mmmm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhất chương:  ”Mỹ nhân” tắm

  ……..Chảy máu mũi! Y chảy máu mũi!…..

        Đều do Cúc Nhi liều chết nói cái gì mà câu dẫn được trai) sẽ có nho ăn (ko hiều j hết nên ta chém  ) ………….., hại y chạy loạn kết quả là làm y lạc đường! Không hiểu chạy thế nào mà lại vào phải một gian phòng cuối cùng nhìn thấy một người-quốc sắc thiên hương quả thực tuyệt đại “mỹ nhân” đang tắm rửa!

        “Xem đủ rồi?” Thanh âm đại mỹ nhân dường như có chút trầm thấp.

        “Ách…..ta đều không phải cố ý……” Máu mũi còn đang chảy, thân là thái tử, Thủy Lam ủy khuất biết bao.

        “Nga, vậy ngươi quả là cố tình!”

        “Ách…ta không có, thực là không có! Ta là đương kim thái tử như thế nào lại làm loại chuyện mất mặt này…..Hả….” Chữ còn không có nói ra nước miếng,Lam đột nhiên bật ra tiếng thét chói tai. Hắn..hắn như thế nào lại đứng lên!

         Phong Tự Hàn câu dẫn khóe môi thong thả mặc lại cẩm phục màu ngà.

         “Ngươi…..Ngươi là nam nhân” Vừa mới đó mà, y thật không nghĩ “mỹ nhân” đó dĩ nhiên lại là nam nhân.

         “Có gì không thể?” Phong Tự Hàn tà mị khiêu mi, vạt áo nới ra lộ ra cơ thể vô cùng hoàn mỹ của y. Y ngả ngớn cười.

         “Ách…Nhưng….nhưng là ngươi lớn lên…hả…” Câu kế tiếp còn chưa hoàn, Thủy Lam lại lần nửa hét chói tai. Y gì chứ sờ hắn.

           Ngón tay thon dài xoa đi máu mũi, Phong Tự Hàn buồn cười khiêu mi nói:

           “Ta cũng là một nam nhân ngươi lại chảy máu mũi?”

          “Ách…vì ta cho rằng ngươi là phụ nữ..” Hay là Đại mỹ nhân! Không phải là lỗi của ngươi sao! Rõ ràng không có việc gì lại đi tẩy vào ban ngày, hại hắn chảy máu mũi.

          “Phụ nữ…..” Sớm đã nghe đương kim thái tử là rất nhốc. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên! Dĩ nhiên dám can đảm ở trước mặt hắn lớn lên giống phụ nữ. Y ghét nhất nghe chuyện….., làm sao bây giờ? Phong Tự Hàn không những giận trái lại tươi cười còn rực rỡ hơn. Có thể thấy cả hoa đào nở rộ trong đó càng thêm phần mỹ lệ.

           “Hắc hắc…hắc hắc…” Không còn cách nào khác y chỉ có thể làm bộ ngu ngơ!

           “Ngươi nói, trong sạch của ta bị ngươi phá hủy nên làm cái gì bây giờ.” Phong Tự Hàn cúi đầu thấp giọng tố cáo, đáy mắt hiện lên một tia quỷ dị.

           “Ách….” Cảm giác trước mặt một mảnh choáng váng, khuôn mặt trắng nõn không khỏi đỏ lên, Thủy Lam cảm thấy máu mũi dường như lại muốn…..

           “Ngươi hẳn là nam nhân, ngươi không nghĩ sẽ phụ trách (chịu trách nhiệm), ngươi không công nhìn thân thể của ta, ngươi xem…” thanh âm thấp dần làm cho bầu không khí càng thêm quỷ dị. Ánh mắt hoa đào tựa như  chớp mà dường như không chớp, Phong Tự Hàn từng bước hướng đến gần Thủy Lam.

            “Nhưng ngươi là nam nhân……” Cảm giác mảnh liệt đột ngột đánh úp Thủy Lam , Thủy Lam cảm thấy y thật kỳ quái, sao lại thổi nhiệt bên tai hắn?  “Nhưng là ngươi xem nhất thanh nhị sở a~” khẽ duỗi đầu lưỡi liếm thùy tai màu hồng phấn nhẵn bóng, Phong Tự Hàn tà ác khiêu khích thân thể hắn.

            Thân hình đơn bạc gầy yếu khẽ rung rẩy, Thủy Lam hảo muốn khóc. Hắn rõ ràng là nam nhân! Như thế nào có thể như vậy a~! Còn có y gì chứ liếm hắn a~. Xem hắn như “con mèo nhỏ” giống nhau… Ách…”con mèo nhỏ”

            “Ngươi không nói lời nào vốn là không nghĩ lý lẽ” hai tay trụ lấy khuôn mặt y, Phong Tự Hàn ôn nhu cười, cũng giống như ủy khuất chu chu miệng.

           Khí tức nhẹ nhàng từ đôi môi đỏ tươi phun khí trên khuôn mặt hắn, lòng bàn chân của hắn có chút tê dại, Thủy Lam quả thực vốn là khóc không ra nước mắt. Nam nhân này gì chứ

           “Hảo! Đương kim thái tử dĩ nhiên đùa giỡn nam nhân, nhân gia muốn đi tìm hoàng đế bình bình lý ( anh ấy kím ông hoàng đế để phân xử  a~) Phong Tự Hàn cố ý nghiêm mặt làm ra vẻ (ta đây thực) tức giận!

           “Hả…không, không nên” Không nên đi tìm phụ hoàng, phụ hoàng hào ái hắn, phụ hoàng sẽ trách mắng hắn a! Lôi kéo góc tay áo của Phong Tự Hàn, Thủy Lam thật sự là rất bất đắc dĩ, rốt cuốc là người nào đùa giỡn với người nào.

           “Vậy ngươi muốn bồi thường ta” chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia gian trá, Phong Tự Hàn quyết định, y muốn cái ngu ngốc thái tử này, phản ứng thật đáng yêu, ha hả!

            “Bồi thường?” Vật gì vậy. Sẽ không phải là muốn tiền đi! Xem bộ dáng của hắn cũng không giống với bộ dáng người không có tiền. Đơn độc “Xuẩn” Thủy Lam căn bản không rõ Phong Tự Hàn muốn “bồi thường” là cái gì a! Ai~ trên thế giới này lại có thêm một con cừu rơi vào miệng lang ! (editor cảm khái ~)

          “Bồi thường cái gì? Trước tiên là nói về ta không có tiền..!” Chỉ cần không phải là tiền thì việc này dễ rồi.

           “Không quan hệ, ta không thiếu tiền, ta có rất nhiều!” Phong Tự Hàn nét mặt một mạt cười gian, đáng tiếc có một kẻ ngốc không hề phát hiện, bởi vì y ngừi thấy mùi tiền nên cái gì cũng không phát hiện cái gì cũng không nghe thấy, đôi mắt trong veo mở to cứ như y chính là một kẻ trộm khi thấy tiền vậy.

          “Ngươi rất muốn tiền?” Ngữ khí cơ hồ là khẳng định. Ánh sáng rực rỡ trong mắt  Phong Tự Hàn phát ra so với loại nến thượng hạng trong cung còn muốn sáng hơn.

         Thủy Lam gật gật đầu tốc độ so với một con gà mổ thóc còn nhanh hơn.

         Vậy ngươi mỗi ngày puổi tối đến bồi nhân gia “nói chuyện phiếm”, nhân gia trả tiền cho ngươi được không?” Nếu như thật sự chỉ là “nói chuyện phiếm” thì hắn ko phải là họ Phong. Đôi môi đỏ mọng cười cười vốn là quỷ dị, đáng tiếc người nào đó vẫn là không thấy được.

        “Ách…” Y còn đang lo lắng a!

        “Cả đêm chính là một ngàn hai bạc trắng nga~” Cám dỗ, cám dỗ a! Ta không tin là ta không câu được ngươi! Phong Tự Hàn ánh mắt lạnh lẽo, hoa đào trong nháy mắt tựa như hoa khai bàn (nở rộ)… kinh diễm lòng người!

         Không thể kháng cự được rồi! Mặc dù sức dụ hoặc hảo lớn, nhưng là một ngàn hai bạc trắng cũng là nhiều lắm, khẳng định có vấn đề!

         “Ân, không thì ta cùng ngươi đi tìm hoàng đế! Xem hắn có cấp cho ta một cái đạo lý hay không?! Ngươi đã xem hết ta như thế nào có thể không phụ trách đây?” Gương mặt tuấn mỹ hoàn một vẻ vô tội. (cáo a~, anh ấy thật là biết diễn kịch đi~)

          “Hả..không..không nên..” Thủy Lam lao đến ngăn cản. Chính là một mỗ đồ đần vì muốn bắt lấy ác ma mà bị ngã, khác nào tự mình hiến thân. Đặc biệt là chính mình dâng lên đôi môi thơm mát cho người nào đó..!

          “Quyết định đối với ta lấy thân báo đáp sao? Không nghĩ là ngươi lại yêu thương nhung nhớ ta đến vậy nga, ta là không ngại ngươi đến đâu.” Phong Tự Hàn tà ác niết niết môi, không hề có ý định thả y.

