mkl1211

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập Kiệt Nhất tuy là con người thô lỗ nhưng theo Liễu Dật một thời gian lâu như vậy, ngày nào cũng được nghe không ít thơ văn, chỉ là nghe không đầy đủ vì thế sửa mãi lại sửa thành như vậy

Liễu Dật nâng bát lên: "Ta đã nói rồi, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Thập Nhất đây."

A Cửu mỉm cười: "Thập Nhất đại ca, ta nhất định sẽ cảm ơn, nhưng ta muốn chúng ta cạn chung này, bởi vì hiện giờ người ta đang cảm ơn huynh cơ mà."

Liễu Dật vội gật đầu: "Được.", liền uống cạn rượu trong chén.

Uống xong chỉ cảm thấy trong miệng vừa cay cay, lại thơm thơm, quả là rượu quý đã được cất giữ nhiều năm, so với rượu ở Trung Nguyên còn mạnh hơn nhiều lần; huống hồ Liễu Dật thông thường cũng rất ít uống rượu, khi đó không thể không thốt lên hai chữ: "Hảo tửu."

Cát Lợi Nhi lập tức gắp rau từ đĩa bên cạnh bỏ vào bát của Liễu Dật: "Nào, thư sinh, dùng thức ăn đi, nếm thử món do muội nấu xem."

Có lẽ A Cửu không thích hợp với loại rượu này, chỉ nhấp nhấp một ngụm nhỏ, rồi cũng gắp một miếng cá, bỏ vào trong bát của Liễu Dật, vừa nhìn Cát Lợi Nhi vừa cười bảo: "Anh ngốc càng ăn rau sẽ càng ngốc đó. Nào, nếm thử món cá A Cửu ta làm xem nào."

Cát Lợi Nhi cũng vội lại đưa đũa gắp một miếng thịt gà: "Thư sinh, hãy thử món gà hầm của muội xem."

A Cửu: "..."

Cứ như thế, mỗi người một đôi đũa bắt đầu thi thố, trong khi đó bát của Liễu Dật càng lúc càng đầy; để thức ăn trong bát khỏi bị rớt ra ngoài, Liễu Dật chỉ còn có cách ăn cho thật nhanh.

Đại Đao Vương nhìn ba người rồi nói với Mạc Anh: "Đã có thể cảm nhận được sát khí rồi, xem ra tình hình thật không ổn cho lắm."

Mạc Anh cười: "Ta đặt một nghìn lượng, Cát Lợi Nhi thắng."

Đại Đao Vương nhìn Mạc Anh đáp: "A Cửu tương đối cũng có thực lực... đệ theo huynh, đặt A Cửu một nghìn lượng, A Cửu thắng."

Hai người đã bắt đầu đặt cược cho tình cảm. Lại nói đến Thập Kiệt Nhất, hắn sớm đã ôm vò rượu gục xuống dưới bàn rồi.

Liễu Dật quả thật có chút không thể chịu đựng nổi nữa, liền giơ tay cản: "Dừng! Hức hức, không cần gắp thức ăn nữa đâu, ta sắp no đến vỡ bụng rồi đây."

A Cửu vội cướp lời hỏi: "Ngốc tử nói mau, có phải mấy món ta nấu ngon hơn không?"

Liếu Dật gật gật đầu: "Rất ngon, rất ngon."

Cát Lợi Nhi nào chịu kém: "Món của muội thì sao?"

Liễu Dật cũng gật gật đầu: "Rất tuyệt, rất tuyệt."

A Cửu bực mình bảo: "Rốt cuộc là món của ai ngon hơn?"

Cát Lợi Nhi rót đầy rượu vào bát của mình, bưng lên mời: "Cát Lợi Nhi luôn cho rằng món ăn do mình làm không ai có thể sánh bằng, không ngờ mấy món do A Cửu tỷ tỷ nấu cũng rất tuyệt hảo. Tốt lắm, Cát Lợi Nhi này kính A Cửu tỷ một chung.", nói xong liền nâng chén uống cạn.

A Cửu vốn đã bực mình, nay Cát Lợi Nhi lại công khai khiêu chiến với mình nên đâu chịu nhận thua, với lấy hũ rượu tự tay rót đầy: "Cát Lợi Nhi muội đã hào sảng như thế, A Cửu cũng kính muội một chung.", rồi nín hơi cố uống cạn chén.

Cát Lợi Nhi lại rót đầy chén của mình: "A Cửu tỷ quả là chân nhân bất lộ tướng, tửu lượng khá như vậy thì đêm nay Cát Lợi Nhi sẽ uống với tỷ cho thỏa thích.", đoạn lại cạn luôn một hơi.

