39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ Điền Chính Quốc, bao gồm phòng thay đồ và phòng tắm, rộng gần ba mươi mét vuông, cậu chạy ra ngoài, trong lúc đó cậu còn quay người về phía tủ quần áo, đá vào cánh cửa tủ nơi Kim Thái Hanh đang đứng trốn, trình độ này đối với người vừa khỏi bệnh nặng như cậu mà nói, không tính là nhỏ.
Bởi vậy khi người tổ làm phim đẩy ra cửa phòng ngủ cậu, Điền Chính Quốc đang mang vẻ mặt mệt mỏi đỡ tủ quần áo, thở hồng hộc hoãn khí.
Cậu mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, giọt nước hơi lạnh theo ngọn tóc nhỏ màu đen bóng trơn bóng nhỏ giọt xuống, “Lạch cạch” một chút rớt trên vai, cuối cùng trượt vào cổ áo, lạnh đến mức Điền Chính Quốc khẽ run lên.
【 ôi…… Không khí bỗng nhiên trở nên thiệt lạ 】
【 cầu xin, vì tôi muốn vợ xinh đẹp, mọc ra đến đây rồi, thật sự cầu xin 】
【 có cảm giác vô lực như thái giám dạo thanh lâu】
【 thấy một màn như vậy, tui đột nhiên có điểm hoài nghi Điền Chính Quốc không có vợ 】
【 vậy Mạt Mạt từ đâu tới? 】
【…… Phía trước có chị em nói là, kỳ thật Mạt Mạt có thể là Điền Chính Quốc sinh? 】
Có Mạt Mạt kêu Điền Chính Quốc “bố” trước đây, cá biệt người xem phòng phát sóng trực tiếp suy đoán tự nhiên nháy mắt đã bị bao phủ ở khu bình luận.
“Quốc Quốc ~” Mạt Mạt nâng di động đưa đến trước mặt Điền Chính Quốc, “Nó vẫn luôn ca hát ~”
“Cảm ơn Mạt Mạt giúp bố đem điện thoại lại đây,” Điền Chính Quốc từ trong tay Mạt Mạt lấy di động qua, trực tiếp nhấn nhận, “Alo, anh Thi làm sao vậy?”
“Tiểu Điền, tôi mang cơm trưa đến cho cậu và Mạt Mạt,” tưởng tượng đến sắp được nhìn thấy Mạt Mạt, trong thanh âm Thi Hách Nhân lộ ra vui sướng khó có thể che giấu, “Hiện tại sắp đến tiểu khu rồi, cậu chuẩn bị nghênh đón tôi đi ~”
“Hiện tại?” Điền Chính Quốc kinh ngạc hỏi ngược lại, “Nhưng mà anh Thi, hiện tại……”
Thi Hách Nhân liền trước cậu một bước mở miệng: “Ai Tiểu Điền, bên tôi có điện thoại, từ bên trường học, tôi tắt mắt trước nha, cậu cứ cầm chén đũa cbi trước đi.”
Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.
Điền Chính Quốc một câu “Tổ chương trình đang ở nhà tôi” cứ vậy nghẹn vào.
Trong chốc lát chỉ có thể làm người quay phim chú ý một chút, đừng quay đến anh Thi thôi.
【 sư ca(*)? Chẳng lẽ Điền Chính Quốc còn tập võ? 】
(*)施哥[shī gē] Thi ca – anh Thi, bị nhầm thành 师哥[shī gē]sư ca.
【 có thể là tiền bối cùng công ty Điền Chính Quốc không?】
【 thôi đi, chỉ bằng thứ như Điền Chính Quốc, tiền bối nào có thể nguyện ý lui tới với cậu ta cơ chứ? 】
Thấy Điền Chính Quốc cắt đứt điện thoại, Mạt Mạt nhanh chóng ôm đùi, ngửa đầu hỏi: “Tựa sei?”
Quốc Quốc cười đến vui vẻ, hẳn là bạn nhỏ còn đáng yêu hơn Mạt Mạt gọi điện thoại tới!
Điền Chính Quốc ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu nhỏ Mạt Mạt: “Là bác Thi tới đưa đồ ăn ngon cho Mạt Mạt nha.”
Tâm tư bé con nhà cậu mẫn cảm, phải trấn an thích hợp một chút nhóc mới không nghĩ loạn.
Nghe được Quốc Quốc nói, bàn tay nhỏ khẩn trương của Mạt Mạt khẩn lập tức buông lỏng ra, cười nhảy vào trong lòng ngực Quốc Quốc cọ cọ lỗ tai cậu, làm nũng nói: “Dạ được ~~~”
Nhân viên công tác thấy thế lập tức thay khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp dò hỏi: “Xin hỏi sư ca của thầy Điền là vị nào?”
Điền Chính Quốc khẽ cười: “Là một người bạn tốt của tôi thôi, tới đưa cơm trưa cho tôi cùng Mạt Mạt.”
Bởi vì chột dạ, Điền Chính Quốc dù cho nhận điện thoại, hay nhân viên công tác đưa ra câu hỏi gì với mình, lúc cậu trả lời, tay vẫn luôn không rời khỏi cửa tủ.
【 sao ổng vẫn luôn duy trì tư thế kia dị a ha ha ha 】
【 không biết còn tưởng rằng tủ quần áo cậu ấy giấu người nào đâu 】
【mặt anh ấy hồng ghê luôn, giốn như bị người ta làm gì gì á 】
【 ha ha ha cũng không dám nói bậy nha chị em 】
Nhân viên công tác phía trước đi theo Nhậm Trát nam chinh bắc chiến, gặp qua nhiều ít trường hợp lớn, động tác nhỏ này của Điền Chính Quốc ở trong mắt cô tự nhiên cực kỳ rõ ràng.
Huống chi, cô lúc nào cũng có thể nhìn đến làn đạn phòng phát sóng trực tiếp, căn cứ theo ý kiến của mọi người để điều chỉnh tiến độ quay chụp: “Kia thầy Điền ……”
Chân Hòa Lý giơ tay đánh gãy lời của nhân viên công tác: “Tiểu Quốc mới vừa tắm rửa xong, nếu cậu ấy đã nhận điện thoại xong, chúng ta liền đi ra ngoài chờ cậu ấy đi.”
Tương tự người quay phim không muốn để nhân viên công tác làm Điền Chính Quốc khó xử, vì thế cau mày ra hiệu với các cô, ý bảo mọi người hẳn nên rời khỏi phòng Điền Chính Quốc.
Nhớ tới việc Nhậm Trát cùng Phí Nhân thình lình xảy ra từ chức, nhân viên công tác đi theo cũng phản ứng lại, đi theo người quay phim tốt bụng nhắc nhở hai cô dẫn đầu rời khỏi phòng Điền Chính Quốc.
Cửa phòng ngủ vừa mới được đóng lại, Điền Chính Quốc nhanh chóng mở cửa tủ ra, khẩn trương ngồi xổm người xuống hỏi: “Chồng, anh thế nào rồi?”
Mặc cho ai vô duyên vô cớ bị nhét vào tủ quần áo trốn như vậy nửa ngày đều sẽ không vui vẻ, huống chi là vai công chính có thể dễ như trở bàn tay muốn mạng nhỏ của cậu, nhưng không được nói vài câu dễ nghe dỗ người ta?
Câu ‘chồng’ này của Điền Chính Quốc kêu thật sự thuận thục, thế cho nên làm Kim Thái Hanh đang nghẹn khuất không thôi trở nên rộng thoáng rất nhiều, huống chi, trước khi cậu đóng cửa tủ lại, hắn còn hôn được Quốc Quốc, quả thực là kiếm ngược.
Nghĩ đến đây, Kim Thái Hanh rộng lượng lắc lắc đầu, xua tay nói: “Không có việc gì.”
Điền Chính Quốc lo lắng Kim Thái Hanh ở bên trong co đến tê chân, vì thế thật cẩn thận đỡ người ra, trong giọng nói tràn ngập xin lỗi: “Trước khi tôi cùng Mạt Mạt và tổ quay phim rời đi, chỉ có thể làm phiền anh vẫn luôn ở trong phòng ngủ.”