           “Đừng…” Sắc lang cộng thêm biến thái! Thủy Lam dùng sức đẩy thân hình cao lớn của Phong Tự Hàn, rõ ràng đồng dạng là nam nhân, tại sao lớn lên y lại thấp hơn, khí lực cũng không có! 

           Vươn đầu lưỡi liếm môi dưới của tiểu bạch si, như thế nào lại không biết thở. Ha hả! Rõ là một người ngốc nghếch. Bất quá y lại đối với hắn rất có hứng thú.

           Thuở bình sinh đến nay, chưa từng có ai khiến y chú ý nhiều đến vậy. Y có thể trông đợi vào hắn ư?

         “hả..ha..ha…” Không chút nào khoa trương mở ra đôi môi đỏ tươi bị Phong Tự Hàn gặm cắn, Thủy Lam cấp bách thở hỗn hễn!

         “Ha.ha..ngươi rõ là ngốc nghếch, sau này nên gọi ngươi là ngu nhi. Ta họ Phong tự là Hàn, ngươi có thể gọi ta là Hàn.” Sắc đào bốn phía không hề mất đi, Phong Tự Hàn khuynh quốc khuynh thành giống như một viên ngọc không chút tì vết, rực rỡ.

         “Ngu nhi..Hàn..?” ách..thân mình có chút tê dại! Thủy Lam cảm giác mình đang nổi da gà. Nhất định y phải rời khỏi thân thể của hắn!

          Sự cố gắng của y đổi lại là trận cười vang của Phong Tự Hàn, đêm nay Phong Tự Hàn cười so với những nụ cười từ nhỏ cho đến nay cón muốn nhiều hơn.

         Thật sự hảo muốn hảo muốn đánh vào khuôn mặt đang tươi cười kia. Thủy Lam nghiến nghiến răng. Hắn thật là…ách…đại biến thái! Như thế nào ác tâm lại đi hôn hắn, hắn chính là một đại nam nhân a!

        “ Ta mới không ngu ngốc…” Những lời đáng thương này Thủy Lam dường như gào lên. Tại sao?Tại sao?

          “Nhưng là nhân gia cảm thấy ngươi hảo bổn, so với ta một tể tướng đương triều khuynh quốc khuynh thành, hào hoa phong nhã, tuấn mỹ phong lưu, sức mạnh cường thế, tiền tài vô kể [blah..blah..] còn muốn ngốc hơn.” Phong Tự Hàn ôn nhu cười nhưng lại làm người khác khiếp đảm, đáy lòng không khỏi hoảng sợ.

         “ân….vốn là ta ngốc nghếch..” Ủy khuất dẹt dẹt đôi môi phấn nộn, xem như Thủy Lam ngốc nghếch cuối cùng cũng thông minh lên.

         Hài lòng vuốt đầu tiểu bạch si, Phong Tự Hàn tươi cười ấm áp như xuân phong.

         “ân..” Càng thêm bất mãn, Thủy Lam cúi đầu dùng sức trừng mắt nhìn tay áo dao động của Phong Tự Hàn. Buộc nó biến thành khuôn mặt Phong Tự Hàn. Ta trừng ta trừng ta trừng trừng!!!! (ai~ thật tội em ấy..khống dám trừng anh Hàn..đành phải trút giận lên cái tay áo vậy~ )

         “Ngoan, đến gọi ta một tiếng Hàn xem.” Thanh âm so với phụ nữ còn muốn nhuyễn hơn. Phong Tự Hàn tiếp tục lợi dụng khuôn mặt làm cho hoa đào lần nữa nở rộ xinh đẹp quyến rũ, lộng lẫy đến cực điểm!

         “ân..H…Hàn..”Không cam lòng không cam lòng y không cam lòng! Thủy Lam cắn cắn môi dưới, y quả thực muốn khóc thành tiếng rồi.

        “Ngoan, có phần thưởng” Phong Tự Hàn lại lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng béo mập.

        “Ô….” Phần thưởng này ta không muốn! Thủy Lam bắt đầu hối hận, sớm biết rằng như vậy không nên tin tưởng Cúc nhi nói cái gì câu dẫn được trai sẽ có nho 

        “Hư..không nên nói chuyện..” Ôn nhu khiêu mi, Phong Tự Hàn di tay đến áo lót, xoa nắn tiểu hồng mẫn cảm, tà ác niết..

        “Đừng..ha…”Tiếng rên rỉ khó nhịn phát ra, Thủy Lam cảm giác phần bụng có một cỗ nhiệt xa lạ lan tràn đến tứ chi.

        “Ý ngươi là như thế này.” Phong Tự Hàn gặm lấy phần cằm tinh tế, duỗi lưỡi liếm môi dưới.

         “không..không nên..” Ý thức mặc dù mơ hồ, nhưng là bản năng lại khiến Thủy Lam không tự giác kháng cự. Hắn như thể nào có thể…như thế nào có thể đem..tay duỗi đến nơi đó…..Ô ô…

         Nhiệt ..nóng quá! Tựa như có thứ gì đó muốn phóng xuất.. Thủy Lam  khó chịu lắc lắc thân hình gầy yếu đơn bạc, y quả thực không quen với cảm giác này.

        “Tướng gia.” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng gọi.

        “Tiến vào.” Phong Tự Hàn giọng nói rét lạnh nhưng ngón tay thon dài vẫn tiếp tục động tác hành hạ hắn.

         “Tạ ơn vương gia.” Người nọ đẩy cửa bước vào. “Bẩm, tứ vương gia cầu kiến.”

 ~oOo~~oOo~

Chương 2: cuộc nói chuyện xấu hổ.

Cúi đầu nhìn đôi tay y đầy chất lỏng sền sệt dinh dính, Phong Tự Hàn nở nụ cười tà!

“A………” Y….Y vì cái gì làm như vậy. Hắn lại không có trêu chọc gì y ! Làm cái gì lại đối với hắn như vậy! Thật kỳ quái! Ô…. Nằm trong ngực Phong TựHàn, Thủy Lam một cử động nhỏ cũng không dám, nếu như bị phát hiện sẽ xấu hổ chết mất!

“Không gặp”

“Vâng, thủ hạ cáo lui” ra khỏi phòng, người tới hoàn toàn không phát hiện bên trong có gì bất thường!Chính là kinh ngạc có người ở trong phòng cùng gia, không phải bất cứ kẻ nào không được phép của gia đều không thể tiến vào sao?

“Ngày mai ta muốn ngươi lại đến nơi nay, có nghe thấy không” ngươì nào đó khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

“Nga………..” Áp bức! Áp bức! Đây tuyệt đối là áp bức a! Ô……Trên thế giới vì cái gì chưa từng ăn đã hối hận!

“Nếu ngươi dám cả gan không đến…” Phong Tự Hàn vẫn như trước cười đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng ở trong mắt Thủy Lam chính là ghê tởm!

….Hắn không biết đường đi thế nào…. Làm sao bây giờ? Vậy không phải là muốn hắn chết sao!

“Yên tâm ta sẽ phái người đi đón người của ngươi” khong cần nghĩ cũng biết hắn nhíu mi vì cái gì! Phong Tự Hàn chớp mắt, mỉm cười nhã nhặn.

……………………..

Ngày hôm sau.

“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Nếu không đi nhất định sẽ chết” đã nửa đêm, Thủy Lam vẫn ở chỗ này do dự không thôi, nếu như đi, y có thể hay không lại đối hắn làm cái chuyện kì quái kia? Nếu không đi nhất định sẽ chết rất thảm?

Hôm qua, hắn gần như chạy như điên về nhà, nếu không phải ngọc bội trên người hắn bị lấy làm tín vậy, hắn như thế nào cũng không thừa nhận hắn có đi qua cái địa phương quỷ quái kia đâu!

“Điện hạ, Tể tướng cho mời ngài” tiếng nói chói tai của thái giám đột nhiên xuất hiện.

“A….”Như thế nào có thể nhanh như vậy….. ô…..

Bên trong phòng tắm.

” Không cần kéo” mồ hôi Thủy Lam từng giọt từng giọt rơi xuống! Không cần cởi ra a! Ô… Không cần cởi quần áo của hắn a! Vì cái gì, vì cái gì hắn phải giúp y tắm rửa, tắm rửa mà cũng muốn người giúp. Vì cái gì mệnh hắn lại khổ như vậy a!

“Kia, cái này… ” Một đống lớn tiền vàng trong bảo khố được đem dến trước mặt Thủy Lam, ánh mắt Thủy Lam không ngừng nhìn theo! Oa! Vàng! Vàng! Vàng a! Đúng vậy hắn chính là thái tử nhưng cũng là thái tử rất nghèo a! Trừ bỏ nơi ở tốt, ăn uống đều là sơn hào hải vị! Hắn đều là hai bàn tay trắng a!

“Không cần” kiên quyết cự tuyệt, Thủy Lam mãnh liệt nhịn xuống cám dỗ. Không cần, sẽ không muốn! Hừ!