A Cửu cũng không vừa, liền nghênh tiếp cuộc khiêu chiến của Cát Lợi Nhi. Còn phải nói, hai người đã bắt đầu vào cuộc.

Đại Đao Vương lắc đầu nghĩ thầm: "Cứ tiếp tục như thế này mình sẽ thua mất một nghìn lượng thôi. A Cửu chỉ một lát là bị chuốc say, đã say rồi thì còn hy vọng gì nữa chứ?"

Nghĩ thế, Đại Đao Vương liền nói: "Mạc đại ca, có thể thay đổi được không?"

Mạc Anh lắc lắc đầu: "Ngươi đổi ý hay sao, không có kẻ thua thì còn gì vui nữa? Hãy xem kìa!"

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đại Đao Vương, chưa được nửa canh giờ, A Cửu đã say bí tỉ, gục nốt xuống bàn theo Thập Kiệt Nhất.

Chỉ còn lại Cát Lợi Nhi, đương nhiên cũng đã uống không ít rượu, mặt nàng đỏ lựng như trái táo, bây giờ đã bắt đầu chỉ đông nói tây, lớn tiếng gọi: "A Cửu tỷ tỷ, phải chăng là không muốn uống nữa rồi? Tỷ biến đâu mất thế? Sao muội không thấy tỷ đâu cả."

Liễu Dật vội lôi Cát Lợi Nhi lại: "Thôi được rồi, nha đầu ngươi sao lại như thế, đừng uống nữa nào."

Cát Lợi Nhi bị Liễu Dật kéo lại thì dừng ngay, đăm đăm nhìn Liễu Dật, rồi bỗng nhiên lên tiếng: "Nào, hãy cùng muội đến một nơi.", rồi cũng không cần biết hai chân có còn nghe lời nữa hay không, vội kéo Liễu Dật chạy đi.

Liễu Dật chẳng biết phải chăng là Cát Lợi Nhi đã uống quá nhiều, chỉ thấy mình bị kéo chạy ra phía sau ngôi nhà cỏ, bên cạnh một con suối nhỏ nơi góc núi, con suối này rộng chừng hai trượng, gọi là sông nhỏ cũng không sai.

Cát Lợi Nhi buông tay Liễu Dật ra, duỗi chiếc lưng nhỏ: "Nhìn kìa, nơi này chính là của riêng muội, từng con suối nhỏ, nhánh cây, ngọn cỏ, hòn đá đều là của Cát Lợi Nhi này."

Liễu Dật cảm thấy hơi buồn cười: "Những thứ này vốn rất tầm thường, hơn nữa cũng rất tự nhiên, rất bình thường."

Cát Lợi Nhi quay đi, nhìn trăng sáng trên trời, đột nhiên hỏi: "Thư sinh, huynh nói xem trong thế giới này thực sự có chân trời góc bể chăng?"

Liễu Dật đang ngồi xổm xuống bên bờ suối, đột nhiên nghe thấy Cát Lợi Nhi hỏi một câu như vậy. Đương nhiên, chân trời góc bể chàng cũng không biết liệu có thực sự tồn tại hay không, thế nhưng lúc gặp Hồ yêu, nàng ta cũng đã từng nhắc đến, vậy có lẽ là có.

Liễu Dật trả lời: "Có lẽ có đấy."

Cát Lợi Nhi tiếp tục hỏi những câu không đâu vào đâu: "Vậy lần này huynh đi có còn trở lại thăm Cát Lợi Nhi không?"

Liễu Dật gật gật đầu: "Đương nhiên là có, phải chăng muội đã uống quá nhiều rồi? Sao lại hỏi những câu như thế chứ?"

Không thấy Cát Lợi Nhi có biểu hiện gì, chỉ nghe nàng tiếp tục hỏi: "Thế thư sinh có thích Cát Lợi Nhi không?"

Câu hỏi này tựa như ánh chớp từ trên trời xẹt xuống làm cho Liễu Dật không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành ấp a ấp úng: "Việc này..."

Liễu Dật biết mình cũng thích nha đầu này, nhưng bất cứ câu nói có trách nhiệm nào đều cần phải có dũng khí, vì thế Liễu Dật chỉ lặng im không nói gì.

Cát Lợi Nhi tiếp tục hỏi: "Như vậy nghĩa là thư sinh thích A Cửu tỷ tỷ rồi?"

Liễu Dật vẫn cứ nhìn nước suối chảy, khoảnh khắc yên tĩnh đã bị hai câu nói của Cát Lợi Nhi làm cho xáo động ...

Cát Lợi Nhi ngẩng đầu lên, lặng im một hồi rồi nói tiếp: "Cát Lợi Nhi rất thích thư sinh, rất muốn được ở cùng thư sinh mãi mãi, cùng ngắm cảnh bình minh, hoàng hôn, cùng ngắm nhìn nước suối chảy, cùng ngắm sao thưởng nguyệt, cùng đi đến chân trời góc bể, cùng vui đùa dưới những cánh rừng hoa... Thật đấy!"