Bằng không những nỗ lực vừa mới làm liền đều uổng phí.
Nếu Kim Thái Hanh bại lộ ở màn ảnh, rất có thể sẽ kích thích hành vi ghen tuông của Bạch Lạc, kế tiếp thậm chí còn sẽ dẫn phát ra phản ứng dây chuyền càng không tốt.
Cũng may Kim Thái Hanh còn tính phối hợp gật gật đầu, Điền Chính Quốc cũng an tâm thoải mái nhẹ nhàng thở ra: “Vậy…… Anh cố gắng đừng phát ra tiếng gì, tôi ra ngoài trước, chồng.”
“Quốc Quốc,” Kim Thái Hanh đi đến ngồi xuống bên sô pha lùn ở đuôi giường, không yên tâm dặn dò, “Lúc quay chương trình, phải chú ý an toàn.”
Điền Chính Quốc ở ánh mắt cậu cảm nhận được quan tâm thiệt tình thực lòng, trong lòng căng thẳng, vội vã lung tung lên tiếng, theo sau vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
*
Điền Chính Quốc vừa tới đến phòng khách, truyền đến tiếng đập cửa từ phía cửa vào.
Thi Hách Nhân tuy rằng có trao quyền vân tay, nhưng chủ ở nhà, y trực tiếp mở cửa tiến vào cũng không tốt.
Điền Chính Quốc đi qua, phía trước mở cửa, làm tốt chuẩn bị ngăn trở màn ảnh giúp Thi Hách Nhân.
“Mạt Mạt, nhìn xem bác mang đến cái gì cho cháu nè ~”
Thi Hách Nhân mới vừa lộ diện, màn ảnh camera đã bị Điền Chính Quốc duỗi tay đè xuống: “Xin lỗi a, bạn tôi là người ngoài, không thích bị quay.”
“Được thầy Điền.” Người quay phim trực tiếp chuyển hướng màn ảnh, chỉ để khán giả phòng phát sóng trực tiếp có thể nghe được tiếng Điền Chính Quốc nói chuyện với bạn bè.
Nhưng dù vậy, Thi Hách Nhân vẫn không có thể chạy thoát được kiểm tra của dân mạng thần thông quảng đại.
【người vừa mới tới! Còn có tiếng nói chuyện hiện tại, hình như là thầy của tụi tui! 】
【 thiệt hay giả vậy, màn ảnh chợt lóe mà qua mà thôi, chỗ nào có thể xem đến rõ ràng như vậy? 】
【 hẳn là ổng, bởi vì tui chưa từng thấy giáo viên đại học đẹp trai dị, năm trước tui từng học lớp của ổng, khi đó ổng chỉ là phó giáo sư 】
Thi Hách Nhân không biết việc bản thân xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp khiến cho sóng to gió lớn, ôm Mạt Mạt không chịu buông tay, ngẩng đầu hỏi Điền Chính Quốc: “Không phải nói ngày mai quay sao?”
Điền Chính Quốc nhận lấy đồ ăn trong tay y đi vào phòng bếp, ngại đang phát sóng trực tiếp, cũng không nói quá nhiều: “Ừa, chỉ là quay trước một ngày, vẫn được.”
“Đêm qua cậu còn sốt không?” Thi Hách Nhân hỏi xong, lệ thường kiểm tra giơ tay thử trán Điền Chính Quốc, “Còn được, không có vấn đề quá lớn.”
【 hiện tại tôi có thể xác nhận, chính là ổng! Thầy Thi Hách Nhân】
【 thật sự, thời điểm ông giảng bài cho tui tui, tự tin tương đương, nói trong lúc đi học, hết thảy lý luận lấy ông làm chuẩn, trong ban có người thấy ổng trẻ tuổi, liền khiêu khích ổng, hỏi ổng có tư cách gì, chẳng lẽ tài liệu giảng dạy cho ổng biên soạn à? 】
【 sau đó thì sao sau đó thì sao? 】
【 sau đó ổng thật sự để chúng tôi mở trang lót một tài liệu ra, lại chỉ họ tên giáo sư đảm nhiệm khóa trên màn hình—— Thi Hách Nhân 】
【 trời đ*, thật sự sướng đến tui, thiệt đẹp giai quá 】
【người trâu bò như vậy sao có thể làm bạn với Điền Chính Quốc chứ, cậu ta chỉ là diễn viên thôi mà 】
【 y có thể làm bạn cùng Điền Chính Quốc, cũng vừa lúc chứng minh được Điền Chính Quốc cũng rất ưu tú nhỉ? 】
“Mọi người cùng nhau ăn đi, cũng đến giờ cơm rồi,” Thi Hách Nhân là người nhiệt tình, ngại để tổ làm phim nhìn bọn họ ăn cơm, “Tôi mang theo không ít đồ ăn lại đây đâu, đủ cho thật nhiều người ăn.”
Nhân viên công tác làm lơ ánh mắt khát vọng của người quay phim, quyết đoán mở miệng từ chối: “Cảm ơn, không cần, chúng tôi lát nữa sẽ cùng nhau đặt đồ ăn.”
Mà khi bọn họ nhìn đến Thi Hách Nhân từ trong hộp giữ nhiệt một mâm bưng ra từng món ăn một, vẫn không nhịn được sôi nổi dán lên.
Phát hiện hương vị đồ ăn nghe tựa như rất quý, bọn họ lập tức sửa lại miệng: “Vậy cảm ơn sư ca.”
Không biết người hảo tâm này tên họ là gì, cũng chỉ có thể đi theo cách xưng hô của Điền Chính Quốc.
“Khách khí cái gì, đều là bạn bè,” Thi Hách Nhân giúp bọn họ xới cơm xong, giống như lơ đãng nói, “Còn muốn nhờ mọi người trên tiết mục quan tâm với Tiểu Điền và Mạt Mạt nhiều hơn.”
Dì Điền thế nào cũng phải làm y mang lại nhiều đồ ăn một chút, nói là sợ Quốc Quốc cùng Mạt Mạt kén ăn, cho nên mỗi món đều mang một ít, không nghĩ tới thật đúng là có tác dụng.
Ăn ké chột dạ, nhân viên công tác vừa mới ở trong phòng ngủ có ý đồ làm Điền Chính Quốc khó xử không khỏi đỏ mặt đồng ý: “…… Được, đó là nhất định.”
【 thật không hổ là giáo viên, dăm ba câu là có thể làm người ta mất mặt không thể từ chối ý định của mình】
【giáo viên này đã khơi dậy dục vọng tình yêu tri thức của tui 】
【sao anh ta lại quan tâm đến Điền Chính Quốc như vậy nha, hai người bọn họ có thể nào là … 】
【oa chà, CP kỳ quái lại tăng thêm rồi 】
Điền Chính Quốc cân nhắc trong chốc lát phải mặc quần áo gì cho Mạt Mạt xuyên, liền hỏi Thi Hách Nhân một câu: “Bên ngoài có lạnh không?”
Thi Hách Nhân dùng đũa gắp tôm đã bóc vỏ cho Mạt Mạt, trả lời Điền Chính Quốc: “Tôi vừa định nói, bên ngoài còn rất lạnh, lát nữa cậu phải mang thêm vài áo khoác cho Mạt Mạt mới được, cậu cũng mặc thêm vài món đi.”
“Bá Thi măm thịt thịt ~ Quốc Quốc măm thịt thịt ~” Mạt Mạt gần nhất đang nỗ lực học tập dùng đũa, lúc gắp đồ ăn cho hai người, vậy mà trực tiếp xuyên lát thịt trên chiếc đũi, lúc dừng ở trong chén Quốc Quốc, sao cũng không đẩy xuống được.
Thấy thế, Mạt Mạt có chút ngượng ngùng thè lưỡi, nhe răng cười: “Thiệt nà…… Dính gòi……”
Thi Hách Nhân thật sự quá thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của Mạt Mạt, thấy tình huống này của bảo bối, y nhanh chóng ra tay hỗ trợ: “Tới, bác Thi giúp cháu lấy xuống nhé.”