“Yo….Còn cố gắng bướng bỉnh” Nữ nhân có dung mạo thanh tú giống vậy tuyệt đối đào hoa (cái này ta không chắc >”<), Phong Tự Hàn vẫn như cũ cười đến mị hoặc lòng người, chính à nụ cười kia có chút hàm ý đe dọa.

Ô… Hắn là thái tử a! Chính là vì sao từ nhỏ tới lớn đều bị người ta ức hiếp. Nghĩ vậy, bất chợt nước mắt Thủy Lam trào ra!

Vì cái gì? Hắn tuy rằng có chút ngốc nghếch, chính là mẫu hậu cùng phụ hoàng vì cái gì đối hắn lãnh đạm, hắn cũng là con của bọn họ không phải sao? Tam tỷ mỗi lần thấy hắn đều đi đường vòng. Hắn cười làm như không biết, chính là hắn luôn trộm khóc quay về.

“Xuỵt. Ngoan, đừng khóc” ôn nhu hôn lên nước mắt của tiểu ngốc nhi, Phong Tự Hàn phát giác trong lòng trống rỗng, tâm hình như có chút đau lòng.

“Ô a….” Giống như tìm được chỗ phát tiết, Thủy Lam đau lòng khóc thành tiếng.

Vụng về không biết an ủi hắn thế nào, Phong Tự Hàn hôn lên đôi môi hồng mềm mại của hắn. Y nhẹ nhàng hôn, giống như sợ hắn vỡ vụn, thân thể y thế nhưng nổi lên phản ứng!

Nước mặt còn đọng lại trên mặt. Thủy Lam ngơ ngác nhìn Phong Tự Hàn. Chán ghét! Chán ghét! Tuyệt đối chán ghét! Như thế nào có thể ở thời điểm người ta thương tâm còn….cái kia… cái kia a! Ô ô! Hắn không cần sống a!

“Tiểu ngốc nhi, ngươi khóc cái gì?” Không buông tha đôi môi đỏ mọng của hắn, Phong Tự Hàn nhịn xuống dục vọng, đem thắc mắc hỏi ra.

ĐÚng vậy! Hắn khóc cái gì a! Thủy Lam không khỏi phiền não! Lặng người nhìn Phong Tự Hàn nói không nên lời.

“Nghĩ đến chuyện gì thương tâm sao?” Phong Tự Hàn lời nói sắc bén chỉ ra.

Trầm mặc…

“Sao không nói lời nào? Thế nhưng lại không nói chuyện, nếu đã như vậy ngươi kêu cho ta nghe là được.” Phong Tự Hàn bỗng nhiên ôm lấy Thủy Lam, hướng phòng tắm sải bước tiêu sái đi.

“A…. Ngươi…. Làm… Làm gì?” Đột nhiên bị ôm lấy, Thủy Lam không khỏi bị dọa. Không dám tin nhìn đại ác ma này, y sẽ không phải muốn làm chuyện kỳquái kia đi! Ô….

“Ân.Ngươi hi vọng ta làm gì?” Một phen đem Thủy Lam vào trong bồn tắm. Phong Tự Hàn phiết môi cười khẽ.

“Ách…. Ta đương nhiên là không hy vọng ngươi làm cái gì rồi!” Liều mạng giữ lấy quần áo trong nước. THủy Lam ngươi làm cái biểu tình ngu ngốc gì a!

“Hảo! Như ngươi mong muốn!” Phong Tự Hàn không những không giận trái lại còn mỉm cười! Nụ cười mang theo thanh âm quỷ dị. Rất can đảm! Tiểu ngốc nhi, một ngày nào đó ta sẽ làm cho ngươi thu hồi lại những lời này.

Động tác lưu loát cởi ra hoa phục trên người. Phong Tự Hàn bước tới gần Thủy Lam. Trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc, hào hoa phong nhã, khuynh quốc khuynh thành!

Không nhịn được đình chỉ động tác. Thủy Lam đột nhiên cảm thấy hắn nhất định chết rồi. Ánh mắt Phong Tự Hàn đã muốn nói cho hắn, ngày mai nhất định hắn sẽ không thấy được ánh mặt trời! A….. Hắn từ trước đến nay chư từng có ý nghĩ ác ma này!!! Ô..

“Kỳ lưng” Rất không hài lòng có người dám cả gan ở trước mặt y coi thường sự tồn tại của y. Thanh âm Phong Tự Hàn lạnh lẽo mà lạnh nhat.

“A….Nga!” Thanh âm biến đổi bất ngờ. Thực rõ ràng chủ nhân của nó đặc biệt khó chịu! Đáng tiếc người nào đó rất không có can đảm.

Ta kỳ ta kỳ ta kỳ ta kỳ! Thủy Lam phẫn nộ mà kỳ tấm lưng rộng lớn của người nào đó. Hận không thể ở trên đó xuyên thủng!

“Như thế nào? Nghĩ muốn xuyên thủng sao?” Chỉ là dựa vào độ mạnh yếu. Phong Tự Hàn liền hiểu được người ở phía sau có bao nhiêu bất mãn!

“Không….” Thủy Lam sợ tới mức lập tức thả lỏng lực đạo. Thủy Lam không khỏi rùng mình một cái, muốn nhìn một chút biểu tình của đại ác ma một chút xem thế nào! Ân! Người như vậy biểu tình hiện tại khẳng định rất khủng bố đi!

Nhận thấy được tiểu ngốc nhi tranh thủ dò xét. Phong Tự Hàn đột nhiên xoa người vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Thủy Lam! Đôi mắt hoa đào khẽ đảo qua, nói:

“Người ta tốt như vậy muốn xem không”

“Ách…” Thật sự là tự kỷ! Thủy Lam làm ra bộ mặt cười ngây ngô! Hừ! Hắn cũng không có gặp qua người nào hấp dẫn hơn y! Chính là đánh chết hắn cũng không nói ra đâu!

~oOo~~oOo~

Chương 3: Phu tử?

“Ân. Không trả lời? Người ta không hấp dẫn sao?” Y nắm lấy cằm Thủy Lam. Phong Tự Hàn khẽ liếm đôi môi đỏ mọng của hắn. Tay cũng luồn vào quần áo ướt đẫm của hắn.

“Cái kia…..Đẹp a!” Tay! Tay! Tay y! Ô…..Thủy Lam quả thực muốn chết. Phong Tự Hàn ngươi đúng là đồ đại ác ma!

“Như thế nào ta cảm thấy ngươi hình như không thật lòng đi.” ngón ta thon dài mở ra áo của hắn. Phong Tự Hàn tà ác cười. Này thật sự là món đồ chơi tốt. (HÙ anh dám coi người ta là món đồ chơi nha ლ(¯ロ¯ლ) )

“Của ngươi …… Tay của ngươi cũng không thể lấy…lấy ra được sao!” Thanh âm run rẩy. Thủy Lam cố lấy dũng khí lớn tiếng nói.

“Tốt!” Rốt cục cũng có phản ứng! Đôi mắt hoa đào lộ ra tinh quang. Nhưng lại vẫn tiếp tục hành động.

“Cứu mạng a!” Thủy Lam đẩy ra bàn tay háo sác của y. Lớn tiếng hét chói tai!

“Ngươi có thể đi rồi!” Phong Tự Hàn đột nhiên trầm giọng nói. Khuôn mặt huynh quốc khuynh thành cứng ngắc, lạnh như băng.

“Nga” Không đúng! Phong Tự Hàn như thế nào có thể tốt như vậy? Thủy Lam tuy rắng hoài nghi, nhưng cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, liền phi thân rời đi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau.

Trên điện Kim Loan, toàn bộ các đại thần đều im lặng không một tiếng động. Hoàng Thượng an bài người hướng dẫn thái tử. Mọi người đều biết thái tử kia rất ngu ngốc. Ai lại muốn đem tinh lực (tinh thần và thể lực) đặt trên người một tên ngốc a! Này không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

“Hòa Thượng, không bằng ta làm phu tử hướng dẫn thái tử đi!” thong thả đi đến trước mặt Hoàng Thượng, Phong Tự Hàn nói một câu làm các đại thần đều kinh ngạc.

“Nga! Phong ái khanh nguyện ý? Đây là vì sao?” Không để ý tới ái thần đến muộn. Hoàng đế đối y không như thường lệ nhất thời cảm thấy hứng thú. (đoạn này ta chém >”<)

“Thần rất cao hứng” Lười biếng nói ra lý do, Phong Tự Hàn đột nhiên nở nụ cười!…(笑中有说不出的风华绝代描不出的倾国倾城. cái này ta thật sựlà bó tay @@)

Hung hăng rùng mình một cái. Hoàng đế không bao giờ…. muốn biết ái thần rốt cuộc vì sao nguyện ý làm phu tử của Lam nhi. Có trời biết, hắn lần đầu tiên thấy tể tướng nở nụ cười liền chết bao người!