Không để ý đến Liễu Dật, Cát Lợi Nhi tiếp: "Cát Lợi Nhi không biết đó là cảm giác gì, chỉ biết rằng khi ở cùng thư sinh, Cát Lợi Nhi cảm thấy rất vui, rất vui. Thấy thư sinh cười là Cát Lợi Nhi cảm thấy hạnh phúc, nghe thư sinh nói là Cát Lợi Nhi cảm thấy cuộc sống thật tuyệt diệu. Không biết là từ khi nào đã bắt đầu có thứ cảm giác như thế, nếu đó là tình yêu, muội hy vọng nó sẽ hoàn mĩ, là của cả hai người. Nếu như hỏi tình yêu mà muội hy vọng là như thế nào, vậy muội nghĩ, đó là sự khắc cốt ghi tâm. Yêu huynh cũng không hề có lí do nào cả. Yêu huynh, muội cũng không thể kiềm chế được mình, tựa hồ như bước vào một sa mạc cát mà không thể cưỡng lại được; yêu huynh làm muội không biết phải làm gì, lo sợ vô cùng. Từng cử chỉ hành động của huynh đều lay động trái tim muội, làm cho muội cảm nhận được vẻ muôn màu của thế giới. Ngày mai, huynh sẽ rời xa nơi này, Cát Lợi Nhi có rất nhiều lời muốn nói với huynh..."

Liễu Dật thở dài: "Cát Lợi Nhi là một cô gái rất tốt..."

Cát Lợi Nhi quay mạnh đầu lại, hét lớn: "Không! Cát Lợi Nhi không phải là một cô gái tốt, Cát Lợi Nhi là một kẻ ích kỉ, huynh biết không? Lúc chúng ta xuống núi, muội đã nấu canh nấm cho huynh, nhưng... muội đã hạ độc vào trong canh. Đều tại Cát Lợi Nhi không tốt, là Cát Lợi Nhi sai, Cát Lợi Nhi thật xấu xa...", nước mắt Cát Lợi Nhi cứ thế tuôn rơi, dưới ánh trăng tựa như những hạt thủy tinh trong suốt, long lanh.

Liễu Dật đứng dậy, nhìn Cát Lợi Nhi cười: "Cát Lợi Nhi là một cô gái tốt. Nói cho thư sinh biết, Cát Lợi Nhi đã hạ độc gì, sao lại không hại chết tên thư sinh ngốc nghếch như ta?"

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, nàng rất muốn cười nhưng lại không cười được vì nàng biết, đây có thể sẽ là lần cuối cùng hai người nói chuyện, sau này có lẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa... nghe xong lời của nàng, Liễu Dật có thể sẽ ra đi mà không bao giờ trở lại.

"Cát Lợi Nhi chỉ là một cô gái bình thường, chỉ muốn được hưởng thụ chút quyền lợi mà cuộc sống đã ban tặng, mở rộng lòng mình để yêu, để đau khổ, để bi thương, đểcảm nhận, để hưởng thụ tình yêu. Cát Lợi Nhi cũng là một cô gái ích kỉ, sợ mất đi tình yêu của mình, đã dám hạ độc lên cả tình yêu.

Trên người huynh không phải là thuốc độc mà là trùng, một loại "Tình Cổ" của dân tộc Miêu và chỉ có con gái Miêu mới có; chính là dùng máu và trùng để luyện thành, mỗi ngày dùng máu để nuôi, mười năm mới được một con "Tình Cổ". Tình Cổ này có thể bỏ vào trong thức ăn, cũng có thể bỏ lên y phục, con gái Miêu đều thả vật này lên người tình lang của mình."

Liễu Dật không nói gì, chỉ phe phẩy chiếc quạt rồi tiếp tục nghe.

Còn Cát Lợi Nhi thì nhìn Liễu Dật một cái, rồi lại nói tiếp: "Tình Cổ là do máu của muội luyện thành, nay đã kí sinh ở nơi sâu thẳm trái tim huynh, mỗi tháng Tình Cổ sẽ phát tác một lần, cái thứ cảm giác đó có thể nói là xé tim. Muội từng nghe người trong tộc kể lại, ai đã trúng phải Tình Cổ nếu như không uống thuốc giải, khi Tình Cổ phát tác, đại đa số những người không chịu được cơn đau đã tự sát."

