng kiêu hãnh:

- Ta không cần ! Gia trưởng nhà Honiden đâu đã lẫn mà phải dùng đèn !

Rồi vén áo kimono, bà bước những bước dài, mạnh bạo xông vào màn sương đêm mỗi lúc một dày đặc.

Đi được một quãng, một bóng đen gọi giật bà lại. Bóng đen cầm gươm trần, ống chân và cánh tay mang giáp sắt trong như Samurai chuyên nghiệp, không phải người trong làng. Bóng đen hỏi lớn:

- Bà vừa ở nhà Shinmen ra hả ?

- Phải.

- Bà có họ hàng gì với nhà Shinmen ?

- Lạy trời, ta đâu có họ hàng gì với chúng ! Ta là gia trưởng họ Honiden ở bên kia sông.

- Vậy bà là mẹ Matahachi hả ? Takezo với hắn dự trận Sekigahara mà !

- Phải ! Nhưng con ta đâu có tự ý đăng lính. Thằng quỷ đó dụ con ta đi đấy chứ !

- Thằng quỷ nào ?

- Thì thằng quỷ Takezo chứ ai ?

- Hình như tên đó không được lòng dân làng phải không ?

- Được lòng gì ? Ngươi không biết đấy thôi chứ nó là một tên vô lại ai cũng gớm !

Từ khi con ta chơi với nó, gia đình ta chịu không biết bao nhiêu là phiền nhiễu.

- Hình như con bà đã chết ở Sekigahara rồi mà !

- Chết rồi ! Trời ! Matahachi chết rồi ư ?

- Không ! Ta cũng không biết rõ lắm ! Nhưng để bà đỡ buồn phiền, ta sẽ giúp bà trả thù.

Cụ Osugi nhìn người đàn ông nghi hoặc:

- Quan nhân là ai vậy ?

- Ta thuộc binh đoàn của đại danh Tokugawa. Sau trận chiến, ta được phái đến trấn thủ ở lâu đài trên thượng lưu sông này. Theo lệnh thượng cấp, ta có cho chặn đường chỗ biên giới liên tỉnh Harima để khám xét người qua lại. Tên Takezo, nhà ở đằng kia - hắn giơ tay chỉ xóm Ogin ở - phá rào chặn rồi phóng chạy về phía làng Miyamoto này. Ta phái người đuổi theo nhưng hắn khá quỷ quyệt. Tưởng đâu vài ngày hắn phải nhược, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra hắn. Trước sau thế nào rồi cũng tóm cổ được. Sức đâu mà hắn trốn mãi.

Cụ Osugi gật đầu. Bây giờ bà mới hiểu tại sao Takezo phải lẩn trốn trong ngày hội hoa ở Shippoji tự và tại sao hắn không dám về nhà, vì chắc chắn lính sẽ đến xét nhà hắn trước tiên. Nhưng nghe tin Takezo trở về làng có một mình, cơn giận của bà càng tăng. Còn tin Matahachi chết, bà thấy khó lọt tai quá. Bà nói khéo:

- Tên Takezo khỏe và quỷ quyệt thật, nhưng gặp quý quan binh, làm gì mà không bị bắt.

- Ờ ... Ở ... lúc đầu ta cũng nghĩ thế. Nhưng bọn ta ít người mà mới đây nó lại giết mất một rồi !

Bà không biết cấp bậc của người đối thoại nhưng cứ gọi bừa là đội trưởng:

- Đội trưởng cho phép già khuyên một câu nhé !

Rồi cúi đầu ghé sát tai người kia nói nhỏ. Những lời bà thì thầm có lẽ làm viên đội trưởng khoái chí lắm. Thỉnh thoảng hắn lại gật đầu đồng ý và thốt lên:

- Hay lắm ! Hay lắm ! Tuyệt !

Bà lão quay đi nhưng không quên dặn với:

- Nhớ đấy ! Mà phải làm đến nơi, chớ có bỏ nửa chừng mà mang họa.

Ogin và Otsu ngồi trên chiếu, đang than thở và lau nước mắt bỗng giật mình trông ra.

Bốn, năm kẻ lạ mặt mặc binh phục nhẩy qua cửa sổ xông thẳng vào phòng khách, kéo lê bùn đất bê bết. Otsu tái mặt, nhưng Ogin không hổ danh con gái Munisai, vẫn bình tĩnh. Nàng lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi là ai, vào đây làm gì ?

