58.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đậu, Điền Chính Quốc điên rồi à? 】
【 bỉ ổi quá a a a a tức chết tôi! Anh ta sao lại đối xử với Mạt Mạt vậy chứ? 】
【 hu hu hu hu hu tui tức muốn phát khóc luôn, Lạc Lạc có lòng tốt giúp cậu ta rút củ cải, cậu ra sao lại vậy chứ? 】
【 cậu ta xấu giống như con mình á, Mạt Mạt kia ở bên cà rốt cô lập Đản Quyển Nhi, Điền Chính Quốc ở bên này tổn thương Lạc Lạc 】
【 không được tui thật sự giận quá đi, Lạc Lạc của tui rốt cuộc làm sai cái gì, phải bị đối đãi như vậy?! 】
【 nga ha hả, cười, Quốc Quốc rõ ràng đang rút củ cải mà, chính chủ nhà các người cũng không phải ‘làm bộ’ giúp người ta, hiện tại còn đi trách người ta ? 】
【 ngại quá, vẫn luôn tương đối vô cảm với Bạch Lạc, hiện tại đối lập vậy, dường như càng thích Điền Chính Quốc, bởi vì ít nhất cậu ấy không nhìn có dối tra như Bạch Lạc 】
【 anh nói rõ ràng ra nào, Lạc Lạc nhà tụi tui dối trá chỗ nào?! 】
Nhìn dáng vẻ Bạch Lạc người đầy bùn chật vật, Đinh Tư Dận thật sự không nhịn xuống cười lên tiếng, rồi vội vàng bụm mặt quay người sang chỗ khác, bả vai run lên run lên cười không ngừng.
Trừ bỏ lúc vừa té ngã có chút phát ngốc ra, Bạch Lạc rất nhanh hồi hồn, đứng lên khẽ lay đi quần dính bùn, thuận thế ném cây củ cải kia sang một bên.
Cậu ta dường như không cảm thấy xấu hổ, trực tiếp một lần nữa ngồi xổm bên người Điền Chính Quốc, cười ha ha nói với cậu: “Anh Quốc vẫn thích đùa như vậy, lần này làm tôi té không nhẹ.”
Điền Chính Quốc giả bộ hồ đồ nói: “A? Chẳng lẽ cậu không phải muốn nhổ củ cải kia sao, tôi còn tưởng rằng tôi đang giúp cậu, ai nha thiệt ngại quá.”
Bạch Lạc: “……”
Đinh Tư Dận sắp bị thao tác Điền Chính Quốc làm cười tắt thở, trực tiếp ghé vào cây cột chống đỡ lều lớn giấu mặt cười đi.
“Được rồi anh Quốc, em biết anh không phải cố ý dùng kéo cắt đứt củ cải.”
Bạch Lạc xoa sạch sẽ bùn trên tay, muốn vỗ vỗ bả vai Điền Chính Quốc, lại bị Điền Chính Quốc linh hoạt tránh đi, rồi sau đó quay đầu lại liếc cậu ta một cái: “Ai nói? Tôi chính là cố ý, không cầm kéo cắt thì cậu té sao được?”
Bạch Lạc: “……”
【 không được, tôi thật sự sắp tức chết rồi, Lạc Lạc chúng ta không tham gia chương trình này được không, bọn họ đều xấu muốn chết 】
【 tôi thật sự hận không thể vọt tới hiện trường, đoạt cái xẻng kia đập nát đầu chó Điền Chính Quốc】
【 đầu óc Điền Chính Quốc khẳng định có bệnh, chắc chắn 】
【 so với Bạch Lạc mang mặt nạ dối trá cười với Điền Chính Quốc, tôi càng thích dáng vẻ Điền Chính Quốc đã nói rõ không muốn chung sống hoà bình với Bạch Lạc 】
【 xem thần sắc khi Điền Chính Quốc ở chung cùng Bạch Lạc hoàn toàn không cảm thấy chột dạ, tui cảm thấy sự tình năm đó khẳng định có kỳ quặc, dù Điền Chính Quốc động tay đánh người, cũng là Bạch Lạc xứng đáng 】
Thấy Điền Chính Quốc dỗi mình xong, lại bắt đầu đào củ cải, tâm tình Bạch Lạc không khỏi ngũ vị tạp trần, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Điền Chính Quốc, nửa ngày sau mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, như khôi phục bình tĩnh.
“Thầy Bạch,” Hạ Vân Sanh lo lắng cậu ta sẽ động thủ đánh Điền Chính Quốc, vội tiếp đón Bạch Lạc một tiếng,
“Bên này củ cải tương đối dễ đào một chút.”
Bạch Lạc quay đầu lại trả nói: “Được rồi thầy Hạ lão sư, tôi sẽ đến liền.”
Đoạn ngoài ý muốn này lấy biểu hiện nhìn như khoan dung rộng lượng của Bạch Lạc kết thúc, Cận Quang cùng Loan Trì cũng giúp đỡ Điền Chính Quốc đánh hai câu ha ha, liền câu lấy bả vai Bạch Lạc tới bên cạnh đi đào củ cải, chỉ còn Đinh Tư Dận ở lại chỗ không định cư này cùng Điền Chính Quốc.
Đinh Tư Dận mỗi lần lên chương trình hận không thể tập thể hình mỗi ngày đang lo một thân sức khỏe này không có chỗ sử dụng, thấy Điền Chính Quốc còn đang moi củ cải kia, trực tiếp đi về phía trước: “Nào Điền Tử, tôi tới giúp cậu.”
Vừa vặn Điền Chính Quốc moi đến mệt, nghe vậy liền nhường sang một bên, tạo không gian cho Đinh Tư Dận phát huy.
“Tôi mà rút được nó ra thì cậu phải gọi tôi một tiếng anh Đinh.” Đinh Tư Dận khoe khoang nhìn Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, sau đó vén tay áo, cúi người xuống nắm lấy bộ phận lộ ra bên ngoài củ cải bắt đầu dùng sức.
Điền Chính Quốc thay đổi tư thế, như cũ dùng tay chống cằm xem diễn.
Nhìn trong chốc lát, cậu đột nhiên ngại trường hợp này có chút không đủ náo nhiệt, vì thế từ trong sọt cầm lấy một củ cả nhỏ đặt bên miệng, coi như microphone giải thích với khán giả phòng phát sóng trực tiếp: “Xin chào các vị khán giả, hiện tại là phóng viên bên lề đang đưa tin, nào, mời người quay phim kéo màn ảnh lại gần, quay rõ cơ bắp cc tuyển thủ số 2 rõ hơn, đúng, chính là như vậy.”
Đinh Tư Dận khó tin quay đầu nhìn cậu một cái, căm giận nói: “Cậu đánh lén, đồ đại đức.”
Điền Chính Quốc cười vẫy vẫy tay, tiếp tục nói: “Xem ra củ cải này thật sự rất khó rút ra rồi, tuyển thủ số 2 của chúng ta gặp được đối thủ, dẫn tới tâm tình anh ta tương đối kém, đã bắt đầu công kích phóng viên bên lề.”
Đinh Tư Dận: “……”
Củ cải lớn vốn dĩ đã không phải thứ dễ kéo ra, Đinh Tư Dận tuy rằng có sức lực, nhưng không có kinh nghiệm.
Anh ta không biết trước khi nắm lấy bộ phận lộ ra bên ngoài củ cải để kéo thì nên xoay vài vòng, chỉ biết dùng sức trâu.
Người quay phim nhịn không được nhắc nhở: “Tiểu Đinh, xoay vài vòng đi, xoay vài vòng là có thể nhổ ra.”
Nghe xong, Đinh Tư Dận ngẩng đầu nhìn về phía nọ, ngữ khí nghe rõ ràng không tin, nhưng lại có chút do dự: “Thật sự? Xoay vài vòng?”
Người quay phim phân tích lực đạo cho Đinh Tư Dận, đưa ra đáp án chắc chắn: “Khẳng định năm vòng là đủ rồi.”
Đinh Tư Dận cảm thấy trả lời con số chính xác rất đáng tin cậy, vì thế gật đầu: “Được, vậy tôi thử xem.”
Ngay sau đó, mọi người trơ mắt nhìn Đinh Tư Dận từ trên mặt đất đứng lên, sau đó nâng lên chân ——
Sắc mặt thành kính xoay năm vòng xung quanh cái hố củ cải.
Loan Trì cùng Cận Quang xem diễn hít ngược một hơi khí lạnh.
Hạ Vân Sanh quay đầu đi nở nụ cười.
Điền Chính Quốc ngạc nhiên nhìn mọi người mỉm cười, cảm thấy Đinh Tư Dận cực kỳ ngốc, lại ngẩng đầu nhìn người quay phim tương tự cũng đang dạng trợn mắt há hốc mồm: “Cậu ấy lớn lên thế nào với chỉ số thông minh này vậy?”
【 ha ha ha ha ha con mẹ nó, tui cười chết mất, Tiểu Đinh vẫn luôn đổi mới nhận thức của tui 】
【 có thể do ở bên Quốc Quốc quá lâu rồi, cho nên ……】
【 Quốc Quốc: Chớ cue, toy chỉ là một tên ngốc bình thường thoy, nhưng tui không ngốc 】
【《 Cậu ấy lớn lên thế nào với chỉ số thông minh này vậy? 》】
【 Người quay phim: Từ lúc tôi hành nghề tới nay, chưa từng quay cho nghệ sĩ nào ngốc xít như vậy 】
【 ha ha ha tôi chắc chắn tâm hồn bé bỏng của người quay phim đã bị chịu trọng thương 】
Người quay phim nỗ lực làm màn ảnh không quá run rẩy, gian nan nghẹn cười nói: “Tiểu Đinh, là củ cải xoay…… Phụt ha ha…… A không phải, xoay củ cải.”
“Anh?” Đinh Tư Dận khẽ kinh ngạc, rồi sau đó lập tức phản ứng lại, hành vi vừa rồi của mình khờ dại biết bao.
Giữa tràng cười như heo kêu của Loan Trì, anh ta đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai, đơn giản vùi đầu vào vai Điền Chính Quốc, giả vờ khóc ròng: “Điền Tử! Cậu đã bảo bọn họ đừng cười nữa!”
Điền Chính Quốc xụ mặt, nghiêm túc chỉ vào Loan Trì Cận Quang, cùng với Hạ Vân Sanh nghiêng thân mình cười đến không rõ ràng cách đó không xa: “Hai quý ngài phát ra tiếng heo kêu cùng cố gắng phát ra tiếng heo kêu, làm phiền đừng cười nữa! Còn có, công tử đưa lưng về phía chúng tôi, đừng tưởng rằng anh giấu mặt thì không nhìn được anh đang cười! Phóng viên tôi đây đều sẽ đưa tin đúng với sự thật!”
Đinh Tư Dận đã đẩy tốt hiệu quả cho chương trình, chỉ qua vài qua câu dỗ dành Điền Chính Quốc đã bình tĩnh lại.
Anh ta học theo phương pháp người quay phim dạy, người nắm lấy củ cải dùng sức xoay chuyển, “Vèo” mốt cái, nhỏ củ cải làm anh ta mất mặt đến tận gốc, nhưng vẫn bởi vì mất đi trọng tâm mà lảo đảo lui về phía sau hai bước.
“Trời đất, lớn quá.” Cận Quang kinh ngạc nói.
Xác thật trách không được Đinh Tư Dận cũng rút đến lao lực, củ cải này thật sự lớn đến kinh người.
“Tôi hoài nghi hợp lý toàn bộ trong thôn không ai có thể rút củ cải này nhanh hơn tôi,” Đinh Tư Dận nói, đem củ cải đặt kế cánh tay mình thử ước lượng, phát hiện dường như chỉ ngắn hơn cánh tay một chút, không khỏi lại kiêu ngạo lên, quơ quơ củ cải trước màn ảnh, “Nhìn xem!”
Loan Trì đi đầu vỗ tay cho cậu ta.
Đinh Tư Dận ôm củ cải kia, quay đầu lộ ra nụ cười ngây ngô giản dị với Quốc Quốc, ánh mắt lại mang theo ý bảo thực hiện hứa hẹn vừa rồi.
Điền Chính Quốc tự nhiên sẽ không đổi ý, cũng đi theo Loan Trì cùng nhau vỗ tay khen anh tai: “Anh giai Tiểu Đinh của con trai tôi thiệt là quá lợi hại.”
Đinh Tư Dận: “o.O?”
【 cười chết ha ha ha, “Anh giai Tiểu Đinh của con trai tôi” là cái quỷ gì hả?! 】
【 cổ nhân có Lỗ Trí Thâm bứng cây liễu, nay có Đinh Tư Dận sinh túm củ cải lớn】
【 ha ha ha ha ha may Tiểu Đinh trụ vững, bằng không khẳng định cũng muốn giống Bạch Lạc nằm trên mặt đất 】
【 Bạch Lạc lúc nào nằm trên mặt đất? Các người không có mắt à? Đó là bị Điền Chính Quốc chơi xấu được không? 】
【 các người không mắng Điền Chính Quốc ngược lại tới nói Bạch Lạc, đều có bệnh à? 】
【 đúng vậy đúng vậy, thật sự không hiểu người thích Điền Chính Quốc, mắt đều mù rồi hả 】
【 đ*, fans Bạch Lạc thật mẹ nó phiền quá, đều mẹ nó cái giống gì đây? 】
Điền Chính Quốc không xem nhẹ lúc mình giỡn cùng Đinh Tư Dận, khóe mắt vẫn luôn ngó về phía Bạch Lạc.
Đối với hành động này của Bạch Lạc, Điền Chính Quốc cho rằng cậu ta đang “tìm hiểu tình địch”, ý đồ quan sát bản thân đến tột cùng có thực sự hiếu chiến hay không.
Điền Chính Quốc đương nhiên muốn trực tiếp ở trước màn ảnh chọc phá tâm tư âm hiểm của Bạch Lạc, lại ngại trong tay mình không có chứng cứ thực chất Bạch Lạc nhớ thương Kim Thái Hanh, chỉ phải dùng hành vi không để người vào mắt của mình làm khán giả hiểu mình và cậu ta ở hai thế cách biệt.
“Điền Tử, cậu ở đây đừng đi lại, tôi mang cho các bạn nhỏ xem củ cải tôi rút to cỡ nào, tí xíu sẽ về.” Đinh Tư Dận nói cùng Điền Chính Quốc một tiếng, ngay sau đó liền mang theo chiến lợi phẩm của mình đến khu gieo trồng cà rốt.
Đinh Tư Dận mới vừa đi không đến nửa phút, Điền Chính Quốc liền nghe thấy phía sau mình truyền đến tiếng giày đạp lên trên củ cải ‘rắc’, trong lòng hiểu rõ cong cong môi.
Rốt cuộc kìm nén không được.
Bạch Lạc vẫy tay, ý bảo người quay phim quay bọn họ đều tránh ra một chút, cậu ta có chuyện muốn nói với Điền Chính Quốc.
Ngại Bạch Lạc mang theo bối cảnh không tầm thường đến, hai người quay phim không dám không nghe lời cậu ta, chỉ có thể nhanh chóng xoay người, làm bộ đi quay một đường tìm kiếm củ cải lớn đi xa đám người Loan Trì.
【 hể? Người quay phim sao đột nhiên dời màn ảnh dời đi rồi?! Mới vừa nhìn đến Lạc Lạc đứng lên, cậu ta làm gì nha? 】
【sẽ không lại đi giúp Điền Chính Quốc rút củ cải chứ? Tui thật sự cảm thấy Lạc Lạc ở Điền Chính Quốc trước mặt biểu hiện quá lạ 】
【 có lẽ đây là lấy ơn báo oán đi, Lạc Lạc thấy Điền Chính Quốc không có sức, cho nên muốn muốn giúp đỡ cậu ta hắn 】
Người bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp tự nhiên không biết khán giả đang nói cái gì, vẫn như cũ lo làm chuyện của mình.
Bạch Lạc giơ tay đóng mirco của mình, thuận thế cúi người cũng tắt luôn mirco của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc mặc dù đưa lưng về phía cậu ta, cũng có thể cảm nhận được động tác của Bạch Lạc, nhưng vẫn chưa động thủ ngăn cản.
Cậu vừa lúc muốn đối diện chính thức với con bê vương bát này thử, cũng có thể nghe xem Bạch Lạc rốt cuộc muốn nói với cậu những gì.
Đến tột cùng là thị uy, hay là khiêu khích.
Bạch Lạc luôn mãi xác nhận hai người bọn họ nói chuyện sẽ không bị phát sóng trực tiếp, mới yên tâm ngồi xổm bên người Điền Chính Quốc.
“Anh Quốc,” cậu ta tùy tay từ trên mặt đất nhặt lên một sợi râu củ cải, nắm thành mấy đoạn, rồi sau đó cười hỏi Điền Chính Quốc, “Anh còn nhớ mình lúc trước trong buổi họp thường niên cho tôi một đấm không?”
“Tôi không nhớ rõ từng đánh cậu.” Điền Chính Quốc đối vấn đề này trả lời còn tính thành khẩn.
Cậu xác thật không nhớ rõ chó chuyện như thế, hẳn là Bạch Lạc đang lừa cậu, suy cho cùng cậu vẫn chưa nhìn thấy ảnh chụp hoặc video hiện trường bản thân đánh Bạch Lạc.
“Vậy cảnh tượng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt thì sao? Anh nhớ không?” Bạch Lạc giống như lơ đãng hỏi, “Tôi nhớ rõ lúc ấy……”
Lời còn chưa dứt, thần kinh trong óc Điền Chính Quốc bỗng chốc co rút đau đớn một chút.
Cậu nhịn không được nhíu mày, bực bội dùng tay chống đỡ thái dương: “Không nhớ rõ, cút đi.”
Bạch Lạc nhìn qua chẳng những không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ, cúi đầu đánh giá một chút ngón tay bản thân, còn nói thêm: “Anh Quốc, kết hôn hạnh phúc không? Ngài Kim có đối xử tốt với anh không ?”
Điền Chính Quốc nhớ không được từ trước, nhưng thấy được hiện giờ.
Huống hồ, cậu thế nào sẽ nguyện ý làm Bạch Lạc được như ý nguyện: “Đương nhiên, lúc ở trong nhà, hận không thể dính trên người tôi mỗi phút mỗi giây.”
“Vậy nếu ngài Kim đối xử không tốt với anh, anh sẽ ly hôn với hắn sao?” Thời điểm Bạch Lạc nói tới đây, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Rốt cuộc nhịn không được hỏi chuyện này à.
Điền Chính Quốc ngó cậu ta mắt một cái: “Hai người chúng tôi khi chết đều phải được chôn cùng nhau, cậu nói đi.”
Huyệt Thái Dương đau đến như muốn vỡ ra, nhưng cậu không thể dừng hồi tưởng, cậu cần phải kéo xuống ký ức phủ đầu bụi đó.
Nghe được Điền Chính Quốc trả lời, sắc mặt Bạch Lạc đột nhiên trở nên âm trầm, chẳng qua chỉ một cái chớp mắt, liền bay nhanh xẹt qua, mau đến làm Điền Chính Quốc suýt nữa không bắt giữ đến cảm xúc của cậu ta.
“Tôi hỏi cách khác, nếu, tôi nói là nếu, có một ngày, anh Quốc anh ly hôn với ngài Kim,” Bạch Lạc dán đến gần chút, ngược lại làm Điền Chính Quốc thấy không rõ diện mạo cậu ta, cũng khó để phỏng đoán dụng ý, “Mạt Mạt sẽ càng nguyện ý đi theo ai?”
Động tác trên tay Điền Chính Quốc thoáng dừng, trở tay rút cái xẻng đang cắm bùn đất ra: “Cậu lại đánh rắm một cái nữa xem, có tin tôi dùng xẻng chọc rớt răng cửa cậu không?”
Bạch Lạc vừa muốn nói nữa, đột nhiên bị Đinh Tư Dận chạy nhanh về phía này đụng phải ngã chống vó, còn muốn vuông vức hơn củ cải rời tay vừa rồi.
“Ai da, ai da thầy Bạch, thật sự ngại quá, tôi không nhìn thấy anh,” Đinh Tư Dận cười ha ha đi qua, bắt tay duỗi hướng Bạch Lạc, “Nào nào nào, tôi đỡ anh lên, xin lỗi xin lỗi a!”
Hiển nhiên, fans Bạch Lạc đối với người hoàn toàn xứng đáng đỉnh lưu như Đinh Tư Dận độ bao dung cực cao, bọn họ từ quay nhìn thấy toàn bộ quá trình Đinh Tư Dận đâm chúng Bạch Lạc, nhưng nói chuyện ôn hòa hơn trước đó không nhỏ.
【 kỳ thật thầy Đinh không dùng quá lớn sức lực, anh ta đơn giản muốn đùa giỡn Lạc Lạc sao 】
【 ha ha tôi cảm thấy Lạc Lạc nhìn qua cũng rất vui vẻ, rốt cuộc có thể tương tác với tiền bối nha, Lạc Lạc thật sự rất tôn trọng tiền bối 】
【 nói đến nơi này tui lại nghĩ tới vừa mới thầy Đinh học cách nói chuyện của chúng ta, ha ha ha thật sự quá đáng yêu 】
【 nhưng là kỳ thật tui còn có chút đau lòng Lạc Lạc, bị đâm một cái khẳng định rất đau nhỉ 】
Bạch Lạc quản lý biểu cảm cũng không tệ lắm, mặc dù cậu ta có thể cảm giác rõ ràng được khuỷu tay bị đâm có miệng viết thương, cảm xúc trên mặt cũng vẫn nhẹ nhàng.
Cậu ta nương lực Đinh Tư Dận đứng lên, cánh tay bị thương căn bản không dám duỗi thẳng, rồi lại không nghĩ làm Điền Chính Quốc nhìn ra cậu ta lúng túng, cười nói câu ‘không có việc gì’ với Đinh Tư Dận, xoay người về bên phía sọt tre bản thân bên kia.
*
Trong thời gian tố đạo diễn giới hạn, toàn bộ tổ khách quý đều hoàn thành nhiệm vụ đào củ cải.
Đinh Tư Dận một tay xách theo sọt tre mình, một tay kia xách theo Điền Chính Quốc, lắc lư giống con ngỗng lớn về biệt thự.
Xét thấy mọi người đều làm việc một buổi trưa, quần áo trên người dơ hề hề, cho nên tổng đạo diễn cũng không nóng lòng, mà để mọi người lên lầu đổi quần áo, nghỉ ngơi trong chốc lát lại xuống dưới.
Toàn bộ các bố đều không hẹn mà cùng thay quần áo cho các bảo bối trước, sau đó liền thả tụi nhỏ vào phòng đồ chơi, bản thân ở lại trong phòng xử lý quần áo dơ được cởi ra.
“Vậy, vậy Mạt Mạt đi rồi á ~” nhìn đến sắc mặt Quốc Quốc không quá đẹp, Mạt Mạt mặc vào sạch sẽ quần áo không yên tâm, một bước hai lần nhìn chằm chằm cậu, “Quốc Quốc, Mạt Mạt có thể không đi chơi không?”
Mạt Mạt muốn ở lại chăm sóc Quốc Quốc, cho dù…… Cho dù không chơi cùng các bạn nhỏ khác cũng không sao!
Điền Chính Quốc biết bảo bối nhà mình rất thích chơi cùng các bạn, vì thế cười hỏi bé: “Bé ngoan sao lại không đi chơi nha?”
Mạt Mạt thấy mình có cơ hội ở lại, vội vã “Lộc cộc” chạy tới, ôm lấy đầu gối Quốc Quốc: “Quốc Quốc bệnh gòi ~”
“Bố không có sinh bệnh,” Điền Chính Quốc cúi người xuống, nắm tay nhỏ Mạt Mạt, đặt ở trên trán chính mình, “Mạt Mạt kiểm tra, bố không có bệnh đâu.”
Mạt Mạt nhìn từng thấy ba cũng dùng chạm vào trán Quốc Quốc, cũng học theo xe dịch tay nhỏ, sờ từ thái dương đến mi đuôi, cuối cùng nói thấm thía ‘ừm’ một tiếng: “Dạ ~ của hông có phát hốt ~”
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ đỡ trán: “Bé ngoan…… Là ‘ sốt ’, không phải là ‘hốt’.”
(*) 烧[shāo] đốt, thiêu/ Mạt Mạt đọc thành [sao].
Từ khác có thể nói không chuẩn, nhưng nếu chuyện này nói không chuẩn chính là chuyện lớn.
“Dạ ~” khuôn mặt nhỏ tròn vo phồng lên, gằn từng chữ một nói, “Quốc Quốc không có phát hốt~ Quốc Quốc không có phát hốt ~ không có phát sốt ~ không có phát hốt ~”
Mạt Mạt xác thật có nỗ lực, nhưng nói thẳng cong lưỡi quả thực rất khó, thỉnh thoảng bé có thể phát âm bình thường, nhưng phần lớn thời gian sẽ giữ nguyên trạng thái.
Điền Chính Quốc chỉ phải từ bỏ.
“Được rồi, bé ngoan, kiểm tra xong rồi,” Điền Chính Quốc xoa bóp khuôn mặt nhỏ cảm xúc tốt của bé, “Hiện tại con có thể sang phòng đồ chơi nha.”
“Còn có nữa.” Mạt Mạt đột nhiên nhớ tới ra mình dường như đã bước hụt ​​một bước, liền kéo tay áo Điền Chính Quốc khiến cậu cúi xuống lưng lần nữa.
Ngày đó lúc Quốc Quốc nằm trong ổ chăn, ba còn làm chuyện khác nữa ~
Điền Chính Quốc nghe lời ngồi xổm thân mình xuống, theo lực Mạt Mạt thò lại gần, kiên nhẫn chờ đợi động tác tiếp theo của bé.
bước tiếp theo động tác.
“Moa ——”
Tóc mái trên trán bị xốc lên, ngay sau đó, cái trán đã bị miệng nhỏ của bé cưng dùng sức ấn xuống.
“Như vầy mới nà kiểm tra xong rồi nha!” Mạt Mạt ghi nhớ Quốc Quốc nói, ở bên ngoài chưa bao giờ kêu ba, “Em Kim giống làm vầy á ~”
Vành tai Điền Chính Quốc “Xoát” một cái nóng lên.
…… Sao cậu lại không biết.
Nhìn theo Mạt Mạt rời đi phòng sau, Điền Chính Quốc cuối cùng có thể dỡ mặt nạ xuống, cả người ầm ầm chìm vào sô pha mềm mại.
Cậu đau sắp chết mất.
Mỗi lần mở miệng nói một chữ, đều là khảo nghiệm với ý chí của cậu.
Điền Chính Quốc chậm rì rì khép đôi mắt lại, chuẩn bị nằm ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát, bằng không buổi tối tuyệt đối chống đỡ không được quay tiếp.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu cảm giác mình nghe được tiếng mở cửa.
Hôm nay là ngày đầu tiên quay kỳ mới, nhân viên công tác của chương trình còn chưa kịp tới phòng khách để gắn camera, bởi vậy mặc dù cửa phòng Điền Chính Quốc bị người từ bên ngoài mở ra, mọi người dưới lầu cùng với khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng sẽ không phát hiện.
Bạch Lạc thay quần áo, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại sau, đôi tay cắm túi đứng ở cửa, từ xa nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc.
Cậu ta nhìn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhấc chân đi đến chỗ Điền.
“Anh Quốc, quen nhau nhiều năm như vậy, đều hiểu tận gốc rễ……” Bạch Lạc từng bước một đến gần Điền Chính Quốc, “Anh cũng không cần giả bộ hồ đồ với em.”
Điền Chính Quốc khó chịu đến lợi hại, đến sau cổ cũng đau không chịu được, cả người mơ mơ hồ hồ nằm ở sô pha kế cửa sổ lùn bên cửa sổ, cũng không nhúc nhích.
“Anh Quốc, vừa rồi lúc ở lều lớn, em nói sẽ không được quá xuôi tai,” thanh âm Bạch Lạc ôn hòa, cẩn thận nghe còn mang theo một tia xin lỗi, “Cho nên vẫn xin anh Quốc ngàn vạn đừng để ở trong lòng nha.”
Điền Chính Quốc cúi đầu, con ngươi đen nhánh bị lông mi dày che đậy, không thấy rõ cảm xúc trong mắt cậu, tất nhiên cũng không biết được cậu đang nghĩ gì.
Bạch Lạc lại lần nữa mở miệng: “Anh Quốc? Anh ngủ rồi sao?”
Điền Chính Quốc bị tiếng chất vấn này đánh gãy suy nghĩ, lúc này mới phát hiện Bạch Lạc vậy mà đã vào phòng mình: “Cậu……”
Cậu ta vào bằng cách nào? Cậu ta muốn làm gì, chẳng lẽ không chiếm được thì không tiếc muốn động thủ giết người?
Sức cùng lực kiệt.
(*)黔驴技穷 [Qiánlǘjìqióng.] Sức cùng lực kiệt, Ý chỉ bị suy sụp, kiệt quệ hoàn toàn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Bạch Lạc dường như biết cậu muốn hỏi gì, chỉ chỉ quần áo mình, cười giải thích, “Trên người tôi đều dính bùn, đi đổi quần áo.”
“Cậu thay quần áo chạy đến trong phòng tôi làm gì?” Điền Chính Quốc nhíu nhíu mày.
Cậu thật sự là đau đến sắp chết mất, liền tính giờ phút hạ giọng để mở miệng nói chuyện, cũng đã khiến chấn động làm trước mắt cậu tối sầm.
“Anh Quốc, cơ thể anh không thoải mái?”
Bạch Lạc chậm rãi đã đi tới, thẳng đến chỗ cách Điền Chính Quốc hai mét mới dừng chân, rũ mắt nhìn xuống cậu.
Điền Chính Quốc lười đến phản ứng cậu ta, nhắm mắt dưỡng thần.
Lại một đợt đau nhức bất ngờ đánh đến, Điền Chính Quốc dùng sức cắn môi, không làm tiếng kêu rên lộ ra từ răng.
Chẳng qua…… Hình như không quá giống trước đó…….
Trong đầu cậu dường như……
Bạch Lạc không thích sự tồn tại của mình bị bỏ qua, đơn giản nhẹ giọng nở nụ cười: “Anh Quốc khó chịu như thế, ngài Kim có biết không?”
Điền Chính Quốc nắm chặt tay, ức chế ý muốn đánh vào đầu như thường lệ để giảm đau.
“Anh Quốc, em cảm thấy hôn nhân của anh, một chút đều không hạnh phúc,” Giọng Bạch Lạc như u hồn vởn quanh bên tai Điền Chính Quốc, “Còn không bằng, sớm chút buông tay, đều tốt với mọi người.”
Thử lại một lần, cho dù đau cũng thử một lần.
Điền Chính Quốc mím chặt môi.
“Nỗ lực bắt lấy một người không yêu anh, sẽ không cảm thấy hạnh phúc.”
“Mặc kệ anh khó chịu cỡ nào, ngài Kim sẽ không quan tâm đến anh.”
“Em nói đúng không? Anh Quốc?”
Chính là thanh âm này, tiếp tục nói tiếp.
“Hai người tách ra, em sẽ giúp anh nuôi nấng Mạt Mạt, cho nên anh hoàn toàn không cần lo lắng.”
“Nếu anh nguyện ý buông tay, anh sẽ càng hạnh phúc.”
“Anh có thấy thế không?”
Khói mù dày đặc có thể nhìn thấy một tia ánh mặt trời.
Điền Chính Quốc thở phào một hơi, mặt che kín mồ hôi.
“Cảm ơn.” Cậu bỗng dưng nói.
Bạch Lạc bị câu cảm ơn này làm đến có chút ngốc, cậu ta nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm mặt Điền Chính Quốc: “…… Có ý gì?”
“Cảm ơn những lời này của cậu,” Điền Chính Quốc hoàn toàn chui ra khỏi đau đơn, vươn ngón tay, chậm rì rì đè lên huyệt Thái Dương mình, cuối đầu xuống, giọng nói mang ý cười, “Làm tôi hình như…… Bỗng nhiên nhớ tới vài chuyện.”
Nghe được những lời này của Điền Chính Quốc, phản ứng Bạch Lạc rõ ràng còn muốn kịch liệt hơn trước: “Anh nói cái gì?!”
Sắc mặt Điền Chính Quốc tái nhợt ngẩng đầu lên, cười như không cười: “Cậu Bạch nhìn qua…… Giống như biết chút gì đó nhỉ?
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pl