Cát Lợi Nhi tiếp: "Đương nhiên, nếu trúng phải Tình Cổ trong vòng một năm không uống thuốc giải, Tình Cổ sẽ chết khô trong sâu thẳm trái tim tình lang; và cùng với sự tan biến của Tình Cổ, chủ nhân của nó cũng sẽ biến mất trên thế giới này. Cái chết này vô cùng đau khổ, vì nếu như một ai đó có thể chịu đựng trong một năm, điều đó cho thấy một điều, hắn hoàn toàn không yêu cô ta, thà chết vì đau khổ cũng không chịu yêu cô ta. Tuy nhiên, thứ Tình Cổ này xem ra có vẻ rất lợi hại, nhưng thuốc giải của nó thì lại rất đơn giản, chỉ cần một giọt máu tươi của tình nhân, mỗi tháng một giọt là có thể giải bỏ cơn đau, hoặc là... huynh giết chết muội, Tình Cổ sẽ tự tan biến."

Cát Lợi Nhi nói một mạch hết những lời này, đã khóc hết nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng trên trời xanh, nàng còn có cách gì khác hơn?

Tình yêu vốn là một sự ích kỉ, một cái gì đó bất công, một cô gái đơn độc như vậy còn có thể làm gì được đây?

 (Tiên nữ hạ phàm, A Cửu gặp tình địch)

Muốn yêu cũng cần phải có dũng khí.

(Cổ Long - Luận)

Liễu Dật đứng dậy buông một tiếng thở dài, tay phe phẩy quạt rồi khẽ mỉm cười: "Sao Cát Lợi Nhi lại ngốc như thế? Nếu mất muội rồi, sau này ai sẽ nấu các món ngon cho ta?"

Đôi mắt chàng ngấn lệ nhìn Cát Lợi Nhi một cách trìu mến.

Dũng khí của Liễu Dật là do Cát Lợi Nhi đem đến, trái tim của Liễu Dật đã bị Cát Lợi Nhi ràng buộc. Tuy Cát Lợi Nhi không xinh đẹp như A Cửu, cũng không mỹ lệ bằng Thủy Nhi, thậm chí nhan sắc còn thua kém cả những a hoàn bên cạnh chàng như Băng Nhi, Thanh Nhi, thế nhưng Cát Lợi Nhi sở hữu một trái tim đã vì chàng mà lỗi nhịp, việc ngầm thả Tình Cổ trên người chàng đã tỏ rõ tấm chân tình của nàng, nhìn từ góc độ khác nàng chẳng phải là đáng yêu lắm sao? Những người đáng yêu chẳng phải là người đẹp nhất sao?

Cát Lợi Nhi kinh ngạc vội lau khô dòng lệ, chu miệng hỏi: "Thư sinh đang cảm thấy tội nghiệp cho Cát Lợi Nhi phải không?"

Liễu Dật lắc đầu: "Nếu những người tri tâm như vậy mà huynh không biết quý trọng, vậy Liễu Dật ta phải chăng là đã sống hoài trên cõi đời này?"

Sau khi chứng kiến mối tình của nhị yêu, Liễu Dật càng có thể nắm bắt được từng sợi tơ của cảm xúc, chàng không muốn bản thân mình cũng gặp phải những trắc trở như vậy.

Liễu Dật bước đến nhẹ nhàng ôm lấy Cát Lợi Nhi: "Huynh là người đọc sách Thánh hiền, nhưng từ nhỏ đã mơ ước cái mà người ta gọi là ái tình. Cũng lại có câu, hai người ở cùng nhau thì dễ, có thể chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc, nhưng để được sống bên nhau thì lại khó, có thể chờ cả một đời."

Cát Lợi Nhi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt: "Huynh có sợ không? Sợ chúng ta sẽ không được sống bên nhau?"

Liễu Dật mỉm cười: "Cũng có thể, sự đời đâu phải đều như người ta muốn. Sau này cũng có thể xảy ra chuyện gì đó."

Cát Lợi Nhi lau lau nước mắt: "Không sợ! Cát Lợi Nhi không sợ! Có thể được ở bên thư sinh, Cát Lợi Nhi không sợ gì cả."

Liễu Dật gật đầu: "Vậy thì về sau làm phiền muội gọi ta dậy, ăn cơm rồi đi ngủ nhé."

Cát Lợi Nhi cười vui vẻ: "Được thôi, được thôi! Thư sinh không nghe lời thì Cát Lợi Nhi sẽ đánh đòn đấy."

Liễu Dật giúp Cát Lợi Nhi lau nước mắt nói: "Nha đầu ngốc, huynh còn phải đưa A Cửu trở về kinh thành... à phải rồi, huynh cũng đã nhận lời với Tửu thúc ở Phong Ma Trấn đi Thần Môn một chuyến, để giúp người ở Phong Ma Trấn trừ hại."

