55.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không có thói quen mỗi phút đều chú ý đến điện thoại, thừa dịp Kim Thái Hanh ở trong thư phòng bận công việc thì cậu đột nhiên mở ra diễn đàn tiểu thuyết lúc trước mình hay xem, tính hóng ít dưa, đọc truyện linh tinh, thuận tiện tìm kiếm một quyển truyện có thể đọc đi ngủ.
Nhưng khi cậu bấm vào biểu tượng, tin nhắn liền nhanh chóng tràn ra.
Sau khi xóa bớt mấy tin nhắn quảng cáo, Điền Chính Quốc thấy được tin nhắn A Cường gửi đến, người đã bị cậu vứt ra sau đầu từ lâu.
Từ lần trước nói chuyện mình muốn ly hôn cùng A Cường xong, cậu cũng không lui tới diễn đàn nữa , cậu còn tương đối phương ngại chuyện nhàm chán nên đã xóa bạn với cậu rồi.
Không nghĩ tới anh chàng này lại trả lời nhiều như vậy.
【yêu thích văn học cưỡng chế : Anh, tình cảm của anh với tiên sinh nhà anh tan vỡ nên mới muốn ly hôn hả ? 】
【yêu thích văn học cưỡng chế: Thì ra…… tình cảm cũng có thể nói bỏ liền bỏ 】
【yêu thích văn học cưỡng chế: Thật sự không có đường khác hả? 】
Nhìn A Cường liên tục hỏi việc tư của mình, mày Điền Chính Quốc hơi hơi nhăn lại, tiếp tục lướt xuống xem.
【yêu thích văn học cưỡng chế: Dù như thế nào, anh đều phải lấy vui vẻ của bản thân làm trung tâm, ngàn vạn lần đừng để bị ảnh hưởng đến tâm trạng mới là quan trọng nhất 】
【yêu thích văn học cưỡng chế: Rốt cuộc phải học cách kiên cường 】
【yêu thích văn học cưỡng chế: Thôi được rồi, không nói tới những việc phiền lòng đó, mấy ngày nay em thấy một quyển truyện đặc biệt mang cảm giác cưỡng chế yêu, anh muốn biết tên không? 】
【yêu thích văn học cưỡng chế: Em xem chính là loại ABO, O là một thư kí cấm dục, A là bá tổng vô cùng có bệnh, bọn họ hai người mỗi ngày đều ở trong văn phòng ¥%#&】
May mà người anh em A Cường kịp thời chuyển đề tài, dường như cũng không quá mức với chú ý tới sinh hoạt cá nhân của cậu, điểm này làm Điền Chính Quốc thoáng buông tâm.
Cậu nhanh chóng đáp lại nói ——
【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Thật là xin lỗi nha A Cường, mấy ngày nay anh rất bận, giờ mới nhìn thấy tin nhắn 】
【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Đương nhiên rồi, mau nói cho anh biết tên là gì đi, anh sẽ đi đặt mua】
So với Thử Thử điên cuồng không đáng tin cậy, Điền Chính Quốc càng nguyện ý tin tưởng thẩm mỹ của A Cường.
Vốn tưởng rằng A Cường sẽ không trả lời nhanh, không nghĩ tới cậu chàng giống như lướt 5G mọi lúc mọi nơi, tin nhắn Điền Chính Quốc mới gửi chưa được bao lâu liền có tin nhắn trả lời.
【yêu thích văn học cưỡng chế: Sách tên là 《Bá Tổng Độc Sủng: Nam thư kí cấm dục đừng hòng trốn 》 】
Đọc tiểu thuyết chính là muốn nếm thử đủ loại phong cách, như vậy mới có thể cảm nhận được càng nhiều vui sướng.
Tìm được một quyển tiểu thuyết phong cách cưỡng chế yêu đương hoàn toàn mới, Điền Chính Quốc tự nhiên hưng phấn không thôi.
Cậu chân thành cảm hơn A Cường, nói ngủ ngon, sau khi rửa mặt, trực tiếp liền nhảy vào ổ chăn, chuẩn bị dỗ chính mình ngủ.
Mạt Mạt không cần cậu lo lắng, đã sớm rửa mặt xong rồi lại đây thơm thơm theo thường lệ, sau đó liền đi theo Hương Hương cùng Hỏa Sài trở về ngủ.
Nhưng mà Điền Chính Quốc mới vừa nằm xuống, sống lưng đã bị một cái đồ vật không mềm không ngạnh cộm một chút.
Điền Chính Quốc nhíu nhíu mày, phát hiện dưới gối đầu tựa hồ ẩn giấu thứ gì, cậu chống khuỷu tay sờ sờ, trực tiếp móc ra một quyển album đã lâu.
Nhớ tới hành vi quái dị của ba mẹ cậu cùng với anh Thi trước khi đi, Điền Chính Quốc tức khắc hiểu rõ.
Thì ra anh Thi lén lút chui vào trong phòng ngủ của cậu vì muốn đem cuốn album trong xe ba mẹ cầm qua đây nhét xuống dưới gối đầu.
Nhì cuốn album có chút cũ trong tay, đáy lòng Điền Chính Quốc đột nhiên cuốn lên một cảm giác không tên.
Cậu không muốn lãng phí tấm lòng của cha mẹ và bạn bè, bấm tay mở ra album, ánh vào mi mắt là hình ảnh đầu tiên, chính là ảnh nền đỏ, chứng nhận kết hôn của hai người.
Hô hấp của Điền Chính Quốc cứng lại.
Là……chứng nhận kết hôn của cậu cùng Kim Thái Hanh.
Mời ngoài đôi mươi, vẻ ngoài xứng đôi có nét ngượng ngùng giống nhau, trong mắt lại giấu không được tình yêu, từ vạt áo sơmi nhìn ra được, tay hai người đang gắt gao nắm chặt.
Bức ảnh này, khi anh Thi ca lấy, gần như đã dâng đến trước mặt cho cậu xem nhưng không có bất kì hiệu quả nào; Hồ Bằng cùng Cẩu Dậu cũng có chút cố ý vô tình, thậm chí hy sinh cả điện thoại của mình cũng kiên trì muốn đưa ảnh chụp đưa ra, chỉ vì để cậu có thể nhớ đến nhiều hoặc ít ký ức lai vãng, nhưng kết quả giống như cũ.
Nhưng bọn họ không biết rằng lúc này, loại xúc động không người biết này, lại chỉ ở Điền Chính Quốc giờ phút này, nhẹ nhàng chậm chạp xông ra.
Trong phút chốc, rất nhiều mảnh ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ ùn ùn kéo đến, làm cho đầu Điền Chính Quốc đau muốn nứt ra, sống lưng nháy mắt liền sinh ra một tầng mồ hôi lạnh.
—— muốn cùng tôi yêu đương không, tôi nguyện ý nhường vị trí thứ nhất cho cậu ——
—— ha, đùa à, tôi còn cần cậu nhường? Lần sau phàm là thua bởi cậu, họ Điền của tôi sẽ viết ngược lại ——
——Ai đứng thứ hai trong kì thi trước rồi về khóc với dì Điền thế? ——
—— dù sao cũng không phải tôi…… Đợi chút, cậu vừa mới nói cái gì? ——
—— nói cậu đứng thứ hai rồi về khóc nhè với dì Điền ——
——Câu trước đó nữa! ——
—— tôi nguyện ý nhường vị trí thứ nhất cho cậu ——
—— tôi hỏi chính là câu đầu tiên ——
——Có muốn …… yêu đương cùng tôi không? ——
“Hừ……” Điền Chính Quốc nắm chặt tay, dùng sức day thái dương mình, ý muốn chống cự chút ít đau đớn.
—— chờ sau khi sinh nhật xong, anh muốn cùng em đi làm chứng nhận kết hôn ——
—— cùng em kết hôn? Vậy anh phải gọi em là chồng, về sau con cũng phải gọi em là bố, gọi anh là ba——
—— đều được ——
Điền Chính Quốc đau đến khó nhịn, không thể nghĩ thêm được gì nữa, theo bản năng bỏ album trong tay, cắn chặt môi cuộn vào ổ chăn, cuộn chính mình thành một cục nhưng cơn đau không thuyên giảm, những lời nói, tiếng cười như cũ theo đuổi không dứt mà gõ vào thần kinh.
—— Anh nói con sẽ giống anh nhiều hơn hay là giống em nhiều hơn? ——
——Anh không cần con, hiện tại kỹ thuật còn chưa đủ tiên tiến, anh không muốn em có nguy hiểm ——
—— tuy rằng em có chút sợ, nhưng cũng rất chờ mong ——
—— Anh cũng sợ, cho nên anh không đồng ý ——
—— Haaizzz, hai ta đều sợ, nếu không nhũ danh của con cứ đặt là Mạt Mạt đi, ha ha ha ——
—— nào có ai gọi con là hơi sợ chứ ——
—— là Pagani Huayra, còn muốn nuôi mèo, lại nuôi thêm vài con cún, gọi là Pagani ——
—— không cần, không sinh ——
Điền Chính Quốc tính tình ngoan cố đến lợi hại, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần chuyện cậu muốn, chưa từng có bỏ dở nửa chừng.
Nếu cậu đã mở ra album, nhất định sẽ xem xong đầu đuôi.
“Hừm.” Đau đớn cùng choáng váng liên tiếp đánh úp lại, Điền Chính Quốc không chống đỡ được, nhưng cũng không muốn dễ dàng phát ra âm thanh yếu thế, chỉ có thể gắt gao cắn góc chăn thấp giọng nức nở, lại không quên dùng tay nắm lấy album, quật cường muốn xem thêm vài lần, nhưng chung quy vẫn không chống đỡ nổi, dần dần rơi vào hôn mê.
Cửa phòng ngủ chậm rãi đẩy ra, Kim Thái Hanh đi đến.
Sau lưng hắn được chiếu sáng bởi ánh sáng ấm áp của phòng khách, làm mờ đi vẻ lạnh lùng lãnh đạm ban ngày trước mặt người ngoài, cả người trông thân thiện tao nhã.
Nghe được động tĩnh, Điền Chính Quốc rõ ràng khẽ run lên.
Kim Thái Hanh bắt được động tác của cậu, bước tiến lên.
Trong ý thức mơ hồ, đuôi mắt Điền Chính Quốc tràn ra nước mắt sinh lý.
Cậu nằm nghiêng trên gối đầu, tầm mắt mê mang đối diện cửa phòng ngủ: “……”
Kim Thái Hanh đi đến mép giường, cúi người nắm lấy ngón tay bị nắm chặt đến nỗi xanh trắng của người yêu, thật cẩn thận đỡ trong lòng bàn tay: “Quốc Quốc.”
Điền Chính Quốc cảm nhận được hơi nóng, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng giật giật, như muốn dùng hết toàn lực chính mình đi giữ chặt cái gì.
Tầm mắt Kim Thái Hanh hạ xuống, ngay sau đó vươn tay, thoáng dùng chút lực, lấy ra album giấu ở trong ổ chăn từ tay kia Điền Chính Quốc.
“Không……” Điền Chính Quốc đã không có sức lực gì, nhưng vẫn muốn ôm album trở lại trong lòng không cho người khác đụng vào.
Đầu ngón tay Kim Thái Hanh nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt sáng ẩm ướt của chú sư tử nhỏ trong ảnh, nụ cười trên môi càng đậm, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
Điền Chính Quốc như cảm giác tới cái đó, bất an rụt rụt đầu, đem mái tóc nhu nhuận cọ đến rối bời.
Kim Thái Hanh khép album lại, kéo ra ngăn kéo của tủ đầu giường, trân trọng bỏ nó vào bên trong.
“Quốc Quốc, chúng ta sẽ tốt thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Em Tứ: Hẳn không ai thấy tôi khóc nhỉ ( não yêu đương khẩn trương nắm chặt quyền.JPG )
Mạt Mạt: Mạt Mạt thấy được á!
Quốc Quốc: Sao tôi không thấy được.
Anh Thi: Cậu được lắm, tôi dí sát ảnh chụp vào mắt thế mà cậu cũng không để trong lòng.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pl