Mạt Mạt thấy lát thịt bị bé chọc đến náy, cũng không thể để Quốc Quốc và bá Thi măm măm được, liền trực tiếp lấy về trong chén mình, dẩu miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thịt hư hư~”
Thi Hách Nhân vẫn luôn chú ý nghe được rõ ràng, nghe vậy, cũng cùng Mạt Mạt oán giận một câu: “Đúng vậy đúng vậy, thịt hư hư, hại Mạt Mạt chúng ta không vui.”
Điền Chính Quốc nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Tính của anh Thi thật là quá trẻ con.
【 a a a nụ cười này cũng quá cưng chiều rồi! Quan hệ Điền Chính Quốc cùng giáo sư tuyệt đối không đơn giản! 】
【tui cũng muốn được thầy giáo dùng âm thanh dịu dàng như vậy dỗ 】
【hu hu màn ảnh có thể chếch đi tí tẹo được không, để chúng tôi nhìn xem giáo viên trông như thế nào hong? 】
【ổng thật sự siêu đẹp, tuy rằng sẽ kém hơn Điền Chính Quốc một chút…… Nhưng phóng tầm mắt trong giưới giải trí, lại có mấy nghệ sĩ đẹp hơn Điền Chính Quốc đâu 】
【 đương nhiên là có nha, Bạch Lạc không thể đẹp hơn Điền Chính Quốc? 】
【người qua đường thuần, tôi thật đúng là cảm thấy Bạch Lạc không đẹp bằng Điền Chính Quốc】
“Tôi cho rằng cậu ngày hôm qua muốn tôi hôm nay lại đây, là bởi vì muốn thảo luận với tôi……” Thi Hách Nhân tự động nuốt trở về từ mẫn cảm “Cưỡng chế yêu”, “Vậy gì đâu, không nghĩ tới hôm nay cậu bắt đầu quay rồi.”
Điền Chính Quốc gắp cà rốt cho Mạt Mạt, lên tiếng: “Đúng vậy, cho nên tôi muốn anh sang đây giúp tôi cho chó mèo ăn hai ngày.”
Thi Hách Nhân cạn lời: “…… Tôi ở trong lòng cậu chỉ có một chút giá trị như vậy sao?”
Cũng chỉ xứng hỗ trợ đút chó mèo ăn?
Điền Chính Quốc ra lệnh với Mạt Mạt: “Bé ngoan, con phát động tấn công làm nũng với bác Thi đi nào.”
Binh lính Mạt Mạt trung thành nghe tiếng mà động, mở ra hai tay thịt nhỏ nhào tới phía bá Thi: “Làm ơn làm ơn ~ Bá Thi ~ Việt Quất không măm măm cơm sẽ thèm khóc á ~”
Thi Hách Nhân chỗ nào chịu được cái này, duỗi tay ôm bé con vào trong lòng ngực, như trúng cổ, người ta nói gì y sẽ đồng ý cái đó: “Được được được, bá Thi giúp Mạt Mạt đút nhóm Việt Quất măm măm cơm nha, không cho nó thèm khóc được không?”
Mạt Mạt chíp chip nói cảm ơn: “Dạ ~ cảm ơn bá Thi~”
【 Việt Quất:??? Chớ cue】
【 ha ha ha ha ha cười chết tôi, Điền Chính Quốc rốt cuộc có biết người đưa tên cho cậu ấy rốt cuộc có địa vị gì không? 】
【Đệt mợ, tui đi tra thử, phí đăng ký giáo sư Thi ở Học viện thứ chín là một nghìn hai.]
【nhiều bao nhiêu đều không có chỗ dùng ha ha, ở trước mặt Điền Chính Quốc cũng chỉ có thể lưu lạc đến giúp ảnh đút chó mèo hai này, tui thiệt là cười chết quá ha ha ha 】
Điền Chính Quốc gắp gọi món ăn đặt trong chén, theo sau bưng chén vào phòng, quay đầu lại giải thích với Thi Hách Nhân cùng tổ làm phim: “Tôi vào nhà sắp xếp hành lý một chút, rất nhanh sẽ xong việc.”
Nhìn vào thao tác mê mang của cậu, Thi Hách Nhân không khỏi tò mò hỏi: “Cậu sắp xếp hành lý, mang chén cơm vào làm gì?”
Sắc mặt Điền Chính Quốc có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn mạnh miệng giảo biện: “Vừa rồi tôi không ăn no, muốn đi vào lại ăn hai miếng, không được à?”
Thi Hách Nhân buông tay: “Cậu vui vẻ là được.”
Tiễn đi Điền Chính Quốc rồi, Thi Hách Nhân được ủy lấy trọng trách tùy tiện ngồi ở trên sô pha, cảm thấy mỹ mãn ôm Ni Ni, một cái tay khác chút không chút có vuốt ve đầu Gia Gia, bên người vây quanh một vòng chó phe phẩy đuôi xếp hàng chờ sờ.
Trên thế giới lại chó sinh vật đán yêu như bé mèo bé chó, sinh hoạt quả thật quá là tốt đẹp.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ Điền Chính Quốc bị chậm rãi mở ra.
Ngay sau đó, người đàn ông thân hình cao lớn nắm thắt lưng từ bên trong đi ra, một khuôn mặt tuấn tú âm trầm đến lợi hại.
Thi Hách Nhân nghe thấy động tĩnh mở to mắt, chỉ thiếu chút nữa sợ tè quần: “Cậu, cậu, cậu chui ra từ chỗ nào?!”
Thời gian này, Kim Thái Hanh không phải hẳn ở trong công ty sao? Như thế nào sẽ ở nhà?
Huống hồ từ lúc đi vào trong nhà Tiểu Điền đến bây giờ, đã ba tiếng, trong lúc này Kim Thái Hanh đều đang làm gì?
Còn có, trong tay hắn vì cái gì nắm một chiếc…… Thắt lưng?
Tâm tình Kim Thái Hanh hiển nhiên giống nhau, chẳng qua vẫn trả lời câu hỏi Thi Hách Nhân: “Tủ quần áo.”
Thi Hách Nhân: “???”
Chương 39-1 : Tủ quần áo
Biên dịch : Yên Hy
Phòng ngủ Điền Chính Quốc, bao gồm phòng thay đồ và phòng tắm, rộng gần ba mươi mét vuông, cậu chạy ra ngoài, trong lúc đó cậu còn quay người về phía tủ quần áo, đá vào cánh cửa tủ nơi Kim Thái Hanh đang đứng trốn, trình độ này đối với người vừa khỏi bệnh nặng như cậu mà nói, không tính là nhỏ.
Bởi vậy khi người tổ làm phim đẩy ra cửa phòng ngủ cậu, Điền Chính Quốc đang mang vẻ mặt mệt mỏi đỡ tủ quần áo, thở hồng hộc hoãn khí.
Cậu mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, giọt nước hơi lạnh theo ngọn tóc nhỏ màu đen bóng trơn bóng nhỏ giọt xuống, “Lạch cạch” một chút rớt trên vai, cuối cùng trượt vào cổ áo, lạnh đến mức Điền Chính Quốc khẽ run lên.
【 ôi…… Không khí bỗng nhiên trở nên thiệt lạ 】
【 cầu xin, vì tôi muốn vợ xinh đẹp, mọc ra đến đây rồi, thật sự cầu xin 】
【 có cảm giác vô lực như thái giám dạo thanh lâu】
【 thấy một màn như vậy, tui đột nhiên có điểm hoài nghi Điền Chính Quốc không có vợ 】
【 vậy Mạt Mạt từ đâu tới? 】
【…… Phía trước có chị em nói là, kỳ thật Mạt Mạt có thể là Điền Chính Quốc sinh? 】
Có Mạt Mạt kêu Điền Chính Quốc “bố” trước đây, cá biệt người xem phòng phát sóng trực tiếp suy đoán tự nhiên nháy mắt đã bị bao phủ ở khu bình luận.
“Quốc Quốc ~” Mạt Mạt nâng di động đưa đến trước mặt Điền Chính Quốc, “Nó vẫn luôn ca hát ~”
“Cảm ơn Mạt Mạt giúp bố đem điện thoại lại đây,” Điền Chính Quốc từ trong tay Mạt Mạt lấy di động qua, trực tiếp nhấn nhận, “Alo, anh Thi làm sao vậy?”