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật mếu máo: "Vậy đến khi nào thư sinh mới có thể trở lại? Bắt Cát Lợi Nhi phải chờ bao lâu? Nếu chẳng may thư sinh vào hoàng cung làm phò mã thì Cát Lợi Nhi sẽ thế nào?"

Liễu Dật mỉm cười: "Sao lại có thể như vậy. Huynh đưa A Cửu về cung rồi sẽ quay lại lấy Cát Lợi Nhi làm thê tử kiếp này của Liễu Dật ta."

Cát Lợi Nhi cười: "Nhưng A Cửu tỷ tỷ thích huynh như vậy, huynh không cảm nhận thấy sao? Lấy thêm một người nữa cũng đâu phải khó khăn gì."

Liễu Dật liền nói: "Muội đừng đùa, một chút cảm giác với A Cửu ta cũng không có, nha đầu ấy ngang ngược muốn chết, hơn nữa Thập Kiệt Nhất cũng rất thích A Cửu... Đừng nhắc đến A Cửu nữa, như thể muội và nàng ta có thù với nhau vậy."

Cát Lợi Nhi kiễng chân thơm Liễu Dật một cái: "Thật không? Nói như vậy là huynh có cảm tình với Cát Lợi Nhi, không có cảm tình với A Cửu rồi. Ha ha."

Liễu Dật cười: "Đương nhiên rồi, nếu không muội thả Tình Cổ trên người ta, ta còn có thể chịu được sao?"

Cát Lợi Nhi cúi đầu xuống: "Muội sợ thư sinh đi rồi không trở lại nữa nên mới thả Tình Cổ, ai bảo muội lại thích huynh như thế chứ."

Liễu Dật cười: "Được rồi, đừng nói nữa, ta đâu có trách muội, hơn nữa ta cũng chưa từng biết thế nào là đau lòng, lần này để ta thử chút cũng tốt mà."

Cát Lợi Nhi vội lấy ra một cái bình sứ màu trắng: "Cho huynh này, muội mới không muốn huynh phải đau lòng, huynh đau lòng rồi, trái tim của Cát Lợi Nhi cũng sẽ đau."

Liễu Dật cầm lấy chiếc bình rồi hỏi: "Thật không?"

Cát Lợi Nhi nói: "Đương nhiên rồi. Thứ Tình Cổ này dựa vào tâm huyết của muội mới có thể sống được, bây giờ nó ở trong trái tim huynh, nếu như huynh không uống máu của muội, thì hai chúng ta sẽ phải đau khổ."

Liễu Dật chỉ chiếc bình sứ, hỏi: "Đây là cái gì thế?"

Cát Lợi Nhi đáp: "Là máu tươi của người yêu, mỗi tháng một giọt, đây là chiếc bình đặc biệt có thể đảm bảo cho huynh không bị đau trong vòng mười năm. Nhưng muội quên không nói với huynh, Tình Cổ này còn có một đặc điểm đó là vào ngày mùng bảy, nếu muội không ở bên huynh, nó sẽ phát tác một đêm, cho dù có máu tươi của người yêu cũng không ích gì."

Liễu Dật cười: "Xem ra vật này cũng có tình với chủ nhân của nó lắm."

Liễu Dật mở nắp bình ra, một hương thơm của hoa hồng thoảng tới, Liễu Dật cảm thấy lạ hỏi: "Đây chẳng phải là máu của muội sao? Sao lại có mùi hương hoa nhỉ?"

Cát Lợi Nhi cười: "Muội không muốn cho huynh uống thứ máu tươi đó, khó uống lắm. Đây là do muội luyện từ cách đặc biệt mà thành, trong đó có cánh hoa, phấn tằm, còn có cả huyết nữa. Mỗi lần một giọt, huynh đừng cho là thức uống mà uống hết đấy."

Liễu Dật cười, đậy nắp bình lại, cất vào trong người: "Biết rồi, máu của người yêu, huynh cần phải giữ cẩn thận."

Cát Lợi Nhi đi đến bờ suối, hai người ngồi xuống, Cát Lợi Nhi nói: "Nhìn kìa, đêm nay yên tĩnh quá!"

Liễu Dật đáp: "Đúng vậy, ngày mai lại bắt đầu dong ruổi khắp nơi rồi. Thật muốn nó sớm dừng lại, bây giờ huynh cảm thấy có chút mệt mỏi."

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật: "Sao thư sinh lại sợ lao khổ, Cát Lợi Nhi ủng hộ huynh, mệt thì về nhà Cát Lợi Nhi sẽ đấm lưng cho huynh."

Liễu Dật gật đầu: "Được, được."

Cát Lợi Nhi tựa đầu vào vai Liễu Dật, nói: "Thư sinh, huynh nói xem, thế giới này thực sự có chân trời góc biển không?"

Liễu Dật lắc lắc đầu: "Huynh không biết, có lẽ có."

