47.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【  Ha ha ha ha ha ha này sao không tính được 】
【 này đương nhiên phải tính rồi 】
【 tui phát hiện da mặt Hà Nghị thật sự rất dày luôn, chứng đã bày ra tại chỗ rồi mà anh ta còn chưa chịu nhận, may mắn tui không thích anh ta được 】
【ermmmm…… Vứt bỏ mấy chuyện không ra đi, tui cảm thấy hình như Điền Chính Quốc có chút hùng hổ dọa người đúng không? 】
【 đúng đúng, Hà Nghị có ngoại tình hay không liên quan gì đến cậu ta, đó là chuyện vợ chồng của nhà người ta】
【 đúng vậy, cậu ta đi theo trộn lẫn hạt làm gì?
Thấy phòng phát sóng trực tiếp rất nhiều fans của Hà Nghị đều đang mắng Điền Chính Quốc, người quay phim không khỏi có chút bực mình, lén đưa iPad công tác ra cho Điền Chính Quốc, để cậu lúc nào cũng có thể nhìn đến phản ứng của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, đồng thời có thể phản kích lại.
Điền Chính Quốc cười tiếp nhận ý tốt của anh ta, sau đó quay đầu, tiếp tục nhìn về phía Hà Nghị, chờ đợi gã triển khai một vòng giảo biện mới.
Hà Nghị lại xem video trên điện thoại, dĩ nhiên nhìn không thấy comment của phòng phát sóng trực tiếp, chỉ có thể dựa vào biểu tình của đám người Điền Chính Quốc trên video để suy đoán hướng gió dư luận.
Nếu dừng lại như thế, quyền chủ động sẽ bị Điền Chính Quốc nắm giữ ở trong tay hết.
Gã không thể ngồi chờ chết. Hà Nghị nghĩ thầm.
Vừa vặn có phòng trang điểm, gã có thể dùng điện thoại dự phòng của tình nhân, có thể đăng nhập acc clone để tiến vào phòng phát sóng trực tiếp tra xét tình huống.
Hà Nghị từ tầng dưới chót một đường leo lên, so với nhiều nghệ sĩ có gia thế thì lại nhiều nhiều kinh nghiệm xã hội hơn.
Gã am hiều được cách lợi dụng nhân tâm.
Sau khi lướt qua khu bình luận một lúc, Hà Nghị đã có đối sách, bình tĩnh mở miệng: “Cậu Điền Chính Quốc, tôi biết Vân Sanh là bạn của cậu……”
Điền Chính Quốc giơ tay chặn lời nói vô nghĩa của gã: “Đừng nói lời này, nó vô dụng.”
Hà Nghị cứng đờ cổ họng: “……”
【 tùy tiện ngắt lời người khác như vậy, chẳng phải rất không lễ phép à. Lúc nãy không phải cũng nói Hà Nghị như vậy sao? Sao bây giờ, lúc người ta nói chuyện thì lại không cho nói chứ? 】
【??? Fans Hà Nghị khóc giùm làm gì, liên quan à? Mấy lời Hà Nghị nói căn bản là vô nghĩa đó trời, Quốc Quốc không muốn lãng phí thời gian của mọi người, này có sai sao? 】
【 chính là không muốn nghe hắn nói vô nghĩa, trực tiếp nói trọng điểm không được à, đúng là đúng, sai là sai, sai thì đem chứng cứ là đây đi 】
【 kỳ thật tôi cảm thấy ở giới giải trí, giữ mình trong sạch rất khó, Hà Nghị dù sao cũng là ảnh đế, sinh hoạt cá nhân không ổn định cũng không gì đáng trách đi 】
【 Ê t sợ đơ người nha trời, rồi do t không bình thường hay mấy chế không bình thường vậy 】
Lời nói trước mặt mọi người bị Điền Chính Quốc không lưu tình mà đánh gãy, Hà Nghị lại không xấu hổ cũng không giận, như cũ vẫn ở trong tư thế điềm nhiên, dựa theo yêu cầu của Điền Chính Quốc, chuyển đến trọng điểm của đề tài: “Tục ngữ cũng đã nói, một cây làm chẳng nên non, cậu cảm thấy chuyện như vậy, Hạ Vân Sanh không có tham dự sâu quá hay sao?”
Nghe vậy, Hạ Vân Sanh không khỏi có chút hoảng loạn lên, hắn mờ mịt mà nắm chặt ngón tay tái nhợt, nhìn về phía Điền Chính Quốc: “Tiểu Điền, tôi……”
Điền Chính Quốc đương nhiên sẽ không vì dăm ba câu của Hà Nghị mà dao động về Hạ Vân Sanh, nếu cậu thật sự không tin Hạ Vân Sanh, thì cũng không có khả năng giúp anh tới tình trạng bây giờ.
Hà Nghị cười ha ha mở miệng nói với Hạ Vân Sanh: “Vân Sanh, em nói đi, nói cho rõ ra, nói cho cậu Điền Chính Quốc biết, em có tham dự vào chuyện đó hay không?”
Toàn bộ tầm mắt nhân viên công tác ở đây đều rơi trên người Hạ Vân Sanh, duy chỉ có Điền Chính Quốc nhìn Hà Nghị trên màn hình đối diện, khóe môi mang theo một tia nhìn thấu hết thảy mỉm cười.
Cảm xúc của Hạ Vân Sanh trở nên kích động, nước mắt cũng rơi xuống.
Anh gần như sụp đổ tới nơi, nhưng vẫn tận lực đè thấp giọng mình xuống, âm thanh kiềm nén lại càng thêm đáng thương: “Tôi không tiếp bọn họ! Tôi chỉ uống một chén rượu sau đó liền đi rồi!”
Hà Nghị không thuận theo, không buông tha tiếp tục truy hỏi: “Bảo bối à, em chỉ cần nói cho cậu Điền Chính Quốc rằng, những nơi ‘không sạch sẽ ’, em có đi qua không?”
Điền Chính Quốc kịp thời duỗi tay đè đè mu bàn tay Hạ Vân Sanh, ý bảo anh bình tĩnh lại chút: “Đừng nghe mấy câu lẫn lộn khái niệm của anh ta, cứ bình tĩnh kể lại thứ tự của sự việc là được.”
Hạ Vân Sanh nghe theo điều chỉnh hô hấp, chải vuốt suy nghĩ của mình rõ ràng, chảy nước mắt nhìn về phía Hà Nghị trên màn hình: “Đúng là tôi có đi qua, nhưng do anh ta lấy lí do hẹn hò với tôi, rồi lừa tôi tới bồi bọn họ, bọn họ nói nếu tôi không uống, hôm nào đó sẽ cho Khâu Khâu nếm thử hương vị của rượu, tôi chỉ có thể uống, sau khi uống xong, họ lại muốn ta ngủ lại ở nơi đó, nhưng tôi dù chết cũng không chịu, bọn họ sợ loạn tới mất một mạng người, cho nên cũng không dám cưỡng bách tôi.”
Hà Nghị nghe xong lời này, lập tức bày ra một biểu tình khiếp sợ: “Chuyện này cũng có thật sao? Vân Sanh, sao em không nói cho anh sớm hơn chứ?”
Hạ Vân Sanh ngơ ngẩn mà nhìn hắn: “Hà Nghị, anh thật sự làm tôi cảm thấy xa lạ.”
Cận Quang từ trên bàn trà lấy hai tờ giấy, không nói gì mà nhét vào tay Hạ Vân Sanh, quay đầu đi thở dài.
【 lấy đứa trẻ ra để uy hiếp người khác, những đối tượng hợp tác với Hà Nghị đó có còn là con người không ?!】
【 tôi hiện tại bắt đầu tin tưởng những chứng cứ của Điền Chính Quốc lấy ra rồi, Hà Nghị thật sự chơi quá mức chó】
【 vậy tin tưởng Điền Chính Quốc nhanh như vậy 】
【 Hà Nghị đến bây giờ mà còn kêu được tiếng bảo bối Hạ Vân Sanh, tui vì sao lại thấy gã tởm chết đi được, vậy mà có thể bình tĩnh như thế】
“Cho nên…… Suy nghĩ của anh chính là ‘chỉ cần ở trong mắt mọi người, Hạ Vân Sanh và Hà Nghị là cá mè một lứa, như vậy hành động của Hà Nghị liền có thể được tha thứ ’,” Điền Chính Quốc không nhanh không chậm nói, tựa hồ cố ý khống chế được tiết tấu lẫn phương hướng sự tình phát triển cùng, “Là ý này nhỉ, thầy Hà Nghị?”
Hà Nghị không hé răng, ánh mắt âm lệ nhìn cậu.
Điền Chính Quốc không để bụng rũ mắt, tiếp tục chuyển hình ảnh, than thở nói: “Chỉ tiếc, kế hoạch kéo người khác xuống nước của anh thất bại rồi.”
“Phải, tôi đúng là có vài hồng nha tri kỷ ở bên ngoài, cũng chỉ có thể chứng minh tính cảm giữa tôi cùng Hạ Vân Sanh đã tan vỡ, tôi cũng không làm trái pháp luật, cũng không rối loạn trật tự, mặc dù cậu nói ra mất thứ này, cũng không làm gì được tôi,” Hà Nghị chẳng hề để ý nhún vai, khiêu khích cười nói, “Vượt quá giới hạn mà thôi, nhiều lắm cũng xem như tôi đạo đức suy đồi, tôi thừa nhận, sau đó thì sao? Cậu cũng đâu làm gì được tôi đâu?”
Điền Chính Quốc cười cười không nói lời nào, đầu ngón tay linh hoạt mà mở ra giao diện của di động trước mặt, click mở một cái icon khác ——
【 “Cậu có người ở bên ngoài rồi chứ gì?”
“Không có.”
“Thừa dịp ở trong tiết mục, muốn đội nón xanh cho tôi đúng không?”
“Anh có thể nào đừng nói mấy câu khó nghe vậy được không?”
“Mẹ nó, mày nói gì? Mày mà cũng dám nói chuyện với tao như vậy à?”
“Vì sao tôi lại không được nói như vậy? Dựa vào cái gì mà chỉ có anh được quyền la mắng tôi? Tôi và Khâu Khâu đều không được phản kháng lại? Chỉ cần tôi hé răng, anh lại xuống tay đánh tôi?”
“Mày là đứa mà tao phải tốn tiền để cưới về, tao đánh mày thì sao? Là ai dạy mày nói chuyện với tao như vậy? Là thằng Điền Chính Quốc kia sao? Cũng chỉ là một thằng hồ ly tinh khác thôi, mày học theo thói hỗn láo của nó! Còn nữa, đừng để cho con của tao cùng thằng nhõi con chết tiệt kia chơi với nhau, mày nghe hiểu không?!”
“Anh mới là đồ chết tiệt, anh trước giờ chỉ biết chỉ trích người khác, để người khác bị oan uổng, không nhìn lại xem anh tự thiếu cái gì à.”
“Mày chờ đó cho tao, xem tao lột da mày ra, Hạ Vân Sanh, tao thấy mày chán sống rồi.”
“Anh còn muốn giết tôi chứ gì?”
“Mày cứ yên tâm, tao sớm muộn gì cũng khiến mày đi chết thôi.” 】
Hà Nghị tới chết cũng không thể tưởng tượng được đoạn đối thoại của gã và Hạ Vân Sanh sẽ bị tuôn ra ngoài, ngữ khí không thể tránh khỏi mà trở nên kích động lên: “Tôi không có bạo hành cậu ta! Thương thế trên người cậu ta đều do cậu ta bất cẩnmà thôi!”
Hóa là bắt đầu từ lúc đó, Hạ Vân Sanh đã muốn phản kháng, mưu toan hủy hoại gã sao.
Điền Chính Quốc tắt máy ghi âm đi, ý cười trên khóe môi tăng lên: “Tôi chưa nói anh bạo hành cậu ấy, cũng chưa nói trên người cậu ấy có thương tích đâu.”
Hà Nghị nhất thời nghẹn lời.
Phải bình tĩnh, không thể hoảng loạn. Gã ở trong lòng không ngừng lặp lại những lời này.
Điền Chính Quốc quay trở lại trang chủ, hiển nhiên là còn có bài ẩn, chẳng qua lại không tiếp tục mở ra trên màn hình lớn, mà nhồi chờ Hà Nghị lấy lại công đập cho chính hắn.
Nhưng Hà Nghị cứ như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn như cũ treo lên nụ cười không biết xấu hổ giải thích: “Tôi chỉ nghĩ cường điệu lên chút, tránh cho mọi người hiểu lầm ý của tôi ấy mà, cậu không có chứng cứ về việc tôi động tay tới cậu ta, bọn tôi là hai vợ chồng, ngẫu nhiên phát sinh khắc khẩu là chuyện bình thường, cậu Điền Chính Quốc đâu nhất thiết phải truy sâu tới vậy đâu.”
Thời điểm Hà Nghị nói lời này, trong lòng kỳ thật có chút không tự tin.
Bởi vì gã không biết Điền Chính Quốc đến tột cùng còn có thể lấy ra những chứng cứ gì.
Rốt cuộc nói đi nói lại, chính gã cũng không nhất định có thể gom được nhiều ảnh chụp cùng ghi âm như vậy, thế vậy mà bị Điền Chính Quốc dễ như trở bàn tay tìm được.
Nghe xong Hà Nghị ngụy biện, Điền Chính Quốc theo bản năng ấn xuống màn hình điện thoại, vừa muốn ấn xuống, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy Hạ Vân Sanh cắn môi cúi đầu rơi lệ, căn bản không dám nhìn hình ảnh sắp xuất hiện trên màn hình.
Đem vết thương trên người Hạ Vân Sanh bày ra cho thiên hạ xem, tuy có thể đánh bại chứng cứ Hà Nghị, nhưng đối với Hạ Vân Sanh mà nói, không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Trong vụ việc này, anh không có lỗi lầm gì, còn khó tránh khỏi sẽ ở xong việc bị nào tên tâm bất chính nào đó cầm đi làm lung tung.
Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ, liền quyết định không mở ảnh chụp ra nữa, sửa lại dùng phương thức giết tâm để khán giả thấy rõ bản chất: “Cũng đúng, hai vợ chồng bị uy hiếp để đi tiếp rượu, cãi nhau qua lại, hoặc là lúc cãi nhau, nói ra câu ‘ tao sớm muộn gì cũng khiến mày đi chết’ thôi, đúng thật không có chuyện gì qua lớn, quả thật không cần biến nhỏ thành lớn, cho nên tôi tin tưởng mọi người có thể nhìn ra được, sự thật rốt cuộc là như thế nào.”
【 Hà Nghị hôm nay thật sự khiến tôi đổi mới góc nhìn về đàn ông rồi, làm bố đây sáng mắt đó 】
【 a a a bảo bối Vân Sanh, mau ly hôn đi, chúng ta độc thân vẫn ổn, có sắc có tiền còn có trẻ con, bỏ cha lấy con không tốt sao 】
【 kết hợp với những phản ứng trước đó của Vân Sanh, tui tin Điền Chính Quốc vô điều kiện 】
【 Điền Chính Quốc nói này đó vô nghĩa, có cái rắm mà dùng, trực tiếp đưa chứng cứ đây 】
【 nói trắng ra là, Điền Chính Quốc căn bản không có chứng cứ còn nói nhiều, kiến nghị thầy Hà Nghị đi kiện cậu ta, tội phỉ báng! 】
【 Hà Nghị dựa vào thực lực để kiếm cơm đó, đừng làm vẻ ngây thơ thế kia, vô dụng, cũng không thú vị 】
【 Comment trước không tim không phổi à, có phải hay không ba mẹ chế ở nhà cãi nhau cũng dùng câu “tao sớm muộn gì cũng khiến mày đi chết thôi ”nha? Nếu thật là nói như vậy, xem như tui chưa nói gì đi 】
Hà Nghị vẫn luôn chú ý tới hướng gió của bình luận, khi gã phát hiện vẫn có một bộ phận người vẫn nói cho gã, không khỏi lại lần nữa phấn chấn lên.
Gã thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, khinh thường nhìn lại phủi lớp bụi không tồn tại trên áo, châm chọc Điền Chính Quốc: “Cậu cứ nghĩ hạ bệ được tôi xuống, nếu có bản lĩnh thì lấy ra mấy thứ hữu dụng một chút đi ha.”
Diễn viên dựa vào kỹ thuật diễn để kiếm cơm xác thật không phải hư danh, người xem cũng không hoàn toàn sẽ bởi vì một người diễn viên có ngoại tình hay không, đối xử với người nhà như thế nào, sau đó từ chối không xem những tác phẩm có diễn viên đó.
Internet không có ký ức.
Cho nên Hà Nghị không hề cảm thấy Điền Chính Quốc nói những lời này sẽ tạo thành thương tổn cho gã.
Cận Quang và Loan Trì quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, Đinh Tư Dận ngồi ở chỗ ngoặt cầu thang cũng tràn ngập chờ mong nhìn điện thoại di động của Điền Chính Quốc, đều tin tưởng mù quáng rằng Điền Chính Quốc nhất định còn bài ấn trong tay.
 

Điền Chính Quốc làm như ngồi có chút mệt mỏi, khuỷu tay đáp trên tay vịn, tùy ý nâng hai ngón tay thon dài lười biếng chống cằm.
Thấy tất cả mọi người trước mặt đều không dời mắt nhìn chằm chằm chính mình, Điền Chính Quốc xòe mấy ngón tay kia ra, nhịn không được cười ra tiếng: “Tôi trước nay chưa từng nghe qua yêu cầu kì quái như vậy.”
Ánh mắt Hà Nghị lộ ra một tia khó hiểu.
Chẳng lẽ trong tay tên nhóc này…… Còn có chứng cứ khác?
Không có khả năng, gã làm việc luôn nghiêm cẩn, ngay cả lúc trước lựa chọn hợp tác với đồng bọn, đều sẽ nghĩ cách cùng đối phương trở thành người trên một chiếc thuyền, không cho người khác cơ hội bỏ gã , cho nên sẽ không có người thà rằng tự bạo cũng muốn phản bội gã.
Họ Điền nhất định là đang lừa gã, nhất định là như thế này.
Nghĩ vậy, Hà Nghị không khỏi ổn định tâm thần: “Thầy Điền Chính Quốc cũng đừng úp úp mở mở nữa, cậu có thể nói cho tôi biết một chút, tôi còn làm gì với Vân Sanh nhà tôi nữa không.”
“Thầy Hà Nghị đừng nóng vội, nếu anh đã nói vậy, tôi khẳng định sẽ thỏa mãn anh,” Điền Chính Quốc cầm lấy ly nước trên bàn trà, uống hai miếng, tiếp tục nói, “Chúng ta vào thẳng chủ đề, nói chuyện thuế của anh đi.”
Sắc mặt Hà Nghị nhất thời trở nên trắng bệch.
Vì cái gì còn sẽ đề cập đến vẫn đề thuế?!
Điền Chính Quốc rốt cuộc có địa vị gì!
“Mọi người đều trà trộn trong giới, nói vậy đối với hợp đồng tách ra hợp đồng âm dương cũng không xa lạ……” Điền Chính Quốc cười ngâm ngâm nói, “Còn có, tôi phải thanh minh trước một chút, tôi là người mù luật, cho nên không quá hiểu về phương diện này, nếu nói sai rồi, còn mời thầy Hà Nghị thông cảm nhiều hơn .”
Sắc mặt Hà Nghị càng ngày càng khó coi.
Điền Chính Quốc lười nhìn gã, như cũ dùng ngữ khí trầm nhiên tự thuật:
“Theo hiểu biết của quần chúng Kinh Hải nhiệt tâm, thầy Hà Nghị sáu tháng cuối năm trước tổng cộng quay hai bộ điện ảnh, một bộ tên là 《 Xuất Đào 》, một khác bộ tên là 《 Thanh Bộ 》, trong đó 《 Xuất Đào 》 thù lao đóng phim 3000 vạn, 《 Thanh Bộ 》 thù lao đóng phim là hai ngàn vạn, thuế trước tổng cộng năm ngàn vạn, tôi thô sơ giản lược tính toán một chút, tăng giá trị tài sản thuế 145 vạn, phụ gia thuế mười bảy vạn cùng với cá nhân thuế thu nhập cũng phải 3880 vạn, bởi vậy thầy Hà Nghị cuối cùng hẳn nộp 1115 vạn thuế……”
Ngữ khí của cậu không tính chậm, Cận Quang lo lắng đẩy cho cậu chén nước.
“Cảm ơn anh Cận, để chúng ta lại đến nhìn xem tình huống thuế của thầy Hà Nghị ……” Điền Chính Quốc làm như có thật mà dơ ra chỗ hồ sơ đã được đánh dấu, cảm thấy đã đủ làm Hà Nghị kinh hồn táng đảm , mới giả làm kinh ngạc mà “Ô” một tiếng, “Thế mà là 02.”
【 Quốc Quốc: Đây chính là do anh muốn tôi lấy ra đồ vật hữu dụng, đừng có trách tôi 】
【 ha ha ha ha ha tôi không được, tôi sắp cười chết, thần mẹ nó tôi trước nay chưa thấy qua yêu cầu kì quái như vậy 】
【《 nếu anh đã nói ra, tôi khẳng định sẽ thỏa mãn anh 》】
【 Hà Nghị: Cầu xin, tôi xin thu hồi yêu cầu kì quái vừa nãy, cậu đem cất điện thoại đi được không? 】
【Tôi đã thành công. Sau khi xem chương trình phát sóng trực tiếp nhiều năm như vậy, tôi thực sự có thể xem buổi phát sóng trực tiếp về danh tiếng bị ô nhục của nam diễn viên trong phòng phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Phù Vân 】
【 Quốc Quốc cảm ơn anh, mang tôi mở ra cánh cửa lớn thế giới mới】
【 xong rồi, từ đây khẩu vị xem phát sóng trực tiếp của tôi sẽ bị kéo lên thêm vài cấp bậc 】
【 ha ha ha ha ha tui cũng thế, về sau trừ bỏ phát sóng trực tiếp của Quốc Quốc, không phải bắt gian tui đều không xem 】
Nhìn nhân số phòng phát sóng trực tiếp bởi vì liên tiếp chia sẻ không ngừng bạo trướng, tổng đạo diễn cả người ngốc, ôm ipad đi theo Loan Trì cùng Cận Quang chen chúc cùng nhau, tiếp tục thưởng thức hình ảnh Điền Chính Quốc đại chiến với hỗn trướng quý báu.
Hà Nghị gắt gao nhìn chằm chằm mặt Điền Chính Quốc.
Gã rốt cuộc không thể chịu đựng được thanh niên xinh đẹp trước mắt , tiếp tục dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra một câu lại một câu đủ để chôn vùi cả cuộc đời hắn.
“Nghị ca, đến ngài diễn.” Trợ lý Hà Nghị ở bên ngoài phòng hóa trang nhẹ giọng nhắc nhở.
Hà Nghị quá hoảng loạn, thế cho nên căn bản bất chấp cả nhân thiết nho nhã ngày thường đắp nặn.
Nghe thấy thanh âm ngoài cửa của trợ lý, gã trực tiếp túm lên một lọ nước tẩy trang ném qua phía cửa: “Không nghe thấy mẹ nó tôi đang ở bên trong gọi điện thoại sao? cút!”
“Thực xin lỗi! anh Nghị bận việc trước đi !” Trợ lý bị phản ứng phản ứng quá mức của hắn dọa sợ, vội vàng ném xuống một câu xin lỗi liền chạy đi rồi.
Điền Chính Quốc vẫn chưa bị Hà Nghị quấy rầy: “Những gì vừa tính chỉ là một phần thuế mà thầy Hà Nghị phải nộp năm ngoái. Nếu tính toán kỹ càng tiền lương trước đó thì kết quả sẽ ra sao… thì không biết được rồi.”
Hà Nghị cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên.
Biểu tình của Điền Chính Quốc hồn nhiên bất giác, ngữ khí khiêm tốn mím miệng cười cười, “À đúng rồi, vừa vừa khéo chính là, tôi ngẫu nhiên biết được người có tâm tư kín đáo, lòng nghi ngờ rất nặng thầy Hà Nghị thế nhưng không phải người nộp thuế, mà là một người không chối từ vất vả trước nghĩa vụ khấu trừ.”
“Này cũng có nghĩa thầy Hà Nghị mất đi cơ hội không truy cứu hình sự cho lần vi phạm đầu … Cho nên nộp thuế giả, thậm chí không trình báo, thầy Hà Nghị rất có khả năng phải ở tù ba năm đến 7 năm,” Điền Chính Quốc bẻ ngón tay tính toán, “Này nếu lại tính đến chuyện cảnh sát tìm thấy bằng chứng về mại dâm và bạo lực gia đình thì……”
Điền Chính Quốc làm ra vẻ mặt giống như đang lo lắng cho Hà Nghị: “ÔI, khó làm nha.”
【 Mẹ nó 】
【 ảnh thật sự giết đến điên rồi 】
【 Điền Chính Quốc đây là muốn quét sạch giới giải trí hả 】
【 tôi mẹ nó cười chết, hay cho “Gom đủ” cùng “Ngẫu nhiên” a 】
【 Hà Nghị sợ là giận điên rồi đi 】
【 Lừa đảo, mại dâm, bạo lực gia đình, trốn thuế, chỉ một đống này cũng đủ để Hà Nghị ngồi tù mọt gông】
【 tôi đoán tổng đạo diễn hiện tại nhất định đang trốn ở góc phòng run bần bật 】
【Trước đây tôi không tin những gì người khác nói với tôi, nhưng bây giờ tôi thực sự bắt đầu nghi ngờ Điền Chính Quốc làm gì 】
Hà Nghị đã hoàn toàn mất đi năng lực quản lí biểu cảm, sắc mặt xanh trắng đáng sợ, giống như lệ quỷ không cam lòng.
Gã nghiêm túc nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, thật lâu sau, mới câu môi cười lạnh một tiếng: “ Tốt, rất tốt, Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc, cậu chờ đó cho tôi.”
Nói xong, gã cúp máy.
Thấy Hà Nghị không chút do dự cắt cúp máy, Hạ Vân Sanh tức khắc trở nên thập phần bất an.
Anh lo lắng sốt ruột nắm chặt tay Điền Chính Quốc: “Tiểu Điền, làm sao bây giờ? Anh ta nếu lại đây thì làm sao bây giờ?”
Anh rất hiểu tính tình Hà Nghị, nếu thật sự bị bức đến tuyệt cảnh, người này cái chiêu gì tổn hại người cũng đều nghĩ ra, thậm chí…… Không tiếc đồng quy vu tận, ngọc nát đá tan.
Hạ Vân Sanh bỗng nhiên có chút hối hận, anh hối hận vì đã để Điền Chính Quốc giúp mình, hối hận vì đã đặt Điền Chính Quốc rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Vân Sanh phía sau, nói giỡn nói: “Sợ cái gì, này không phải còn có anh Trì cùng em giai Tiểu Đinh sao, cũng không thể để hai người bọn họ đứng ngoài xem náo nhiệt chứ , cũng phải vào tham gia chung chứ.”
Loan Trì cùng Đinh Tư Dận ăn dưa ăn đến trên người mình, theo bản năng nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc.
【 ha ha ha ha ha em giai Tiểu Đinh, Quốc Quốc lúc này cũng không quên kéo hệu quả cho chương trình nha a ha ha, cười xỉu 】
【 tôi cảm giác anh Trì nghe được thì liền nắm tay chặt lại, lâu như vậy không luyện quyền, có lẽ có thể dùng Hà Nghị tới luyện một chút】
【Em giai Tiểu Đinh: Tôi có thể nói tôi không muốn tham dự không? 】
【 Anh Trì: Tới một người tôi đánh một người, tới hai người tôi đánh một đôi 】
【 Hà Nghị nên sẽ không thật sự đến chỗ quay chụp phá chứ? 】
【 anh ta có cái gì hay mà phá? 】
Loan Trì tự biết là mãng phu hữu dũng vô mưu, nhưng anh ta thật sự nhìn không được cái tên khốn Hà Nghị này, hận không thể đi lên liền “Bang bang” cho gã hai đấm.
Sau khi nghe thấy Điền Chính Quốc cue anh ta cùng Đinh Tư Dận, Loan Trì lập tức trả lời nói: “Tiểu Điền, anh Trì cũng là người mù luật, lát nữa nếu Hà Nghị thật sự tới, tôi sẽ đi gặp cậu ta, chờ tới rồi có thể…… Cái kia gọi là gì phòng bị…… A đúng rồi, thời điểm phòng vệ chính đáng, cậu nói cho anh một tiếng.”
Đinh Tư Dận cười nói tiếp nói: “Sau đó anh liền một quyền liền đem anh ta KO đúng không?”
Điền Chính Quốc xua xua tay: “ Làm gì thì làm nhưng cũng không thể để Phoebe cùng Nini về sau không thi được nhân viên công chức chứ.”
【 ha ha ha anh Trì “Cũng” là người mù luật, cười chết tôi 】
【anh Trì anh không cần nghe Quốc Quốc nói bậy, ổng khiêm tốn đó, không cần ôngt nói cái gì anh liền tin tưởng cái đó 】
【 ha ha ha Loan Trì cười chít chít mất, nghe xong phân tích của Điền Chính Quốc mà anh còn cảm thấy trình độ mù luật của hai người là ngang nhau hả? Không được cười chết tôi rồi 】
【 thật sự xuyên Q (thank you), đến lúc này Tiểu Đinh còn có tâm tư nói giỡn 】
【 còn phải là Quốc Quốc chúng ta có việc, còn đang lo đến chuyện Phoebe cùng Nini thi nhân viên công chức hahaha ha 】
Tổng đạo diễn ngồi ở bên cạnh bọn họ, lại một câu cũng không chen vào được.
Qua nửa ngày, ông mới vừa há miệng thở dốc, lúc muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy trợ lý kêu: “Đạo diễn, điện thoại của ngài.”
Tổng đạo diễn “Cọ” một cái nhảy ba thước cao, vội không ngừng chạy vào trong phòng, chỉ còn thiếu mức chạy cùng tay cùng chân nữa thôi.
【 ha ha ha tổng đạo diễn thật sự làm người ta cười chết , ông ấy nhìn qua như dư thừa á 】
【 Vất vả lắm mới có điện thoại, rốt cuộc cũng có vẻ ổng không nhàn như vậy ha ha ha ha ha 】
【 tổng đạo diễn: Này rõ ràng là tiết mục của tôi, vì cái gì tôi lại không dung nhập được hả 】
【 thời điểm vừa mới nghe nhân viên công tác kêu đạo diễn, nói câu có điện thoại, chẳng lẽ là muốn cùng tổng đạo diễn nói chuyện Miêu Trí Quân? 】
【 khẳng định là tổng giám Miêu bận công việc quá , anh ấy mang theo Daniel tới làm tiết mục vốn dĩ chính là vì giúp Daniel kết bạn, nếu đài có việc khẳng định vẫn là phải ưu tiên đi làm nha 】
【thế nào còn liếm chưa đủ dị người anh em? Nếu không mày đi đến cửa nhà anh ta làm chó đi, liếm sạch hết sàn nhà trong sân cha Miêu của mày á 】
【 tui đoán Miêu Trí Quân hẳn bị xử phạt, rốt cuộc thời điểm anh ta say rượu nói hai câu kia không thể nào xuôi tai, đài truyền hình Phù Vân vẫn tương đối tốt, ít nhất vẫn công bằng, cũng có nhân tính 】
*
Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên,Hà Nghị sắc mặt đáng sợ đi xuống, vội vàng đóng sầm cửa xe, bất chấp mưa gió, đi nhanh về phía biệt thự của tổ chương trình.
Gã hôm nay ít nhất cũng phải kéo người chôn cùng , một là Hạ Vân Sanh, hai là Điền Chính Quốc.
Bánh xe Maybach cắt qua đêm mưa, vững vàng dừng trước mặt Hà Nghị, không những không vượt mà còn chắn đường gã đi.
Hà Nghị lau một phen nước mưa trên mặt, trợn mắt giận nhìn: “Ai……”
Cửa sổ xe chậm rãi rơi xuống, Hà Nghị sắp nói câu “Con mẹ nó” tức khắc lập tức nuốt trở vào.
Gã không thể tin được hai mắt của mình.
Hà Nghị vội vã lau mặt, rồi sau đó khó thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi hàng phía sau, lúc mở miệng đã mang theo vài phần rùng mình cùng sợ hãi: “Kim…… Kim……”
Vách chắn cửa sổ xe phát huy tác dụng, mưa to trút xuống vẫn chưa làm làm người ngồi bên trong dính một chút.
Hà Nghị ở trong giới lăn lê bò lết mười mấy năm, cũng gặp qua không ít việc đời.
Tuy rằng không biết nhân vật lớn ai cũng muốn lôi kéo quan hệ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng gã hiện tại so với ai khác đều vội, không rảnh lo cười làm lành lấy lòng.
“Ngài, chào ngài, tôi… Tôi hôm nay có chút việc gấp,” Hà Nghị liên tục lau nước mưa trên mặt, cả người nhìn qua chật vật mà buồn cười, “Hôm nào tôi nhất định sẽ tới cửa bái phỏng, xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Cơn mưa to màu bạc hóa thành một lớp màn, làm Hà Nghị không thấy rõ biểu tình trên mặt người đàn ồng.
Nhưng gã không rảnh nghĩ lại quá nhiều, chỉ cầu mau chóng đến biệt thự bắt được cái người làm gã thân bại danh liệt, Điền Chính Quốc.
Cho dù cá chết lưới rách, trước khi cảnh sát đến bắt gã vào ngày mai, gã cũng cần cho Điền Chính Quốc hung hăng ăn thêm một chút đau khổ, ít nhất cũng rạch được khuôn mặt mọi người khen ngợi kia.
Chỉ có làm như vậy, lòng gã mới có thể miễn cưỡng dễ chịu một ít.
Nghĩ đến đây, mũi chân Hà Nghị khẽ nhúc nhích, chuẩn bị vòng qua thân xe, vọt vào biệt thự, nhưng lại bị thanh âm bên tai truyền đến chợt kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Âm thanh người đàn ông trầm thấp không hề phập phồng, làm người nghe không ra cảm xúc:
“Anh lại đi về phía trước nửa bước thử xem .”
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pl