“Tiểu Điền, tôi mang cơm trưa đến cho cậu và Mạt Mạt,” tưởng tượng đến sắp được nhìn thấy Mạt Mạt, trong thanh âm Thi Hách Nhân lộ ra vui sướng khó có thể che giấu, “Hiện tại sắp đến tiểu khu rồi, cậu chuẩn bị nghênh đón tôi đi ~”
“Hiện tại?” Điền Chính Quốc kinh ngạc hỏi ngược lại, “Nhưng mà anh Thi, hiện tại……”
Thi Hách Nhân liền trước cậu một bước mở miệng: “Ai Tiểu Điền, bên tôi có điện thoại, từ bên trường học, tôi tắt mắt trước nha, cậu cứ cầm chén đũa cbi trước đi.”
Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.
Điền Chính Quốc một câu “Tổ chương trình đang ở nhà tôi” cứ vậy nghẹn vào.
Trong chốc lát chỉ có thể làm người quay phim chú ý một chút, đừng quay đến anh Thi thôi.
【 sư ca(*)? Chẳng lẽ Điền Chính Quốc còn tập võ? 】
(*)施哥[shī gē] Thi ca – anh Thi, bị nhầm thành 师哥[shī gē]sư ca.
【 có thể là tiền bối cùng công ty Điền Chính Quốc không?】
【 thôi đi, chỉ bằng thứ như Điền Chính Quốc, tiền bối nào có thể nguyện ý lui tới với cậu ta cơ chứ? 】
Thấy Điền Chính Quốc cắt đứt điện thoại, Mạt Mạt nhanh chóng ôm đùi, ngửa đầu hỏi: “Tựa sei?”
Quốc Quốc cười đến vui vẻ, hẳn là bạn nhỏ còn đáng yêu hơn Mạt Mạt gọi điện thoại tới!
Điền Chính Quốc ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu nhỏ Mạt Mạt: “Là bác Thi tới đưa đồ ăn ngon cho Mạt Mạt nha.”
Tâm tư bé con nhà cậu mẫn cảm, phải trấn an thích hợp một chút nhóc mới không nghĩ loạn.
Nghe được Quốc Quốc nói, bàn tay nhỏ khẩn trương của Mạt Mạt khẩn lập tức buông lỏng ra, cười nhảy vào trong lòng ngực Quốc Quốc cọ cọ lỗ tai cậu, làm nũng nói: “Dạ được ~~~”
Nhân viên công tác thấy thế lập tức thay khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp dò hỏi: “Xin hỏi sư ca của thầy Điền là vị nào?”
Điền Chính Quốc khẽ cười: “Là một người bạn tốt của tôi thôi, tới đưa cơm trưa cho tôi cùng Mạt Mạt.”
Bởi vì chột dạ, Điền Chính Quốc dù cho nhận điện thoại, hay nhân viên công tác đưa ra câu hỏi gì với mình, lúc cậu trả lời, tay vẫn luôn không rời khỏi cửa tủ.
【 sao ổng vẫn luôn duy trì tư thế kia dị a ha ha ha 】
【 không biết còn tưởng rằng tủ quần áo cậu ấy giấu người nào đâu 】
【mặt anh ấy hồng ghê luôn, giốn như bị người ta làm gì gì á 】
【 ha ha ha cũng không dám nói bậy nha chị em 】
Nhân viên công tác phía trước đi theo Nhậm Trát nam chinh bắc chiến, gặp qua nhiều ít trường hợp lớn, động tác nhỏ này của Điền Chính Quốc ở trong mắt cô tự nhiên cực kỳ rõ ràng.
Huống chi, cô lúc nào cũng có thể nhìn đến làn đạn phòng phát sóng trực tiếp, căn cứ theo ý kiến của mọi người để điều chỉnh tiến độ quay chụp: “Kia thầy Điền ……”
Chân Hòa Lý giơ tay đánh gãy lời của nhân viên công tác: “Tiểu Quốc mới vừa tắm rửa xong, nếu cậu ấy đã nhận điện thoại xong, chúng ta liền đi ra ngoài chờ cậu ấy đi.”
Tương tự người quay phim không muốn để nhân viên công tác làm Điền Chính Quốc khó xử, vì thế cau mày ra hiệu với các cô, ý bảo mọi người hẳn nên rời khỏi phòng Điền Chính Quốc.
Nhớ tới việc Nhậm Trát cùng Phí Nhân thình lình xảy ra từ chức, nhân viên công tác đi theo cũng phản ứng lại, đi theo người quay phim tốt bụng nhắc nhở hai cô dẫn đầu rời khỏi phòng Điền Chính Quốc.
Cửa phòng ngủ vừa mới được đóng lại, Điền Chính Quốc nhanh chóng mở cửa tủ ra, khẩn trương ngồi xổm người xuống hỏi: “Chồng, anh thế nào rồi?”
Mặc cho ai vô duyên vô cớ bị nhét vào tủ quần áo trốn như vậy nửa ngày đều sẽ không vui vẻ, huống chi là vai công chính có thể dễ như trở bàn tay muốn mạng nhỏ của cậu, nhưng không được nói vài câu dễ nghe dỗ người ta?
Câu ‘chồng’ này của Điền Chính Quốc kêu thật sự thuận thục, thế cho nên làm Kim Thái Hanh đang nghẹn khuất không thôi trở nên rộng thoáng rất nhiều, huống chi, trước khi cậu đóng cửa tủ lại, hắn còn hôn được Quốc Quốc, quả thực là kiếm ngược.
Nghĩ đến đây, Kim Thái Hanh rộng lượng lắc lắc đầu, xua tay nói: “Không có việc gì.”
Điền Chính Quốc lo lắng Kim Thái Hanh ở bên trong co đến tê chân, vì thế thật cẩn thận đỡ người ra, trong giọng nói tràn ngập xin lỗi: “Trước khi tôi cùng Mạt Mạt và tổ quay phim rời đi, chỉ có thể làm phiền anh vẫn luôn ở trong phòng ngủ.”
Bằng không những nỗ lực vừa mới làm liền đều uổng phí.
Nếu Kim Thái Hanh bại lộ ở màn ảnh, rất có thể sẽ kích thích hành vi ghen tuông của Bạch Lạc, kế tiếp thậm chí còn sẽ dẫn phát ra phản ứng dây chuyền càng không tốt.
Cũng may Kim Thái Hanh còn tính phối hợp gật gật đầu, Điền Chính Quốc cũng an tâm thoải mái nhẹ nhàng thở ra: “Vậy…… Anh cố gắng đừng phát ra tiếng gì, tôi ra ngoài trước, chồng.”
“Quốc Quốc,” Kim Thái Hanh đi đến ngồi xuống bên sô pha lùn ở đuôi giường, không yên tâm dặn dò, “Lúc quay chương trình, phải chú ý an toàn.”
Điền Chính Quốc ở ánh mắt cậu cảm nhận được quan tâm thiệt tình thực lòng, trong lòng căng thẳng, vội vã lung tung lên tiếng, theo sau vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
*
Điền Chính Quốc vừa tới đến phòng khách, truyền đến tiếng đập cửa từ phía cửa vào.
Thi Hách Nhân tuy rằng có trao quyền vân tay, nhưng chủ ở nhà, y trực tiếp mở cửa tiến vào cũng không tốt.
Điền Chính Quốc đi qua, phía trước mở cửa, làm tốt chuẩn bị ngăn trở màn ảnh giúp Thi Hách Nhân.
“Mạt Mạt, nhìn xem bác mang đến cái gì cho cháu nè ~”
Thi Hách Nhân mới vừa lộ diện, màn ảnh camera đã bị Điền Chính Quốc duỗi tay đè xuống: “Xin lỗi a, bạn tôi là người ngoài, không thích bị quay.”
“Được thầy Điền.” Người quay phim trực tiếp chuyển hướng màn ảnh, chỉ để khán giả phòng phát sóng trực tiếp có thể nghe được tiếng Điền Chính Quốc nói chuyện với bạn bè.
Nhưng dù vậy, Thi Hách Nhân vẫn không có thể chạy thoát được kiểm tra của dân mạng thần thông quảng đại.