Một tên cao giọng:

- Đứa nào là chị thằng Takezo ?

- Ta. Ogin điềm tĩnh đáp. Đêm khuya, các ngươi tự tiện vào phá nhà phụ nữ, không biết xấu hổ sao ?

Viên đội trưởng vừa vào tới, giơ tay chỉ Ogin, quát lớn:

- Trói con bé này lại !

Vừa nghe tiếng quát, đèn đóm tắt hết, tối om. Nhà cửa rung động, bàn ghế đổ lổng chổng. Lính ùa đến bắt Ogin. Nàng kháng cự mãnh liệt, nhưng đàn bà sức vóc bao nhiêu, chỉ mấy phút sau đã bị trói gô như bó giò nằm vất chỏng chơ dưới đất. Những tên lính dã man còn xúm lại đạp thêm cho mấy cái. Otsu sợ quá vùng chạy ra cửa.

Nàng không nhớ đã chạy ra ngả nào, nhưng trốn thoát được bọn lính. Tâm thần hoảng hốt, chân không còn cả dép, nàng nhắm mắt chạy bừa trong làn sương dày mờ mịt trắng xóa như sữa dưới ánh trăng suông, hoàn toàn phó mặc cho bản năng định hướng, hy vọng về được đến chùa Shippoji. Sống yên ổn từ tấm bé trong một khung cảnh êm đềm thuần hậu, Otsu cực kỳ xúc động và thấy thế giới xung quanh mình như vừa sụp đổ.

Gần đến chân đồi, bỗng nghe tiếng gọi. Ngẩng nhìn bóng người ngồi trên phiến đá dưới tàn cây, nàng nhận ra là Takuan.

- Mô Phật ! Ngươi đấy ư ? Ta đang lo không biết hôm nay sao ngươi về trễ.

Takuan nhìn xuống chân Otsu:

- Dép ngươi đâu ?

Takuan chưa hết ngạc nhiên thì Otsu đã chạy đến bên, miệng không ngớt rên rỉ:

- Thầy ơi ! Ghê quá ! Ghê quá !

Takuan lấy giọng bình tĩnh, cố trấn an thiếu nữ:

- Nào ... nào ... cái gì mà ghê quá ? Tên đời này làm gì có chuyện gì ghê đến thế !

Bình tĩnh kể ta nghe chuyện gì nào !

- Ghê quá ! Chúng bắt chị Ogin trói lại rồi ! Không có tin gì của Matahachi mà chị Ogin hiền dịu như vậy bị chúng đá, thật khổ ! Thầy, bây giờ phải làm sao, thầy ?

Vừa run rẩy vừa khóc nức nở, Otsu sợ hãi bám chặt lấy Takuan, đầu nép vào ngực nhà sư cầu xin che chở.

oo Buổi trưa mùa xuân ẩm ướt và lặng gió. Takezo lang thang trong rừng, mồ hôi chảy đầy mặt. Sương mờ mờ như còn lãng đãng xung quanh. Hắm mệt lắm rồi, tưởng không còn cất nổi bước. Một tiếng chim đậu trên cành cũng làm hắn hốt hoảng thủ thế.

Sau cơn thử thách vừa qua, con người hắn trở lại hung bạo và man rợ cũng như bản năng sinh tồn của hắn. Takezo giận dữ văng tục:

- Tổ cha những thằng khốn nạn chó má !

Không tìm được vật gì trút bỏ nỗi bực dọc trong lòng, hắn vung mạnh thanh kiếm gỗ, thuận tay chặt một cành cây lớn trước mặt. Trừng trừng nhìn chỗ vết thương trên vỏ cây, thấy giòng nhựa trắng chảy ra ri rỉ, hắn nghĩ đến sữa mẹ. Mất mẹ, không còn ai để quay về những khi tuyệt vọng, Takezo thấy cô đơn lạ lùng. Ngọn suối trong, rặng đồi uốn éo đằng xa kia, ở chính quê hương hắn mà sao hắn thấy vô tình quá, đôi khi còn như chế nhạo hắn nữa.

Đã bốn ngày nay, Takezo lẩn trốn trong vùng rừng rậm triền núi Sanumo.

Qua làn sương mong ban chiều, thấp thoáng ngôi nhà của cha hắn xưa kia, bây giờ do chị hắn ở. Dưới thung lũng là chùa Shippoji, mái chùa ẩn hiện sau những tàn cây dày lá.