Khi lần đầu tiên nhìn thấy ái thần, hắn đã rất hoảng sợ. Nhưng cho tới bây giờ lại chưa thấy y cười qua. Vì thế hắn cùng với quần thần giao hẹn xem ai có thể làm cho tể tướng cười. Tể tướng cười. Chính là khi tể tướng nở nụ cười, hắn hối hận muốn chết! Bởi vì, lúc đó nhìn thấy y cười, thế nhưng toàn bộ thần tử trong một đêm chế một cách lạ lùng!  Chính là một đám chết vô cùng thê thảm, toàn bộ thi thể bị chia thành nhiều khối! Còn một đám thì bị một đao chia làm hai mảnh, nội tạng đều chảy ra…. (oạch, nụ cười của anh thật là …..)

Nhớ tới chuyện này trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi. Mà từ lần đó hắn cũng không dám…nói nữa! Sợ rằng nếu đắc tội làm tể tướng mất hứng, lại làm cho toàn thành trống rỗng!

……….

Phong Tự Hàn? Phu tử? Hắn cũng không thể đổi được…. Thủy Lam khóc tang, khuôn mặt đau khổ nghĩ tới gặp mặt y liền muốn chết đi!

“Lại đây” Phong Tự Hàn tà khí nâng lên ngón trỏ, làm cho tiểu ngốc nhi dám ở trước mặt y ngẩn người tỉnh lại.

…………

Như đi vào cõi thần tiên

……………..

Tới cảnh giới nhất định.

……………..

“A…………” Này là phản ứng đương nhiên là do Phong Tự Hàn tạo nên! Y chẳng qua là lấy cái kim nhẹ nhàng đâm xuống mà thôi!

“Không được có lần sau!” Lười biếng lên tiếng, Phong Tự Hàn không cười mà uy!

“Ách…” Cái này hắn không dám cam đoan! Thủy Lam ủy khuất mếu máo! Hắn thực ngốc mà!  Việc sai lầm này hắn thường xuyên phạm phải!

“Bắt đầu học đi” thanh âm Phong Tự Hàn lạnh lùng phát ra làm cho Thủy Lam không khỏi rét lạnh.

“Hôm nay trước tiên học  hội họa đi!”

“Vâng, phu tử!” Thủy Lam quy củ ngồi vào vị trí của mình.

Nghe thấy hắn gọi mình là phu tử. Khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Tự Hàn xuất hiện một nụ cười kỳ dị. Y cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới làm phu tử cho hắn!

“Ngày mai phải nộp một bức tranh giống bức tranh này cho ta!” Phong Tử Hàn thổi thổi nét mực ẩm ướt trên bản vẽ. Mang theo nụ cười xih đẹp, ánh mắt hoa đào hiện lên một tia quỷ dị.

“Vâng, phu tử” Đây là phương pháp dạy học sao? Đem hắn ném ở một bên, vẽ một bức tranh, muốn hắn vẽ một bức tranh giống vậy ngày mai đem đến là được. Đơn giản như vậy sao? Thủy Lam nghi ngờ nhìn khuôn mặt kuynh quốc khuynh thành của Phong Tự Hàn. Muốn từ trên mặt ý nhìn ra một chút gìđó?

“Hiện tại không cho phép ngươi xem, lại nhìn nước đọng trà hiên!” (cái này ta không hiểu ai biết thì giúp ta nhé :)) Phong Tự Hàn đột nhiên quay lại đối với Thủy Lam tà tà cười nói.

“Nga! Kia hiện tại tan học sao?” Hắc hắc….Trong lòng Thủy Lam reo hò.

“Lại đây” không trả lời vẫn đề của hắn. Phong Tự Hàn hướng hắn vẫy tay.

Vì cái gì hắn đột nhiên lại có cảm giác bị mắc bẫy. Trong lòng bàn tay Thủy Lam toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn khẩn trương tiêu sái đến bên cạnh cái bàn cách y xa nhất.

“Ngươi rất không nghe lời!” Một phen đem khoảng cách giữa y và tiểu tử ngốc kia kéo gần, ôm hắn trong lồng ngực. Đôi môi băng lãnh của Phong TựHàn trực tiếp dán lên đôi môi đỏ mọng của hắn, vuốt ve cùng cắn mút suồng sã.

“Ngô…… ngô…” Lại là như vậy! Phong Tự Hàn, ngươi cái đồ đại sắc ma.

“Phong Tự Hàn, ngươi buông” rốt cuộc bị chọc giận. Thủy Lam dùng sức đẩy y ra.

“Yo. Đã biết phản kháng rồi sao? Tiểu ngốc nhi!” Phong Tự Hàn không những không giận ngược lại còn cười.

“Ngươi ….. Ngươi…đại ác ma” Thủy Lam thở phì phò mắng to.

“Ta còn chưa thấy ai dám ở trước mặt ta nói ra những lời này! Ân! Ngươi nói….. ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?” Tà ác bắt lấy hắn, nhẹnhàng dùng sức một chút. Phong Tự Hàn cười đến nhã nhặn.

“A….Đau! Đau chết ta!” Bị đau Thủy Lam liền kêu ra tiếng, ủy khuất nhìn y.

“Đừng dùng ánh mắt này nhìn người khác nga! Người  ta sẽ…..” Phong Tự Hàn đem hắn ôm vào trong ngực mình, làm cho hắn cảm thụ hính mình….

“A….Ngươi ….. Ngươi….” Dùng sức thoát khỏi ôm ấp của y. Thủy Lam chạy khỏi thư phòng không dám quay đầu lại.

“Tiểu ngốc nhi. Ngươi cho là ngươi trốn được sao?” Nhìn bóng dáng của hắn, Phong Tự Hàn gợi lên một nụ cười quỷ dị mà tà ác.

~oOo~~oOo~

Chương 4: Đông cung đồ………..

Trở lại cung Thái Tử, Thủy Làm không khỏi rùng mình một cái!

“A! Rốt cuộc đây là cái quỷ quái gì hiện tại mới có thể xem?” hắn nhăn mặt, tò mò mở ra bức tranh vẫn cầm chặt ở trong tay.

“A…………” Cùng với tiếng thét chói tai, khuôn mặt Thủy Lam nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng. Ngay cả trên người cũng nổi lên vô số điểm đó. thật sự là rất xấu hổ! Phong Tự Hàn, đại ác mà kia thế nhưng lại có thể vẽ ra một bức tranh khiến người ta ghê tởm như vậy.

Chỉ thấy trên bức tranh, Phong Tự Hàn cả người lõa thể, vừa thong thả lại vừa khêu gợi dựa vào ghể da bạch hổ, mị hoặc nhìn hắn.

Thật dâm đãng! Thật sự là rất dâm đãng! Hắn thế nhưng phải vẽ lại bức tranh này. Bức tranh này hắn phải làm thế nào a! Chỉ cần nhìn một cái hắn liền xấu hổ khiến mặt đỏ tai hồng, huống chi phải vẽ lại giống hệt cái này. Làm sao bây giờ! Bảo hắn đi tìm chết còn tốt hơn! A……Làm sao bây giờ!

Phong Tự Hàn! Thật sự ghê tởm! Hắn thật sự không chịu nổi ôm đầu rống to!

“Ngươi gọi ta làm gì?” Một âm thanh mị hoặc từ nóc nhà truyền đến!

Phong Tự Hàn! Thiên a! Y như thế nào lại ở trên đó. Ô ô….Hắn muốn chết!

“Không…..Không…..Không có gì” Mặt hắn đỏ bừng, chân bắt đầu run lên!

“Ta chính là nghe thấy ngươi nói ta ghê tởm mà? Chẳng lẽ ta nghe nhầm?” Khuôn mặt hoa đào, ánh mắt tà mị nhìn hắn oán giận. Y từng bước tiến lại gần hắn! Bược hắn nhìn thẳng vào y.

“Cái kia…. Là ngưi nghe nhầm a!” Hắn mặt không đỏ khí không suyễn phủ nhận sự thật!

“Phải không?” Thanh âm y bỗng dưng trở lên lạnh lẽo giống như mùa đông lặng yên bất ngờ đến, khiến cho người ta khó lòng phòng bị!

“không….”Không khỏi lui lại mấy bước. Thủy Lam trừng lớ đô mắt xinh đẹp đầy nước, sợ hãi nhìn y. Vì cái gì y rõ ràng đang cười lại làm hắn cảm thấy y đang sinh khi chứ?

“Bức tranh ta vẽ ngươi thấy sạo?” Phong Tự Hàn phiết phiết đôi môi cười tà.

“…..” Rất…..rất xinh đẹp! Một người nam nhân như thế nào có thể cười đến mức độ ….dâm dãng như vậy! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Lam đều một mảnh hồng, bàn tay mảnh khảnh gắt gao nắm lấy cánh cửa.

“Bức tranh không đẹp” âm sắc lạnh lẽo như một khối băng ngàn năm. Phong Tự Hàn thu hồi nụ cười khuynh quốc khuynh thành, mặtbăng lãnh dường như nhìn chăm chăm vào người dám can đảm không nói lời nào!

“Ngươi rất xinh đẹp…Ta…bức tranh ta vẽ không được!” Một bức tranh dâm đãng như vậy nói hắn làm thế nào hạ bút ? Lai không thể nói cùng phụ hoàng! Ô ô…..

“Xinh đẹp?” Gặp quỷ! Y không cần cái loại lời nói này!

“Chỉ còn một lần này!” Y đột nhiên nói.

“Cái gì?” Thủy Lam ngơ ngác nhìn y. Ánh mắt mang theo sương mù không hiểu nháy nháy mắt.

“Không cho phép ngươi nói ta xinh đẹp, cái đó chỉ để cho nữ nhân!” Đôi lông mày duyên dáng nhíu lại thành một đường, ngang ngược nói.

“Dát!”

“Ngươi là đang câu dẫn ta sao?” Phong Tự Hàn cười quyến rũ, rất nhanh trong ánh mắt hoa đào xuất hiện một ngọn lửa.

“Cái gì?” Hắn mở lớn cái miệng nhỏe nhắn, một mảnh mơ hồ!

“Ta xác định ngươi là đang câu dẫn gia” ánh mắt hoa đào tà mị nhìn hắn nháy mắt! Y che lai đôi môi phấn hồng hơi hơi hé mở của hắn, cũng nhân cơ hội đó mà tham nhập đầu lưỡi vào trong đó làm càn, hấp thụ ngọt ngào của hắn.

Thân hình gầy yếu không khỏi nóng lên, hắn vô lực bám vào vai y, tùy y lấu đi hết thảy.

Môi lưới quấn quýt, y tà ác lấy tay luồn vào nội sam, vuốt ve chiếc eo nhỏ duyên dáng mảnh khảnh.

“Không cần….” Hắn kháng cự đẩy bả vai rộng lớn của y.

“Không cần cái gì? Ân? Người ta rất thương tâm nga!” Phong Tự Hàn bỗng nhiên xoay người, trên mặt tuấn mỹ âm trầm của y  chợt lóe lên một mạt quỷ dị.

“Không cần….Không cần…” Không cần cái gì?…Ách! Hắn cũng không biết a!! Hắn chỉ cảm thấy cả người thật nóng, hơn nữa còn giống như muốn làm hắn nổ tung!

“Quên đi!” Đột nhiên mất đi hứng thú, y biến mất trong bầu trời đêm. Trên mặt tuyệt mỹ hiện lên một tia quỷ dị cùng cười lạnh.

“……….” Y làm sao vậy? Thủy Lam mở to đôi mắt mọng nước, nghi hoặc cầm lấy sợi tóc.

————

Chương 5: “Thụ” khóa ( khóa học làm thụ chăng? *chảy mồ hôi*)

Hôm nay Phong Tự Hàn rất dọa người nha! Vừa vào cửa liền đánh hắn,y lại không cười. Trước kia y không phải rất thích cười sao? Y như vậy đối với hắn mà nói thật xa lạ nha! Lấy ta chống cằm, Thủy Lam nghi hoặc ngồi trên ghế nhìn người vẫn chưa mở miệng nói chuyện, biểu tình sâu xa khó hiểu – Phong Tự Hàn.

“Phu tử….” Thật cẩn thật đi đến gần y, Thủy Lam sợ hãi thấp giọng gọi.

“……” Không để ý đến hắn nha! đó không phải là có thể tan học…

“phu tử! Có thể tan học sao?”

“Bức tranh của ngươi đâu?” Âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên. Phong Tự Hàn giữ chặt tóc dài của Thủy Lam đang muốn chạy trốn!

“A……Đau!….Ta vẽ không được !” Thiên tài mới vẽ được cái bức tranh ghê tởm này! Thuye Lam vẻ mặt oán hận trừng mắt nhìn y.

“vậy sao?” mắt hoa đào liếc nhìn hắn, Phong Tự Hàn nhẹ nhàng cởi áo khoác trên thân thể non mịn. [ta chém...đừng ném đá ta *chạy*]

“Dát….?” Đại não nhất thời trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng. Thủy Lam không khỏi cảm thấy một hồi choáng váng. Y sẽ không phải là muốn….

ĐIên cuồng cười ra tiếng. Y bắt đầu thoát quần áo trên thân thể, thật sự rất vừa lòng với phản ứng của tiểu tử kia.

Kiện quần áo thứ nhất được nếm trên bàn học…..

Kiện quần áo thứ hai bị tùy tiện ném xuống đát….

Kiện quần áo thứ ba….

Kiện quần áo thứ tư…..

……..

Chiếc cuối cùng ném lên trên mặt Thủy Lam đang trợn mặt há mồm nhìn y. Không phải chứ! Y! quần áo toàn bộ cởi sạch……..

“Như vậy vẽ được chưa?” Nghiêng người tựa vào ghế, ánh mắt vạn phần quyến rũ nhìn phía xa. Phong Tự Hàn trên mặt nở nụ cười Thủy Lam vô cùng quen thuộc, hoa lệ đến cực điểm, cười đến điên đảo chúng sinh.

Đã trở lại! Đã trở lại! Pong Tự Hàn không đứng đắn đã trở lại! Bộ dáng lãnh đạm như vậy dường như là do hắn lỗi giác a! Thủy Lam bị nụ cười khuynh quốc khuynh thành của y mê hoặc.

“Ôi….!” Đau quá! Che lại cái trán, Thủy Lam ngây ngốc nhìn y. Y làm gì lấy bút lông đưa cho hắn a???

“Như thế nào lại ngây ngốc đứng đây?” Trong nháy mắt, Phong Tự Hàn liền bay tới bên người hắn. Mục đích của y cùng không phải muốn làm cho hắn nhìn y ngẩn người!

“A? Ta không có a!” Không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Thủy Lam nháy mắt nhìn chằm chằm thân khuôn ngực trụi mà khêu gợi của Phong Tự Hàn.

“Vậy ngươi còn không vẽ đi?” Y thực vừa lòng với ánh mắt tham lam của tiểu tử kia. Phong Tự Hàn trong chớp mắt ngồi lại trên ghế.

“Nga!” Hơi giật mình khi y ngồi lại trên ghế. Thủy Lam cầm bút lông ngơ ngác nhìn dáng bộ ba phần quyến rũ lại càng liêu nhân của Phong Tự Hàn.

Tích!

Một giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành loại tốt nhất.

Tích! Tích!

Hai giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành loại tốt nhất.

Tích! Tích! Tích!

Ba giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành loại tốt nhất.

Tích tích tích tích……

Vô số giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành loại tốt nhất.

“Nễu không vẽ! Như vậy..” Có người nhìn đến ngẩn người. Ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt Phong Tự Hàn ám muội nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Thủy Lam.

“……..” Bút lông dừng lại trên giấy Tuyên Thành, làm bẩn cả một khoảng. Da đầu Thủy Lam không khỏi run lên. Y muốn làm gì? Sẽ không…. Sẽ không lại muốn như vậy đi!

Hoảng sợ đúng lên muốn chạy ra khỏi phòng. Thủy Lam thực sợ hãi y lại muốn làm chuyện kì quái kia.

“Ngươi chạy đi đâu a? Tiểu ngốc nhi?” Chắn trước cửa, Phong Tự Hàn nheo lại đôi mắt dài đào hoa, lạnh lùng nhìn tiểu tử kia chạy vào trong lòng mình.

“Không….Không có…..” Lời nói run run, toàn thân Thủy Lam không khỏi vô lực mềm mại ở trong lồng ngực trần trụi, khêu gợi của Phong Tự Hàn. Chết chắc rồi, bị bắt được! Ô ô….

“Không có sao?” Khinh ý xé xuống quần áo của hắn, y cắn xuống bả vai của hắn, làm trò, hắn là đang nói dối y. Hắn là nghĩ y là người mù sao?

Chương 6: Phượng Hoàng phiến nam tử? ( không hiểu a ( )

Răng nanh càng thêm dùng sức cắn vào trong da thịt trắng nõ của hắn, Phong Tự Hàn tàn nhẫn nắm lấy tóc của hắn, phòng ngừa hắn lại muốn chạy trốn.

“A! Đau quá!………” Nước mắt bỗng chốc chảy đầy khuôn mặt thanh tú, Thủy Lam vạn phần sợ hãi nhìn đến khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, vạn người kinh diễm của y.

“Chính là muốn làm ngươi đau! Còn dám ở trước mặt ta chạy trốn không?” Lưỡi khẽ liếm lên đầu vai do y cắn mà chảy ra một dòng máu tươi. Y ôn nhu cúi đầu lẩm bẩm.

“Không…. Không dám” Đau chết rồi! Ai còn dám a! Thủy Lam hoảng sợ lập tức trả lời.

Ngón tay thon dài lột ra ngoại sam của hắn, bàn tay tà ác thâm nhập vuốt ve đi xuống, Phong Tự Hàn cố ý ở trên người hắn khơi mào tình dục.

“Phong Tự Hàn…..Đau quá a!” Trên vai hắn đau quá! Hai mắt đẫm lệ, Thủy Lam đáng thương cầu xin tha thứ. Ác ma! Đại ác ma! Không vẽ được tranh liền cắn hắn! Hừ!

“Vậy, gia mang ngươi về bôi thuốc!” Thu hồi tay, Phong Tự Hàn thanh âm tà ác thấp giọng khiêu mi.

“………..”

Người này chuyển biến cũng quá nhanh đi! Thủy Lam vội vàng nghĩ không biết Phong Tự Hàn khi nào đã cởi bỏ đai lưng.

“Đi thôi!”

Di? Quần áo hắn nhanh như vậy đã mặc tốt chứ? Vừa mới thoát khỏi thời điểm đó thật ra hắn muốn thắt cổ.

—-

Phủ tể tướng.

Lụa mỏng rủ xuống đất, màn che tầng tầng lớp lớp. Thủy Lam miễn cưỡng nằm trên giường lớn của Phong Tự Hàn chờ y lấy thuốc trở về.

Đói chết ta! Trởi đều muốn tối. Phong Tự Hàn thế nào còn chưa trở về a?

“Đói chết ta! Phong Tự Hàn ngươi như thế nào còn chưa về!!!” Thủy Lam vô lực hướng của phòng không một bóng người kêu to.

“Hắn luôn luôn như vậy!” Một thanh âm lạnh như hàn băng đột nhiên truyền đến tai Thủy Lam.

Nghi hoặc nhìn bốn phía, Thủy Lam hoài nghi có phải mình đói đến xuất hiện ảo giác hay không.

“Có thể khiến cho hắn chú ý, ngươi làm ta thật kinh ngạc” Một cây quạt thanh tú hình phượng hoàng đột nhiên xuất he=iện trước mắt Thủy Lam. Lộ ra vẻ tuấn mỹ như ngọc, phong nhã ngút trời,gương mặt nam tử cũng từ sau quạt phượng hoàng hé ra.

“Ngươi là…..” Thủy Lam kinh ngạc hỏi. Tuy rằng người này không giống như Phong Tự Hàn đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, mê hoặc lòng người, nhưng có gì đó rất kỳ quái. Người này lớn rõ ràng lớn lên không giống Phong Tự Hàn,nhưng lại có một cỗ khí chất giống nhau, làm hắn không thể không đối người này sinh ra lòng hiếu kỳ.

“Ngươi có thể gọi ta Ngọc!” Giống như hồ băng ngàn năm tan chảy, nhìn nam tử quạt phượng hoàng cười có một cỗ hương vị mùa xuân tươi mát mà sạch sẽ.

“Ngọc? Nga!” Như này không phải hỏi hay không cũng giống nhau sao? người này như thế nào lại thích mọi người gọi tên một chữ a? Thủy Lam bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời hiếm khi trở mặt xem thường.

“Đi theo ta đi!” Xoay người đi hướng cửa.Nam tử quạt phượng hoàng tên gọi một chữ ngọc này ném ra một câu kỳ quái.

“Đi? Đi vào trong đó a?” Nhảy xuống giường, Thủy Lam vội vàng truy hỏi. Vốn hắn không nên cùng người lạ nói chuyện như vậy. nhưng mà hắn tò mò a! Người kia rất thần bí nga!

“Ngươi đi theo ta là được!” Bỏ ra quạt phượng hoàng màu vàng, nam tử thần bí tên Ngọc lặng yên không một tiếng động nháy mắt liền đứng bên người Thủy Lam, lạnh lùng nhìn hắn.

“Nga” không khỏi co tay lại, Thủy Lam ngoan ngoan đi theo sau Ngọc công tử thần bí. Người này sao vậy? Kỳ quái! Giả bộ thần bí như vậy, lại đột nhiên trở mặt.Cũng không biết từ nơi nào đến?

Trăng sáng như câu (trăng như lưỡi câu), từng trận gió mát lướt nhẹ qua mái tóc Thủy Lam. Hắn lẳng lặng đi theo phía sau nam tử thần bí kia.

Đã đi qua mười bốn cái hành lang uốn khúc! Rốt cuộc còn đi bao lâu nữa? Chân rất đau a! Đau quá! Trái ngược, thế nhưng nam tử kia dọc đường đi cùng quỷ giống nhau bay tới! May mắn nam tử kia còn có cái bóng! Nếu không có bóng! Hắn xác định người kia chính là quỷ a!

“Tới rồi!” Thân ảnh màu trắng đột nhiên dừng lại xoay người, khiến cho đầu óc oán giận của Thủy Lam vừa vặn đụng vào nam tử kia.

Ân, thơm quá! Mùi vị của mạn châu sa hoa a! Thủy Lam ở trong ngực vị nam tử thần bí tham lam ngửi mùi hương khiến cho hắn yêu thích.

“Phong Tự Hàn mà thấy ngươi như vậy, ngươi nhất định phải chết!” Đẩy thân hình mềm nhũn của Thủy Lam ra. Nam tử cười lạnh lùng nói.

“Nga…Di? Chung Nhan các” Đây là nơi nào? Bất quá thật tốt! Đôi mắt Tủy Lam sáng lên nghi hoặc hỏi.

“Hôm nay ta chính là muốn để cho ngươi hiểu được ngươi chỉ là vật thay thế mà thôi!” Nam tử thần bí vẻ mặt kinh miệt đối với Thủy Lam phun ra một câu quái dị đến cực điểm.

“Cái gì mà vật thay thế a?” Thủy Lam không hiểu, kỳ quái nhìn nam tử thắt lưng chỉnh tề, xinh đẹp hỏi.

“Ngươi đợi lát nữa, khi ngươi biết sẽ không vội vàng như vậy!” Trên mặt nam tử hiện lên một tia cười lạnh quái dị, khiến cho Thủy Lam không khỏi hối hận mà rùng mình một cái.

“Nga…” Người kỳ quái nói ra lời kỳ quái. Nam tử này rốt cuộc là ai? Thủy Lam ngây ngốc đi theo vào Chung Nhan các.

“Ngọc! Thì ra đây là mục đích của ngươi!” Thanh âm Phong Tự Hàn bỗng dưng xuất hiện trên bầu trời đêm. Giống như thời khắc băng tan, tản ra hàn khí.

“Đại sư huynh! Võ công của huynh lại tiến bộ, đến bây giờ sư đệ mới phát giác huynh từ đầu đến cuối vẫn đi theo đệ” nam tử thần bí vẻ mặt phát lạnh nhìn quanh bốn phía trả lời.

“Lá gan của ngươi rất lớn! Dám khiêu chiến tính tình của ta?” Hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lộ ra vẻ kiêu căng. Phong Tự Hàn cả người giống như núi tuyết vạn năm tỏa ra hàn khí.

“Đại sư huynh, sư đệ không hy vọng huynh không quên Nhan Nhân!” Sắc mặt nam tử hiện lên một tia đau đớn, thu hồi quạt phượng hoàng màu vàng, lời nói mang theo ý khóc.

“Ta nhớ rõ, ta đã nói không cho bất luận kẻ nào ở trước mặt ta nhắc tới Nhan Nhân, ngươi hình như đã quên kết cục của Dạ Hoa” đôi mắt hoa đào híp lại, hai tay để sau người. Khuôn mặt Phong Tự Hàn vẫn như bình thường giống như hoa đào nhưng so với vừa rồi còn lạnh đi ba phần.

“Đại sư huynh, huynh cần gì phải như vậy! Ngươi nhìn ánh mắt Thủy Lam căn bản cùng với Nhan Nhân giống nhau!” Nam tử đột nhiên chỉ về hướng Thủy Lam đang đứng bên gốc cây.

“Ngọc, xem ra ngươi đây là muốn ta giết Nhan Nhân” Phong Tự Hàn không những không giận mà còn cười, hoa đào cũng không so sánh được với giờ phút y mỉm cười.

“Đại sư huynh…” Đại sư huynh vì cái gì nhiều năm như vậy vẫn không thể buông xuống? Nam tử thần bí cô đơn thở dài một tiếng, liền biến mất trong đêm!

Chương 7: Hóa thân thành sói

“Phong Tự Hàn! Nhan Nhân là ai?” Nghe tới nghe lui cũng không hiểu bọn họ nói cái gì? Thủy Lam giữ chặt góc áo Phong Tự Hàn phiêu dật ở trong gió tò mò hỏi. Một đôi mắt to mơ hồ giống như ánh trăng bình thường mê người.

“Tiểu ngốc nhân! Ngươi đêm nay rất không ngoan!” Trở về lần đầu tiên gặp nhau! Phong Tự Hàn lạnh lùng chăm chú nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của hắn nghĩ lại ngày đó hắn xông vào phòng tắm của y làm tâm y không khỏi gợn sóng. Vì cái gì? Y vẫn là không thể quên mà nhớ hắn!

“Không ngoan? Không có a!” Khó hiểu nhìn nhìn biểu tình lạnh như băng cùng con ngươi không có độ ấm của y, Thủy Lam sợ hãi di động cước bộ. Vì cái gì y hiện tại thoạt nhìn xa lạ như vậy?

“Còn không mau lại đây!” Đôi mắt hoa đào nhíu lại! Hắn cũng dám đi theo nam nhân xa lạ! Bỗng nhiên, y đem hắn khiêng lên vai, Phong Tự Hàn nhanh chóng biến mất ở Chung Nhan các không chú ý tới ở phía sau bọn họ có một ánh mắt ai oán mà ngoan độc!

“A” một tiếng hét chói tai! Thủy Lam chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng), trong nháy mắt Phong Tự Hàn đã đem hắn mang trở về phủ Tể tướng. Còn không khách khí ném hắn lên giường. May mắn giường đủ mềm. Bằng không tiểu PP của hắn đã nở hoa rồi (PP: mông ?) ! Thủy Lam ngây ngốc vui mừng, vận hắn thật là tốt, còn không biết hắn là vui mừng quá sớm. Trải qua tối nay, tiểu PP của hắn cầm chắc đau mất vài ngày!

Mang theo một cỗ tức giận không hiểu, Phong Tự Hàn lạnh lùng, không khách khí đem môi mình vuốt ve đôi môi phấn hồng của hắn.

“Phong Tự Hàn! Ngươi như thế nào lại như vậy!” Liều mạng giãy dụa. Thủy Lam tức giận nói. Đêm nay, thoạt nhìn y tựa hồ không giống với ngày thường, thế nhưng cùng y có phần….. cảm thấy thân mật!

“Tê” Trả lời hắn chính là âm thanh quần áo rách.

“Phong Tự Hàn! Ngươi muốn làm gì, ngươi mau thả ta ra!” Đôi tay nhỏ bó đem hết khí lực đẩy y đã sớm khỏa thân mà kêu gợi. Thủy Lam bắt đầu nổi lên sợ hãi. Hắn hiện tại thoạt nhìn y điên cuống! Giống như…. Giống như muốn ăn hắn! Ô ô…. Hắn không thể ăn!

“Ngươi sớm hay muộn cũng trở thành người của ta, bất quá chỉ là trước thời gian mà thôi!” Mạnh mẽ nắm lấy hai tay đang chống cự của hắn dùng quần áo đã bị xé rách trói chặt, Phong Tự Hàn tà ác liếm đôi môi đỏ mọng của hắn, bởi vì kịch liệt giãy dụa mà thở gấp.Trên khuôn mặt hào hoa phong nhã, khuynh quốc khuynh thành của Phong Tự Hàn hiện lên một tia nôn nóng. Dám cự tuyệt y! Hắn sẽ vì hành động này của hắn mà trả giá đại giới.

“Cái gì mà của ngươi, Phong Tự Hàn! Ngươi nhanh buông ra! Phải… Bằng không ta sẽ gọi người tới!” Cả người run lên, nước mắt Thủy Lam như đại hồng thủy mạnh mẽ trào ra, rơi xuống!

“Gọi đi! Nơi này chính là nơi của ta! Sẽ không ai nghe thấy !” Ánh mắt hoa đào lõa lồ nhìn điểm hồng nhỏ buồn bã ở trước ngực hắn. Không thèm để ý đến uy hiếp của hắn! Dừng lưỡi nhẹ nhàng khéo léo dụ dỗ hắn. Gặm cắn trên da thịt trắng noãn của hắn.

“Ân…. Nóng quá…..Không cần! Phong Tự Hàn ta nóng quá!” Trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Thủy Lam khó nhịn vặn vẹo thân hình đơn bạc của mình.

“Không nóng như vậy, ngươi như thế nào cảm nhận được khoái hoạt chứ?” Tà khí mỉm cười. Trên mặt khuynh quốc khuynh thành của Phong Tự Hàn, đôi mắt hoa đào lộ ra một cỗ lạnh lùng đến rùng mình.

“Chính là….. Chính là……” Con ngươi xinh đẹp nhìn khuôn mặt vạn người kinh diễm, Thủy Lam vô lực gắt gao ôm lấy đôi vai rộng lớn của y, Hắn….. Hắn nói không nên lời cái loại cảm giác này! Cảm giác giống như hàng vạn con kiến đang bò, cảm giác kỳ dị này quả thực đã muốn làm hắn sắp phát điên! Hắn muốn….. Hắn muốn….. tóm lại hắn cũng không biết! Đành phải làm theo bản năng kháng cự, tránh né tiến công không ngừng của y, càng như vậy, hắn lại càng giãy dụa, chỉ khiến người nam nhân phía trên càng muốn chiếm được hắn mà thôi.

“Ta chịu không nổi!” Hét lớn một tiếng, Phong Tự Hàn nhanh chóng bắt đầu động tác….

“A……Đau chết mất!” Cơn đau bất ngờ khiến thân thể mềm mại của Thủy Lam căn bản không chịu nổi cảm giác xé rách đau đớn như thế! Hắn thét lớn một tiếng, hai mắt tối sầm, ngay sau đó lâm vào một mảnh hắc ám!

……..

Chương 8: Kinh sợ hiếm thấy (ta cũng không chắc lắm)

Ba ngày! Thủy Lam trên giường nằm suốt ba ngày. Thẳng đến hôm nay hắn mới miễn cưỡng có thể rời giường. Mà tên đầu sỏ hại hắn như vậy lại tiêu thất!

Bổi tối hôm đó hắn ngất đi, chuyện tình sau đó đương nhiên là không nhớ rõ. Hắn chỉ biết khi hắn tỉnh lại, cả người trần trụi. toàn than từ trên xuống dưới không có một chõ nào là không xanh xanh tím tím. Đều là do đại sắc lang kia làm hại! Cũng không biết y làm cái gì? Thiếu chút nữa phía sai đau chết hắn! Kỳ thật, dường như hắn mơ hồ hiểu được một chút. Chính là chuyện như vậy rất khó mở miệng đi hỏi người khác. Hơn nữa, hắn cũng không có người khác để hỏi! Hắn chỉ có một người cung nữ mà thôi. Chính là người kia hại hắn rơi vào ma trải của Phong Tự Hàn xú Cúc Nhân. Thực ra hắn vốn có rất nhiều cung nữ, chính là không biết vì sao về sa lại không có….

Ai! Ai! Ai! Phong Tự Hàn không hề tìm đến hắn. Dẫn đến hắn tật thanh tĩnh. Cũng không cần phải lo lắng y đối chính mình làm ra chuyện kỳ quái khiến mặt đỏ tim đập. Nhưng chính là dưới tận đáy lòng hắn mong y đến xem hắn.

Giống như hiện tại hắn đi lên nóc nhà kỳ thật không phải vì phơi nắng, mà là muốn nhìn thấy thân ảnh Phong Tự Hàn sẽ xuất hiện ở trước Thủy Minh Hiên của Đông Cung Thủy. Chính là hắn đợi thật lâu vẫn không có nhìn thấy nửa bóng dáng của y. Ai! Hắn không phải vẫn thực chán ghét y sao? Vì cái gì hiện nay lại luôn luôn nghĩ tới y! Nghĩ đến vẻ mặt kinh diễm làm hắn hoảng sợ! Giọng nói tà khí! Thân ảnh cao lớn! Hương vị dễ chịu….. A….. Không cần nhớ đến! Thủy Lam ta lệnh cho ngươi không được phép nghĩ đến vương bát đản kia! Hừ! Đã vậy còn quá lâu chưa nhìn đến hắn!  (chém…. chém …. chém nhiệt tình :”>)

Từ khi hắn tỉnh lại đến nay vẫn còn chưa nhìn thấy Phong Tự Hàn. Buổi tối hôm đó y giống như thực sinh khí. Chính là dường như không phải tại hắn đi! Hinh như là do cái nam tử cầm quạt phượng hoàng thần bí tên Ngọc kia. Cái đó, Ngọc hình như kêu Phong Tự Hàn là đại ca. Bọn họ chính là huynh đệ sao? Còn Nhan Nhân kia là ai? Còn có cài gì à ánh mắt lớn lên giống a? Hắn cùng ai a? Còn có còn có…. A! Không nghĩ nữa! Phiền chết ta! Nghĩ tới nghĩ lui như thế nào đều là về tên Phong Tự Hàn thối tha kia!

Ai! Cúc Nhân lại không biết chạy đi đâu! Mỗi ngày đều chỉ có một mình hắn. Rất nhàm chán a! Hắn thật không rõ vì cái gì hắn trụ lại một nơi lạnh lẽo buồn tẻ như thế.Trước kia không phải như vậy. Trước kia, bên người hắn có rất nhiều rất nhiều cung nữ cùng thái giám đi theo hầu hạ, chính là tựa hồ từ khi phong hắn làm thái tử liền sau một đêm tất cả cũng nữ cùng thái giám đều bị điều đi! Việc này rốt cuộc là tại sao?

Lắc lắc phiền toái trong đầu. Thủy Lam ngơ ngác nằm trên nóc nhà thở dài. Trong tay là toan hồng mai (mơ chua ?) thích nhất bị rơi cũng không biết.

“Tiểu ngốc nhi. Ngươi đang than thở, tức giận cái gì, ngươi lại than thở người ta sẽ bị thương tâm nga!” Thanh âm tà mị quen thuộc xuất hiện bên tai Thủy Lam, khiến hắn giống như nước sông vùng Giang Nam mềm mại mà kín đáo, ánh mắt không khỏi sáng ngời. Nhưng chỉ trong chớp mắt, liền lập tức tối sầm xuống.

“Phong Tự Hàn!” Thủy am phẫn nộ nhảy lên bắt lấy vạt áo Phong Tự Hàn. Hừ! Bây giờ mới đến! Làm hắn đợi lâu như vậy.

“Không cần lớn tiếng gọi gia như vậy đâu. Người ta biết ngươi rất muốn gặp ta!” Thuận tay đưa bàn tay nhỏ bé của hắn niết ở trong tay. Phong Tự Hàn ánh mắt hoa đào tà nghễ, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lộ ra nụ cười khiến người khác hồn xiêu phách lạc.

” Đặc biệt nhớ ngươi! Ngày đó…. Ngày đó, buổi tối….Hừ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng, trong mắt Thủy Lam tràn ngập hàm oán, biển khởi đôi môi đỏ mọng. Thật sự là một người tự đại cuồng. Hắn kia nghĩ rất nhớ y! Nhiều lắm….Nhiều lắm…Nhưng là chỉ có một chút.

“Ân! Không cần xấu hổ! Nhưng mà ngươi đường đường là một thái tử cũng quá vô dụng đi! Ta còn chưa có bắt đầu ngươi liền ngất đi!” Giọng nói mê hoặc lòng người, ánh mắt hoa đào cố ý quét qua mối phần cơ thể trên người hắn, Phong Tự Hàn vô cùng tà ác tiến đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hắn.

“Sự việc kia… Rõ ràng là ngươi rất lớn!” Gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ lợi hại, Thủy Lam khẩn trương nói năng lộn xộn. Đều là tại y! Xấu hổ chết mất! Bất quá hắn như thế nào cảm thấy kỳ quái? Hắn xem qua rất nhiều nhưng không có cái nào giống y! Y buổi tối ngày hôm đó cùng với y hiện tại thật giống như hai người khác nhau. (đoạn này ta chém hắc hắc:))

“Nga! Là ta quá lớn sao?” Mắt hoa đào mở lớn. Phong Tự Hàn dùng đầu ngón tay khiêu khiêu chiếc cảm nhỏ nhắn, mang theo hơi thở nặng nề tà mị, tiến vào đáy mắt con nai vô tội. Hắn thật sự là một khối ngọc chưa được mài giũa. (chém a *cười e thẹn*)

“Ngươi….. Phong Tự Hàn! Ngươi rất ghê tởm!” Dùng sức đẩy thân hình to lớn của y cũng không lường trước được sắp trượt chân!!!

“A…….” Thủy Lam kêu lên sợ hãi. Thiên a! Hắn vẫn còn trên nóc nhà. Chết chắc rồi! Lại nằm trên giường rất nhiều ngày…..

Nhưng đau đớn như dự đoán lại không xuất hiện. Mở to mắt liền thấy Phong Tự Hàn đúng lúc kéo hắn trở lại nóc nhà. Da! Phong Tự Hàn vạn tuế!

Nhưng mà…..Hiện tại khuôn mặt Phong Tự Hàn thật là khủng khiếp a! Cứu mạng a! Y thoạt nhìn như muốn giết người! Ô ô…. Sẽ không đem hắn giết chết chứ! Thủy Lam thập phần sợ hãi dùng sức tiến vào trong ngực Phong Tự Hàn.

“Chết tiệt! Ngươi thật là không hổ danh là thái tử ngốc nghếch!” Càng đáng chết hơn chính là, y thế nhưng vì vậy mà sinh khí. Y có bao nhiêu năm chưa từng hiện cảm xúc phẫn nộ trên mặt mình? Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Phong Tự Hàn tràn đầy giận dữ.

“…….” Thái tử ngốc nghếch? Thủy Lam đột nhiên ngẩn ra. Thì ra trong cảm nhận của y y vẫn là một thái tử ngốc nghếch. Vô luận là người nào nói hắn như vậy, hắn đều có thể làm như không nghe không thấy. Nhưng là vì sao Phong Tự Hàn cũng nói hắn như vậy? Hắn biết hắn thực là ngốc, nhưng vì sao khi nghe y nói như vậy, hắn lại cảm thấy rất khổ sở. Hắn nghĩ , cmar nhận của y ít nhất hắn cũng là đặc biệt. Nhưng là thật không ngờ, y cũng như vậy…. Thủy Lam nắm lấy ống tay áo Phong Tự Hàn, khổ sở khóc lớn.

“Không cho phép khóc! Ta trở lại không phải muốn ngươi khóc cho ta xem!” Lại là một tiếng rống dữ dội. Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành có một mạt nôn nóng mà trước đó chưa bao giờ có. Y làm sao vậy? Như thế nào có thể để chính mình bày ra bộ dáng phẫn nộ!  Đáng chết! Đều do tên thái tử ngốc nghếch này!

“……..” Bị cơn thịnh nộ của y làm hắn sợ tới mức cấm thanh. Thủy Lam ngơ ngác nhìn y.

“Không cho phép lại ở trước mặt ta khóc!” Thu hồi tất cả thần sắc trên mặt, nhíu lại đôi mi đẹp. Phong Tự Hàn bá đạo che lại đôi môi đỏ mọng của hắn, Thái Tử thì như thế nào, đều không thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của y. Hắn bất quá chỉ là vật phẩm an ủi cho cuộc sống của y mà thôi! Món đồ chơi thì không thể làm ảnh hưởng tới tâm tình của chủ nhân. (aaaaaaaaaa đọc đoạn này mà ta…. hừ hừ ……*cào tường*)

“Mấy ngày nay còn không có học, hôm nay học bù!” Buông ra đôi môi đỏ mọng, đem biểu tình ý loạn tình mê của hắn thu vào đáy mắt. Khôi phục lại thái độ trong dĩ vãng, đôi môi Phong Tự Hàn nhếch lên thành một nụ cười tà. Ánh mắt hoa đào lộ ra một tia gian trá!

“A?….” Y! Y! Y! đúng là người hai mặt! Thật sự là người hai mặt đáng sợ! Rõ ràng vừa mới như vậy! Như thế nào hiện tịa lại biến thành Phong Tự Hàn băng lãnh, tà khí! Thủy Lam trợn mắt há mồm mặc cho Phong Tự Hàn nhẹ nhành đem mình xuống đất.

Mặc cho Thủy Lam ngây ngốc ngẩn người! Phong tự Hàn có chút đăm chiêu, nheo lại đôi mắt hoa đào. Một lúc sau, mới xoay người tiến vào Thủy Minh Hiên.

Thật là đáng sợ! Xem ra từ nay về sau hắn vẫn là ít trêu chọc người này đi! Thủy Lam gỡ mái tóc dài đen nhánh của mình, lại phát hện không thấy Phong Tự Hàn đâu! Hắn lại đi rồi sao? Không phải vừa mới nói muốn học sao? Y là chán ghét nhìn thấy hắn sao? Cho nên mới di nhanh như vậy? Thủy Làm lại bắt đầu khổ sở đứng lên. Ai……..

“Còn không đi vào! Muốn ta chờ bao lâu nữa?”  Thanh âm mang theo tia không kiên nhẫn của Phong Tự Hàn từ trong Thủy Minh Hiên truyền ra.

“Vâng, phu tử!” Thì ra y còn chưa có đi! Chỉ là y vào trong phong mà thôi. Ha hả! Thủy Lam mặt mày rạng rỡ tiêu sái đi vào trong phòng.

“Phu tử, hôm nay học cái gì?” Ngồi vào một chiếc ghế cách xa Phong Tự Hàn. Thủy Lam ngoan ngoãn đạt câu hỏi. Dù sao y cũng là do phụ hoàng an bài. ít nhất tôn xưng vẫn phải có. (tôn xưng: cách gọi kính trọng)

Đem động tác của hắn thu vào đáy mắt, Phong Tự Hàn nháy mắt phi thân đến trước mặt hắn,Ngón tay tráng noãn hiện rõ khớp xương không chút khách khí gõ lên trán hắn. Đây là hình phạt của hắn!

“Không phải cho phép ngươi gọi ta Hàn sao?” Nguy hiểm tiến đến khuôn mặt nhỏ nhắn, Phong Tự Hàn nheo lại đôi mắt hoa đào, cười đến ôn nhu. Y thực sự rất chán ghét hai chữ “Phu tử” kia!!!

“Nga….” Xoa xoa cái trán phát đau, Thủy Lam bất mãn nhăn lại chiếc mũi thanh tú. Không phải chứ! Như vậy cũng bị đánh! Ô ô…. mệnh hắn thực khổ!

“Phu… Ách… Phong… Tự Hàn. Hôm nay học cái gì?” Hô! Thiếu chút nữa lại gọi sai! May mắn sửa lại đúng lúc, bằng không Phong Tự Hàn đại ác ma này lại gõ trán hắn!

——————- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro