77.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu đương vụng trộm…… Hai chữ này được nói ra bằng chất giọng ôn nhu gợi cảm của Kim Thái Hanh, vô cớ tăng thêm vài phần ý vị kiều diễm.
Bị Kim Thái Hanh trêu chọc như vậy, Điền Chính Quốc khó được sinh ra chút thẹn thùng, đầu nhất thời không nói gì.
“Hửm?” Kim Thái Hanh nắm sau cổ cậu, hơi tăng thêm lực.
Cách lớp vải đen nhánh, Điền Chính Quốc lại phảng phất có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Kim Thái Hanh dừng trên mặt, chỉ phải lăn lộn hầu kết cay chát, giọng khàn khàn: “…… Trộm cái rắm.”
Kim Thái Hanh cười cười, không nói nữa, giơ tay muốn chạm vào bờ môi cậu, nhưng lớp trang điểm trên mặt Điền Chính Quốc thực sự đẹp đến mức làm người không đành lòng phá hư.
“…… Hôn sao?” Điền Chính Quốc an an tĩnh tĩnh đợi nửa ngày, cũng không có nghênh đón được nụ hôn từ Kim Thái Hanh.
Lúc nghi hoặc, cậu theo bản năng há mồm hỏi.
Kim Thái Hanh đang nhìn chằm chằm vết thương trên mắt cá chân Điền Chính Quốc, nghe vậy bật cười hỏi: “Em rất hy vọng anh hôn em?”
“…… Chính anh đem không khí làm thành như vậy,” Điền Chính Quốc lúc này mới xấu hổ rụt rụt ngón chân, cúi đầu lẩm bẩm một câu, “Trêu chọc lên lại mặc kệ……”
Giọng cậu rất nhỏ, nhưng bởi vì phòng trang điểm thật sự an tĩnh, Kim Thái Hanh nghe được một chữ không xót.
“Nếu trang điểm trên mặt bị hủy, chuyên viên trang điểm không phải phát hiện ra sao?” Kim Thái Hanh nhắc nhở cậu.
Kim Thái Hanh đương nhiên không sợ bị phát hiện, tương phản, hắn còn ước gì sự tồn tại của mình được người ta phát hiện, cứ như vậy, từ đây hắn có thể quang minh chính đại đứng bên người Điền Chính Quốc.
Nhưng Điền Chính Quốc lo lắng, hắn cũng đi theo coi trọng.
Điền Chính Quốc muốn làm được chuyện bảy phần, Kim Thái Hanh sẽ giúp cậu làm được mười phần.
“Cũng đúng.” Nghe được Kim Thái Hanh nói, Điền Chính Quốc lập tức phản ứng lại.
Chậc, quả nhiên là sắc đẹp mê muội lòng người……
Kim Thái Hanh tự nhiên không biết Điền Chính Quốc sắp xếp mình trong lòng thế nào, lúc này điều hắn để ý, là mắt cá chân càng thêm sưng đỏ của Điền Chính Quốc.
…… Bác sĩ đến phải xử lý một chút mới được.
Phòng trang điểm có bồn rửa tay, Kim Thái Hanh cầm lấy khăn rửa mặt sạch sẽ chưa được dùng qua được gấp trên bàn, đi đến bồn rửa tay dùng nước lạnh nhúng ướt chúng.
“Lạch cạch ——”
Giọt nước trên tay Kim Thái Hanh trên đất, hắn rút tờ giấy, cúi người lau khô.
“Hôm nay nhất định phải tiếp tục quay sao?” Rửa mặt được vắt đến tám phần.
Điền Chính Quốc “Ừ” một tiếng: “Đương nhiên nha, dù sao cũng là do em có vấn đề, không thể bởi vậy làm chậm tiến độ của bản thân.”
Từ nhỏ đến lớn, Điền Chính Quốc đều là loại ngoan cố cực kỳ có chủ kiến, mặc cho ai cũng không hy vọng xa vời có thể thay đổi suy nghĩ cậu.
Kim Thái Hanh không lên tiếng nữa, đi đến trước mặt, một lần nữa nâng căng chân Điền Chính Quốc lên, một tay đem khăn rửa mặt đã vuốt phẳng đắp lên trên mắt cá chân cậu.
“ss…… Thật là lạnh quá.” Đôi mắt Điền Chính Quốc nhìn không thấy, mỗi một cảm quan phảng phất đều bị phóng đại rất nhiều lần, ng ay cả khớp xương mắt cá sưng to đều cảm nhận được lạnh lẽo phá lệ rõ ràng.
Kim Thái Hanh giúp cậu kéo vạt áo, nhẹ giọng an ủi: “Không có biện pháp, Quốc Quốc, chỉ có thể nhịn một chút.”
Nói xong, hắn lo Điền Chính Quốc vẫn không muốn chườm lạnh, mở miệng dụ dỗ: “Chờ một lát quay xong về nhà, anh nấu thịt lợn chiên cho em.”
Điền Chính Quốc đau đến môi lập tức có chút tái nhợt: “Thật sao?”
Thằng nhãi này thế mà chủ động nói làm thịt lớn chiên ?
Kim Thái Hanh gật gật đầu, ý thức được Điền Chính Quốc không nhìn thấy, lại cười nói: “Đương nhiên là thật.”
“Ss,” Điền Chính Quốc gập đầu gối lên, chính mình ấn khăn rửa mặt, rồi sau đó lắc đầu, “Không tin.”
Cậu giấu đi biểu cảm thử, cùng với tham lam với nồi thịt chiên.
Kim Thái Hanh đè nặng ý cười, khẽ vuốt sau cổ cậu: “Lừa em là chó.”
Điền Chính Quốc khinh thường nhìn lại hừ cười một tiếng: “Anh vốn dĩ cũng là.”
Kim Thái Hanh: “……”
*
Đang lúc Kim Thái Hanh lần thứ ba vắt khô khăn rửa mặt, đắp lên mắt cá chân Điền Chính Quốc, ngoài cửa truyền đến tiếng Thi Hách Nhân bất mãn oán giận——
“Ai nha, trật chân mà thôi, anh còn gọi tôi tới, này không phải đại tài tiểu dụng sao!”
Tiếng cười Chân Hòa Lý theo sát sau đó: “Ha ha, ngài vừa mới còn xung phong nhận việc đâu, sao đột nhiên nói lời này?”
Anh ta nhìn ra được Thi Hách Nhân cố ý tạo không gian cho Kim Thái Hanh, nhưng vẫn yên lặng đổ mồ hôi thay bác sĩ Thi dám giận dám nói này.
Quả nhiên, nghe được Thi Hách Nhân kiêu ngạo lên tiếng, Kim Thái Hanh mở miệng nói với Điền Chính Quốc: “Thi Hách Nhân giống như thật sự muốn đi Nam Phi.”
Điền Chính Quốc nhịn không được nở nụ cười: “Anh Thi cũng chỉ cứng miệng uy phong.”
Vừa dứt lời, cửa phòng hóa trang đã bị Chân Hòa Lý từ bên ngoài mở ra: “Ngài Kim, Tiểu Quốc, bác sĩ Thi tới nè.”
Điền Chính Quốc quay đầu, nâng mặt cười chào Thi Hách Nhân: “Anh Thi ……”
Không nghĩ tới lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một giọng sữa chen vào ——
“Quốc Quốc ~ba ơi~”
Điền Chính Quốc kinh ngạc nhướng mày: “Bé ngoan?”
Bởi vì Điền Chính Quốc hôm nay tới chụp ảnh tạo hình, Kim Thái Hanh sáng sớm đã đưa Mạt Mạt đến Điền gia, làm bố mẹ hỗ trợ chăm bé một buổi sáng.
Vốn tưởng rằng Chân Hòa Lý gọi điện thoại cho Thi Hách Nhân, Thi Hách Nhân sẽ một mình đến đoàn phim, nhưng không ngờ được y lại mang theo Mạt Mạt tới cùng.
Mạt Mạt đã một buổi sáng không có nhìn thấy Quốc Quốc âu yếm, lúc này tiến phòng liền nhìn thấy trước mắt của che một miếng vải đen, không khỏi lập tức bắt lấy tay bá Thi, sợ hãi mà lên: “Mắt Quốc Quốc ~ hu hu …… Bá Thi cứu mạng…….”
Quốc Quốc nhìn không tới Mạt Mạt, Quốc Quốc sẽ sợ đến rớt đậu đậu vàng!
Điền Chính Quốc nghe thấy Mạt Mạt khóc, không khỏi hoảng loạn động chân, đồng thời vươn tay muốn tìm kiếm một điểm tựa, tiện cho cậu đạp trên đất đi dỗ Mạt Mạt: “Bé ngoan, bố không sao, lại đây, bố ôm……”
“Đừng nhúc nhích.” Kim Thái Hanh một phen giữ cánh tay cậu, ấn người về vị trí vừa rồi, “Anh ôm Mạt Mạt lại đây.”
Chân Hòa Lý sớm tại lúc Mạt Mạt kêu “ba” liền đóng cửa lại lui ra ngoài, lúc này tại phòng trang điểm chỉ còn lại một nhà ba người lẻ một Thi Hách Nhân.
Kim Thái Hanh đi đến trước mặt Thi Hách Nhân, không chút do dự đem Mạt Mạt từ trong lòng ngực y ôm lấy, nhẹ giọng dặn dò Mạt Mạt: “Ba đặt Mạt Mạt vào lòng Quốc Quốc, nhưng Mạt Mạt đừng đụng đến mặt Quốc Quốc, được không?”
Mạt Mạt vừa khóc vừa ngoan ngoãn gật đầu, tay ú nhỏ lung tung cọ nước mắt: “…… hu hu…… Dạ.”
Thi Hách Nhân nhe răng trợn mắt nhìn Kim Thái Hanh mắt chứa đầy ôn nhu, lại nhìn mắt Điền Chính Quốc: “Hai ngươi thật là xứng đôi.”
Kim Thái Hanh cười nhạt: “Đó là tự nhiên.”
Thi Hách Nhân: “……”
Cậu không thể kiêm tốn chút xíu được à.
Điền Chính Quốc nhận lấy túi khóc Mạt Mạt, lòng bàn tay thử thăm dò phương hướng, cẩn thận lau đi đậu đậu vàng trên mặt bé con nhà mình, cười khẽ an ủi: “Bé ngoan, bố không sao cả, đừng sợ, đây là giả.”
Mạt Mạt khổ sở xoắn ngón tay, nức nở nói: “Nhưng nà, nhưng nà Quốc Quốc nhìn không thấy Mạt Mạt……”
“Bé ngoan ơi, ngoan bảo ngươi xem đây là cái gì?” Điền Chính Quốc từ sau lưng túm ra một nhúm tóc dài mượt mà, cầm trong tay quơ quơ, hỏi Mạt Mạt, “Con biết lát nữa bố phải làm gì không?”
Mạt Mạt thành công bị Quốc Quốc dời đi lực chú ý, nghiêm túc nhìn chằm chằm nhúm tóc không thuộc về Quốc Quốc kia: “Hong biết ạ……”
Điền Chính Quốc lại nâng lên ống tay áo to rộng của mình cho bé xem: “Lát nữa bố phải đi chụp ảnh nha, Mạt Mạt có muốn xem không?”
“Vậy Quốc Quốc vì mần sao không mang vớ ~” Mạt Mạt cúi đầu nhìn chân Quốc Quốc, vểnh miệng lên, lo lắng nói, “Không mang vớ chân sẽ lạnh ~”
“Sẽ không, ba vẫn luôn giúp bố làm ấm mà.” Điền Chính Quốc nâng chân lên, ngay sau đó, tay Kim Thái Hanh liền nâng bàn chân trắng nõn mảnh khảnh của cậu.
Mạt Mạt lúc này mới vừa lòng gật đầu, mệnh lệnh cho ba mình: “Nên dị ạ, lát bữa đổi thành Mạt Mạt giúp Quốc Quốc ủ ấm!”
“Một nhà ba người mấy người cũng thích hợp quan tâm một chút sống chết người khác đi,” Thi Hách Nhân cõng hòm thuốc đứng bên cạnh nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, “Khinh người quá đáng.”
Hợp lại chỉ y là người cô đơn, không ai đau không ai thương.
Điền Chính Quốc cười cười: “Yên tâm đi anh Thi, tôi nhất định giúp anh tìm được lang quân như ý.”
Thi Hách Nhân mặt đỏ lên: “…… Tôi, tôi mới không cần, được rồi! Đừng nhẽo nữa, trị thương!”
Xét thấy Thi Hách Nhân muốn giúp Điền Chính Quốc xử lý vết thươn trên mắt cá chân, ôm Mạt Mạt sẽ có chút không tiện.
Cũng may Mạt Mạt luôn hiểu chuyện, thấy thế lập tức giơ tay mập lên “Mạt Mạt xuống dưới ~”
“Mạt Mạt thật ngoan.” Kim Thái Hanh vui mừng ôm bé con từ trong lòng Điền Chính Quốc lại, đặt trên mặt đất.
Thi Hách Nhân tuy rằng người không quá đứng đắn, nhưng trình độ chuyên nghiệp không thể nghi ngờ.
Rất nhanh, y đã xử lý tốt vết thương chỗ mắt cá chân Điền Chính Quốc, biểu cảm nghiêm túc nói với Kim Thái Hanh những việc cần chú ý kế tiếp.
Điền Chính Quốc chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở chỗ cũ, hai tay chống đầu gối, thất thần lắng nghe, tư thái trung thực khiến dáng vẻ cậu càng thêm xinh đẹp.
Thấy bá Thi buông lỏng cổ chân Quốc Quốc, Mạt Mạt ở một bên chơi đùa với khối Rubik và Ultraman nhanh chóng buông xuống, “Lộc cộc” chạy tới: “Con cũng muốn ~ con cũng muốn ~”
“Mạt Mạt muốn cái gì nha?” Thi Hách Nhân sờ đầu nhỏ bé, thuận tay đen non nửa cuộn băng dính còn lại đư cho Mạt Mạt, cho rằng bé muốn chơi cái này.
Mạt Mạt nhe răng: “Mạt Mạt cũng muốn giúp Quốc Quốc xem bệnh ~”
Thi Hách Nhân cảm thấy mới mẻ, cười ha ha tránh ra một chút: “Được, vậy kế tiếp Mạt Mạt giúp Quốc Quốc xem.”
“Dạ ~” Mạt Mạt một mông ủn đi ba vướng bận, hai tay ú nu ôm cẳng chân Quốc Quốc, làm như có thật xem xét.
Không biết qua bao lâu, thịt trên mặt bé đột nhiên run lên, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, ngữ khí kinh người: “Ai! Chúc mừng Quốc Quốc ~ bố có hỉ rồi!”
Điền Chính Quốc: “……”
Kim Thái Hanh: “……”
Thi Hách Nhân: “……”
Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, bất đắc dĩ đỡ trán: “Này lại là ai cho thẳng bé xem phim truyền hình vậy?”
*****
Có Thi Hách Nhân hỗ trợ, mắt cá Điền Chính Quốc cảm giác bớt sưng đi rất nhiều, ít nhất có thể khập khiễng hoàn thành buổi quay hôm nay.
“Tôi đi cùng ậu,” Thi Hách Nhân đỡ Điền Chính Quốc đứng trên đất, nhìn xuống Kim Thái Hanh đang giúp Điền Chính Quốc đeo giày vớ vào, trong giọng nói mang theo chút đắc ý, “Người khác hỏi tới, cứ nói tôi là trợ lý của cậu.”
Thằng nhãi Kim Thái Hanh này bị Tiểu Điền không cho phép xuất hiện ở tầm nhìn đại chúng, trong lòng khẳng định nghẹn khuất đến không được.
Hắn Thi Hách Nhân cuối cùng có thể trong trận chiến với Kim Thái Hanh đoạt lại một thành.
Nghe được Thi Hách Nhân nói, Điền Chính Quốc hơi ngây người.
Cậu còn không nhớ tới quá nhiều ký ức cũ, cho nên vẫn chưa nhớ lại chính mình vì sao không cho Kim Thái Hanh ở triển lộ thân phận chân thật trước mặt công chúng, ngược lại giống tình nhân ngầm lén gặp mặt mình.
A, là bởi vì buôn bán.
Điền Chính Quốc nhíu mày.
Hiện giờ tập đoàn Kim thị còn ổn định hơn cả tam giác, cho dù công bố quan hệ giữa bọn họ, nói vậy cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hà tất bởi vì mấy trăm triệu mà làm Kim Thái Hanh nhiều lần cảm thấy tự ti chứ.
Nếu không, lần sau ở trong chương trình công bố sự tồn tại của Kim Thái Hanh, đỡ phải hắn luôn làm ra dáng vẻ ông bố tủi thân nhìn mình.
Nhìn thấy ánh mắt đáng thương kia…….Giống như con hồ li có ý định câu dẫn người khác.
Điền Chính Quốc tính cho Kim Thái Hanh một kinh hỉ, bởi vậy nghĩ đến đây cũng không lập tức nói với Kim Thái Hanh, mà dưới sự nâng của Thi Hách Nhân, động tác thong thả rời khỏi phòng trang điểm.
Trước khi đóng cửa, cậu quay đầu lại cười ngâm ngâm với Kim Thái Hanh mà nói: “Nếu anh không bận, cứ ở chỗ này chờ tụi em, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Đóng cửa trước, hắn quay đầu lại triều Kim Thái Hanh cười ngâm ngâm mà nói: “Ngươi nếu là không vội, liền ở chỗ này chờ ta trở lại, chúng ta cùng nhau
Mạt Mạt đi theo sát phía sau Quốc Quốc nói như vẹt: “Chờ ~ cùng nhau về nhà ~”
*
Bởi vì phải dùng ảnh tạo hình làm để làm quảng cáo, cho nên Wilson dùng vải màu đen che đôi mắt Điền Chính Quốc lại mang tới rất lớn vấn đề.
Nó yêu cầu Điền Chính Quốc phải cột tóc lên thật cao, tách tóc đen như mực ra, để nó bay bay hấp dẫn giữa tròng mặt, rồi sẽ không giọng khách quá mức át giọng chủ.
Càng quan trọng là, nó rút dây động rừng, dễ dàng tháo xuống dưới.
Phàm chỉ di chuyển vị trí một chút ít, đều sẽ ảnh hưởng đến khí chất u lãnh gầy yếu của Tiên Tôn Hoài Thác.
Thi Hách Nhân đỡ Điền Chính Quốc đến sân khấu xong, nhanh chóng rời khỏi màn ảnh, gật đầu với người quay phim, nhỏ giọng nói: “Làm phiền anh, chân cậu ấy bị thương, quay một lát để cậu ấy nghỉ thoáng một chút, làm phiền rồi.”
Tay ú Mạt Mạt tạo thành chữ thập, hướng tới người quay phim thành kính bái xuống: “Làm phiền gòi ~ làm phiền gòi~”
Người quay phim bị đáng yêu làm mềm, vui vẻ ra mặt sờ sờ khuôn mặt Mạt Mạt: “Không phiền đâu không phiền đâu bảo bối.”
Thi Hách Nhân giữ Mạt Mạt đứng ở nơi an toàn, móc điện thoại ra chụp hai tấm ảnh của Điền Chính Quốc gửi cho Kim Thái Hanh.
Người quay phim rất nhanh đã kéo Điền Chính Quốc tiến vào trạng thái làm việc: “Xong, thầy Điền, chỉnh người dịch sang bên trái một chút, hơi nghiêng người……”
Điền Chính Quốc hiểu, tuy nói không cần diễn thử, nhưng đạo diễn cùng biên kịch giàu kinh nghiệm vẫn thông qua phương thức này suốt quá trình tới kiểm tra thực lực của mình.
Cho nên cậu càng muốn biểu hiện tốt một chút, không thể mất mặt.
Tạo hình hiện tại là sau khi Hoài Thác hao hết linh lực cứu vớt sinh linh bị thương , bị các đồ đệ oán hận y dùng kiếm đâm thủng thân thể, mắt đã mù tràn ngập huyết sắc, nắm trường kiếm nặng nề, hình ảnh lo sợ không yên quay đầu buồn bã.
Đuôi vải đen buộc chặt tầm mắt phất phới theo gió, khóe môi cong lên cười khẽ chứa giải thoát đã lâu.
Lúc tắm một mình ở trong phòng tắm cậu đã một mình suy diễn đến những tình tiết thấy thẹn kia.
“Thầy Điền, cho tôi một cảm xúc bi thương, đúng, bi thương, thê lương, đứng ở đồng vắng hoang vu không người, đối mặt với những người phản bội mình……”
“Cúi đầu cúi đầu……”
“Đầu hơi hơi nghiêng chuyển một chút, oa rất tốt rất tốt! Chính là như vậy, duỗi thẳng cơ ức đòn chũm thêm một chút, a đúng đúng đúng! Chính là như vậy!”
“Thầy Điền, mặc dù không có ánh mắt, ngôn ngữ cơ thể cũng có thể truyền đạt cảm xúc, đúng đúng đúng, người ngón tay bên cạnh tự nhiên rũ xuống, ai, ngón trỏ tay phải thoáng uốn lượn một chút……”
“Nắm chặt chuôi kiếm, tốt nhất làm đốt ngón tay bày ra trạng thái xanh trắng…… Ai đúng đúng đúng! Tốt lắm!”
Thẳng đến mắt cá chân Điền Chính Quốc giữ đến đau đớn, buổi quay chụp dài dòng này rốt cuộc kết thúc.
Cậu vừa muốn để Thi Hách Nhân dìu mình đi tạm biệt đạo diễn, không nghĩ tới lại bị đạo diễn cười ha ha giữ lại: “Tới, Tiểu Điền, ngồi bên này, chúng ta nói chuyện cốt truyện.”
Tuy nói Điền Chính Quốc xem như xã ngưu, nhưng để cậu dùng phương thức bịt mắt ngồi trước mặt tổng đạo diễn, khó tránh khỏi vẫn có điểm co quắp.

(*)社牛 /shè niú/: (chỉ những người hòa đồng, không sợ người khác đánh giá, không lo bị chê cười, thích gặp gỡ, kết bạn với người khác và có thể dễ dàng làm thân với tất cả mọi người, dễ hòa nhập trong các buổi tiệc, sự kiện, hòa mình vào đám đông…)

Danh tiếng tổng đạo diễn Tang Dự Duy ở vòng vẫn vang dội.
Trong lén lút, ông xưa nay bị người làm đồng hành trong nghề diễn gọi là Diêm Vương sống, lúc ở trong tổ, cho dù xảy qua chuyên gì, đều lấy yêu thích của bản thân làm chủ, nếu diễn viên dám chơi đại bài, hoặc làm chuyện gì chọc người sinh ghét, Tang Dự Duy tuyệt đối sẽ không chịu đựng.
Trực tiếp để đối phương cuốn gói chạy lấy người.
Ông bảo Điền Chính Quốc ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm, cũng vì muốn thông qua phương thức này, quan sát thử xem Điền Chính Quốc rốt cuộc thích hợp nhân vật này không.
Rốt cuộc chỉ cần một ngày không khởi động máy, ông có thời gian lại đi tìm một người càng thích hợp với nhân vật Hoài Thác hơn, thậm chí dù đã khởi động máy, dựa theo tính tình Tang Dự Duy, cũng vẫn muốn đổi đi đổi lại.
Rốt cuộc nhà tư sản coi trọng ông, tin tưởng ông, cũng tuyệt không sẽ sinh ra dị nghị với quyết sách của ông.
Nhưng căn cứ quan sát của Tang Dự Duy với Điền Chính Quốc, ông với người trẻ tuổi có ngoại hình ưu việt này cảm thấy cực kỳ vừa lòng, thậm chí còn vừa lòng hơn lúc ông nhìn thấy từ trên màn hình.
Đặc điểm lớn nhất của người tên Tiên Tôn Hoài Thác này, chính là xinh đẹp.
Yêu hận giữa các vai chính, cũng tương tự không rời khỏi gương mặt này của y.
Có hình tượng Điền Chính Quốc thêm vào, bạch nguyệt quang Tiên Tôn《 Vọng Tiên 》không thể nghi ngờ đã đủ hơn phân nữa, chỉ cần kỹ thuật diễn từ diễn viên không chuyên Điền Chính Quốc có thể đạt sáu bảy phần, thì xứng được với hoàn mỹ.
“Tiểu Điền, cậu có thể nói lý giải đơn giản của cậu với nhân vật Hoài Thác này sao?” Tang Dự Duy hỏi.
“Đạo diễnTang, trước không nói Hoài Thác, thời điểm tôi đọc kịch bản, với thiết lập của nam chính và nam hai, tôi có một ít giải thích riêng,” Điền Chính Quốc vừa lúc cũng có chuyện muốn nói với Tang Dự Duy, “Lời nói của tôi, ngài không cần tức giận.”
Cậu nghĩ tới Hạ Vân Sanh.
Từ lúc ly hôn với Hà Nghị, sự nghiệp Hạ Vân Sanh rơi vào khốn cảnh.
Hà Nghị trong ngành có rất nhiều đồng bọn cấu kết hợp tác làm việc xấu, cho nên dẫn tới con đường diễn của Hạ Vân Sanh dù ít dù nhiều cũng chịu chút ảnh hưởng.
Nghe được Điền Chính Quốc nói, Tang Dự Duy lên tiếng nói: “Đương nhiên, cậu cứ nói.”
“Tôi biết nam chính là người đứng nhất tuyển chọn năm ngoái…… Phàn Tinh,” Điền Chính Quốc cố ý chần chờ một chút, dẫn tới Tang Dự Duy chủ động giới thiệu tình huống Uông Hạo Nguyên, “Nam hai tên……”
“Uông Hạo Nguyên.” Tang Dự Duy nói, “Là hậu bối rất ưu tú.”
Hiểu lễ phép, lớn lên cũng không tệ lắm, thời điểm nhà tư sản đề cử lại đây, khí chất hình tượng cũng phù hợp hình tượng Bùi Trạch trong sách.
Điền Chính Quốc hơi nhíu nhíu mày, “…… Cậu ấy không thích hợp.”
Bởi vì trên danh sách đối tượng ngoại tình của Hà Nghị, tên Uông Hạo Nguyên thình lình khắc ở trong đó.
Ngày hôm qua nhìn đến kịch bản Chân Hòa Lý gửi tới có tên Uông Hạo Nguyên, Điền Chính Quốc cố ý lục soát Weibo Uông Hạo Nguyên một chút, thấy cậu ta cũng có chia sẻ video tuyên bố Weibo official《 Vọng Tiên 》, cũng xác nhận không phải trùng tên.
Ở vô số lần Hạ Vân Sanh bị bạo lực gia đình, có rất nhiều lần đều vì Uông Hạo Nguyên giáp mặt xúi giục, khiến Hà Nghị sĩ diện vung tay đánh Hạ Vân Sanh.
Bởi vậy kiếp sống diễn nghệ của Uông Hạo Nguyên, hẳn nên dừng ở đây.
Tang Dự Duy đối với đề nghị đột ngột này của Điền Chính Quốc cảm thấy rất hứng thú: “Vậy cậu cảm thấy, ai tương đối thích hợp diễn nhân vật Bùi Trạch này đây?”
Điền Chính Quốc nói: “Hạ Vân Sanh.”
“…… Hạ Vân Sanh.” Tang Dự Duy chủ yếu quay phim truyền hình, trái lại thật sự không quá hiểu vị ảnh đế trẻ tuổi khoảng thời gian vừa rồi nháo ra không ít tin tức.
Chẳng qua hiện tượng xác thật không tồi.
Điền Chính Quốc gật đầu: “Đúng vậy, tạo hình cổ trang của Hạ Vân Sanh hoàn toàn xứng đáng đệ nhất giữa các ngôi sao đứng đầu, đạo diễn Tang có thể tìm hiểu tỉ mỉ một chút, tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng.”
Tang Dự Duy không chút nào che giấu thưởng thức của mình đối với Điền Chính Quốc: “Nhưng cái đệ nhất này, hiện giờ tới phiên cậu nhận.”
Điền Chính Quốc xua tay, cười nói: “Tôi không phải diễn viên chuyên nghiệp, chịu hổ thẹn, đạo diễn Tang nói như vậy thật là siết chết tôi.”
Tang Dự Duy càng thêm cảm thấy người thanh niên trước mắt này trên người mang theo khí chất khiến người ta mê muội, làm người không tự chủ được nghe theo ý tưởng cậu.
“Anh ấy vẫn luôn đóng phim điện ảnh, sẽ nguyện ý đặt chân vào vòng phim truyền hình này sao?”
Điền Chính Quốc hiểu được thế nào nâng giá trị con người Hạ Vân Sanh lên: “Tôi cũng nói thẳng với đạo diễn Tang, tôi và anh Sanh là quan hệ bạn bè rất tốt, tuy rằng anh ấy vẫn luôn đóng phim điện ảnh, nhưng cũng sẽ không từ chối lời mời của tôi.”
Tang Dự Duy không biết Điền Chính Quốc bởi vì không có nhìn đến biểu cảm nghiêm túc của mình, hay do cậu trời sinh không sợ đàm phán, tóm lại một phen nói chuyện xuống dưới, Tang Dự Duy thế mà thật sự bị Điền Chính Quốc thuyết phục.
Làm trung tâm toàn bộ đoàn phim, Tang Dự Duy luôn chịu đựng không việc người khác đánh giá mình làm việc, chẳng qua hôm nay lại ma xui quỷ khiến nghe xong Điền Chính Quốc kiến nghị.
“Được nha, vậy làm phiền Tiểu Điền liên hệ Hạ Vân Sanh một chút, đến lúc đó chúng ta hẹn thời gian, để cậu ấy tới diễn thử xem.”
Tang Dự Duy nhìn qua giống như nghe lọt lời Điền Chính Quốc nói, nhưng thực tế, ông vẫn muốn để Hạ Vân Sanh cùng Uông Hạo Nguyên đều đi vào hiện trường, giáp mặt diễn một cảnh, mới biết được rốt cuộc ai thích hợp nhất.
“Được, đạo diễn Tang, lát nữa tôi tẩy trang xong, tôi lập tức liên hệ anh Sanh.”
Điền Chính Quốc vì Hạ Vân Sanh tranh thủ tới cơ hội nam hai, trong lòng không khỏi thật sự vui vẻ.
Người dịu dàng như anh Sanh, nên vĩnh viễn đều được người ta nâng trên tay đối đãi, để cậu kê cao gối ngủ làm những chuyện anh ấy thích.
Cậu biết để anh Sanh đường đường một vị ảnh đế tới diễn nam hai, nói ra không dễ nghe, nhưng cậu cũng hiểu, anh Sanh nếu biết người nguyên bản muốn đóng vai Bùi Trạch là Uông Hạo Nguyên, cũng sẽ giống cậu, đưa ra quyết định này.
Vị trí lần này, nào có thống khoái bằng việc tự tay xé tiểu tam.
Đang lúc Điền Chính Quốc cùng Tang Dự Duy ngồi ở cạnh máy theo dõi vui vẻ, có nhân viên phụ trách tuyên truyền nhân cơ hội mở phát sóng trực tiếp, cho các fans của 《 Vọng Tiên 》cùng các cư dân mang một ngạc nhiên vui vẻ ——
【 tui đệch tui đệch! Quốc Quốc?! Tui không nhìn lầm chứ? 】
【 thật là Quốc Quốc! 】
【 này giữa trưa, còn chưa ăn cơm đã cho tui nhìn đến Quốc Quốc, tui còn nơi nào có tâm tình đi ăn cơm a 】
【 Quốc Quốc đang làm gì? cosplay sao? 】
【bối cảnh này hiển nhiên ảnh đang đoàn phim đi? Chẳng lẽ ảnh vào tổ rồi? 】
【 a a a a a Quốc Quốc nếu thật sự nguyện ý đóng phim, kia quả thực chính là Bồ Tát sống huh u hu 】
【gương mặt này của cậu ấy…… Thật sự cầu xin cậu ấy đóng phim nhiều hơn nha, bằng không quá lãng phí 】
Điền Chính Quốc xuất hiện làm rất nhiều người đều chú ý tới Weibo official《 Vọng Tiên》, thế cho nên có nhiều người hơn điểm vào phòng phát sóng trực tiếp ——
【 nếu tôi có được một khuôn mặt như vậy, bạn gái tôi khẳng định sẽ đánh tôi ít đi rất nhiều】
【người anh em, yêu cầu pháp luật viện trợ không? Tui cũng luôn bị bạn trai tui đánh, em ấy nói khi nào tui trưởng thành như Điền Chính Quốc, thì sẽ không động tay với tui nữa, cho nên tui chú ý Weibo Điền Chính Quốc, có rảnh liền đi học tập 】
【 ha ha ha hai vị đồng chí nam phía trước là lớp trưởng nam đức sao? Cười chết ha ha ha 】
Mọi người không nghe được nội dung Điền Chính Quốc nói chuyện cùng Tang Dự Duy, chỉ có điều chỉ nhìn đến mặt cậu, cũng đã cũng đủ làm cho bọn họ cảm thấy hưng phấn.
【 loại cảm giác rách nát này tui thật sự sẽ yêu chết 】
【 anh ấy chỉ ngồi ở chỗ kia, tui có thể xem cả ngày 】
【 Quốc Quốc mang mắt kính cùng không mang mắt kính hoàn toàn là hai loại khí chất a a a a a 】
【 tôi thật sự muốn chết, bị thèm vợ đến chết, còn khó chịu hơn so dùng đao giết tôi】
【 tôi tra được! Đây là hiện trường quay《 Vọng Tiên 》! 】
【 chỉ có che khuất đôi mắt, mới có thể làm người chú ý tới bộ phận khác trên mặt ảnh ưu tú cỡ nào T^T 】
*
Thấy Quốc Quốc rốt cuộc hoàn thành công việc, tuyển thủ Mạt Mạt thả rắm chuyên nghiệp1500 ngày hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo sau Quốc Quốc, trên mặt ú trước sau đều treo nụ cười tự hào.
Nhìn đến Quốc Quốc phía trước shinh đẹp này không?! Của Mạt Mạt đó!
Đang lúc Mạt Mạt đúng lý hợp tình đi theo phía sau Quốc Quốc, chuẩn bị cùng nhau đi vào phòng trang điểm dán dán, bá Thi đi phía trước đỡ Quốc Quốc đột nhiên dừng bước chân, buông Quốc Quốc ra, xoay người lại bế Mạt Mạt lên: “Bảo bối Mạt Mạt, đi chơi cùng bá Thi được không?”
“Bá Thi ~ con muốn Quốc Quốc ~” Mạt Mạt ngoan ngoãn ghé vào trên vai Thi Hách Nhân, giọng sữa nói ra yêu cầu của mình, “Quốc Quốc hôm nay, shinh đẹp ~”
Bên trong cánh cửa Kim Thái Hanh nhịn không được cong cong môi.