Cát Lợi Nhi lại nói: "Người trong tộc nói, chỉ có những người thực lòng yêu đối phương mới có thể tìm thấy được chân trời góc biển, ở đó có hạnh phúc."

Liễu Dật vuốt nhẹ mái tóc dài của Cát Lợi Nhi: "Làm xong những việc này, thư sinh ta nhất định sẽ đưa Cát Lợi Nhi đi tìm chân trời góc biển."

Cát Lợi Nhi cười: "Muội còn muốn ngắm nhìn biển hoa, nơi mà chỉ có toàn là hoa thôi, muội cũng muốn đi ngắm trăng sao, nghe tiếng gió thổi. Ha ha, Cát Lợi Nhi đều muốn, đều thích..."

oOo

Dường như thời gian khi ấy lại trôi đi nhanh nhất, Cát Lợi Nhi tựa đầu vào vai Liễu Dật ngủ ngon lành. Liễu Dật cũng chợp mắt lúc nào không biết, đến khi tỉnh lại mặt trời đã quá đỉnh đầu.

Cát Lợi Nhi vẫn tựa trên vai chàng. Nhìn Cát Lợi Nhi say ngủ, Liễu Dật vòng tay ôm lấy nàng.

Đây là cái gì? Cảm tình ư? Nhưng đó không phải là tình yêu! Liễu Dật biết cảm giác của mình đối với Cát Lợi Nhi, đó chỉ đơn thuần là cảm mến, nhưng không phải yêu.

Trong cái tình cảm đó, chàng có thể tìm thấy được một cảm giác tương tự, cũng có thể tìm thấy hạnh phúc. Có lẽ chàng sẽ yêu Cát Lợi Nhi, nhưng điều đó cần có thời gian...

Khi ấy Cát Lợi Nhi cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy Liễu Dật đang ôm và nhìn mình, nàng cười, cười rất tươi, đó chính là hạnh phúc của Cát Lợi Nhi.

Hai người đứng dậy, lặng lẽ đi về phía ngôi nhà cỏ.

A Cửu thấy hai người chầm chậm đi về, quay lại nói với Thập Kiệt Nhất: "Bọn...bọn họ cả đêm không về!"

Thập Kiệt Nhất vò đầu: "Hình như là thế."

A Cửu lấy sức dậm mạnh lên chân Thập Kiệt Nhất: "Hừm!", rồi đi đến bên cạnh Mạc Anh, giọng bực tức: "Mạc thúc, bọn họ cả đêm không về."

Mạc Anh dừng cuộc nói chuyện với Đại Đao Vương, quay lại: "Sao? Cát Lợi Nhi thường như vậy mà, nó lớn rồi cũng nên có cuộc sống riêng của mình, lẽ nào ta còn phải lo lắng suốt cả đời sao?", nói xong lại quay đi, không biết là nói gì với Đại Đao Vương.

A Cửu dậm chân: "Hừm!"

Liễu Dật thấy mấy người đang tán ngẫu cũng bước lại chào...

A Cửu đi tới, mặt mày sầm sầm: "Ngốc ạ, đã đi đâu thế? Mọi người đều đang chờ, chuẩn bị khởi hành thôi."

Liễu Dật gật đầu: "Ồ, vậy thì chúng ta chuẩn bị khởi hành."

Thập Kiệt Nhất sớm đã dắt mấy con ngựa chuẩn bị sẵn đến, nói: "Lão đại, lương khô và nước đệ đều chuẩn bị cả rồi."

Liễu Dật quay đầu lại nhìn Cát Lợi Nhi, cười: "Nha đầu, đợi huynh trở lại lấy muội nhé."

Cát Lợi Nhi cười: "Được, được!"

A Cửu nghe thấy thế không thể chịu nổi, hai người lại có thể nói với nhau như vậy, rõ ràng là không xem cô ấy ra gì. Đang định nổi đóa, thì nghe thấy Đại Đao Vương nói: "A Cửu công chúa, mời lên ngựa, chuẩn bị khởi hành."

A Cửu bực mình, quay người lên ngựa. Trong phút chốc bốn người đã chuẩn bị xong xuôi lên đường.

Cát Lợi Nhi muốn khóc nhưng lại nén không khóc ra, nhẹ nhàng nói: "Thư sinh, đừng quên trở lại thăm Cát Lợi Nhi nhé."

Liễu Dật gật đầu: "Huynh không quên đâu."

Rồi quay người, hai chân ép vào ngựa lao về phía đông để lại những đám bụi mờ mịt. Liễu Dật không dám tiếp tục chần chừ, chàng sợ, sợ phải nhìn thấy nước mắt của Cát Lợi Nhi, sợ thấy Cát Lợi Nhi đau lòng...

oOo

Ngựa phi thẳng một mạch, bụi bay mù trời. Đến gần Ngọ, Liễu Dật dừng lại: "Thế này vậy, chúng ta chia làm hai đường: "Đại Đao Vương đưa A Cửu về kinh thành, ta và Thập Kiệt Nhất đi đến núi Côn Lôn."

Chưa đợi Đại Đao Vương lên tiếng, A Cửu đã không đồng ý rồi: "Ta không về kinh thành. Ta muốn cùng các người đi Côn Lôn chơi."

Liễu Dật: "Chúng tôi không phải đi chơi, mà là đi mượn bảo vật giúp Phong Ma Trấn trừ hại."

A Cửu: "Vậy ta cũng muốn đi, dù sao thì ta cũng chưa chơi đủ, không về kinh thành đâu."

Liễu Dật nghe thấy vậy, có cái gì đó không tự nhiên, cô A Cửu này nếu không trở về, cả gia đình mình không khéo mất đầu, nhưng bây giờ cô ta không chịu về thì còn có cách nào khác? Nếu giữa đường xảy ra chuyện gì đó thì tội của mình càng lớn.

Khi ấy Đại Đao Vương lên tiếng: "Hoàng thượng đã nói rồi, A Cửu có thể ba tháng sau về Hoàng cung. Các người mỗi người lùi một bước, ba tháng sau đưa A Cửu về cung là được."

A Cửu gật đầu: "Ồ, được, vậy thì ba tháng nữa trở về kinh thành vậy."

Liễu Dật thấy đau đầu, bực mình: "Nhưng nếu sau ba tháng cô không chịu trở về thì sao?"

A Cửu cười: "Yên tâm đi, A Cửu này nói lời giữ lời, ba tháng sau nhất định trở về... Cùng lắm là về rồi lại trốn đi một chuyến nữa, vậy sẽ không liên can gì đến huynh nữa."

Liễu Dật đành phải đồng ý: "Vậy thì đành thế thôi, nhưng cô đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi đấy."

A Cửu vui mừng: "Chắc chắn rồi. Tôi vẫn chưa được thấy yêu quái lần nào cả, hi hi, lần này chắc được thỏa mắt rồi."

Liễu Dật nhìn A Cửu, cảm thấy có gì lạ lạ làm sao ấy, lẽ nào cô ấy đến từ hành tinh khác? Sao vừa nói đến gặp yêu quái lại tỏ ra hạnh phúc như vậy?

Liễu Dật vung tay: "Chúng ta đi Côn Lôn."

Cả đoàn người đổi hướng đi, họ hướng về phía tây bắc.

oOo

Núi Côn Lôn, còn gọi là Côn Lôn Hư, Côn Lôn Khâu hay Ngọc Sơn. Về quan niệm địa lý thì núi Côn Lôn bắt nguồn từ phía đông cao nguyên Paimil, bắc ngang qua vùng giữa Tân Cương và Tây Tạng, vươn dài đến vùng Thanh Hải, toàn bộ dãy núi dài khoảng hai ngàn năm trăm dặm.

Côn Lôn là từ mang đậm màu sắc thần bí, truyền kì, là nơi tộc Tiên cư trú hang triệu năm. Theo truyền thuyết thì trên Tiên tộc là Thần tộc, chúng thần ở trên núi Côn Lôn nhìn xuống mặt đất, còn những người trong tộc Tiên cũng có thể trở thành một thành viên trong Thần tộc.

Núi Côn Lôn trùng trùng điệp điệp. Trong rặng núi mênh mông ấy, có biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo. Những thứ mà Tiên tộc cần, ở đây muốn gì được nấy, có cây bất tử, thuốc bất tử, nước bất tử, v...v... đồ trang sức thì dùng ngọc làm nguyên liệu chính. Song những điều này không phải là quan trọng nhất. Theo truyền thuyết, người trong Tiên tộc, chỉ cần tìm thấy cánh cửa thông với Thần tộc, sức mạnh sẽ được nâng lên gấp bội, sẽ trở thành những cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng cánh cửa ấy do Lục Ngũ Thần mình hổ chin đuôi, và con thổ lân bốn sừng, có vẻ giống con dê canh giữ. Tuy thế hàng triệu năm nay, thần môn chưa có ai đặt chân đến, vì vậy đã bắt đầu có người nghi ngờ thần môn không thực sự tồn tại.

"Lão đại, nơi này thật xa à, vừa mới đấy đã gần mười ngày rồi. Huynh nói xem, nếu chúng ta biết bay giống như Lang Vương thì hay biết bao.", Thập Kiệt Nhất ngồi trên ngựa phàn nàn.

Liễu Dật cười: "Được rồi, đây cũng là lần cuối. Đợi sau khi làm xong việc này, đưa A Cửu về kinh thành, hành trình của chúng ta thế là kết thúc, lại còn yêu cầu cao như vậy, còn muốn biết bay?"

A Cửu chu miệng nói: "Huynh thích đưa tôi về như vậy sao?"

Liễu Dật cười: "Không đưa cô trở về, cả nhà tôi sẽ phải xui xẻo đấy."

Đại Đao Vương gật đầu: "Đem cô theo bên cạnh như thể đem sinh mạng của cả nhà vậy."

Bốn người vừa cười vừa nói, đã đến chân núi Côn Lôn, Liễu Dật hỏi: "Đại Đao Vương, núi Côn Lôn lớn như thế này, Thần Môn ở đâu?"

Đại Đao Vương: "Đây chẳng phải là có bậc thang sao? Có lẽ cứ theo bậc thang này là có thể nhìn thấy. Ta cũng chưa từng đến đây, đại môn phái này không phải là nơi mà những nhân vật nhỏ bé như chúng ta nên đến đâu. Thần Môn có lẽ ở phía ngoài núi này."

Đúng lúc mọi người đang đoán già đoán non, thì phía trước mắt hoa lên, một cô gái từ rừng cây bên cạnh bay vụt ra, tay áo trắng phất phơ, tóc đen lùa theo gió, kéo theo từng đợt cánh hoa rụng xuống mặt đất. Một cô gái đẹp tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt mọi người, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, sống mũi cao, giống như là tiên nữ hạ phàm vậy, đẹp vô cùng.

Thập Kiệt Nhất thấy cô gái, vò vò đầu: "Lão đại, đệ thấy đệ hình như đã già rồi thì phải. Những người này sao đều biết bay cả nhỉ? Một cô gái nhỏ như vậy cũng biết bay, xem ra thế giới này thay đổi thật nhanh."

Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt, cười: "Ngươi vội cái gì, sớm muộn gì thì ngươi cũng có thể bay lên được thôi."

Cô gái áo trắng kia vừa xuống đất, vui vẻ chạy đến nói: "Liễu công tử, sao lại là các huynh vậy? Đã lâu không gặp rồi, có còn nhớ Thủy Nhi không?"

Liễu Dật cười, vòng tay cung kính: "Thủy Nhi tiên tử, Liễu Dật làm sao quên được. Chỉ có điều tiên tử ngày càng xinh đẹp, ta thực sự có chút không dám nhận."

Thủy Nhi cười: "Anh ngốc, tiên tử cái gì chứ, đã bảo gọi là Thủy Nhi được rồi."

Liễu Dật cười và xuống ngựa

Ánh mắt của A Cửu dường như muốn giết người vậy, cô ấy xuống ngựa, giả bộ cười cười: "Ồ, vừa mới thoát khỏi chỗ Cát Lợi Nhi, bây giờ chẳng hiểu sao lại thêm cô Thủy Nhi nào nữa, sao không giới thiệu với tôi?"

Thủy Nhi trông bộ dạng đằng đằng sát khí của A Cửu, nói: "Vị này là ... ?"

Liễu Dật: "Bạn của tôi, A Cửu. Đừng để ý đến cô ấy, hai ngày vừa rồi không biết uống phải thứ thuốc gì, mùi thuốc rất nặng."

Đột nhiên Liễu Dật cảm thấy eo của mình bị người ta châm cái gì vào, đau khủng khiếp. Thủy Nhi nhìn A Cửu, nói: "A Cửu tỷ tỷ phải bảo trọng thân thể, không nên ăn đồ linh tinh đó."

A Cửu cứng họng không lời đáp trả: "Cô..."

Nói xong, Thủy Nhi quay sang Liễu Dật: "Liễu công tử, sao huynh lại đến núi Côn Lôn vậy?"

Liễu Dật lắc lắc đầu: "Nói ra thì dài lắm."

Thủy Nhi nói: "Xem các người đã vất vả xuốt dọc đường rồi. Đã mệt lắm rồi phải không? Qua chỗ Thủy Nhi uống chén trà xanh đã, sau đó từ từ kể cho Thủy Nhi nghe."

Liễu Dật gật đầu: "Cũng được.", rồi đưa ngựa cho Đại Đao Vương dắt qua một bên. Mấy người đi theo Thủy Nhi lên núi.

A Cửu đi đằng sau phàn nàn: "Thư sinh đáng chết, thư sinh thối tha, sao lại số đào hoa thế không biết, vừa mới tiễn một cô Cát Lợi Nhi giờ lại xuất hiện một Thủy Nhi, phải chăng là nhất định muốn A Cửu này biến mất mới được? Ta càng phải tranh giành, ta không tin cái mà A Cửu này muốn lại có người cướp được của ta. Hưm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mkl