【người vừa mới tới! Còn có tiếng nói chuyện hiện tại, hình như là thầy của tụi tui! 】
【 thiệt hay giả vậy, màn ảnh chợt lóe mà qua mà thôi, chỗ nào có thể xem đến rõ ràng như vậy? 】
【 hẳn là ổng, bởi vì tui chưa từng thấy giáo viên đại học đẹp trai dị, năm trước tui từng học lớp của ổng, khi đó ổng chỉ là phó giáo sư 】
Thi Hách Nhân không biết việc bản thân xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp khiến cho sóng to gió lớn, ôm Mạt Mạt không chịu buông tay, ngẩng đầu hỏi Điền Chính Quốc: “Không phải nói ngày mai quay sao?”
Điền Chính Quốc nhận lấy đồ ăn trong tay y đi vào phòng bếp, ngại đang phát sóng trực tiếp, cũng không nói quá nhiều: “Ừa, chỉ là quay trước một ngày, vẫn được.”
“Đêm qua cậu còn sốt không?” Thi Hách Nhân hỏi xong, lệ thường kiểm tra giơ tay thử trán Điền Chính Quốc, “Còn được, không có vấn đề quá lớn.”
【 hiện tại tôi có thể xác nhận, chính là ổng! Thầy Thi Hách Nhân】
【 thật sự, thời điểm ông giảng bài cho tui tui, tự tin tương đương, nói trong lúc đi học, hết thảy lý luận lấy ông làm chuẩn, trong ban có người thấy ổng trẻ tuổi, liền khiêu khích ổng, hỏi ổng có tư cách gì, chẳng lẽ tài liệu giảng dạy cho ổng biên soạn à? 】
【 sau đó thì sao sau đó thì sao? 】
【 sau đó ổng thật sự để chúng tôi mở trang lót một tài liệu ra, lại chỉ họ tên giáo sư đảm nhiệm khóa trên màn hình—— Thi Hách Nhân 】
【 trời đ*, thật sự sướng đến tui, thiệt đẹp giai quá 】
【người trâu bò như vậy sao có thể làm bạn với Điền Chính Quốc chứ, cậu ta chỉ là diễn viên thôi mà 】
【 y có thể làm bạn cùng Điền Chính Quốc, cũng vừa lúc chứng minh được Điền Chính Quốc cũng rất ưu tú nhỉ? 】
 
Mọi người cùng nhau ăn đi, cũng đến giờ cơm rồi,” Thi Hách Nhân là người nhiệt tình, ngại để tổ làm phim nhìn bọn họ ăn cơm, “Tôi mang theo không ít đồ ăn lại đây đâu, đủ cho thật nhiều người ăn.”
Nhân viên công tác làm lơ ánh mắt khát vọng của người quay phim, quyết đoán mở miệng từ chối: “Cảm ơn, không cần, chúng tôi lát nữa sẽ cùng nhau đặt đồ ăn.”
Mà khi bọn họ nhìn đến Thi Hách Nhân từ trong hộp giữ nhiệt một mâm bưng ra từng món ăn một, vẫn không nhịn được sôi nổi dán lên.
Phát hiện hương vị đồ ăn nghe tựa như rất quý, bọn họ lập tức sửa lại miệng: “Vậy cảm ơn sư ca.”
Không biết người hảo tâm này tên họ là gì, cũng chỉ có thể đi theo cách xưng hô của Điền Chính Quốc.
“Khách khí cái gì, đều là bạn bè,” Thi Hách Nhân giúp bọn họ xới cơm xong, giống như lơ đãng nói, “Còn muốn nhờ mọi người trên tiết mục quan tâm với Tiểu Điền và Mạt Mạt nhiều hơn.”
Dì Điền thế nào cũng phải làm y mang lại nhiều đồ ăn một chút, nói là sợ Quốc Quốc cùng Mạt Mạt kén ăn, cho nên mỗi món đều mang một ít, không nghĩ tới thật đúng là có tác dụng.
Ăn ké chột dạ, nhân viên công tác vừa mới ở trong phòng ngủ có ý đồ làm Điền Chính Quốc khó xử không khỏi đỏ mặt đồng ý: “…… Được, đó là nhất định.”
【 thật không hổ là giáo viên, dăm ba câu là có thể làm người ta mất mặt không thể từ chối ý định của mình】
【giáo viên này đã khơi dậy dục vọng tình yêu tri thức của tui 】
【sao anh ta lại quan tâm đến Điền Chính Quốc như vậy nha, hai người bọn họ có thể nào là … 】
【oa chà, CP kỳ quái lại tăng thêm rồi 】
Điền Chính Quốc cân nhắc trong chốc lát phải mặc quần áo gì cho Mạt Mạt xuyên, liền hỏi Thi Hách Nhân một câu: “Bên ngoài có lạnh không?”
Thi Hách Nhân dùng đũa gắp tôm đã bóc vỏ cho Mạt Mạt, trả lời Điền Chính Quốc: “Tôi vừa định nói, bên ngoài còn rất lạnh, lát nữa cậu phải mang thêm vài áo khoác cho Mạt Mạt mới được, cậu cũng mặc thêm vài món đi.”
“Bá Thi măm thịt thịt ~ Quốc Quốc măm thịt thịt ~” Mạt Mạt gần nhất đang nỗ lực học tập dùng đũa, lúc gắp đồ ăn cho hai người, vậy mà trực tiếp xuyên lát thịt trên chiếc đũi, lúc dừng ở trong chén Quốc Quốc, sao cũng không đẩy xuống được.
Thấy thế, Mạt Mạt có chút ngượng ngùng thè lưỡi, nhe răng cười: “Thiệt nà…… Dính gòi……”
Thi Hách Nhân thật sự quá thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của Mạt Mạt, thấy tình huống này của bảo bối, y nhanh chóng ra tay hỗ trợ: “Tới, bác Thi giúp cháu lấy xuống nhé.”
Mạt Mạt thấy lát thịt bị bé chọc đến náy, cũng không thể để Quốc Quốc và bá Thi măm măm được, liền trực tiếp lấy về trong chén mình, dẩu miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thịt hư hư~”
Thi Hách Nhân vẫn luôn chú ý nghe được rõ ràng, nghe vậy, cũng cùng Mạt Mạt oán giận một câu: “Đúng vậy đúng vậy, thịt hư hư, hại Mạt Mạt chúng ta không vui.”
Điền Chính Quốc nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Tính của anh Thi thật là quá trẻ con.
【 a a a nụ cười này cũng quá cưng chiều rồi! Quan hệ Điền Chính Quốc cùng giáo sư tuyệt đối không đơn giản! 】
【tui cũng muốn được thầy giáo dùng âm thanh dịu dàng như vậy dỗ 】
【hu hu màn ảnh có thể chếch đi tí tẹo được không, để chúng tôi nhìn xem giáo viên trông như thế nào hong? 】
【ổng thật sự siêu đẹp, tuy rằng sẽ kém hơn Điền Chính Quốc một chút…… Nhưng phóng tầm mắt trong giưới giải trí, lại có mấy nghệ sĩ đẹp hơn Điền Chính Quốc đâu 】
【 đương nhiên là có nha, Bạch Lạc không thể đẹp hơn Điền Chính Quốc? 】
【người qua đường thuần, tôi thật đúng là cảm thấy Bạch Lạc không đẹp bằng Điền Chính Quốc】
“Tôi cho rằng cậu ngày hôm qua muốn tôi hôm nay lại đây, là bởi vì muốn thảo luận với tôi……” Thi Hách Nhân tự động nuốt trở về từ mẫn cảm “Cưỡng chế yêu”, “Vậy gì đâu, không nghĩ tới hôm nay cậu bắt đầu quay rồi.”
Điền Chính Quốc gắp cà rốt cho Mạt Mạt, lên tiếng: “Đúng vậy, cho nên tôi muốn anh sang đây giúp tôi cho chó mèo ăn hai ngày.”
Thi Hách Nhân cạn lời: “…… Tôi ở trong lòng cậu chỉ có một chút giá trị như vậy sao?”
Cũng chỉ xứng hỗ trợ đút chó mèo ăn?
Điền Chính Quốc ra lệnh với Mạt Mạt: “Bé ngoan, con phát động tấn công làm nũng với bác Thi đi nào.”
Binh lính Mạt Mạt trung thành nghe tiếng mà động, mở ra hai tay thịt nhỏ nhào tới phía bá Thi: “Làm ơn làm ơn ~ Bá Thi ~ Việt Quất không măm măm cơm sẽ thèm khóc á ~”
Thi Hách Nhân chỗ nào chịu được cái này, duỗi tay ôm bé con vào trong lòng ngực, như trúng cổ, người ta nói gì y sẽ đồng ý cái đó: “Được được được, bá Thi giúp Mạt Mạt đút nhóm Việt Quất măm măm cơm nha, không cho nó thèm khóc được không?”
Mạt Mạt chíp chip nói cảm ơn: “Dạ ~ cảm ơn bá Thi~”
【 Việt Quất:??? Chớ cue】
【 ha ha ha ha ha cười chết tôi, Điền Chính Quốc rốt cuộc có biết người đưa tên cho cậu ấy rốt cuộc có địa vị gì không? 】
【Đệt mợ, tui đi tra thử, phí đăng ký giáo sư Thi ở Học viện thứ chín là một nghìn hai.]
【nhiều bao nhiêu đều không có chỗ dùng ha ha, ở trước mặt Điền Chính Quốc cũng chỉ có thể lưu lạc đến giúp ảnh đút chó mèo hai này, tui thiệt là cười chết quá ha ha ha 】
Điền Chính Quốc gắp gọi món ăn đặt trong chén, theo sau bưng chén vào phòng, quay đầu lại giải thích với Thi Hách Nhân cùng tổ làm phim: “Tôi vào nhà sắp xếp hành lý một chút, rất nhanh sẽ xong việc.”
Nhìn vào thao tác mê mang của cậu, Thi Hách Nhân không khỏi tò mò hỏi: “Cậu sắp xếp hành lý, mang chén cơm vào làm gì?”
Sắc mặt Điền Chính Quốc có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn mạnh miệng giảo biện: “Vừa rồi tôi không ăn no, muốn đi vào lại ăn hai miếng, không được à?”
Thi Hách Nhân buông tay: “Cậu vui vẻ là được.”
Tiễn đi Điền Chính Quốc rồi, Thi Hách Nhân được ủy lấy trọng trách tùy tiện ngồi ở trên sô pha, cảm thấy mỹ mãn ôm Ni Ni, một cái tay khác chút không chút có vuốt ve đầu Gia Gia, bên người vây quanh một vòng chó phe phẩy đuôi xếp hàng chờ sờ.
Trên thế giới lại chó sinh vật đán yêu như bé mèo bé chó, sinh hoạt quả thật quá là tốt đẹp.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ Điền Chính Quốc bị chậm rãi mở ra.
Ngay sau đó, người đàn ông thân hình cao lớn nắm thắt lưng từ bên trong đi ra, một khuôn mặt tuấn tú âm trầm đến lợi hại.
Thi Hách Nhân nghe thấy động tĩnh mở to mắt, chỉ thiếu chút nữa sợ tè quần: “Cậu, cậu, cậu chui ra từ chỗ nào?!”
Thời gian này, Kim Thái Hanh không phải hẳn ở trong công ty sao? Như thế nào sẽ ở nhà?
Huống hồ từ lúc đi vào trong nhà Tiểu Điền đến bây giờ, đã ba tiếng, trong lúc này Kim Thái Hanh đều đang làm gì?
Còn có, trong tay hắn vì cái gì nắm một chiếc…… Thắt lưng?
Tâm tình Kim Thái Hanh hiển nhiên giống nhau, chẳng qua vẫn trả lời câu hỏi Thi Hách Nhân: “Tủ quần áo.”
Thi Hách Nhân: “???”
 
 
Nếu thay đổi tổng đạo diễn, vậy cách thức ghi hình《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》 cũng sẽ thay đổi.
Khách mời vừa tới đầy đủ, tổng đạo diễn mới đã nhiệt tình tiến vào trạng thái công tác.
“Trước khi bắt đầu quay tiết mục chính thức, đầu tiên chúng ta phải hoan nghênh các vị cha cùng bảo bối tham gia vào chương trình 《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》 lần hai tại trường quay!”
Điền Chính Quốc thấy Đinh Tư Dận đã vài ngày không gặp đang cười hì hì chạm vào vai cậu, sau đó mới bắt đầu hưởng ứng theo tổng đạo diễn: “Vu Hồ ~~~ hoan nghênh ~~~”
(*)Vu Hồ là một địa cấp thị của tỉnh An Huy, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. (hình)
Điền Chính Quốc bị anh ta đụng cho một cái liền lảo đảo, im lặng mà trừng mắt nhìn Đinh Tư Dận một hồi, rồi cùng Hạ Vân Sanh vỗ tay, nhỏ giọng khều Hạ Vân Sanh nói thầm: “Anh Sanh, kỳ này nếu có đoạn nấu cơm, dù một ngón tay đi nữa thì anh cũng không được giúp anh ta.”
Hạ Vân Sanh mím miệng cười: “Được, anh khẳng định không giúp cậu ta.”
Đinh Tư Dận choàng lấy bả vai hai người: “Các anh trai à, tui nghe thấy được đó.”
【 Nội tâm Quốc Quốc: Tai của cậu không tồi đâu 】
【 ha ha ha không đúng, kết hợp với biểu tình của Quốc Quốc thì nội tâm của ảnh là: Ừ, tôi nói cho cậu nghe đấy, rồi sao? 】
【 Đinh Tư Dận thật sự thiếu người a ha ha ha ha ha
“Bắt đầu từ kỳ này, chương trình từ bốn ngày ba đêm của chúng ta sẽ còn ba ngày hai đêm,” tổng đạo diễn dường như muốn hủy diệt hoàn toàn tiết mục của Nhậm Trát, “Nhưng mà, lúc sau sẽ dùng phương thức phát sóng trực tiếp trong 24 giờ, cũng không kết thúc phát sóng trực tiếp lúc 10 giờ.”
Đinh Tư Dận ngồi xổm xuống cài nút áo cho Phoebe, cũng không có nghe thấy tổng đạo diễn tuyên bố quy tắc, thậm chí còn lôi kéo Điền Chính Quốc cùng làm việc riêng: “Tôi vừa mới nghe nhân viên công tác nói, khách mời nào tới trễ nhất, có khả năng sẽ không có cơm chiều đâu.”
“Không sao, tôi với Mạt Mạt ở nhà ăn rồi.” Điền Chính Quốc tự tin xua xua tay, dáng vẻ chẳng hề để ý.
【 chẹp ~ vậy mà đổi thành 24 giờ phát sóng trực tiếp??? Người thức đêm mừng như điên, vẫn có thể luôn xem Mạt Mạt và công chúa Phoebe! 】
【 tôi phát hiện giọng của tổng đạo diễn hình như hơi khác với lúc trước, chắc là không đổi người thiệt đâu ha? 】
【 hơn nữa người quay phim phụ trách quay chụp Vân Sanh và Khâu Khâu, hình như cũng không hề chụp góc chết của hai người bọn họ 】
【 ông trời của tôi ơi, chắc không phải do bối cảnh của Điền Chính Quốc đâu ha? 】
【 Cậu ta nói muốn đi đổi tổng đạo diễn cùng người quay phim, kết quả hôm nay, ngay kỳ này vừa ngay từ đầu, hai người kia còn chưa thấy đâu 】
【 chờ hết phát sóng trực tiếp, nhìn xem danh sách nhân viên là biết, nếu thật sự thay đổi thì, mặt trên khẳng định đạt tiêu chí】
Quả nhiên, sau khi đương tổng đạo diễn tuyên bố xong quy tắc mới, các khách mời bắt đầu bữa cơm chiều.
“Ba ơi, con đói rồi ~” thương tích cánh tay Khâu Khâu vẫn chưa tốt lên, lúc này chỉ có thể dùng tay còn lại kéo góc áo Hạ Vân Sanh, nhỏ giọng hỏi, “Khi nào mới có thể ăn cơm ạ?”
Hạ Vân Sanh xoa đầu nhóc, nhẹ giọng an ủi nói: “Chờ một chút thôi, sau khi chú đạo diễn nói xong, Khâu Khâu có thể ăn cơm rồi.”
Nini cách Khâu Khâu rất gần, nghe được anh Khâu Khâu hình như đói bụng, Nini bận rộn lấy ra một viên chocolate được gói một cái tinh xảo trong túi, cười tủm tỉm mà đưa cho Khâu Khâu: “Anh Khâu Khâu ơi, cho anh nà ~”
Khâu Khâu bất ngờ mà đưa tay nhận: “Cảm ơn em Nini nhiều á!”
Hạ Vân Sanh vui mừng mà nhìn Khâu Khâu dám cùng đứa trẻ khác nói chuyện, trong lòng càng thêm cảm kích Điền Chính Quốc.
Tổng đạo diễn đột nhiên nâng cao âm lượng tập trung mọi người lại: “Cho nên tối nay, hai tổ khách mời tới cuối cùng của chúng ta, chỉ có màn thầu!”
Loan Trì nhìn quanh một vòng: “Ai là tổ khách mời tới cuối vậy? Tôi nhớ rõ Tiểu Đinh là người tới cuối cùng thứ nhất, ai là người thứ hai vậy……”
Điền Chính Quốc xấu hổ giơ tay lên: “…… Là tôi”
Miêu Trí Quân thiếu chút cười ra tiếng: “Như thế nào làm a ha ha?(?)”
“Không nghĩ tới mọi người đều đến sớm như vậy,” Điền Chính Quốc tiếc hận mà chép chép miệng, “Tch, ý lớn rồi”
【 vợ tui một chút ánh mắt cũng không có 】
【 Miêu Trí Quân đã sớm am hiểu quy tắc giới này, tổ quay phim vừa đến nhà hắn, hắn liền đưa Daniel xuất phát luôn, cơm cũng chưa ăn ở nhà 】
【 Hành lý tuần trước cũng chưa kịp sửa sang lại, trực tiếp kéo lại đây luôn ha ha ha 】
“Kế tiếp, mời các cha mang theo bảo bối lên lầu sắp xếp xong hành lý, cùng nghỉ ngơi trong chốc lát,” tổng đạo diễn cười nói, “Chờ đến khi nhân viên công tác lên lầu kêu mọi người đi ăn cơm, cuối cùng hai tổ khách mời có thể ở phòng bếp ‘ hưởng dụng ’ bữa tối đêm nay”
Đinh Tư Dận mặt tái luôn rồi, nắm tay nhỏ của Phoebe đang không ngừng cằn nhằn hắn, xám xịt mà lên lầu, liên tục xin lỗi: “Đừng mắng đừng mắng Phoebe, bố biết sai rồi, bố con bị mắng sắp choáng váng tới nơi rồi.”
Đi đến chỗ ngoặt trên cầu thang, hắn hâm mộ mà nhìn thoáng qua Điền Chính Quốc ở sau, cùng với cậu nhóc Mạt Mạt luôn an ủi Điền Chính Quốc ——
“Không quan hệ đâu Quốc Quốc ~ Mạt Mạt thích nhất là ăn màn thầu đó! Quốc Quốc không cần rớt đậu đậu vàng nha ~”
【 Huhuhu Mạt Mạt lại đi cổ vũ baba của nhóc ấy rồi 】
【 tui hận! Mệnh Điền Chính Quốc thật là quá tốt 】
【 chờ mong đó ha ha ha ha ha 】
【 tôi có tội, tôi thật sự rất thích xem bộ dáng Đinh Tư Dận ăn mệt 】
【 dựa theo thời gian xuất phát và thời gian tới xem, nhà Điền Chính Quốc kỳ thật là gần chỗ này nhất, kết quả là người tới trễ thứ hai ha ha ha 】
Tổng đạo diễn chó các khách mời lên lầu nghỉ ngơi một hồi, vì chính là muốn thể hiện rằng hắn so với Nhậm Trát càng có thái độ chăm sóc khách mời tốt hơn.
Bất quá, vẫn nên tuân thủ quy tắc, hắn không được thả lỏng nửa phần.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho các vị khách mời, tổng đạo diễn cũng không quên tự mình mang màn thầu cho Đinh Tư Dận cùng Điền Chính Quốc, lễ phép mà dặn dò một câu “Nhai kỹ nuốt chậm”, càng làm cho khán giả phòng phát sóng trực tiếp thoải mái cười to.
Mạt Mạt cùng Phoebe bị tổng đạo diễn lấy lý do “Là người không có đủ hành vi dân sự”, đưa cả hai đứa trẻ lên bàn ăn cùng dùng bữa tối đầy mỹ vị, để lại hai bố mặt đầy đau khổ mà đứng ở phòng bếp, xa xa nhìn mọi người, thỉnh thoảng gặm một miếng màn thầu.
Ăn xong cơm chiều, các bạn nhỏ bắt đầu thay phiên lên sân khấu biểu diễn tiết mục, vì nhiệm vụ ngày mai nhiệm vụ đánh hạ một cơ sở hài hòa tốt đẹp.
Tiếng cười hoan hô vẫn luôn liên tục tới đêm khuya lúc 10 giờ rưỡi, tổng đạo diễn mới cho nhân viên công tác nhắc nhở mọi người kết thúc hoạt động hôm nay, để các cha mang theo các bảo bối lên lầu nghỉ ngơi.
【 tui phát hiện Khâu Khâu thật sự thực dám ca hát đó, thật sự khiến nhóc ta cảm thấy vui vẻ 】
【 nhưng là tui tương đối để ý tới việc, tổ tiết mục thế nhưng thật sự không cho khách mời ăn cơm? 】
【 người trong vòng nói cho cậu nè, phụ trách vấn đề này một phần các nhân viên công tác khẳng định đều xem lại phân đoạn các khách mời ăn cơm trưa rồi, cho nên mới để Đinh Tư Dận cùng Điền Chính Quốc làm người thua cuối cùng, hơn nữa sẽ thừa lúc người quay phim không có đi theo cạnh khách mời, để cho bọn họ ăn cơm 】
【 Lúc Điền Chính Quốc và Đinh Tư Dận ăn cơm trưa, đã gần 3 giờ chiều, tiết mục lúc 5 giờ lại cho ăn cơm, bọn họ xác thật sẽ không đói bụng được】
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi thanh âm đều im lặng.
Đang lúc khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp muốn lục tục rời khỏi, chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng Đinh Tư Dận đột nhiên bị mở ra một cái.
Tựa hồ là thông qua khe cửa nhỏ mà quan sát hướng đi trên hành lang một phen, xác nhận sau khi an toàn, Đinh Tư Dận mở cửa, nghênh ngang mà đi ra.
【 ha ha ha ha ha anh ta đang làm gì? 】
【 đây là lần đầu tiên tui thấy từ trên người đỉnh lưu tìm được khí thế của Trư Bát Giới cùng đinh ba răng á 】
【Ôi Tư Dận à, chị đây thật sự cầu xin cậu, dùng mặt mình cho tốt đi, đừng không kiêng nể gì như thế】
Cho đến khi Đinh Tư Dận ngừng ở đầu cầu thanh, hành vi cử chỉ của hắn mới đột nhiên trở nên cẩn thận hơn, thậm chí có chút…… lén lút đầy đáng khinh.
Anh ta khom lưng đi xuống lầu, từng bước một hướng về phía phòng bếp đi.
Nhưng mà, ngay vị trí camera cố định không quay tới, đột nhiên phát ra một âm thanh hít thở đầy lạnh lẽo.
“Ối ——”
【 Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi cái gì vậy chứ!!! Tui rất sợ hãi! Đinh Tư Dận ôm chặt tui mau! 】
【 này rốt cuộc là chương trình của mấy nhóc hay là phá án vậy chứ trời ạ 】
【 đừng kêu Tiểu Đinh nữa ha ha ha, hắn cũng sợ hãi 】
【 mẹ nó cười chết tôi rồi, mau xem Đinh Tư Dận chui xuống gầm bàn đi 】
Nghe động tĩnh như vậy, không riêng gì khán giả của phòng phát sóng trực tiếp bị dọa đến, ngay cả Đinh Tư Dận hiển nhiên cũng hoảng sợ, vừa lăn vừa bò mà chui vào dưới gầm bàn.
Nhưng mà hắn thực mau liền nhìn được trong bóng tối, có thể nhờ vào ánh sáng ít ỏi của ánh trăng mà thấy rõ người cũng trốn ở dưới gầm bàn.
“Ai da, cậu làm tôi sợ nhảy dựng.” Đinh Tư Dận lòng còn sợ hãi mà ôm ngực mình, kéo người phát ra động tĩnh từ dưới gầm bàn ra.
【 Mẹ Quốc Quốc! Áo ngủ mẹ ơi! Hít khí】
【 ha ha ha ha ha Quốc Quốc sao lại trốn ở chỗ này chứ?! 】
【 Cậu ta rốt cuộc là ra hồi nào vậy? Tôi nhìn chăm chú vào phòng phát sóng trực tiếp, vì sao không thấy được nhợ 】
【 tui thật sự sẽ bị anh ta làm cho cười chết, như thế nào lại trốn ở chỗ này chứ 】
Điền Chính Quốc chẳng những không xấu hổ, lại còn có liếc xéo Đinh Tư Dận một cái, hỏi: “Anh cũng nghiện heo?”
“Tôi chỉ ăn một cái màn thầu lúc cơm chiều, thật sự quá đói bụng.” Đinh Tư Dận nhỏ giọng nói.
“Bây giờ, người quay phim hẳn là cũng đã ngủ đi?” Điền Chính Quốc nhìn sang phòng nghỉ ngơi của nhân viên công tác tổ tiết mục ở bên kia, quay sang Đinh Tư Dận chứng thực, “Cậu ở gần phòng bọn họ, lúc ra đây chắc chắn không?”
Đinh Tư Dận tràn đầy tự tin mà nói: “Tôi ghé vào khe cửa nhìn lén ước chừng ba phút, bảo đảm mấy cái cửa phòng đều không có động tĩnh gì.”
Điền Chính Quốc yên tâm nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó nhìn chung quanh một vòng, thì thầm hỏi: “Trong phòng khách hẳn là sẽ không có camera đi?”
Đinh Tư Dận cười khà khà: “Khẳng định không có đâu, ai có thể đi ngồi tại phòng phát sóng trực tiếp mà không đi ngủ để xem tổ tiết mục trong phòng khách chứ?”
“Cũng đúng.” Điền Chính Quốc cảm thấy hợp lý mà gật gật đầu.
【 tui mẹ nó muốn cười chết ha ha ha, hai người bọn họ rốt cuộc là lớn tiếng mưu đồ bí mật gì thế, thật sự không biết tất cả đều bị nghe thấy hả 】
【 tôi nhớ tới lúc tổng đạo diễn đang giới thiệu mấy quy tắc mới, hai người bọn họ đi làm việc riêng ha ha ha 】
【 Hai người, có hay không như vậy một loại khả năng, trong phòng khách có camera, mà chúng ta chính là nửa đêm không ngủ được mà canh giữ ở phòng phát sóng trực tiếp xem phòng khách của tồ tiết mục 】
【 thật là không phụ công tui chờ mà, chờ được hai người ra đây rồi 】
【 góc nhìn của thượng đế thật sự quá đã trời ạ, cư nhiên có thể như vậy trực quan mà quay đến hành vi ngớ ngẩn của bọn họ cho chúng ta xem 】
【 ha ha ha đương nhiên là bọn này nửa đêm không ngủ được mà canh giữ ở phòng phát sóng trực tiếp chờ các người đó 】
“Tôi chính là…… Muốn ăn mì gói…… Tôi xem trong ngăn tủ…… Có rất nhiều hàng tồn……” Điền Chính Quốc xé mở hộp mì chậm như con lười , sợ làm ra động tĩnh lớn, “Cậu —— ăn —— cái — gì —— thế?”
Đinh Tư Dận nhỏ giọng trả lời: “Tui không chọn, ăn cái mì gói là được.”
Hai người lục đà lục đục, đột nhiên, Điền Chính Quốc nhìn Đinh Tư Dận đang phát ra âm thanh khả nghi: “Cậu làm cái gì? Ăn mì gói cậu còn muốn thêm cái trứng? Cần tôi đi chỉ cho cậu cách hầm châm gà bổ luôn không?”
Đinh Tư Dận nghiêm trang mà thì thầm trả lời câu hỏi của hắn: “Làm ơn, ta tập thể hình đó? Yêu cầu protein.”
“Cậu đều lưu lạc đến mức ăn mì gói, còn đòi cái trứng à?” Điền Chính Quốc cạn lời mà liếc nhìn hắn một cái, “Tùy cậu, đừng kéo tôi bị phát hiện chung là được.”
Điền Chính Quốc thêm nước nóng xong, tay bưng mì gói đi hướng cửa cầu thang: “Tôi —— về —— phòng ——.”
Đinh Tư Dận nhìn hắn đi bằng ánh mắt kính nể: “Cậu còn dám mang về phòng ăn à? Không sợ Mạt Mạt tỉnh hả?”
“Mạt Mạt chưa ăn qua mì gói bao giờ, chắc hẳn sẽ không cảm thấy thơm đâu.” Điền Chính Quốc phỏng đoán nói.
【 ha ha ha ông trời của tôi ơi, Điền Chính Quốc là đói tới mức ngốc luôn rồi hả? Người chưa ăn qua mì gói bao giờ, cũng sẽ bị mùi làm cho tỉnh ha ha ha 】
【 đúng vậy, con tui lần đầu tiên ngửi được mùi tui ăn mì gói, thèm đến mức khóc huhu】
【 không được, tôi cũng phải đi làm một chén tôm tươi cá hấp mới được, xem hai người bọn họ ăn, tôi thật sự sẽ thèm chết 】
【 ngày mai tui mà béo lên một chút, cả hai người bọn họ đều không thể trốn tránh trách nhiệm 】
【 nhắc nhở mọi người một chút, xem video có thể thở đó 】
【 ha ha ha cảm tạ lời nhắc nhở, tôi thật sự là nín thở chung với hai người bọn họ rồi】
“Tách” một tiếng nhỏ, có một phòng của nhân viên công tác sáng đèn.
Nhìn thấy trong phòng lộ ra ánh sáng, Điền Chính Quốc cùng Đinh Tư Dận không khỏi có chút hoảng loạn.
“Có người ra đó.” Đinh Tư Dận cuống quít khép lại nắp mì gói, cùng Điền Chính Quốc cùng nhau ngồi xổm xuống góc tường, chờ đợi đèn tắt.
Điền Chính Quốc co co đôi chân dài không chỗ để, dùng khẩu hình trấn an Đinh Tư Dận: “Chờ.”
Một khoảng thời gian ngắn ngủi qua đi, nửa ngày cũng chưa có âm thành gì khác.
“Hình như không có việc gì.” Điền Chính Quốc puac ra đây không mang mắt kính, lúc này phán đoán toàn bằng trực giác.
Hắn chậm rãi đứng lên, đầu gối chạm vào Đinh Tư Dận: “Đi.”
Đinh Tư Dận nhắm mắt theo đuôi mà đi theo hắn, cười khà khà: “Anh em của tôi thực sự có gan dạ và sáng suốt đó.”
Điền Chính Quốc tự tin nhướng mày, thì thầm nói: “Đương nhiên rồi, cậu cũng không nhìn xem tôi là anh em của ai.”
Nhưng mà ngay sau đó, hai người đang tâng bốc lẫn nhau liền như bị sét đánh khi nghe tiếng dò hỏi ——
“Ờm…… cậu Điền, cậu Đinh, buổi tối tốt lành?”
Hai người chột dạ bưng mì gói, bị thảm ngay cửa cầy thang làm vướng đôi chân đang mềm nhũn, lập tức nhất trí mà quỳ gối xuống trước mặt camera-man đang buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở.
Giờ khắc này, tâm của Điền Chính Quốc muốn nghẻo luôn rồi
 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pl