Hắn biết những nơi đó nguy hiểm không thể đến được vì đấy là những chỗ đầu tiên lính tới khám xét. Ngày Phật Đản vừa qua, hắn đã dám bò tới gần chùa. Mặc dầu đông người dễ trốn nhưng quả thật hắn đã quá liều lĩnh. Khi nghe tiếng gọi, hắn bỏ chạy vì không còn cách nào khác. Ngoài mục đích tự cứu, hắn không muốn gây phiền cho Otsu.

Đêm hôm trốn về nhà, ngẫu nhiên có bà mẹ Matahachi ở đó. Đứng ngoài hiên, ghé mắt qua khe cửa nhòm vào, hắn đương mãi nghĩ cách giải thích cho bà cụ biết tại sao con bà không về thì bị lính bắt gặp. Hắn phải giết chết một tên rồi vùng chạy, vẫn không có dịp nói với ai câu nào.

Từ đó sống chui nhủi trong vùng rừng núi này, hắn thấy như bị bao vây càng ngày càng chặt. Binh sĩ Tôn gia kiểm soát gắt gao các miền phụ cận, chúng tuần tiễu khắp các nẻo đường từ chân núi trở đi và bắt dân làng chia nhau thành từng toán lục soát khắp sườn núi.

Takezo tự hỏi chẳng biết Otsu nghĩ gì về hắn và bắt đầu nghi có lẽ nàng cũng chẳng ưa gì hắn. Biết mọi người ai cũng coi mình như kẻ thù, Takezo thấy bị dồn vào ngõ cụt. Hắn nghĩ:

giải thích cho Otsu hiểu tại sao vị hôn phu của nàng không về, thật khó quá ! Chi bằng kể cho bà già nghe, tốt hơn. Ừ phải, để ta nói cho bà cụ biết rồi bà cụ sẽ từ từ khuyên giải Otsu sau. Xong chuyện này, ta đi đâu cũng được, không còn gì phải bận tâm !

Ý đã quyết, Takezo lại cất bước nhưng hắn biết hắn không thể về làng trước khi trời tối. Nhặt hòn đá, đập thành từng mảnh, hắn ném chim bay ngang. Vì đói qua, giết được con nào hắn vặt lông sơ rồi ngồm ngoàm ăn sống. Cầm con chim máu bê bết, hắn vừa đi vừa ngoạm vào thịt chim nóng hổi, ăn ngon lành không nghĩ gì đến chuyện khác.

Đột nhiên có tiếng kêu khẽ trong bụi cây. Hắn khựng lại. Một người nhảy ào ra, chạy trốn. Nghĩ đến chuyện ai cũng khinh ghét và tìm cách xa lánh hắn một cách vô cớ, Takezo tức giận hét:

- Đứng lại !

Và không đợi phản ứng, hắn chạy theo nhanh như thú dữ vồ mồi. Chỉ một loáng đã đuổi kịp. Thì ra là một người làng hắn biết mặt thường lên núi đốt than. Hắn nắm cổ lôi lại dẫn vào khu rừng thưa gần đấy.

- Sao chú bỏ chạy ? Chú không nhận ra ta à ? Takezo ở Miyamoto đây mà !

Ta có ăn thịt chú đâu mà sợ ? Người làng gặp nhau chẳng chào hỏi gì cả, xấu thế ?

- Dạ ... dạ ...

- Ngồi xuống !

Hắn buông tay ra, nhưng người kia vừa được thả đã vội co cẳng chạy. Takezo chận phía sau, giơ kiếm lên như định chém. Người kia ngã ngồi xuống, hai tay chắp lại, lạy như tế sao:

- Lạy ngài, xin ngài tha cho con !

- Vậy trả lời câu ta hỏi đây !

- Dạ dạ ... xin ngài đừng giết. Con còn vợ con nhỏ dại.

- Không ai giết chú. Quanh đây nhiều lính lắm phải không ?

- Dạ.

- Dân làng hôm nay còn đi kiếm ta không ?

Không có tiếng trả lời.

- Chú có phải là một trong những người đi kiếm ta không ?

Người kia đứng dậy lắc đầu quầy quậy:

- Dạ không ! Không !

Takezo lại tóm cổ người đốt than:

- Thôi được ! Chị ta ra sao ?

- Chị nào ?

- Chị ta, Ogin nhà Shinmen. Đừng làm bộ ngớ ngẩn. Chú đã hứa trả lời những câu ta hỏi. Ta không trách dân làng, họ bị lính bắt phải theo, nhưng ta muốn biết chị ta có sao không ?

Người kia làm bộ ngây ngô đáp:

- Dạ, con không biết gì hết.

- A ! Nghi quá ! Không nói ta chém chết tức khắc !

Nói rồi hắn giơ kiếm.

- Ấy, lạy ngài ! Con xin nói ! Con xin nói !

Rồi hai tay chắp lại run rẩy, người đốt than sợ hãi lắp bắp kể lại chuyện Ogin bị bắt dẫn đi và lệnh rao trong làng hễ ai chứa chấp Takezo sẽ bị coi như đồng lõa. Hàng ngày, lính dẫn từng nhóm dân lên núi bắt đi sục sạo và mỗi nhà cứ hai ngày lại phải cử một người tham dự.

Takezo nghe chuyện, tóc dựng ngược, không phải vì sợ mà vì giận. Hắn hỏi lại cho chắc:

- Chị ta có tội gì ?

Và mắt hắn mờ lệ.

- Trong làng không ai biết. Lệnh trên như vậy, chẳng ai dám trái.

- Thế chúng dẫn Ogin đi đâu ?

- Có lẽ lên đồn Hinagura. Ấy là nghe nói vậy, con cũng không chắc.

Takezo lẩm bẩm nhắc lại:

- Hinagura ... Hinagura ...

Và hắn quay nhìn rặng núi xa, sát vùng biên hai tỉnh, mây chiều đã kéo đến làm loang lổ vài nơi trên đỉnh.

Takezo thả người đốt than. Anh ta vừa mừng vừa sợ chạy xuống chân đồi.

Takezo vừa ngao ngán vừa tức giận những Samurai đê mạt đã bắt một người con gái yếu đuối không phương tự vệ. Một mình, hắn lững thững quay đi, yên lòng vì không bị ai làm rộn. Hắn cần yên tĩnh để suy nghĩ.

- Ta phải cứu Ogin. Trời ơi, chị ta ! Nếu chúng làm gì chị ta, ta sẽ giết hết !

Trời đã chiều. Takezo rảo bước xuống núi, nhắm hướng làng Miyamoto thẳng tiến.

Một giờ sau, Takezo đến gần chùa Shippoji. Chuông thu không vừa ngưng tiếng, hoàng hôn sập xuống. Chùa đã lên đèn, Takezo trông thấy người đi lại rộn rịp dưới bếp và cả ở tăng phòng.

"Giá Otsu ra ngoài được một lúc !", hắn nghĩ.

Ngồi thu lu trong xó tối cạnh hành lang dẫn từ bếp lên chùa, mùi thức ăn lởn vởn trong không khí khiến bụng hắn cồn cào, nghĩ đến những bát cháo thơm phức. Đã mấy ngày nay, chỉ ăn toàn thịt sống và cỏ dại, bây giờ con tỳ con vị hắn làm reo, nước miếng ứa ra suýt làm hắn sặc.

- Tiếng gì thế ? Một giọng nói cất lên.

- Chắc con mèo.

Otsu đáp. Ở bếp bước ra, hai tay bưng mâm thức ăn dành cho bữa tối, Otsu men theo hành lang ngay trên đầu Takezo. Hắn định gọi, nhưng cơn xúc động làm nghẹn lời. Thật may cho hắn vì đúng lúc đó có tiếng đàn ông hỏi ngay đằng sau Otsu:

- Phòng tắm chỗ nào cô ?

Người đàn ông đi sau mặc kimono mượn của nhà chùa, ngang lưng giắt chiếc khăn mặt nhỏ. Takezo nhận ra đó là một Samurai đồn trú tại lâu đài Himeji. Hiển nhiên phải là cấp chỉ huy vì như vậy hắn mới được ở trong chùa, suốt ngày ăn uống no say để mặc quân lính dưới quyền và dân làng vất vả ngày đêm tìm Takezo.

Otsu đáp:

- Ngài muốn dùng phòng tắm xin đi phía này.

Đặt mâm thức ăn xuống, nàng dẫn người lạ mặt đến cuối hành lang.

Đột nhiên, người kia giơ hai tay ôm ngang lưng Otsu. Bằng một giọng cợt nhả, hắn nói:

- Nàng vào phòng tắm với ta đi !

- Mô Phật !

Nhưng hắn đã giữ chặt Otsu và ghé môi hôn lên má nàng. Otsu vùng vẫy.

- Sao vậy ? Không thích đàn ông à ?

Otsu sợ hãi kêu:

- Bỏ ra ! Không được làm hỗn !

Tên kia hoảng hốt, bịt mồm nàng lại. Nhưng nhanh như cắt, Takezo chồm lên khỏi chỗ nấp, nhảy xổ tới, đấm một cú tựa trời giáng vào gáy tên Samurai. Trong lúc bất ngờ không kịp phản ứng, hắn ngã nghiêng, tay vẫn bám lấy Otsu. Otsu vừa hét vừa vùng vẫy tìm cách gỡ ra rồi đẩy mạnh hắn ngã ngồi xuống đất. Hắn la hoảng:

- Bắt lấy nó ! Takezo đây rồi ! Quân lính đâu, bắt nó ! Bắt nó !

Từ trong chùa, tiếng chân rầm rập chạy ra lẫn với tiếng la hét. Chuông mõ gióng liên hồi, ai cũng kêu:

Bắt được Takezo ! Bắt được Takezo !

Nhưng Takezo đã không còn ở chùa nữa. Một số người chia nhau lên núi, vào rừng tìm kiếm. Chính Takezo cũng không rõ tại sao hắn đã may mắn thoát khỏi màng lưới bủa vây hắn. Trong khi mọi người ra công lục soát khắp nơi thì hắn đã sang bên kia sông, chạy vào trong căn bếp rộng lớn nền đất nện của nhà Honiden.

Áng sáng căn bếp lờ mờ. Takezo cất tiếng gọi khẽ:

- Bà ơi ! Bà !

- Ai đó ? Giọng bà già hách dịch hỏi lại.

Cụ Osugi tay cầm đèn lồng từ phòng trong bước ra. Trông thấy hắn, bộ mặt nhăn nheo của bà tái đi. Bà hỏi:

- Mày hả ?

Takezo vội đáp:

- Con có chuyện gấp muốn nói. Matahachi chưa chết đâu, hắn vẫn khỏe nhưng giờ theo một người đàn bà đi nơi khác ở rồi. Con chỉ biết có thế. Bà làm ơn bảo cho Otsu biết, con không thể gặp nàng để báo tin được !

Nói xong những lời đó, Takezo thoải mái như vừa cất được gánh nặng.

Định bước đi thì cụ Osugi gọi giật lại:

- Mày định đi đâu bây giờ ?

- Con lên đồn Hinagura cứu Ogin. Giọng hắn buồn bã. Xong rồi đi đâu cũng được. Con chỉ muốn nói để bà và Otsu biết là không phải con đã bỏ Matahachi, ngoài ra chẳng còn chuyện gì khác.

Cụ Osugi đổi tay cầm đèn, lặng thinh suy nghĩ. Bà muốn kéo dài thì giờ, bèn ra hiệu cho Takezo:

- Mày có đói không, Takezo ?

- Mấy hôm nay chẳng được hột cơm nào.

- Tội quá ! Vậy vào đây. Bà đang làm cơm, xong ngay bây giờ. Vào ăn cơm nóng đã. Trước khi đi, bà đãi con bữa cơm nhé ! Hay là con đi tắm, đợi bà làm bữa.

Takezo ngạc nhiên ngẩn người.

- Đừng làm bộ mặt vậy ! Gia đình ta và gia đình con cùng một tộc, con không biết à ? Ta nghĩ con chẳng nên đi, nhưng nếu ý con đã quyết thì bà muốn đãi con bữa cơm trước khi lên đường vậy mà !

Takezo chẳng biết trả lời sao. Hắn giơ tay chùi nước mắt. Đã lâu lắm hắn không thấy ai thương và nói với hắn những lời âu yếm như thế. Hắn tưởng ai cũng khinh miệt và nghi kỵ hắn, ngờ đâu ... Hắn bỗng thấy một cảm giác kỳ lạ khi được đối xử như một người.

- Thôi con đi tắm đi. Cụ Osugi nói với hắn như bà nói với cháu. Đứng đây có người trông thấy thì nguy hiểm lắm. Để ta mang khăn cho, trong khi con tắm ta lấy cái áo của thằng Matahachi để sẵn đây, tắm xong thì mặc. Vào phòng, tắm đi cho khỏe.

Bà đưa Takezo cây đèn rồi trở lên nhà. Lúc sau, thấy cháu bà chạy đi, biến vào trong đêm tối.

- Thế nào ? Nước vừa đủ nóng không con ?

- Vừa vặn bà ạ. Con thấy như tỉnh hẳn lại.

- Cứ thong thả, cơm chưa được đâu.

- Cảm ơn bà. Nếu biết thế này con đã đến sớm hơn.

Takezo nói thêm vài câu nữa, nhưng tiếng nước rào rào làm át tiếng hắn.

Vả bà già cũng không còn đứng đó nữa.

Không bao lâu sau, đứa cháu đã trở về, thở hổn hển, theo sau lục tục những binh sĩ và dân làng mang gậy gộc. Cụ Osugi ở trong nhà bước ra, ghé tai thì thầm với viên đội trưởng.

- Hay lắm ! Tuyệt diệu ! Bà đã dụ cho hắn tắm. Thật diệu kế ! Lần này có chạy đằng trời !

Rồi chia hai toán, mọi người cẩn thận nằm rạp xuống theo hướng bếp lửa bò vào như đàn cóc châu vào đốm lửa sáng.

Đột nhiên Takezo linh cảm một điều gì khác lạ khó tả làm hắn nhột nhạt.

Ghé mắt nhìn qua khe cửa, hắn nổi da gà, tóc dựng ngược.

- Chết rồi ! Ta bị trúng bẫy rồi !

Nhà tắm nhỏ và chật. Hắn thì trần như nhộng, ngoài cửa, người mang gậy gộc giáo mác lố nhố sắp tiến vào. Trông trước trông sau vô kế khả thi, hắn đâm liều. "Được rồi !

Nếu chúng bay muốn, ta sẽ cho biết tay !".

Hắn chẳng cần biết bên ngoài có bao nhiêu người. Từ trước đến nay hắn vốn là tên liều mạng, luôn luôn tấn công trước. Trong khi mọi người đang theo nhau từ từ bò vào, không do dự, hắn đột nhiên đạp tung cửa phòng ra, thét một tiếng rợn người !

Không mảnh vải che thân, tóc bay tung tứ phía, Takezo cướp ngay ngọn giáo của tên lính gần nhất đang chĩa vào hắn, thuận chân đạp tên kia bắn văng vào bụi. Hai tay cầm ngang ngọn giáo, hắn quay cuồng như điên trong đám đông, mạnh tựa vũ bão.

Trong trận Sekigahara, hắn đã học được bài học này và thấy thật hiệu nghiệm khi phải đối đầu với số địch thủ đông gấp bội. Cán giáo nhiều khi còn lợi hại hơn ngọn giáo. Hắn đá đông, phạt tây, đâm nam, gạt bắc, ào ào như gió cuốn làm mọi người sợ hãi dạt ra hai bên. Toán binh sĩ không cho người vào phá nhà tắm trước khi tấn công, đến khi biết lầm thì đã muộn. Lính và dân chỉ đứng vòng ngoài la hét, rõ ràng ai cũng sợ không dám xông vào. Khi ngọn giáo của hắn giáng xuống lần thứ mười thì bị gẫy làm hai đoạn. Takezo nhặt hòn đá lớn ném vào phía quan quân và thừa cơ nhốn nháo phóng ra khỏi vòng vây.

- Nó chạy vào nhà rồi !

Mẹ con Cụ Osugi bỏ chạy ra vườn. Takezo vừa chạy vào nhà vừa hét:

- Áo tao đâu ? Áo tao đâu ?

Trong nhà quần áo ngổn ngang, có cả một chiếc rương to đựng đầy kimono mở nắp, nhưng Takezo không để ý. Hắn đảo mắt nhìn quanh tìm bộ áo rách bươm của hắn. Thấy nó cạnh bếp, hắn vơ quàng nhảy vội lên lò đất, chui qua lỗ trần leo lên mái nhà.

Dân chúng ở dưới chỉ trỏ, mắng nhiếc và đổ lỗi cho nhau đã để hắn trốn thoát.

Đứng trên nóc nhà, Takezo khoan thai mặc lại bộ kimono cũ, lấy răng xé một miếng thắt lưng buộc mớ tóc ướt. Hắn thắt sợi dây vải chặt đến nỗi chân tóc bị kéo mạnh ra đằng sau, làm đôi lông mày hắn xếch ngược.

Bầu trời đêm ấy trên đầu hắn lấp lánh đầy sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boong