Bé ngốc này, sợ mà muốn chê Quốc Quốc .
Quả nhiên, nghe được Mạt Mạt nói, Điền Chính Quốc đi phía trước lập tức quay đầu, giơ tay theo hướng thanh âm truyền đến, sờ đến măt tròn của Mạt Mạt, nhẹ nhàng nhéo nhéo, rồi sau đó giả vờ phẫn nộ nói: “Chỉ có hôm nay bố đẹp sao?”
Mạt Mạt thông minh cỡ nào, quyết đoán nhe răng lời nói: “Quốc Quốc mỗi ngày đều shinh đẹp ~”
“Ừ ~” Điền Chính Quốc cực kỳ vừa lòng.
Thi Hách Nhân biết Kim Thái Hanh ở phòng hóa trang chờ Điền Chính Quốc, vì thế trực tiếp ôm Mạt Mạt vào trong ngực, vừa đi về hướng ngược bên trái, vừa nói nói sang chuyện khác: “Bảo bối nhỏ, bác Thi nói với con nhé, lúc kêu bác Thi, là bác, phát âm từ là bác, chứ không phải ‘bá’, bị bỏ mất một chữ rồi ……”
Mạt Mạt chưa có văn bằng nhà trẻ cứ vậy bị lừa dối đi xa.
Điền Chính Quốc nhân cơ hội mở cửa phòng trang điểm: “Chờ lâu rồi nhỉ?”
Cậu vào phòng hóa trang, vừa nói chuyện cùng Kim Thái Hanh, vừa sờ soạng đóng cửa lại.
Còn không chờ cậu dời tay khỏi then cửa, cả người đã bị“tình nhân Ngầm” vẫn luôn tại phòng ôm lên, chợt bước về bàn trang điểm.
Điền Chính Quốc hoảng sợ, theo bản năng bám lấy bả vai Kim Thái Hanh.
Thẳng đến bị Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đặt trên bàn trang điểm, cậu mới thở phào một hơi, buông đầu ngón tay ra.
“Anh làm gì vậy?”
Đột ngột thế, lỡ đâu dọa cậu bị bệnh tim quá.
Kim Thái Hanh bắt tay vòng đến sau lưng Điền Chính Quốc, cũng tiện Điền Chính Quốc dỡ xuống sức lực nghỉ ngơi trong chốc lát.
Động tác hắn săn sóc tinh tế, nhưng ngoài miệng lại nửa điểm cũng không làm trái tim Điền Chính Quốc vẫn duy trì bình tĩnh an nhàn: “Không biết chờ lâu rồi có thể nhận được chút bồi thường không.”
“Bồi thường cái gì?” Điền Chính Quốc vừa định muốn trở tay kéo giây vải dài bay sau đầu xuống, để bản thân nhìn thấy ánh sáng, lại ngoài ý muốn bị Kim Thái Hanh giơ tay đè lại.
“Đã kết thúc quay phim ……” Điền Chính Quốc có chút nghi hoặc ngẩng mặt lên, “Có thể gỡ xuống.”
Cách lớp vải, Kim Thái Hanh đặt bàn tay trên đôi mắt Điền Chính Quốc, rất thong thả, vuốt ve từ trái sang phải.
…… Giống như nghiền qua lại tâm người ta.
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng hút khí, bật cười nắm lấy cổ tay hắn: “…… Anh cố ý.”
Kim Thái Hanh buồn cười một tiếng, hỏi lại cậu: “Chẳng lẽ em không thích?”

Nghe vậy, Điền Chính Quốc thẹn thùng quay mặt đi, rồi lại bị Kim Thái Hanh nhéo cằm xoay về: “Nói đi.”
Không thể không thừa nhận, cậu…… Xác thật rất thích loại cảm giác này.
Đưới tình huống cái gì đều không nhìn thấy, càng thêm ỷ lại Kim Thái Hanh nhiều hơn.
Hơn nữa…… Ở loại cảm giác tê mỏi như tự mình bịt tai trộm chuông này, phảng phất làm cái gì đều sẽ không bị người nhìn trộm được.
Yết hầu Điền Chính Quốc lăn lăn.
Nghĩ đến kế tiếp phải nói với Kim Thái Hanh, cậu chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng rát.
“Chụp tạo hình ảnhxong rồi.”
Điền Chính Quốc trúc trắc mím mím môi, đầu ngón tay cuộn lên lại buông ra, thật lâu sau, mới như hạ quyết tâm, nhẹ giọng nói: “Em không tô son.”
Kim Thái Hanh lập tức không phản ứng lại, hơi sửng sốt.
Điền Chính Quốc sờ soạng dắt lấy cà vạt hắn, khóe môi gợi lên cười khẽ bối rối: “…… Không hiểu à?”
Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, cúi người gật đầu, nhẹ nắm yết hầu Điền Chính Quốc: “Đã hiểu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tứ đệ: (づ ̄3) Quốc Quốc
Mạt Mạt: Im miệng!
Quốc Quốc: o.O!!
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pl