Chương 54: Uy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông ấp úng một hồi muốn che đậy.

"Vậy ông muốn có tội chung à?"

Nghe thấy vậy ông Đàm lưỡng lự đôi ba phần. Dưới sự thúc ép của mọi người ông lắp bắp.

"Nếu tôi không nhầm thì… có bả chó… trong bát thức ăn đó."

Mọi người xôn xao nói to nói nhỏ, chỉ có cậu thanh niên khi nãy mặt trắng bệch.

Bạch chỉ vào bát thức ăn đã xuống mùi đó,

"Là ai làm chuyện này. Nếu khai thật tôi sẽ tha nhẹ. Còn không tôi sẽ nói chuyện này cho cha chồng tôi đến lúc đấy không chỉ bị phạt còn sẽ bị đuổi khỏi đây không biết chừng."

Nhìn dáng vẻ bức xúc của mợ hai không còn là mợ ngốc được cậu Bình chiều chuộng nữa. Như một có một người khác đang đứng trước mặt họ. Từ lời nói đến cử chỉ đều dứt khoát còn có dáng vẻ uy nghiêm.

Ông Hộ cùng lúc đã được ai đó báo cùng bà Tuyết đi ra xem xét chuyện ồn ào.

Thấy ông Hộ ra đến nơi một người sợ quá đi lên khuỵu gối xuống gần Bạch tố cáo cậu thanh niên kia.

"Là Nam, chính anh ta cho chó ăn từ mấy tuần nay."

Người tên Nam run rẩy mất kiểm soát chỉ thẳng mặt người tố cáo mắng xơi xơi.

"Mày… thằng chó nói láo… uổng công cậu ba vun vén cho mày… thằng đểu…"

Con chó đằng trước Bạch càng sủa lớn hơn, tên Nam điên tiết muốn tìm gạch ném nó nhưng vẫn không dám vì ở đây có rất nhiều người.

"Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Bạch nhìn thẳng vào ông rồi liếc bà Tuyết một cái.

"Chính cậu ta cho chó chồng con ăn bả, còn nhiều lần bỏ đói, đánh đập nó."

Ông Hộ nhìn ông Đàm đang toát mồ hôi, không còn cách khác ông Đàm đành tường thuật lại đầu đuôi mọi chuyện. Đến nước này anh ta không còn đường nói lảng hay vu cáo cho người khác.

Ông chỉ mấy người lực lưỡng mang tên kia về sân lớn. Bạch xin chuyển chuồng chó về gần đây, ông cũng đồng ý. Lúc này mợ mới biết vốn chỗ cũ của chuồng chó là khá gần đây. Nhưng tính nó vốn hung dữ chỉ cậu Bình thuần được nó nên cậu sợ nó đến gần làm mợ bị thương. Đành chuyển chuồng xuống tận xa, mỗi bữa đều là cậu đích thân cho ăn.

Khi hỏi lý do tại sao thằng Nam lại muốn hại chó cậu hai thì nó ậm ừ không nói khi Bạch lia mắt nhìn anh ta thì anh ta đột nhiên trừng mắt mắng mỏ lớn tiếng.

"Phải đấy tôi ghét cậu ta ai bảo cậu ta chơi xấu với cậu ba. Còn ngang nhiên triệt đường sống của tôi. Cậu ta là tên khốn nạn, bại hoại…"

Còn chưa đợi ông Hộ xử trách Bạch đã bật dậy khỏi ghế đứng trên cao một bậc chỉ xuống anh ta.

"Anh còn nói nửa câu xúc phạm cậu hai, tôi sẽ cho chó cắn đứt cuống họng anh."

Ánh mắt tức giận của Bạch khiến mọi người lần nữa lại ngạc nhiên. Anh ta như vậy mà còn cười mỉa.

"Chẳng qua là một con ngu nói nhăng nói cuội. Sao? Bênh chồng mày hả? Tao cứ nói, nói nó là thằng mất dạy khốn…"

Chưa nói hết câu đã nghe mợ lớn tiếng gọi: "Cắn chết gã đi."

Con chó to lớn đằng sau bổ nhào vào người anh liên tục sủa gần mặt. Nếu không tránh kịp phát cắn ấy chắc chắn rách thịt trên mặt. Thằng Nam đưa tay chắn bị nó cắn vào tay lôi lại lúc này hắn mới biết sợ, liên tục gọi mọi người cứu.

Bạch hơi hoảng hốt vì ai nghĩ rằng con chó thực sự hiểu ý lao ra cắn gã. Lúc đó chỉ là lời đe doạ trong tức giận không nghĩ tới nó lao ra thật. Bạch vội gọi nó về, nó dừng lại thật chạy lại gần phía mợ.

Mới sáng sớm ông đã phải đau đầu xử lý công chuyện. Nhưng điều khiến ông bất ngờ hơn là đứa con dâu vốn nghịch ngợm ngốc nghếch ấy thế lại mang vẻ trái ngược bình thường thế này. Quả nhiên điều ông đoán đã đúng. Mợ hai không hề ngốc. Vậy giả ngốc để làm gì? Lẽ nào muốn trà trộn vào nhà ông?

Thằng Nam bị đánh gậy thì kêu la oai oái, anh ta vẫn gầm trời rằng cậu Bình có tội với anh ta. Bạch còn nghe được lõm bõm vài câu liền đi hỏi ông Đàm.

"Ông nói tôi biết trước kia anh ta có quan hệ gì với cậu Bình?"

Ông Đàm đành kể lại:

"Hồi trước thằng Nam chơi với cậu hai và cậu ba. Còn học với nhau từ bé. Mối quan hệ của họ rất tốt, nhưng không hiểu sao thằng Nam không đi học nữa rồi một thời gian sau lại làm công trong phủ này. Tôi cũng chỉ nghe lỗ mỗ thế thôi ạ."

"Thôi đừng đánh nữa nãy ông lớn bảo xử anh ta ra sao thì làm đi."

Mợ không lôi co đi vào phòng, giao việc xử phạt cho ông Đàm. Khi ông Đàm đi ra chỉ lẳng lặng cởi dây trói rồi đưa anh ta ít tiền.

"Mày đi đi, sau này đừng gây hoạ nữa."

Anh ta cầm lấy chỗ tiền đó nghiến răng nghiến lợi ánh mắt còn thù hằn khi đi ra khỏi phủ. Trước khi đi còn lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro